Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 236: Tri Kỷ Tô Uyển Nhi.
Khi Phương Dật Thiên rời khỏi Hằng Sinh tập đoàn, ngồi trên xe, hướng phía Mân Côi trang viên chạy như bay.
Trong lúc đi ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Minh, hắn chú ý tới sự kinh hoảng hiện lên trong mắt Hoàng Minh, hắn tin tưởng Hoàng Minh đối với hắn là tin sái cổ, đồng thời ghi nhớ trong lòng.
Người như Hoàng Minh thì sợ nhất là chết, mà hắn là một người với hai bàn tay trắng thì chẳng sợ Hoàng Minh trả thù, hắn cũng tin rằng với bản tính của Hoàng Minh thì sẽ không dám trả thù, trừ phi là hắn không muốn sống nữa.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, quan hệ giữa Vân Mộng và Hoàng Minh đã tan vỡ, vậy tại sao lại không ly hôn, hay là trong đó còn có một ít chuyện tình không rõ ràng.
Bất quá, bây giờ cũng không trọng yếu nữa, quan trong là Hoàng Minh từ nay về sau không dám có ý đồ với Vân Mộng và Tiêu di, Hoàng Minh thân là chủ tịch một tập đoàn lớn, bên người tự nhiên sẽ không thiếu bạn gái, mà hắn đối với Tiêu di chỉ là mê luyến thân hình của nàng mà thôi, chắc chắn sẽ không động cái gì gọi là chân tình.
Chỉ vì một nữ nhân mà không để ý đến tính mệnh của mình, phỏng chừng Hoàng Minh cũng chưa ngu đến mức này.
Lái xe tới Tân Hải đại lộ, điện thoại của hắn lại vang lên, là Tô Uyển Nhi gọi tới, hắn chó chút ngạc nhiên, cô bé này có chuyện gì đây?
Hắn đành phải tiếp điện thoại, vừa bắt máy hắn đã hỏi ngay: "Uyển nhi, sáng sớm có chuyện gì mà gọi điện thoại?"
" Phương ca ca, anh đang ở đâu?" Tô Uyển Nhi có chút mất hứng hỏi.
"Ách, anh ở bên ngoài, chuẩn bị đi làm, làm sao vậy?" Phương Dật Thiên lại hỏi.
"Anh tối hôm qua không về nhà ngủ phải không?" Tô Uyển Nhi hỏi tiếp.
Phương Dật Thiên sửng sốt, đang muốn đáp lời, ngay lúc này từ trong điện thoại truyền ra âm thanh của một nữ hài tử: "Phương Dật Thiên, tối hôm qua Uyển Nhi chờ anh cho đến khuya, anh không về làm cho nàng lo lắng cả đêm..."
Phương Dật Thiên sửng sốt, đây là âm thanh của Âu Dương Toa Toa, xem ra hôm qua Âu Dương Toa Toa qua đêm ở nhà Uyển Nhi.
"Toa Toa, bạn, bạn, sao lại nói mình lo lắng cả đêm? Mình cần gì phải lo cho anh ấy!"
"Uyển Nhi,bạn không nên nói xạo, bạn xem xem, mặt đỏ cả lên rồi kìa, hi hi..."
"Toa Toa, bạn thật đáng ghét, mình, mình bóp chết bạn..."
Trong điện thoại truyền ra thanh âm hai nữ hài tử chọc lét nhau trên giường.
Phương Dật Thiên im lặng một hồi, không nói gì, mới ho khan: "Hêy, này, Uyển Nhi, em có nghe không?"
"Ách, đang nghe nè, Phương ca ca, anh đừng nghe Toa Toa nói lung tung, nhưng mà tối qua anh không về nhà ngủ đúng không?" Tô Uyển Nhi chất vấn hắn.
"Tối hôm qua anh đi chơi với bằng hữu, sau đó nghỉ tại nhà hắn luốn, làm sao vậy? Uyển Nhi, công tác của Phương ca ca sau này có thể không về nhà nghỉ được, nên em không cần lo cho anh đâu, anh không có chuyện gì." Phương Dật Thiên thuận miêng nói dối.
"Không được, Phương ca ca, anh công tác như vậy nếu mệt phải về nghỉ ngơi đấy, ai biết anh qua đêm ở bên ngoài làm cái gì..." Tô Uyển Nhi oán hận nói.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, ý nghĩa câu phía sau của Uyển Nhi thật là sâu sắc a, mà đúng là tối hôm qua hắn lại mây mưa cùng với Vân Mộng, nhưng hắn không nghĩ tới là Tô Uyển Nhi lại đi quản hắn.
Hắn không khỏi tức giận cười: "Uyển nhi,em cứ lo cho em đi, chăm chỉ học hành, sau này còn nghiên cứu ở nước ngoài, có như vậy khi Phương ca ca nói đến em trước mặt mọi người còn có thể nở mày nở mặt a. Rồi đừng để như anh, không có học vấn nên ra ngoài toàn bị người khác khinh thường."
"Em không muốn làm nghiên cứu gì cả, nghiên cứu toàn những thiếu phụ lớn tuổi mới có chồng, cũng không muốn xuất ngoại, xuất ngoại thì..." Tô Uyển Nhi nói đến đây thì dừng lại, Âu Dương Toa Toa bên cạnh nàng lại tiếp lời: "Xuất ngoại thì không được nhìn thấy Phương ca ca!"
"Á, Toa Toa,bạn thật đáng ghét!"
Lại một trận thanh âm đùa giỡn của hai nữ hài tử truyền đến, có cả tiếng cười cùng tiếng bịch bịch ở trên giường.
Phương Dật Thiên lắc đầu, cười cười, nói rằng: "Được rồi, Uyển Nhi, nói chung là chăm chỉ học hành, còn có chuyện gì không? Không thì Phương ca ca cúp máy đây."
"Có, có mà, sau này Phương ca ca đừng qua đêm ở bên ngoài được không?" Tô Uyển Nhi năn nỉ.
"Được, được, Phương ca ca sẽ tận lực trở về nghỉ ngơi, được chưa?" Phương Dật Thiên cười khổ.
"Uh, Phương ca ca không được gạt em, còn có, Phương ca ca lúc nào trở về a?" Tô Uyển Nhi lại hỏi.
" Cái này... bây giờ anh cũng không rảnh, buổi tối thì có một chút, làm sao vậy?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Em muốn Phương ca ca đưa chúng em ra ngoài chơi." Tô Uyển Nhi nói ra.
"Muốn đi chỗ nào?"
"Ách, đi Ba Sơn, hoặc là ra ngoài đạp thanh cũng được."
"Nhưng mà Phương ca ca bây giờ lại không rảnh, nếu như hôm nay em không làm gì thì cùng đi shopping với Toa Toa cũng được mà." Phương Dật Thiên thương lượng.
"Uh, nhưng không có ai giúp chúng em cầm túi xách, nếu Phương ca ca có thể đi thì tốt rồi." Tô Uyển Nhi vừa cười vừa nói.
"Hôm sau Phương ca ca mang bọn em ra ngoài chơi được chưa?" Phương Dật Thiên nói.
"Thật không? Phương ca ca không được gạt người ta nha! Uyển nhi vội vã nói.
"Con bé này, Phương ca ca đã gạt em khi nào chưa!" Phương Dật Thiên cười cười, còn nói thêm: "Được rồi, cúp điện thoại đã, quay về sẽ tìm em!"
"Uh, được mà, Phương ca ca làm việc cũng không nên lao lực quá nha!" Tô Uyển Nhi cười hì hì, liền cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên nhìn điện thoại di động, lắc đầu cười khổ, bất quá tâm lý cũng cảm thấy ấm áp, cô bé Tô Uyển Nhi này tâm tư cũng rất tinh tế, thân thiết, có thể được một tiểu mỹ nhân quan tâm như vậy thì cũng mãn nguyện.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một chiếc BMWs màu trắng vượt lên, tốc độ cực kỳ nhanh.
Phương Dật Thiên đánh giá chiếc BMWs cùng với biển số, nhìn nhìn lại thấy quen quen, đột nhiên hắn nhớ ra, đây không phải là xe của Chân Khả Nhân sao?
Xem ra nàng ta cũng đến Mân Côi trang viên thăm Lâm Thiên Tuyết.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu