Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 284: Say Rượu Phóng Túng
Phương Dật thiên nhìn Tiêu di, váy ngủ làm ẩn hiện những đường cong thành thục gợi cảm, hơn nữa uống rượu sau cái kia một chút phong tình nữ nhân, đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng.
Không biết như thế nào, nhìn Tiêu di tự rót uống một mình, bộ dáng uống rượu của nàng làm chó lòng của hắn có chút điểm thương tiếc, "Huyên!" một tiếng, hắn đem trong tàn thuốc trong tay dập đi, bỗng nhiên đứng dậy, hướng tới Tiêu di đi đến.
Tiêu di uống hết nửa chén, đang định đưa lên miệng uống nốt một đôi tay to lớn ấm áp đè cánh tay của nàng xuống, một khắc này, thân thể của nàng rõ ràng run lên nhè nhẹ, thanh âm của Phương Dật thiên vang lên bên tai nàng: "Tiêu di, ngươi say rồi, không thể uống nữa."
"Ta không có say, chuyện của ta ngươi không cần phải xen vào." Tiêu di nói xong muốn tránh thoát khỏi hai cánh tay to lớn của Phương Dật Thiên.
Lúc này, tay phải của Phương Dật Thiên đột nhiên khoát lên đầu vai của nàng, nhất thời, thân thể của nàng cứng lại, quay đầu nhìn Phương Dật thiên, men say mê ly trong ánh mắt tựa hồ là chớp động lên thần sắc phức tạp.
Phương Dật thiên khẽ thở, đem chén rượu trong tay Tiêu di nhận lấy, một ngụm uống cạn, sau đó thản nhiên nói: "Một người uống rượu nhiều không có ý nghĩa, nếu ngươi muốn uống như vậy ta sẽ uống cùng ngươi."
Tiêu di ánh mắt buồn bã, nhẹ nhàng gục đầu xuống, nỉ non câu: "Vì cái gì? Vì cái gì ngươi muốn xông vào cuộc sống của ta? Nếu ngươi chưa từng xuất hiện như vậy ta cũng sẽ không khó chịu như giờ phút này."
"Tiêu di, trong ấn tượng của ta ngươi không giống như người vì người khác mà ảnh hưởng đến tâm trí cảm xúc của chính mình." Phương Dật thiên thản nhiên nói, đem chén rượu thả lại kệ rượu.
Thân thể Tiêu di khẽ run lên, đúng vậy a, trước kia, tâm trí của nàng có khi nào bị người khác ảnh hưởng đâu? Nàng vẫn luôn độc lập tự chủ như vậy, có chủ kiến tiêng như vậy, căn bản sẽ không bởi vì người bên ngoài tham gia mà ảnh hưởng đến phán đoán cùng tâm tình cảu nàng.
Nhưng là, đêm nay ở tụ hội, Phan Mộng Liên nói với nàng lời nói kia, nhưng lại như là dùng một cục đá nhỏ đem ném ở trên mặt hồ tĩnh lặng tâm trí của nàng, từng đợt gợn sóng nhộn nhạo nổi lên, tiếp theo, nàng đúng là cảm thấy một tia sợ hãi cùng đau lòng. Đặc biệt Phan Mộng Liên nói một câu kia "Ta sẽ chinh phục hắn!" Như là trắng trợn cùng nàng khiêu chiến, cũng chính là những lời đã quấn ở trong trái tim của nàng thật lâu, đã trở thành một cái khúc mắc khó giải quyết trong nội tâm của nàng.
Nghi vẫn trỗi dậy, tất cả, tất cả còn là vì sợ hãi mất đi, nhưng là.... nàng sợ hãi mất đi cái gì đây?
Giờ này khắc này, ngay cả nàng không muốn thừa nhận nhưng nội tâm của nàng cũng rõ ràng, nàng là ở sợ hãi Phan Mộng Liên thật sự sẽ đem Phương Dật thiên chinh phục được, nàng là sợ hãi mất đi Phương Dật thiên!
Lại nói cũng là buồn cười, chưa từng có được thì làm sao có thể sợ sẽ mất đi đây?
Nàng cùng Phương Dật thiên cũng không có quan hệ gì thực chất, trong lòng nàng cũng biết điểm này, nhưng là nàng không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác sợ hãi mất đi này đây?
Phan Mộng Liên vẫn giống quá khứ, vô luận là chuyện gì cũng nhất định muốn cùng nàng tranh đoạt, nàng nghĩ rằng Phương Dật thiên là bạn trai của Tiêu di, bởi vậy trong lòng nổi lên ý muốn tranh đoạt, một câu nói "Ta sẽ chinh phục hắn!" Chính là chứng minh tốt nhất. Mà ở phương diện dụ dỗ nam nhân này, Tiêu di thừa nhận nàng là xa xa không bằng Phan Mộng Liên. Có lẽ, đây là lý do nàng sợ hãi đi. Xét đến cùng, là nàng có quan tâm đến hắn, nếu không phải như vậy thì tại sao lại thấy sợ hãi khi có nguy cơ mất đi một người đây? "Ta không biết ở tụ hội kia, Phan Mộng Liên cụ thể đã nói với ngươi những gì, bất quá ta cảm thấy một câu nói kia của nàng ta: 'Ta sẽ chinh phục hắn!' rất buồn cười, ta không phải là loại đàn ông dễ dàng bị chinh phục như vậy!" Phương Dật thiên thản nhiên cười, nói.
"Vậy sao?Nhưng cô ta rất cao tay!" Tiêu di theo bản năng trả lời một câu.
"Tiêu di không tin ta sao?" Phương Dật thiên cười cười, nói: "Nếu những lời này là từ trong miệng của ngươi nói ra như vậy ta có lẽ sẽ tin tưởng vài phần, nhưng từ trong miệng nàng nói ra ta chỉ cho rằng là vui đùa, ta không thích loại con gái như nàng, tuy nói vậy những ta cũng phải thừa nhận, nàng thực sự rất mê người."
Tiêu di đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó hai má hơi nóng, lời nói của Phương Dật Thiên thoáng cho nàng một tia trấn an, rót vào một tia lo lắng.
Giờ phút này nàng giống như là một chiếc thuyền lá nhỏ lắc lư ở trong bão táp mưa xa nơi mặt biển mênh mông, nàng cần một cái cảng yên ổn ấm áp để lẳng lặng dựa vào, giờ khắc này, trong lòng của nàng nổi lên một tia cảm giác ỷ lại.
"Đối với loại nữ nhân từ trước đến nay đem nam nhân làm trò chơi như Phan Mộng Liên, ta từ trước đến nay miễn dịch, nàng nói với ngươi những lời này cũng không phải chứng tỏ rằng nàng coi trọng ta, mục đích của nàng là muốn nhằm vào ngươi. Nếu Tiêu di để ý, vậy chẳng phải là trúng bẫy của nàng ta sao? Tiêu di cũng từng đã nói với ta, từ lúc còn học đại học nàng vẫn cùng với ngươi ganh đua sao? Lời nói không dễ nghe, nàng căn bản chính là đầu óc có bệnh, đồng thời cũng hiển lộ rõ ràng khi nàng đối mặt với Tiêu di, trong nội tâm thật sâu chứa đựng sự tự ti. Đối với loại nữ nhân như nàng chỉ có sự thương hại, cũng không nên để ý đến quá nhiều." Phương Dật thiên còn nói thêm.
"Ngươi muốn ta không để ý sao? Những năm gần đây vô luận nàng theo ta tranh giành như thế nào, có khi nào ta để ý quá, nhưng chính là..." Tiêu di ngập ngừng nói, ánh mắt sâu kín nhìn Phương Dật Thiên, cắn chặt răng, nói: "Ta thừa nhận trong nội tâm của ta có ngươi, ngươi vốn không nên xâm nhập cuộc sống của ta!"
Phương Dật thiên nao nao, hắn thật sự là không nghĩ tới Tiêu di thẳng thắn như thế, thẳng thắn trong nội tâm nàng có hắn ư, lời nói bất thình lình làm cho hắn sững sờ nguyên tại chỗ, đối với Tiêu di hắn rất thích, nhưng chỉ là cực hạn thích, bởi vậy nghe Tiêu di nói lời vừa rồi, hắn ngược lại là có điểm không biết làm sao.
"Nhưng là, ta để ý ngươi thì sao chứ, ta với ngươi không có khả năng. Ngươi từng nói ngươi yêu thích ta, có lẽ kia chẳng qua là những lời nói dối ngọt ngào mà đàn ông các ngươi dễ dàng nói ra mà thôi." Tiêu di sâu kín nói.
Phương Dật thiên chép miệng, muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn đôi mắt quyến rũ mê người của Tiêu di ẩn ẩn thoáng hiện nước mắt trong suốt, đem lời tới miệng lại nuốt trôi xuống, hai tay hắn nắm chặt lấy hai vai Tiêu di, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Tiêu di, hắn nhẹ nhàng ôm Tiêu di vào trong lòng.
"Ân..."
Tiêu di ra sức giãy dụa chống cự một phen, nàng đêm nay kêu Phương Dật thiên tới là tính cùng hắn nói rõ ràng sự tình, sau đó nàng sẽ cố gắng khắc chế mối quan hệ với Phương Dật thiên, bảo trì trong phạm vi an toàn, nhưng là, Phương Dật Thiên cứ vậy ôm chặt lấy nàng, nàng có muốn phản kháng cũng là có vẻ hữu tâm vô lực.
Nàng không khỏi nhớ tới khuya ngày hôm trước, Phương Dật thiên tướng nàng kéo đến thung lũng, cũng là tràn ngập bá đạo hôn lên môi nàng, không cho nàng nàng phản kháng chút nào, giống hệt như lúc này!
Hai tay Phương Dật Thiên giống như là hai cái kìm sắt to lớn, gắt gao ôm lấy nàng, mặc kệ đôi bàn tay mềm mại của nàng có giãy dụa thế nào cũng là cũng vô pháp thoát được hai cánh tay to lớn của Phương Dật Thiên, hắn mãnh liệt dùng sức ôm chặt lấy nàng, suýt nữa làm cho nàng không thở nổi.
Trong lòng âm thầm cảm thấy buồn bực đồng thời cũng là nổi lên một tia cảm giác ngọt ngào, đã thật lâu thật lâu nàng không còn được thể nghiệm loại cảm giác bị người khác gắt gao ôm chặt vào trong lồng ngực.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ: ôn nhu, ấm áp, thương cảm, khổ sở... bao nhiêu cảm xúc đều xông lên đầu, cặp mắt của nàng nhịn không được xuất hiện nước mắt trong suốt nước, theo khuôn mặt hồng hào mỹ lệ kia mà chảy xuống.
Cuối cùng, nàng cũng không từ chối, tùy ý để cho Phương Dật thiên gắt gao ôm lấy nàng, cảm thụ được lồng ngực ấm áp và rộng lớn của Phương Dật thiên, lòng của nàng nổi sóng phập phồng không yên, ở sâu trong nội tâm khát vọng được thể nghiệm thứ cảm giác kiên định ấm áp toát ra từ trên người Phương Dật Thiên.
Lúc này nàng cần không phải là một chút sự kiên định, ấm áp và ôn nhu sao?
Mặc dù biết mình và người nam nhân này không có khả năng, nhưng vẫn tiếp tục cùng hắn dây dưa không rõ, nàng chính mình cũng không biết tại sao, có lẽ nàng cảm thấy hơi bị tổn thương, nàng nhẹ nhàng hờn dỗi một câu:
"Vì cái gì? Vì cái gì ngươi cứ muốn quấn quít lấy ta, không để ta yên, ta không muốn sẽ lại bị thương tổn một lần nữa!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, ôn nhu như nước vàng lên ở bên tai Phương Dật Thiên, hắn giật mình trong lòng, cúi đầu lại thấy....đôi mắt quyến rũ mê người của Tiêu di thoáng ẩn hiện nước mắt tựa hồ là muốn phản chiếu toàn bộ khuôn mặt hắn, ánh mắt trong suốt và long lanh mỹ lệ đến cực điểm.
Thương tổn?
Phương Dật Thiên để ý tới lúc Tiêu di nói hai chữ thương tổn, thân thể rõ ràng run run lên một chút, tựa hồ là sợ hãi, kháng cự, có vẻ thực bất lực.
Tiêu di ý thức được cử động này làm cho Phương Dật Thiên ôm nàng càng chặt hơn, phảng phất là muốn đem tất cả hơi ấm của cơ thể hắn truyền sang cho nàng vậy.
Bất quá ôm chặt thân thể mềm mại nhu nhuyễn của Tiêu di vào trong lòng, làm cho cỗ dục vọng trong lòng Phương Dật Thiên toàn bộ phát tiết ra ngoài, gắt gao ôm lấy Tiêu di như vậy, tuyết phong to lớn mềm mại kia liền dán sát lên ngực hắn, tùy theo hắn dùng sức lớn hay nhỏ mà cái kia không đồng nhất đè xuống, cái loại cảm giác mềm mại co dãn này thực là làm cho người ta lưu luyến say mê quên đường về.
"Tiêu di, anh chưa từng nghĩ sẽ làm cho em bị tổn thương, anh chỉ muốn cho em sự ấm áp, không phải một ít cũng không phải một phần, mà là tất cả sự ấm áp mà anh có khả năng cho em, bởi vì anh biết, lúc anh cần, em cũng sẽ không chút do dự mà truyền cho anh sự ấm áp trên người của em." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói, trong đầu không khỏi nhớ tới một đêm kia ở trong phòng Tiêu di, hắn thân mình "Hội chứng tâm lý sau chiến tranh" làm cho Tiêu di không chút do dự chạy tới từ phía sau lưng ôm lấy hắn, dùng hơi ấm thân thể nàng làm cho hắn cảm thấy ấm áp, dần dần bình ổn ở trên người hắn tạo ra ra "Hội chứng tâm lý sau chiến tranh". (thật không biết dịch cái này ra sao)
Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được nội tâm mờ mịt bất lực của Tiêu di, cùng với một chút sợ hãi mất đi tình cảm, điều mà hắn có khả năng làm chính là gắt gao ôm chặt lấy nàng, dùng hơi ấm thân thể nói cho nàng biết —— hắn vẫn luôn bên nàng!
Nghe lời nói của Phương Dật Thiên, Tiêu di ngẩn ra, hai tay nàng đang rũ xuống không tự chủ được ôm lấy Phương Dật Thiên, nàng trong lúc đó thật dễ dàng khóc, tuy nhiên nàng khóc không ra tiếng, chỉ là tùy ý nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả vạt áo Phương Dật Thiên.
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà hỏi một câu: "Anh nói là sự thật sao? Anh thật sự sẽ không làm tổn thương em?"
"Sẽ không!"
Phương Dật Thiên kiên quyết lắc đầu, dừng ở khuôn mặt đang lê hoa đái vũ của Tiêu di cười dịu dàng, trong lòng lại lần nữa nổi lên một tia cảm giác hơi đau đớn, cơ hồ là theo bản năng, hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt như hoa đào của Tiêu di, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt lăn trên má nàng.
Tiêu di nhẹ nhàng mà thở gấp một tiếng, trên mặt nhịn không được nổi lên một tia ý cười nhợt nhạt, nhắm hai mắt lại, thỏa mãn và vui mừng.
Nhìn Tiêu di hơi hơi cong lên đôi môi mê người đỏ tươi như hoa anh đào, Phương Dật Thiên nhịn không được hôn lên đôi môi đó. Hắn vừa vưa tiếp xúc với đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, Tiêu di liền yêu kiều mà kêu lên một tiếng, mở to mắt, liền nhìn thấy Phương Dật Thiên đang tràn đầy ý tứ bá đạo hôn lên môi của nàng, một lần nữa làm cho trai tim nàng nhảy loạn lên.
Đầu của nàng bỗng nhiên có chút choáng váng, cái loại cảm giác này dường như là do đêm nay uống nhiều rượu, mà hậu quả thì lại chậm rãi ở đúng lúc này mà này tới, làm tê liệt thân thể của nàng tâm, than thể dưới sự tác động kích thích của cồn và men say mãnh liệt làm cho thân thể nàng trở nên nóng bừng, trực tiếp dụ dỗ ra dục vọng trong lòng nàng.
Nàng là một nữ nhân thành thục, theo thời gian trôi đi, tuổi thanh xuân của nàng đang từng giọt từng giọt trôi đi, nhưng mà, cổ dục vọng tận sâu trong tâm kia cũng không có theo thời gian trôi qua mà dần dần giảm bớt, ngược lại là càng thêm mãnh liệt tràn đầy. (đúng là phụ nữ 30 như lang như sói a:88:)
Bất quá những lúc bình thường, nàng có thể khống chế được cỗ dục vọng từ nội tâm này tốt lắm, đem nó đóng băng lại, bất quá cái giá phải trả cho điều này là sự giày vò khi hàng đêm vẫn phải ngủ một mình, có khi còn bị dục vọng tràn ngập dày vò.
Giờ phút này bị Phương Dật Thiên hôn mãnh liệt, không! Tên khốn này không chỉ là hôn nồng nhiệt, hai tay của hắn cũng cực kỳ không thành thật, vuốt ve loạn ở khắp trên thân thể của nàng, tình cảnh này, hơn nữa dưới sự kích thích của hơi men say, dục vọng thân thể nàng không áp chế nưa mà bạo phát ra.
Nơi bụng dâng lên cảm giác có một cỗ nhiệt lưu đang chạy trong cơ thể nàng, nàng còn cần không chỉ là loại tiếp xúc như thế này, còn muốn càng mãnh liệt tiếp xúc va chạm, chỉ có như vậy; mới có thể bình ổn lại cỗ dục vọng đã bị chôn vùi ở trong lòng nàng nhiều năm.
Nếu say, ngại gì mà không bừa bãi phóng túng một chút, phóng túng một chút tâm trạng và thân thể của mình. (Nam mô ai mi phò phò, râm hải vô biên, hồi đầu vẫn râm:0 (172): )
Nàng đã muốn ý loạn tình mê, chân mày hiện lên một cỗ xuân tình, dần dần khuếch tán mở rộng ra, truyền khắp thân thể của nàng, cảm giác kích thích kỳ dị vẫn còn giống như thủy triều không ngừng cuốn tới, trên khuôn mặt như hoa đào lộ ra một màu ửng hồng quyến rũ, chóp mũi hô hấp cứ như vậy ồ ồ dồn dập, tim đâp càng lúc càng nhanh.
Theo tưng tiếng tim đập dồn dập là ba đòa trước ngực dâng lên, bất quá, giờ phút này hai ngọn tuyết phong to lớn gây lên ba đào kia đã bị Phương Dật Thiên gắt gao bóp chặt, xoa nắn không ngừng biến thành muôn hình vạn trạng.:96:
Hai bàn tay Phương Dật Thiên đã là rất lớn, bất quá cho dù là hắn tận tình mở rộng hai bàn tay cũng chỉ là có thể đem thứ hung khí kia của nàng cầm một phần hai mà thôi, có thể thấy được, nàng bình thường vẫn rất kiêu ngạo về thứ hung khí tạo ba đào mãnh liệt này của mình.
Không chỉ là mãnh liệt mà thôi, nếu chăm sóc cẩn thận, vậy đối với tuyết phong mềm mại co dãn của nàng chính là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tự kìm chế. Có thể xoa nắn thứ hung khí đó, đủ làm cho người ta muốn trầm luân mãi không bao giờ ngừng lại. (râm hải vô biên a:14: )
Tiêu di cũng không cam chịu yếu thế, hai tay vuốt vẻ trên cơ thể mềm dẻo rắn chắc của Phương Dật Thiên, lúc này đây, nàng chủ động nghênh hợp, hôn Phương Dật Thiên mãnh liệt không kém, thân thể phải chịu đựng loại cảm giác như bị hỏa thiêu này làm cho nàng cơ hồ là muốn hòa tan, muốn mở toang ra tất cả. (hự hự:96: )
Ngọn đèn chói mắt ở trong phòng kia, dường như cũng bị nhuốm một tầng sắc thái ám muội, trở nên mê ly u ám, bốn phía không khí tràn đầy hương vị dục vọng mãnh liệt.
Thật vất vả, Tiêu di cùng Phương Dật Thiên khó khăn lắm mới có thể dừng lại nụ hôn mãnh liêt cực kỳ đó, một đôi mắt mở to như muốn nhỏ giọt nước xuân tình nhìn Phương Dật Thiên, sắc mặt là một mảnh màu hồng, ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Phương Dật Thiên làm cho thân thể của nàng nổi lên từng đợt cảm giác kỳ dị, nàng khẽ mở môi anh đào, nói: "Phương Dật Thiên, đêm nay hãy ở lại, em muốn!"
Phương Dật Thiên thở sâu, ngăn chặn nội tâm xúc động cùng phấn khởi, giờ khắc này, hắn đã đợi thật lâu, cũng tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu.
Hắn đột nhiên bế thân thể mềm mại của Tiêu di lên, đi tới chiếc giường lớn mềm mại trong phòng Tiêu di, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nhìn nàng và nói: "Em không nói thì anh cũng sẽ lưu lại, em có biết em chính là người đầu tiên làm cho anh không khống chế được dục vọng đối với phụ nữ!"
Tiêu di sắc mặt hơi đỏ lên, giận dỗi nói: "Nói như vậy anh chẳng phải là từng có rất nhiều phụ nữ sao?"
Phương Dật Thiên cười cười, chỉ cười mà không phủ nhận, hắn thản nhiên nói: "Việc này quan trọng sao? Bất kể như thế nào, những chuyện kia đã là quá khứ!"
Nói xong, Phương Dật Thiên lại lần nữa hôn lên môi Tiêu di, hai tay theo đôi chân thon dài bóng loáng của Tiêu di mà di động leo lên.
Phương Dật Thiên kỹ thuật tán tỉnh cũng không phải là giả, trải qua vô số lần kinh nghiệm thực chiến sau đó tu luyện mà thành (cưa gái đại pháp:88:), bởi vậy, khi hắn không ngừng châm ngòi, kích thích, Tiêu di sớm đã thở hổn hển, không khống chế nổi những âm thanh yêu kiều không ngừng từ trong miệng của nàng phát ra.
Bất quá chính nàng cũng không dám kêu quá lớn tiếng, sợ rằng truyền ra ngoài sẽ bị lâm thiển tuyết ở đối diện nghe được.
Cũng chính vì vậy, tiếng kêu phải cố ý áp chế xuống này vào tai Phương Dật Thiên càng là một loại thuốc kích thích vô cùng mãnh liệt.
Thông qua tiếp xúc, Phương Dật Thiên biết Tiêu di đã là thủy triều tràn ra, mỗi lần đụng vào là làm cho thân hình Tiêu di kịch liệt run run, thân thể của nàng mẫn cảm như thế, có lẽ là do nàng phải chịu áp lực từ nhiều năm nay.
Giờ khắc này không kiêng nể bất cứ chuyện gì nữa, sau một hồi lâu phóng túng bùng nổ, thân thể chưa từng bị khai khẩn thân thể của Tiêu di tự nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên liền đem váy ngủ trên người Tiêu di cửi bỏ, nhìn thân thể mềm mại như dương chi bạch ngọc, Phương Dật Thiên nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tất cả xúc động cùng kích thích đều tại thời khắc này bạo phát ra hết.
Những năm gần đây vẫn là lần đầu tiên một người đàn ông dùng loại ánh mắt nóng như vậy nhìn thân thể của nàng, sắc mặt nàng đỏ lên, nóng bỏng, một đôi mị nhãn đang động tình nhìn Phương Dật Thiên, thẹn thùng và nhẹ giọng nói:
"Dật thiên, anh....anh đi tắt đèn trước đi!"
Phương Dật Thiên nghe vậy nao nao, rồi sau đó cười mập mờ, xem ra Tiêu di vẫn còn ngượng ngùng a.
Hắn rất nhanh đi tới tắt đèn, tiếp đó, trong căn phòng tối đen sẽ trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía bên ngoài.:
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu