Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 385: Chiến Lang Vs Hắc Quyền Vương!
Trên lôi đài, một luồng khí thế cực mạnh bùng phát khiến người ta không thể thở nổi. Đôi mắt của Ngô Lực trông lạnh lẽo như dao đang nhìn chằm chằm vào con mồi, mà tại lôi đài này chỉ có một con mồi, đó chính là Phương Dật Thiên
So sánh lúc này, bộ dạng của Phương Dật Thiên tỏ ra rất nhàn nhã, hắn dương dương tự đắc, đang hoạt động giãn gân giãn cốt, lúc nãy quần áo đã cởi ra, để lộ một thân hình rắn chắc.
-Ngao…
Ngô Lực nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân phát kình như một cơn lốc hướng tới Phương Dật Thiên, người hắn còn chưa tới nhưng quyền phong mãnh liệt đã ào đến.
Ngay lúc này, ánh mắt của Phương Dật Thiên đang trầm xuống bỗng trở nên sáng rực, phảng phất như là hai ngọn hỏa diệm sơn có thể bùng phát bất cứ lúc nào Ngô Lực vừa phát ra thế công vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt, cực kỳ bá đạo thì thân thể Phương Dật Thiên cũng bắt đầu động, nghênh đón thế công của Ngô Lực. Phương Dật Thiên vận dụng cực kỳ khéo léo Thập Nhị Cầm Long Thủ cùng với Bát Cực Quyền để hóa giải thế công của Ngô Lực.
Lúc này Ngô Lức cũng đem Trường Quyền và Pháo Quyền hai môn quyền kết hợp lại với nhau, Trường Quyền công thủ tự nhiền kết hợp với Pháo Quyền uy lực mạnh mẽ.
Loại quyền pháp này điểm chí mạng chính là phần chân! Phương Dật Thiên vừa chống đỡ vừa âm thầm suy nghĩ, hắn cũng không vội vàng phản công, vừa đánh vừa thăm dò đối phương mà thôi. Đồng thời, hắn cũng biết một quyền vừa nãy của Ngô Lực cũng không dung hết toàn lực.
Song phương đều dò xét đối phương, xem thử đối phương có sơ hở không. Đến lúc đó thì sẽ dùng một kích trí mạng. Mang tâm tư đó nên cả hai đều không dùng toàn bộ sức lực
Bất quá, đối với hai kẻ này. Một kẻ là Chiến Lang chém giết lãnh huyết trên chiến trường. Một kẻ là quyền vương trăm trận trăm thắng Hắc Quyền Vương Ngô Lực. Bởi vậy, kinh nghiệm đối chiến trong người rất là phong phú, điểm trí mạng tất nhiên sẽ không lộ ra, vì vậy muốn kết thúc thì chỉ có dốc hết toàn lực ra mà thôi
Trên lôi đài, thân ảnh hai người càng lúc càng nhanh, tốc độ ra chiêu cũng tăng nhanh hẳn lên, quyền phong gào thét hướng ra xung quanh giống như ra gió thét vào tháng chạp vậy. Mỗi một chiêu là một kích trí mạng đều dồn đối phương vào chỗ chết.
-Phanh!
Trong giây lát trên lôi đài, nắm đấm của hai người va chạm với nhau tạo thành tiếng vang làm chấn nhiếp màng nhĩ.
Sau khi đối quyền, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên nhảy về sau một bước dài, còn Ngô Lực thì thân hình bất động đứng nguyên tại chỗ, bất quá trong mắt hắn hiện ra một tia kinh ngạc. mới vừa rồi một quyền kia của hắn đã tung ra ẩn chứa bảy phần lực đạo, hung hãn cực kỳ, nhưng mà Phương Dật Thiên lấy cứng đối cứng dưới tình thế như vậy mà vẫn bình yên vô sự. Ngô Lực hít sâu một cái, kinh nghiệm đối chiến nói cho hắn biết Phương Dật Thiên ko dễ gặm đây.
Hắn dã không còn kiên nhẫn để tiếp tục chơi đùa nữa, bất kể như thế nào, hắn đã quyết định đem toàn lực ra để đối phó với Phương Dật Thiên. Lúc này, phía dưới lôi đài, ánh mắt của mọi người đều tập trung, có thể thấy thần sắc của mọi người lúc này vô cùng khẩn trương.
Ánh mắt âm trầm của Cửu Gia đang lạnh lùng nhìn về phía lôi đìa, ánh mắt của hắn làm cho kẻ khác nhìn vào không biết rằng trong ấy rốt cuộc là chứa những gì. Tần Dũng ngồi bên cạnh hắn, lúc này trong lòng Tần Dũng đang hy vọng Ngô Lực có thể đem Phương Dật Thiên giết chết, để hắn có thể xả được mối hận trong lòng.
Bất quá hắn nhìn về phía lôi đài thì có thể thấy đây là một trận chiến cân tài cân sức, trên mặt hắn không khỏi bối rối, chuyển hướng về phía Cửu Gia, thấp giọng nói:
-Cửu thúc, lúc này Lực ca đang chờ cơ hội để giải quyết Phương Dật Thiên phải không?
-A Dũng, ngươi phải biết dưới tình huống sinh tử đang diễn ra trên lôi đài, song phương đang cố gắng tìm ra sơ hở của đối phương, như thế trận đấu mới có thể kết thúc được.
Cửu gia nhẹ nhàng lên tiếng
Tần Dũng gật đầu rồi nhìn về phía lôi đài nói:
-Lực ca tựa hồ đang chuẩn bị dùng hết toàn lưc, như vậy tiểu tử Phương Dật Thiên không còn sống được bao lâu.
Đứng trước khán đài lúc này chính là Trương lão bản cùng bọn Tiểu Đao, đồng dạng lúc này bọn học đang chăm chú nhìn về phía lôi đài, đồng thời cũng đang tính toán đề phòng đám người Cửu Gia, nếu đám người Cửu gia xuất hiện tình huống bất ngờ nào thì bọn họ sẽ chủ động tấn công.
Lúc này, tâm tình của Lâm Thiên Tuyết cũng hết sức khẩn trương. Từ Tiểu Đao nàng đã biết vì cứu mình mà Phương Dật Thiên mới lên lôi đài quyết đấu cũng Ngô Lực. Sau khi nghe xong trong lòng nàng đúng là có chút tư vị vừa chua xót vừa yêu, nàng từng bị cái bộ dạng cà lơ phất phơ bên ngoài của Phương Dật Thiên trêu chọc làm cho tức giận, nhưng vì nàng mà hắn có thể không chú ý đến tính mạng mà đi khiêu chiến với kẻ khác.
Nhìn trên lôi đài, lúc này thân hình của Phương Dật Thiên như một con rồng mạnh mẽ, một khắ kia nàng có thể xem thấy bộ dạng khác của người nam nhân này: thiết huyết, dũng mãnh, kiên nghị, bình tĩnh, tàn nhẫn!
-Phương Dật Thiên, ngươi ngàn vạn không được có việc gì, ngươi nhất định phải đánh bại hắn, ngươi là lợi hại nhất! Nếu ngươi có việc gì sau này ta sẽ không chú ý đến ngươi nữa! Ngươi sẽ không có việc gì, ngươi nhất định có thể đánh bại hắn, ngươi nhất định có thể….
Lâm Thiên Tuyết vừa nhìn, vừa thầm cầu nguyện trong lòng,
Tiểu Đao thấy bộ dạng khẩn trương của Lâm Thiên Tuyết liền thấp giọng nói:
-Lâm tiểu thư, cô yên tâm di, đại ca không có việc gì đâu!
giọng nói của hắn vô cùng tự tin.
Lâm Thiên Tuyết ngân ra, nhưng ngay sau đó trong đôi mắt nàng hiện ra một vẻ mừng rỡ, nhưng nàng vẫn có chút nghi ngờ hỏi:
-Đao, Đao đại ca, tại sao anh có thể khẳng định như vậy?
-Hắc, hắc bởi vì hắn là đại ca của ta, ta là huynh đẹ của hắn! Không ai có thể có thể hiểu rõ thực lực của đại ka bằng ta! Đừng xem bây giờ cục diện đại ca không tấn công, nhìn có vẻ như là bại, nhưng thật ra bất quá chỉ là trong nhất thời mà thôi. Thời khắc quyết định, đại ka sẽ tung ra hết sức như vậy chỉ sợ cả 3 Ngô Lực cũng không chống đỡ nổi.
Tiểu Đao cười nhẹ.
Lâm Thiên Tuyết nghe nói vậy trong lòng bỗng ngẩn ra, nàng coi Ngô Lực kia rất lợi hại, nên như Phương Dật Thiên đánh bại hắn thì cũng là rất lợi hại rồi. Nhưng Tiểu Đao thậm chí nói 3 người như Ngô Lực cũng không phải là đối thủ của Phương Dật Thiên. Như vậy đến tột cùng Phương Dật Thiên mạnh như thế nào? Ánh mắt của Lâm Thiên Tuyết không tự chủ nhìn về phía Phương Dật Thiên đang đứng trên lôi đài
Mà lúc này, trên lôi đài Ngô Lực bỗng rống lên một tiếng, thân thể giống như mãnh hổ tiến về phía Phương Dật Thiên, sau đó hai đấm của hắn như thái sơn áp đỉnh hương về phía mặt của Phương Dật Thiên
Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, thân thể nhích qua đưa tay đỡ một đòn vừa rồi của Ngô Lực
Phanh một tiếng, sức mạnh của một quyền này khiến Phương Dật Thiên kinh ngạc.
Đột nhiên ánh mắt của Ngô Lực tràn đầy vẻ sát cơ, một chiêu chưa xong, sau đó hắn gập đùi nhanh như chớp bổ vào mặt Phương Dật Thiên, một chiêu cực kỳ nhanh và xảo diệu. Mà ngay cả dưới khán đài lúc này sắc mặt của Tiểu Đao cũng hiện lên vẻ lo lắng…
Cho đến nay, vũ khí lợi hai nhất của Ngô Lực không phải là hai đấm, mà chính là đôi chân của hắn. Một năm trước, Ngô Lực vì chuẩn bị cho cuộc chiến tranh giành danh hiệu Hắc Quyền Vương ở thành phố Thiên Hải, mà hắn đã tập luyện hai chân cứng rắn, hắn dùng hai chân hướng về 2 thanh thép mà đá không ngừng, cho đến khi hai chân hắn có thể thích ứng mới thôi.
Cuối cùng, hắn đã khiêu chiến và đánh bại đối thủ bằng đôi chân cứng như thép để được xưng là đệ nhất cao thủ cao thủ Hắc Quyền ở thành phố Thiên Hải
Có người từng nói, muốn đánh bại Ngô Lực thì biện pháp tốn nhất là phải hạn chế đôi chân của hắn, tuyệt đối không thể đôi chân của hắn dùng hết toàn lực, nếu không thì đối thủ của hắn chỉ có một con đường là chết mà thôi
Giờ phút này, đùi phải của Ngô Lực giống như một thanh kiếm sắc bén đang quét về phía mặt của Phương Dật Thiên.
Tại thời điểm này, trên khán đài hai mắt của Tần Dũng chợt phát sáng, ngay cả Cửu Gia ngồi bất động nãy giờ cũng khé nhíu mày.
Sắc mặt Lâm Thiên Tuyết cả kinh, không nhịn được mà phải há miệng kinh ngạc, một câu cũng không nói lên lời, cả người ngây dại cả ra. Phảng phất lúc này Phương Dật Thiên sẽ bị một cước của Ngô Lực hung hăng bổ xuống mà ngã lăn ra đất
Lúc này, trong mắt Ngô Lực cũng hiện lên vẻ mừng rỡ. Hắn cảm thấy một cú quét chân này phân nửa là có thể đánh trúng Phương Dật Thiên. Nhưng đáng tiếc hắn đã mắc sai lầm, một sai lầm cực kỳ
Chiến lang, được khen là nhân vật tồn tại như thần thoại trong giới đặc công thậm chí được nhiều người cho rằng đó chính là cao thủ tối cường, há có thể trúng một cước này của Ngô Lực.
Hống
Phương Dật Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, tựa như là tiếng sét, kinh thiên động địa, ánh mắt Phương Dật Thiên bỗng nhiên trầm xuống, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên tăng vọt, liền xuất ra một quyền, một quyền này của Phương Dật Thiên tất nhiên sẽ ẩn chưa một cỗ sức mạnh trong đó. Hắn phảng phất đã liệu đến tình huống Ngô Lực sẽ dùng đùi quét về phía mình, hữu quyền Phương Dật Thiên tại một sát na hung hăng hướng đến đùi của Ngô Lực. Phương Dật Thiên muốn cứng đối cứng dùng tay ngăn một đòn này lại!
Oanh
Tại lúc khi chân của Ngô Lực còn cách má trái Phương Dật Thiên khoảng 10 phân thì đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này hữu quyền của Phương Dật Thiên đã chặn ngay đùi của hắn. Một khắc kia, khuôn mặt của Ngô Lực không nhịn được mà co quắp lại, Phương Dật Thiên có thể dùng hữu quyền để có thể chống đỡ lại một kích của hắn. Hắn có thể cảm nhận được chân của mình đang run rẫy. hắn biết rằng nếu ngày thường không tập luyện cho đôi chân cứng rắn, thì có thể một quyền vừa rồi của Phương Dật Thiên đã trực tiếp cắt đứt bắp chân của hắn.
Lại một lần Phương Dật Thiên biểu hiện ra ngoài sự cường đại của mình, điều này làm cho Ngô Lực chấn động không thôi, trong lòng hắn bỗng bắt đầu xuất hiện những cơn sóng lớn.
Mà lúc này trong không khí đột nhiên xuất hiện một tiếng “ bùm bùm” tuy rất nhỏ nhưng cực kỳ chói tai
Tiếp theo đó, hai chân Phương Dật Thiên liên tục xuất đòn như sấm chớp, liên tục thay đổi, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong đó chứa đựng sức mạnh như thiên lôi vạn mã hướng về phía Ngô Lực.
-Phích lịch phi toàn thối! Hắc hắc đại ca sử dụng chiêu Phích lịch phi toàn thối có thể nói là vô cùng thần kỳ, ha ha…
Tiểu Đao vừa nhìn trên lôi đài, khóe miệng vừa cười hắc hắc
Lâm Thiên Tuyết mới vừa rồi còn kích động, liền vừa thấy Phương Dật Thiên chẳng những không có chuyện gì lại còn có thể phản kích một cách mạnh mẽ nữa, thấy như thế trên mặt nàng liền hiện lên một vẻ kích động mừng rỡ.
Trương lão bản tuy nói là cũng nhìn vào trận quyết đấu trên lôi đài, nhưng cũng vẫn chăm chú đặt sự chú ý về bên phía Cửu gia thầm đem tất cả tình huống quan sát vào mắt. Trương lão bản âm thầm lấy súng từ trong túi ra mà không gây bất kỳ một tiếng động nào, để khi nào có sự việc bất thường thì lão cùng Tiểu Đao và Hầu Quân cũng có thể tiên hạ thủ vi cương với đám người của Cửu Gia
Lúc này, Hầu Quân đang chăm chú nhìn về hướng lôi đài càng xem càng hưng phấn. Hắn từ trong miệng của Trương lão bản biết được sự lợi hại của Phương Dật Thiên chỉ có điều hắn không được có cơ hội thấy, nhưng ngay chính ngay giờ phút này hắn lại có thể thấy Phương Dật Thiên vs với Hắc Quyền Vương khiến cho hắn kích động không thôi.
Trên lôi đài, Phương Dật Thiên sử dụng Phích lịch phi toàn thối hung ác sắc bén cực kỳ, căn bản không để cho Ngô Lực có cơ hội thở dốc. Ngô Lực chỉ có thể một mặt chống đỡ không ngừng né tránh mặt khác lại di chuyển về sau lôi đài, bộ dạng của hắn bây giờ có thể nói rất là chật vậy.
Đột nhiên, ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống gầm lên một tiếng hung hăng tung một cước về phía trước ngực của Ngô Lực. Ngô Lực liền dồn lực vào hai tay chắn trước ngực để có thể chống đỡ một cước này của Phương Dật Thiên.
Nhưng mà, một cước này của Phương Dật Thiên có thể nói là bá đạo vô cùng hay cả Ngô Lực được xưng là Hắc Quyền Vương cũng không nhịn được mà phải lui về phía sau.
Đối thủ lui ra sau vốn có thể thừa thắng xông lên để có thể hạ gục, nhưng Phương Dật Thiên lại không làm nhưng thế hắn liền ngừng công kích, hướng về phía Ngô Lực lạnh lùng nói:
-Ngươi chỉ có một chút bổn sự ấy sao? Nếu chỉ có được một một bổn sự như vậy thì chiến đấu lúc này cũng không còn ý nghĩa gì, hay là ngươi trực tiếp nhận thua đi!!
Ngô Lực liên tục lui về sau cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mà lại nghe lời nói của Phương Dật Thiên thì ngay lập tức trong lòng hắn liền giận dữ, trong mắt sát cơ càng thêm nồng đậm đáng sợ
-Họ Phương kia, chưa đến cuối cùng thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Lúc trước chỉ là khởi động cho nóng người thôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu cuộc chiến!
Ngô Lực cười lạnh, ánh mắt hắn trầm xuống đem toàn bộ lực lượng trên người vận dụng lên. Ngay lập tức, cơ bắp toàn thân hắn trở nên cứng rắn như sắt thép. Ánh mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, khí thế mệt mỏi lúc nãy bỗng trở nên bén nhọn cực kỳ
Nhìn thấy sự biến hóa trên người của Ngô Lực, Phương Dật Thiên cũng âm thầm thu liễm lại, hai nắm đấm nắm chặt lại có thể thấy được những đường gân xanh trên cánh tay.
Ngao…
Một lần nữa, Ngô Lực hướng về phía Phương Dật Thiên phát động công kích, lần này khí thế của hắn càng thêm hung mãnh. Hàn quang trong mắt của hắn phảng phất như là ánh mắt của dã thú, sát cơ cực kỳ nồng đậm cũng để mọi người phía dưới cảm thấy hít thở không thong.
Hai mắt Phương Dật Thiên khẽ nheo lại. Thời gian như chậm hẳn lại, từng đợt quyền phong bay đến, nắm đấm của Ngô Lực trong mắt hắn càng lúc càng lớn, nhưng hắn không nhanh không chậm ra tay chống đỡ, phản kích, hậu phát chế nhân!
Đột nhiên, trong không khí xuất hiện một tiếng xé gió cực kỳ chói tai. Trên lôi đài, hai chân của Ngô Lực chợt như hai thanh kiếm quét về hướng Phương Dật Thiên, thế công hung mãnh cực kỳ.
Biểu tình của Phương Dật Thiên cũng không thay đổi, vững chãi như bàn thạch cũng hướng về phía Ngô Lực giao thủ. Giờ khắc nay Phương Dật Thiên xuất ra Thanh Long Phục hổ quyề” phối hợp với Phích lịch quyền phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Phanh! Phanh.!
Một cước của Ngô Lực đột nhiên đánh trúng vào lồng ngực của Phương Dật Thiên nhưng một quyền của Phương Dật Thiên đã quét ngang ngay tại thắt lưng của Ngô Lực. Hai người cứ như vậy, chém chém giết giết lẫn nhau. Song có thể nói thân thể của hai người cực kỳ cường hãn tuy không ngừng trúng chiêu của đối phương nhưng vẫn ra sức giao chiến, đợi đến phút cuối cùng sẽ cho đối phương rớt đài
Dưới lôi đài, Lâm thiên Tuyết kinh ngạc nhìn hai người giao trên. Trong ánh mắt toát lên vẻ ân cần, không biết như thế nào nhìn Phương Dật Thiên vì mình ra sức giao chiến cùng đối phương lòng bỗng khé nhói đau nhưng mơ hồ cũng có một cảm giác hạnh phúc. ( yêu mất rồi! )
Lôi đài phía trên Phương Dật cung Ngô Lực đang chiến đấu bất phân thắng bại, nhiệt huyết cực kỳ. Bên dưới lôi đài Tiểu Đao nhìn Phương Dật cùng với Ngô Lực giao chiến không nhịn được nhíu mày lại tựa hồ có điểm không hiểu.
Hai mắt của Ông chủ Trương cũng có chút khẽ nheo lại tựa hồ cũng nhìn ra trong đóa chút manh mối, hắn không nhịn được thấp giọng cùng Tiểu Đao trò truyện:
-Phương lão đệ hắn hôm nay không biết là thể lực hao hết hay sao? Ngô Lực tuy rằng lợi hại nhưng bằng thân thủ của hắn cũng không đến nỗi cùng Phương lão đệ ngươi một quyền ta một quyền dây dưa tới lui
Tiểu Đao nhìn một hồi lập tức giãn mày ra cười nói:
-Ta xem hẳn là đại ca không có đem toàn lực nhiều nhất là sử dụng bảy thành lực đạo mà thôi!
Bảy thành lực đạo? Ông chủ trương có chút khẽ kinh ngạc, tại bên trên lôi đài đối mặt thế tấn công mạnh mẽ của hắc quyền vương mà chỉ xuất ra bảy thành lực đạo chắc chỉ có Phương Dật Thiên mới có đủ cam đảm làm như vậy.
-Đúng vậy, có lẽ là đúng tâm sự của đại ca, thật vất vả mới có một trận chiến. Hắn lúc này đang chơi đùa cùng đối thủ, giống như mèo bắt lão chuột.
Tiểu Đao nhàn nhạt cười nói. Ông chủ Trương tức khắc giật mình, khẽ mỉm cười tiếp tục xem cuộc chiến.
Phía trên lôi đài.
Những giọt mồ hôi cỡ hạt đậu từ trên người Phương Dật Thiên chảy đầy ra khiến cho thân thể hắn nhìn qua trông sáng bóng cực kỳ hơn nữa những đường cong của bắp thịt khi bạo phát lực khiến cho hình thể hắn nhìn qua cực kỳ hoàn mỹ.
Trước đây khi đánh cùng Ngô Lực đích thật hắn chỉ dùng vẻn vẹn bảy thành lực đạo hắn chỉ muốn xem dựa vào bảy thành lực đạo cùng Ngô Lực giao chiến hậu quả như thế nào, kết quả cuối cùng hắn phát hiện Ngô Lực cũng không hơn gì, căn bản không xứng để hắn toàn lực xuất ra.
Vài lần hắn cũng có thể né tránh được nắm tay của Ngô Lực nhưng hắn lại dùng thân thể cứng rắn để đỡ. Kết quả khiến hắn âm thầm vui mừng tuy rằng chậm trễ một năm chẳng qua năng lực chịu đựng của thân thể cũng không giảm trong một năm đó.
Rống
Ngô Lực đột nhiên hét lớn một tiếng.hắn nhìn thấy một cơ hội tấn công Phương Dật Thiên.trong khoảnh khắc lực lượng cơ thể của hắn càng thêm mạnh mẽchỉ thấy hắn nhấc chân lên một cước đá về phía cổ của Phương Dật Thiên, một cước này quả thực là nhanh chóng và sắc bén cực kỳ!
Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống không chút hoang mang đưa cánh tay chắn bên sườn.không ngờ lúc Ngô Lực đá ra tại giữ không trug bất ngờ biến đổi cực kỳ xảo quyệt đá vào đá vào bên dưới hàm của Phương Dật Thiên! Những biến đổi này cũng không nằm ngoài ý liệu của Phương Dật Thiên. trong nháy mắt cánh tay phải của Phương Dật Thiên tạo thành hình long trảo cánh tay phải như linh xà quanh co kìm về hướng chân phải của Ngô Lực đang đá tới. Thập nhị cầm long thủ quả thật ảo diệu cực kỳ, trong lúc nguy cấp này cực kỳ vi diệu biến hóa phong tỏa công kích của đối phương.
Ngô Lực cũng không ngờ vất vả tính kế một cước này bị Phương Dật Thiên kia cực kỳ xảo diệu hóa giải, trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó chân trái của hắn liền giống như một thanh chiến phủ quanh co sắc bén đá tới! Phương Dật Thiên quát nhẹ một tiếng trầm thấp rồi sau đó chân phải cũng nhanh chóng nâng lên hướng tới chân trái của Ngô Lực. Mà lúc này Ngô Lực đã vọt đến bên người Phương Dật Thiên, một quyền tấn công vào mặt của Phương Dật Thiên!
-Muốn chết!
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng hét lên một tiếng rồi sau đó quyền phải trực tiếp hướng về phía nắm tay Ngô lực hung mãnh mà đến
Phanh
Hai lực đạo cường đại đánh vào nhau, trong không khí phát ra tiếng ầm ầm rung động. Rồi sau đó Ngô Lực cả người tiếp tục hướng về phía thân thể của Phương Dật Thiên.
Phanh!
Tiếp theo lại là một tiếng vang. Thân thể của Ngô Lực trên thân của Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên liên tiếp lui về phía sau, lúc này trong mắt của Ngô Lực lộ ra vẻ huyết sắc thần trí đã lầm vào điên cuồng trong đầu vẻn vẹn một ý nghĩ đó chính là giết địch!
Lâm vào loại trạng thái điên cuồng này con người trở nên cực kỳ đáng sợ. Sát khí cuồng nhiệt bao phủ lý trý bọn họ, trong đầu bọn họ chỉ có một ý thức đó chính là giết chết đối phương, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giết chết đối phương là tốt rồi. Giống như vừa rồi Ngô Lực không để ý sinh tử dùng thân thể đụng vào Phương Dật Thiên, chính là một loại đấu pháp ngọc đá cùng tan
Trên thực tế, Ngô Lực đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn đã xuất ra tất cả các thế võ, thể lực trên thân thể cũng sắp tiêu hao hết nhưng vẫn như cũ không thể đem Phương Dật Thiên đánh bại! Ngược lại Phương Dật Thiên lại có dấu hiệu càng đánh càng hăng giống như là một con quái vật.
Không cam lòng cùng cảm giác cực kỳ phẫn nộ, Ngô Lực cuối cùng cũng lâm vào trạng thái điên cuồng. Lúc này sát khí đã điều khiển hết hành vi của hắn! Liều mạng tấn công, không để ý tính mạng, Ngô Lực như là hồi quang phản chiếu, toàn thân hắn phát lượng vô cùng cường đại, hắn rống giận như một con trâu điên hướng tới chỗ Phương Dật Thiên. Nắm tay hung mãnh giống như cuồng phong bạo vũ đánh về phía Phương Dật Thiên.
Ngoài ra hai chân của hắn cũng cuồng nhiệt cực kỳ múa may lên giống như hai thanh chiến phủ không ngừng giao nhau đúng là sắc bén cực kỳ
-Nổi điên sao? Vậy muốn giúp ngươi bớt thống khổ!
Phương Dật Thiên âm thầm cười lạnh rồi sau đó đột nhiên thét to. Tiếp thep cả người Phương Dật Thiên thoáng như một chiếc xe bọc thép hung hăng. hướng về phía Ngô lực. Khí thế uy mãnh cực kỳ ngay cả mãnh hổ xuống núi cũng không bằng. Hắn lúc này giống như là một thượng cổ mãnh thú ngủ say đã lâu đột nhiên thức tỉnh, vô cùng khủng bố chấn nhiếp nhân tâm.
Trên khán đài Cửu gia cùng với Tần Dũng cũng âm thầm khiêp sợ. Phương Dật Thiên phát ra khí thế vô cùng cường đại đó là một loại khí thế hào hùng mà thiên hạ phải cúi đầu. Đó mới là chiến lang ra oai! Cửu gia cung Tần Dũng bọn họ không tự chủ được lo lắng cho Ngô Lực bởi vì giờ khắc này phía bên trên lôi đài tất cả khí thế đều tập trung ở bên Phương Dật Thiên!
Bên kia khán đài Tiểu Đao hưng phấn:
-Đại ca cuối cùng đã bộc phát ra thực lực chân chính. Xem ra trận quyết đấu này đã xong.
Ông chủ Trương cùng cùng Hầu Quân cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào biến hóa trên lôi đài, thần sắc biến đổi không thôi, đặc biệt Hầu Quân vừa rồi trông thấy Phương Dật Thiên đột nhiên bạo phát ra thế công cho hắn cảm giác như là một chiếc xe bọc thép hướng về phía Ngô Lực. Tốc độ và lực lượng kia rõ ràng là mạnh mẽ tới cực điểm!
Lâm Thiên Tuyết đã hoàn toàn ngây người, nàng suýt nữa quên luôn hô hấp, lúc này đôi mắt nàng gắn chặt vào thân ảnh Phương Dật Thiên phía trên lôi đài, trống ngực đập liên hồi.
Oanh!
Một tiếng vang cực lớn vang lên, Phương Dật Thiên lấy cứng đối cứng, bỏ qua đôi chân của Ngô Lực đánh vào vai mình, dùng lực lượng toàn thân đánh vào nắm tay Ngô Lực.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tiếp theo đó Ngô Lực kêu lên một tiêng đau đớn thân thể liên tục rút lui! Ngô Lực liên tục lui lại đến khi chạm vào dây bảo vệ của lôi đài. Một quyền này của Phương Dật Thiên tựa hồ là đem Ngô Lực từ cái loại trạng thai điên cuồng vừa rồi đánh cho quay trở lại nguyên hình, hắn giật mình nhìn vào tay phải của mình, trên bàn tay ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ba ngón tay đúng là bị một quyền của Phương Dật Thiên trực tiếp đánh gãy xương!
Đau! Cảm giác đau khi gãy ngón tay lan tràn khắp toàn thân Ngô Lực!
Lần đầu tại lôi đài Ngô Lực cảm giác được đau đớn như thế. Hơn nữa cảm giác đau đớn này còn mang đến một tia lành lạnh khủng bố cùng khí tức tử vong. Phương Dật Thiên lạnh lùng liếc nhìn Ngô Lực, từng bước ép sát đến.
Theo cước bộ của Phương Dật Thiên, Ngô Lực phát giác ngạo khí tự tin cường đại của mình tự nhiên dần dần suy sụp tan rã, trong mắt hắn Phương Dật Thiên chẳng khác nào một tử thần, khoảnh khắc tử vong đang ngày càng đến gần hắn.
-Ta không có thể bại! Ta nhất định có thể giết hắn!
Ngô Lực như nỏ mạnh hết đà, rống to lên cố gắng phát ra sát khí!
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu