You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 340: Lâm Thiên Tuyết Gọi!
Trời lạnh dần. Trên cao trăng vì xấu hổ trước hành động điên cuồng của hai người cuối cùng cũng chịu hé khỏi mây tiếp tục tỏa sáng.
Phương Dật Thiên lẳng lặng hút thuốc, Tiêu Di ngồi trước ôm chặt lấy hắn hai khối bánh bao đè chặt vào ngực khiến toàn thân hắn nhất thời tê đi. Người ngọc trong lòng, sơn cốc u tĩnh không khí mát mẻ còn gì tuyệt hơn. Điếu thuốc vừa tàn Tiêu Di cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt phong tình nhìn thật sâu vào từng góc cạnh trên khuôn mặt hắn, đôi tay ngọc lại dịu dàng xoa dịu vỗ về như muốn xóa đi những vết thương trên lưng.
Nàng vô tình phát hiện bản thân sau khi ân ái xong rất thích vuốt ve thân thể Phương Dật Thiên. Chỉ có những lúc như thế nàng mới cảm nhận được tâm hồn cùng thể xác hai người hòa quyện vào nhau.
-Mệt rồi sao?
Phương Dật Thiên mỉm cười dịu dàng.
Tiêu Di im lặng lắc đầu.
Phương Dật Thiên lại trêu chọc:
-Vậy là còn có thể làm thêm vài lần nữa à?
Tiêu Di vừa nghe xong khuôn mặt đã đỏ bừng, khẽ ưm một tiếng, tay ngắt nhẹ Phương Dật Thiên hờn dỗi:
-Ngươi dư thừa tinh lực vậy sao?
-Ha ha kể ra cũng kì lạ, mỗi lần ở gần Tiêu Di là ta lại có cảm giác tinh lực gần như vô hạn.
Phương Dật Thiên giả vờ suy nghĩ rồi đáp.
Thân thể Tiêu Di khẽ run lên, khó khăn lắm mới cùng hắn ở riêng được một lúc, chỉ một lần với nàng tất nhiên không đủ… Nhưng nàng là nữ nhân, không thể dày mặt mà ra yêu cầu được. May mắn là họ Phương này rất hiểu lòng người, không để nàng nói thêm đã ôm nàng xoay lại, để nàng đưa lưng về phía hắn, hai tay ôm eo nàng rồi tiếp tục tấn công.
Thanh âm hoan lạc lại vang lên, mặt trăng lại một lần nữa xấu hổ lẩn vào mây đêm…
Một lúc sau, tâm hồn và thể xác cả hai cùng lên đỉnh, Phương Dật Thiên khẽ ôm lấy Tiêu Di vuốt ve. Tiêu Di lúc này vô lực ngồi trong lòng hắn, mặc cho hắn khinh bạc thân thể.
Đêm nay quả là một đêm tuyệt vời đối với nàng, quan hệ mập mờ giữa nàng cùng Phương Dật Thiên như một hố sâu không ngừng hút lấy nàng, nàng vừa muốn kháng cự lại vừa thích thú đón tiếp, cuối cùng chỉ đành lựa chọn đầu hàng!
Phương Dật Thiên lại châm thêm điếu thuốc, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ mỏi mệt. Cơ thể thành thục gợi cảm của Tiêu Di đem đến cho hắn một cảm giác tuyệt vời, lúc này hắn đã dần mê luyến thân thể nàng.
-Tiêu Di, có muốn xuống xe đi dạo một lúc khongg6?
Tiêu Di khẽ nhích người, lười biếng nói:
-Không đi, người ta lúc này mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.
Phương Dật Thiên cười cười, hắn biết vừa rồi bản thân làm hơi quá khiến nàng ăn không tiêu, đành nói:
-Ta cũng cảm thấy hơi mệt, cùng trở về vậy!
Tiêu Di hờn dỗi cười, đôi mắt u oán nhìn hắn còn mang theo vẻ thỏa mãn.
Lúc hai người về đến biệt thự Lâm gia đãn gần mười một giờ, Phương Dật Thiên nhìn quanh vẫn không thấy chiếc Porsche của Lâm Thiên Tuyết. Hai người cùng xuống xe, cước bộ Tiêu Di lúc này có vẻ không vững, nàng cùng Phương Dật Thiên đạ chiến hai lần hầu như toàn bộ khí lực đã bị hắn rút sạch.
-Tiểu Tuyết còn chưa về sao, hiện tại đã khá trễ rồi?
Tiêu Di nhìn đồng hồ nghi hoặc.
-Có lẽ Thiên Tuyết lưu lại nhà Khả Nhân một chút, ta sẽ ở đây chờ nàng ta trở về.
-Hay để ta gọi cho Tiểu Tuyết.
Tiêu Di vừa nói xong liền cầm lấy điện thoại.
-Tiêu Di à? Vâng biết rồi, về ngay… Không có gì đâu, ta ở nhà Khả Nhân một lúc thôi mà.
-Ngươi mau về đi, hiện tại đã khuya rồi đó.
-Biết rồi mà Tiêu Di, thôi ta cúp máy nha.
Tắt điện thoại, Tiêu Di nhìn hắn buồn cười:
-Ta quá lo lắng rồi, Tiểu Tuyết còn ở nhà Khả Nhân, ta vừa gọi nó về sớm rồi.
-Ta sẽ chờ nàng ta trở lại… Ngươi… ngươi có vẻ mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đi.
Phương Dật Thiên dịu dàng khuyên.
Sắc mặt Tiêu Di khẽ rung động, cười nhẹ:
-Được rồi, ta quả thật hơi mệt, ngươi ở lại chờ Tiểu Tuyết về nhé.
Phương Dật Thiên gật đầu, đôi mắt nhìn thân ảnh nóng bỏng của Tiêu Di dần khuất. Phương Dật Thiên ngồi chờ trên sô pha, vẻ mặt như còn đang hồi tưởng lại tràng cảnh nóng bỏng cùng Tiêu Di… Một lát sau hắn khẽ thở sâu, bước đến tủ lạnh lấy một chai nước uống vài ngụm hạ nhiệt cơ thể.
Khoảng nửa giờ sau từ xa vang lên tiếng ô tô, Phương Dật Thiên vừa bước ra đã thấy Lâm Thiên Tuyết lái xe vào sân.
Lâm Thiên Tuyết bước xuống xe, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên:
-Tiêu Di đâu rồi?
-Tiêu Di hôm nay có chút mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi trước rồi.
Lâm Thiên Tuyết ừm một tiếng, bước đến tủ lạnh lấy chai nước Phương Dật Thiên uống dở lúc trước uống một hơi. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên khẽ ửng hồng, bộ ngực phập phồng giống như đang đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng nàng lấy hết can đảm bước đến trước mặt Phương Dật Thiên;
-Phương Dật Thiên, cái kia… cái kia hẳn là như ngươi nói nếu để quá lâu sẽ mất tác dụng phải không?
-Cái gì cơ?
Phương Dật Thiên giật mình, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, vài giây sau mới hiểu được lời nói của Lâm Thiên Tuyết, ánh mắt nhìn vào mặt nàng, lại hạ xuống bộ ngực, nghiêm trang trả lời:
-Chính xác, phương pháp này phải làm đều đặn, nếu không sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thiên Tuyết. ý của ngươi phải chăng là đêm nay chúng ta lại … tiếp tục?
Khuôn măt Lâm Thiên Tuyết khẽ nóng lên, nàng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên:
-Còn có thể không tiếp tục sao, ta đã lỡ làm rồi tất nhiên không thể bỏ dở nữa chừng! Hơn nữa… hơn nữa tất cả tiện nghi của bản cô nương đã bị ngươi chiếm rồi, nếu cuối cùng không có hiệu quả xem ta xử lí ngươi ra sao!
-Cái này…
Phương Dật Thiên khẽ chột dạ, chẳng qua đã lỡ liều rồi thì phải làm tới, lợn chết chẳng sợ nước sôi, kiên quyết trả lời:
-Đừng hủy hoại thanh danh lương y của ta, chẳng lẽ ta lại lấy việc này lừa ngươi sao! ( nó lừa thật mà:5: )
-Hừ! Tốt nhất là thế!
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nghi ngờ:
-Tiêu Di thật sự nghỉ ngơi rồi sao?
-Ta cũng không chắc, nhưng việc ta giúp ngươi mát xa ngực là vô cùng quang minh chính đại, có lẽ cũng không cần lo Tiêu Di phát hiện đâu!
Phương Dật Thiên làm trò.
-Không được! Việc này ngoại trừ hai người chúng ta không còn ai khác được biết!
Lâm Thiên Tuyết kiên quyết phản bác, sau đó nói:
-Hay là như thế này, ta sẽ lên lầu kiểm tra xem Tiêu Di thật sự ngủ chưa, nếu Tiêu Di đã nghỉ ngơi rồi ta sẽ gửi tin nhắn cho ngươi.
Lâm Thiên Tuyết vừa nói xong đã nhấc chân bước lên lầu. Phương Dật Thiên giật mình, nếu đêm nay Tiêu Di trằn trọc khó ngủ chẳng lẽ hắn phải ngồi đây chờ cả đêm?
Thấy Lâm Thiên Tuyết đã lên lầu, Phương Dật Thiên lắc đầu thở dài. Bộ ngực cô nàng này cũng khó khăn nha, ta xoa nắn tích cực thế này nếu sau một thời gian nó thật sự không phát triển mà lại càng nhỏ hơn thì thật là đại họa lâm đầu, ài…!
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu