Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 252: Thiếu Nữ Tình Hoài
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong. (Không biết tác giả cố ý viết khác hay sao, câu đúng là “Ốc lậu canh tao liên miên vũ, thành thuyền hựu ngộ đả đầu phong”, nghĩa là gì thì dịch giả cũng không rõ thâm sâu quá, đại khái là suốt đêm mưa ở trong phòng, đi thuyền gặp phải gió ngược chặn đầu)
Vốn dĩ Phương Dật Thiên một đại nam nhân như thế đi theo bồi phía sau hai cực phẩm mỹ nữ Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân đi vào cửa hàng đồ lót toàn khách nữ đã rất là mất mặt mũi rồi, điểm đó có thể thấy rõ được từ trong ánh mắt muôn hình muôn vẻ của các cô gái ở bốn phía mà ra.
Lâm Thiên Tuyết cùng với Chân Khả Nhân xinh đẹp đến động lòng người như thế, đương nhiên sẽ không một ai đem hắn, một kẻ da mặt ngâm đen, cùng lắm là có đường nét cơ thể xuất chúng, đàn ông một chút trở thành bạn trai của các nàng, đồng thời cũng không một ai nghĩ đến hắn là bảo tiêu của một trong hai mỹ nữ. Vậy ra, một đại nam nhân như hắn đi vào cửa hàng đồ lót để làm cái gì?
Giải thích duy nhất chính là, tên này từ đầu đến cuối chân chính là một thằng bê đê.
Mốt bê đê ngày nay rất thịnh hành, ngẫu nhiên có một hai chị bê đê tiến vào cửa hàng đồ lót nổi tiếng cũng chẳng có gì lạ. Vì vậy, có rất nhiều cô gái bên trong cửa hàng đều thầm nghĩ cái tên gớm ghiếc này không phải là bê đê thì chính là đồ biến thái.
Trong đó, có một ít thiếu phụ tịch mịch chốn khuê phòng sau khi nhìn thấy thân hình xuất chúng của Phương Dật Thiên thì âm thầm cảm thấy tiếc hận, một người đàn ông có thân hình rắn chắc cùng từng khối thịt bộc phát mềm dẻo như thế, nếu thật sự là bê đê thì đáng tiếc quá rồi, nhưng nếu không phải là bê đê thì, các thiếu phụ tịch mịch này cũng tình nguyện đem hắn trở thành đối tượng tình một đêm tốt nhất để đối đãi.
Phương Dật Thiên trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, nguyên nhân kêu khổ cũng không phải là ánh mắt muôn hình muôn vẻ của mấy người phụ nữ đó, mà là không ngờ rằng Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa lại ở trong cửa hàng này.
Một khắc đó, tâm quay đầu rời khỏi chỗ này Phương Dật Thiên cũng đều có rồi, bởi vì lúc bình thường hắn ở trước mặt Tô Uyển Nhi luôn tạo ra một loại hình tượng chính trực cao lớn, nói cái gì mà cửa hàng đồ lót, massage bất chính, khu vực đèn đỏ này nọ hắn không bao giờ đụng tới, không nghĩ tới, hôm nay lần đầu bước vô cửa hàng đồ lót liền gặp gỡ Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa, nói như vậy chẳng phải hình tượng cao lớn được tạo nên trước mặt Tô Uyển Nhi đã đụng tới biên giới hỏng mất rồi sao.
Trong tâm Phương Dật Thiên thật hy vọng Tô Uyển Nhi không có phát hiện ra mình, cửa hàng này lớn như thế, chỉ cần thoát khỏi một kiếp trước mắt là có thể tránh được ánh mắt của Tô Uyển Nhi, bởi vậy hắn tận lực tiêu sái đứng sát cạnh Lâm Thiên Tuyết, cố gắng dùng thân thể của nàng ngăn trở che lại tầm mắt của Tô Uyển Nhi.
Song, không phải mọi việc đều như ý muốn, chuyện mà hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra!
"Phương ca ca......" Không kịp đề phòng, bên tai hắn liền truyền đến thanh âm mang theo vài phần mừng rỡ cùng nghi hoặc của Tô Uyển Nhi.
Hắn trong lòng âm thầm cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là theo tiếng kêu của Tô Uyển Nhi nhìn lại, thấy được đôi mắt to rõ sáng ngời của nàng đang nhìn hắn, gương mặt thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần mang theo mấy phần kinh ngạc cùng khó hiểu.
"...... Ách, là, là Uyển Nhi hả, còn có cả Toa Toa, hai đứa cũng tới chỗ này đi dạo àh?" Phương Dật Thiên cười khan vài tiếng, tận lực che giấu sắc mặt của mình thản nhiên nói.
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa bước tới chỗ hắn, ánh mắt của Âu Dương Toa Toa nhìn hắn một chút, rồi lại nhìn Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân bên người hắn một chút, trong mắt tựa hồ như hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
"Đúng vậy, em cùng với Toa Toa đang đi dạo, "Tô Uyển Nhi cười một cách uyển chuyển động lòng người, tiếp theo nàng nghi hoặc hỏi, "Phương ca ca, anh, anh sao lại cũng tới chỗ này hả? Lúc trước anh không phải đã nói với em là không đến mấy loại địa phương này sao? Lần trước bảo anh đi với em anh còn từ chối nữa mà!"
Phương Dật Thiên trên người đổ một trận mồ hôi lạnh, hắn có chút hoài nghi không biết là Tô Uyển Nhi cố ý nói như vậy hay là tính tình quá mức đơn thuần đây nữa, lời như thế không ngờ lại nói ra trước mặt mọi người, khiến cho gương mặt già nua của hắn thật hết chỗ để mà chui?
"Ách...... haha, anh là có nhiệm vụ trong người, cùng với Lâm Thiên Tuyết các nàng tới, "Phương Dật Thiên cười khan, còn nói thêm, "Được rồi, lúc trước không phải anh nói với em anh đi làm bảo tiêu sao, chính là làm bảo tiêu của vị Lâm đại tiểu thư này đây."
Tô Uyển Nhi theo lời của Phương Dật Thiên nói nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, Lâm Thiên Tuyết xinh đẹp động nhân khiến cho nàng ngây ra, rồi sau đó nàng cười nói: "Chào Lâm tỷ tỷ."
Lâm Thiên Tuyết cùng với Chân Khả Nhân trong lòng cũng đang nghi hoặc Phương Dật Thiên làm thế nào lại quen biết với 2 cô bé thoạt nhìn chỉ vừa mới trưởng thành đây. Hơn nữa bộ dáng của hai cô bé này tựa hồ rất có hảo cảm với hắn, trong lòng các nàng lại càng thêm cảm thấy khó hiểu, đều đoán không biết có phải cái tên cầm thú Phương Dật Thiên này âm thầm xuất độc thủ với mấy cô bé vị thành niên đơn thuần này không đây.
"Chào em, em, em cùng với Phương Dật Thiên quen biết nhau ư? Em còn gọi hắn là Phương ca ca?" Lâm Thiên Tuyết hồ nghi hỏi ------- hỗn đản này mà xứng để ột cô bé thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần như thế gọi là ca ca ư?
"Đúng thế, Phương ca ca ở cùng khu phố với bọn em, anh ấy lớn hơn em đương nhiên em phải gọi là Phương ca ca rồi, huống hồ anh ấy đối với em cũng tốt lắm." Tô Uyển Nhi không cho là đúng nói.
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt phập phồng biết hóa, nàng nói: "Em, em liệu có bị hắn lừa không? Cái tên này là một hỗn đản chính cống, hắn đối tốt với em khẳng định là có mục đích."
"Lâm tỷ tỷ, chị sao lại có thể nói Phương ca ca như vậy? Phương ca ca không phải hỗn đản, anh ấy là người tốt!" Lúc dính dáng tới vấn đề trên người Phương Dật Thiên, biểu hiện của Tô Uyển Nhi có một chút bướng bỉnh.
Lâm Thiên Tuyết còn đang định nói gì, thì Phương Dật Thiên vội vàng cướp lời nói: "Được rồi, Uyển Nhi cùng với Toa Toa tới xem đồ lót phải không? Có cái nào hợp ý chưa? Phương ca ca mua cho tụi em!"
Tô Uyển Nhi nghe xong sắc mặt nhất thời đỏ bừng hẳn lên, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau nói: "Phương ca ca nói... nói muốn tặng đồ lót cho em sao?"
Dưới tình huống bình thường, một người đàn ông mua đồ lót tặng cho phụ nữ, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, nếu chỉ là quan hệ nam nữ bình thường đương nhiên là không thể tùy tiện tặng đồ lót rồi, chỉ có quan hệ người yêu hoặc ở phương diện mật thiết nào đó mới có thể như vậy được
Phương Dật Thiên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, mở miệng nói: "Có gì đâu, em là em gái anh, tặng cho em cũng không có gì quá đáng."
Tô Uyển Nhi nghe xong sắc mặt hơi đổi, tựa hồ có chút trở nên mất hứng.
Chân Khả Nhân tuy nói lãnh ngạo, nhưng chỉ gần như là lãnh ngạo đối với đàn ông, gặp gỡ mấy cô bé bình thường thì sắc mặt của nàng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nàng nhìn Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa, cười nhạt nói: "Chị cùng với tiểu Tuyết cũng đến chọn đồ lót, nếu không thì mình cùng đi đi, được rồi, tụi em hẳn là còn đang đi học hả?"
Âu Dương Toa Toa gật đầu, nói: "Uhm, mới vừa xong năm nhất, ở đại học Thiên Hải."
"Đại học Thiên Hải? Các em là học sinh của đại học Thiên Hải sao?" Lâm Thiên Tuyết vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, chẳng lẽ Lâm tỷ tỷ cũng học ở đại học Thiên Hải sao?" Tô Uyển Nhi tò mò hỏi, bất quá cũng hiểu được khả năng không lớn, nếu như đại học Thiên Hải có một mỹ nữ kinh thiên như vậy, chỉ sợ sớm đã trở thành nhân vật phong vân ở đại học Thiên Hải rồi.
"Không phải không phải, chị đã tốt nghiệp đại học rồi. Bất quá chị có một đứa em họ, nàng năm nay mới vừa thi đại học xong, báo danh vào đại học Thiên Hải, điểm của nàng khẳng định là có thể vào trong đó. Có điều cũng không biết chuyên ngành của đại học này có tốt hay không, gặp được các em thật sự là tốt quá, có gì chị có thể nhờ tụi em cố vấn một chút."Lâm Thiên Tuyết cười nói.
"Ồ, thì ra là như vậy hả, Lâm tỷ tỷ muốn biết thì em có thể đem các đặc điểm chuyên ngành của trường em nói cho chị nghe một chút." Lâm Thiên Tuyết cười nói.
"Được vậy thì tốt quá, được rồi, em gọi là Uyển Nhi đúng không? Còn em là...?" Lâm Thiên Tuyết nhìn về phía Âu Dương Toa Toa hỏi.
"Em tên là Âu Dương Toa Toa, Lâm tỷ tỷ gọi em là Toa Toa là được rồi." Âu Dương Toa Toa nhu tĩnh cười nói.
"Uhm, vậy hai đứa cứ gọi chị là Lâm tỷ tỷ đi, Khả Nhân là bạn tốt của chị, nàng họ Chân, các em có thể gọi nàng là Chân tỷ tỷ." Lâm Thiên Tuyết giới thiệu nói.
Phương Dật Thiên đứng ở một bên nhìn, đầu cũng muốn to ra, Tô Uyển Nhi cùng với Âu Dương Toa Toa cứ như thế là kết giao với Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân rồi ư? Thật con mẹ nó, nếu Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân sau này đi chung một chỗ nói mấy chuyện hỗn trướng của hắn với Tô Uyển Nhi thì phải làm thế nào đây, hình tượng của mình còn đâu.
"Quen biết với 2 đứa thật sự là rất vui, đi, tụi mình cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa nói." Lâm Thiên Tuyết cười nói.
Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa gật đầu, rồi sau đó Tô Uyển Nhi chen vào giữa Phương Dật Thiên cùng với Lâm Thiên Tuyết, tay trái của nàng không ngờ trước mặt bao nhiêu người tự nhiên mà ôm lấy cánh tay phải của Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên nhất thời muốn hóa đá ra, bình thường lúc không ai kéo không có việc gì, dù sao cũng không ai nhìn thấy, còn bây giờ người cả đống như vậy mà kéo? Nếu để người ta hiểu lầm thì chẳng phải mình mang trên lưng cái tội danh lường gạt trẻ vị thành niên rồi ư?
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, thầm nghĩ thiếu nữ tình hoài thật đúng là không phải người bên ngoài có thể nhìn thấu được.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu