Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 391: Rình Coi?
Mân Côi trang viên, biệt thự của Lâm gia.
Phương Dật Thiên lái xe mang Lâm Thiên Tuyết đưa trở về Lâm gia biệt thự thì đã là gần một giờ đêm.
Ngồi ở ghế phụ lái, khuôn mặt Trắng nõn xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết hồng hồng lên giống như là nữ nhân lúc cao trào.Lúc này lại là lúc nửa đêm, nhìn vào rất giống như là Phương Dật Thiên là một tên nam nhân hái hoa đem một đại tiểu thư như hoa như ngọc mà lợi dụng. Trên thực tế Phương Dật Thiên cũng chỉ là giúp nàng mát xa một phen.Lúc trước không thể lay chuyển được yêu cầu của đại mỹ nữ này, chỉ có thể ở trong xe nhanh chóng giúp nàng mát xa một lần nữa rồi đưa nàng về biệt thự Lâm gia.
Cả quá trình mát xa cũng mất khoảng chừng mười phút, giống như mọi lần Phương Dật Thiên mát xa cho nàng không khác nhau bao nhiêu để cho nàng không nghi ngờ gì cả. Cũng khó trách trong khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Thiên Tuyết hơi có một tia bất mãn.
Chẳng qua lần này mát xa cùng mọi lần khác nhau. Đó tại thời điểm Phương Dật Thiên mang theo một chút mùi vị huyết tinh đặt hai tay lên bộ ngực sữa của nàng, nàng rõ ràng cảm nhận được mình khẽ run rẩy vài cái, một cảm giác khó có thể nói được dâng lên trong lòng nàng, bụng dưới cũng nóng bừng lên. Kỳ quái chính là lần này khi đôi tay của Phương Dật Thiên đặt tại trên ngực nàng, trong lòng nàng đã không có môtj tia phản cảm như mọi khi. Loại tâm tình biến hóa vi diệu này nàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Xe về tới Lâm gia biệt thự, Phương Dật Thiên dừng xe, từ bên trong biệt thự Tiêu Di vội vàng ra đón còn có Chân Khả Nhân. Thì ra Chân Khả Nhân nghe tin Lâm Thiên Tuyết không có việc gì trở về lúc sau cũng lái xe đi tới biệt thự Lâm gia, muốn biết Lâm Thiên Tuyết đêm nay đến tột cùng là làm sao.
-Tiểu Tuyết ngươi đã về, ngươi không sao chứ? Đêm nay ngươi chạy đi đâu vậy? Làm ta lo lắng cả đêm.
Sau khi Lâm Thiên Tuyết xuống xe Tiêu Di lôi kéo tay nàng gấp giọng hỏi.
-Đúng vậy Tiểu Tuyết, bạn đến cả điện thoại cũng không gọi,đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Chân Khả Nhân cũng tràn đầy quan tâm hỏi.
-Tiêu Di, Khả Nhân, ta, ta…
Lâm Thiên Tuyết nhìn nhìn Phương Dật Thiên phía bên cạnh muốn nói lại thôi.
-Thật ra là thế này, tất ả chỉ là hiểu lầm, tất cả cũng do ta không tốt.
Phương Dật Thiên vừa gãi đầu vừa đáp thay Lâm Thiên Tuyết.
-Ngươi làm gì Tiểu Tuyết?
Chân Khả Nhân trừng trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn Phương Dật Thiên lớn tiếng hỏi. Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười:
-Nguyên nhân từ năm sáu giờ buổi chiều lúc ấy Tiểu Tuyết ở trên lầu tắm rửa, sau đó ta đi lên…Kỳ thật ta cũng vô tâm, Tiểu Tuyết có thể là do vội vàng của phòng không đóng kín mà ta…ai, ta cũng không phải có ý muốn nhìn trộm Tiểu Tuyết tắm rửa, chỉ là hiểu lầm mà thôi!
-Cái gì? Ngươi..ngươi tên hỗn đản này ngươi dám chạy tới rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa? Ngươi thật đáng giận!
Chân Khả Nhân không nhịn được thở phì phì nói.
-Ta không phải cố ý mà, ta căn bản là vô tâm không cẩn thận, Tiểu Tuyết vì giận ta mà T lái xe đi một mạch ra ngoài.
Phương Dật Thiên miệng đầy ngữ khí áy náy giải thích, sau đó còn nói thêm:
-Lúc ấy nếu ta có thể hào phóng một chút, trực tiếp thừa nhận sai lầm nhỏ như thế thì Tiểu Tuyết cũng không tức giận. Đều do ta da mặt mỏng không dám thừa nhận mình đi lên rình coi nàng tắm, nếu không đêm nay đã không xảy ra chuyện như vậy! Lâm Thiên Tuyết ngây người ra. Người này nói chuyện thật đúng là làm người ta tức chết mà, lấy cớ như thế làm cho nàng xấu hổ sau này sao dám gặp người ta.
Tiêu Di sau khi nghe vậy lặng lẽ không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhàn nhạt nhìn Phương Dật Thiên. Trong ánh mắt có chút điểm phức tạp. Trong tiềm thức nàng đã cho rằng Phương Dật Thiên là nam nhân của nàng, mà nay Phương Dật Thiên còn muốn tán tỉnh cháu gái Lâm Thiên Tuyết của nàng, như vậy có thể nghĩ trong nội tâm của nàng có cảm giác phức tạp như thế nào.
-Phương Dật Thiên ngươi …
Lâm Thiên Tuyết tựa hồ là nghe không nổi nữa dù thế nào thì sự việc này cũng liên quan đến sự trong sạch của nàng, có thể nào để cho người ta nói bậy được.
-Tiểu tuyết, ta biết sai lầm rồi, ta không nên đi lên lầu trên trên thực tế, lúc ấy ta cái gì cũng không thấy, ngươi khi đó đã tắm xong rồi,trên thân quấn khăn tắm không phải sao?
Phương Dật Thiên vừa nói xảo diệu giải quyết vấn đè xấu hổ của Lâm Thiên Tuyết. Nếu ngay lúc đó g trên người của Lâm Thiên Tuyết đã quấn khăn tắm như vậy hắn đương nhiên không nhìn thấy được cái gì, Lâm Thiên Tuyết cung không bị xấu hổ vì bị hắn nhìn hết.
-Một khi đã không có chuyện gì như vậy là tốt rồi đi vào trước đi.
Tiêu Di lên tiếng, sau đó nói thêm:
-Tiểu Tuyết, cho dù phát sinh chuyện như vậy ngươi cũng không nên không nói tiếng nào mà bỏ đi, ngay cả điện thoại cũng tắt máy gọi không được, ngươi không cùng người trong nhà nói tiếng nào, ta còn tưởng rằng người thật sự đã cảy ra chuyện gì rồi!
-Muốn trách phải trách tên hỗn đản này, quả thực là rình trộm Tiểu Tuyết, còn nói cái gì là vô tâm, ta xem hắn chính là có mục đích ấy nên mới cố ý chạy lên lầu.
Chân Khả Nhân buồn cười nói, ngoài miệng nói Phương Dật Thiên là rình coi chẳng qua trong lòng lại có chút ẩn ẩn khó chịu, từ sau đêm nàng chủ động đem thân thể mình cho Phương Dật Thiên, trong lòng của nàng đối với Phương Dật Thiên luôn có cảm giác khó nói lên lời, nàng không bao giờ có thể giống như trước,đối với Phương Dật Thiên duy trì một cỗ thần thái cao ngạo.
Cho dù nàng bên ngoài tỏ ra lãnh đạm cao ngạo nhưng ở sâu trong nội tâm lại luôn để ý đến hắn.
Vì thế khi nàng trông thấy Phương Dật Thiên cùng với nữ nhân khác nói chuyện thì nội tâm rất không thoải mái.
Rình coi trộm? Phương Dật Thiên vuốt vuốt cãi mũi cười khổ một tiếng, thôi thôi, dù sao hình tượng của lão tử trong mắt các nàng cũng không có cái gì tốt, nhiều thêm một tội danh thì cũng tùy con mẹ nó luôn đi.
-Tiểu Tuyết, nghỉ ngơi cho tốt đi chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra, ta hứa tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh một lần nữa.
Phương Dật Thiên hướng Lâm Thiên Tuyết nhàn nhạt nói xong, hắn hiểu được Lâm Thiên Tuyết có thể hiểu được hắn nói đến chuyện gì.
-Tiêu Di, Khả Nhân, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, khuya rồi ta cũng không tiện vào, có mấy người bằng hữu đang đợi ta, ta phải đi tìm bon họ.
Phương Dật Thiên cùng với Tiêu Di và Khả Nhân nói vài câu rồi sau đó liền xoay người đi ra bên ngoài cửa biệt thự. Tấm lưng to lớn cao ngạo, giống như một cây thương cao ngất chỉ có điều luôn mang trong nó một tia tiêu điều cô đơn.
Tiêu Di nao nao, xuất phát từ trực giác của nữ nhân nàng cảm thấy đêm nay Phương Dật Thiên có điểm khác thường không thích hợp nhưng đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp thì nàng lại không thể nói rõ ra được.
-Phương Dật Thiên ngươi cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, cám ơn ngươi!
Lâm Thiên Tuyết hướng về phía bóng dáng của Phương Dật Thiên trong lòng không kìm được hô lên một tiếng, nhìn thân ảnh cô đơn trước mặt nàng có cảm giác muốn khóc.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu