In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 222: Khoảng Thời Gian Xấu Hổ
Phương dật thiên đã chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, nhưng không may, trong phòng vệ sinh nữ lại dồn dập tiếng bước chân, cùng lúc đó lại nghe một đoạn nói chuyện mà dâm phụ nghe xong cũng phải mặt đỏ tới mang tai.
Phan Mộng Liên vẻ mặt cực kì khó coi, bởi vì giọng nói tán tỉnh hết sức hạ lưu đấy nàng vừa nghe qua kia có cảm giác hết sức quen thuộc, vậy nên nàng cũng thoáng nép sát vào cửa WC nhìn lại.
Lúc này liền thấy được một nam một nữ ôm nhau đi vào, cả nam lẫn nữ họ đều biết, nam là Lý bộ trưởng quyền cao chức trọng ở Thiên Hải, còn nữ tử nhìn qua thanh lệ thoát tục kia là nữ minh tinh đứng hàng thứ hai trong số ba người nổi tiếng nhất thành phố.
Phương Dật Thiên có chút kinh ngạc, hắn nhận ra gã kia là người cùng đi vào với Trần Thiên Minh,cao cao tại thượng uy phong Lý bộ trưởng. Nhưng ngay lúc này, Lý bộ trưởng nào còn có nửa điểm giống quan to, chỉ còn lại bộ dáng thuần chủng sắc lang đã 180 năm nay không có chạm qua nữ nhân!
Lý bộ trưởng cùng nữ minh tinh dây dưa quấn lấy nhau, Lý bộ trưởng cả tay và miệng cùng tiến công một lượt, cấp bách đến ngay cả trên thân nữ minh tinh cũng lưu lại dấu vết từ miệng hắn, hai người đang ở trên cực đỉnh kích thích, giống như củi khô lửa đỏ gặp nhau trong nháy mắt lửa dục hừng hực bốc cháy lên mãnh liệt.
"Lý bộ trưởng, nơi, nơi này sẽ không có người đến chứ?" Nữ minh tinh thở gấp, lo lắng hỏi.
"Sẽ không đâu, tiệc tối vừa mới bắt đầu, Trần Thiên Minh còn chưa nói xong, không ai lại đi ra ngoài này, bảo bối, chúng ta còn thời gian làm một lần nữa!" Lý bộ trưởng vừa nói liền gấp gáp kéo ống quần nữ minh tinh lên, sau đó hai người chợt tiến vào phòng vệ sinh sau cùng chỉ cách căn phòng này có một bức vách, tiếp theo đó là tiếng cửa đóng lại.
Rất nhanh sau đó, trong WC bên cạnh truyền tới tiếng thở dốc nặng nề của hai người cùng với âm thanh da thịt va chạm cùng một chỗ.
Phương Dật Thiên nhất thời giật mình, không nghĩ tới chuyện diễn tiến đến bước này, rành rành là Lý bộ trưởng lại công khai đi quyến rũ mỹ nữ ngay trong dạ tiệc, sau đó lại không kiêng nể gì mà lại đến ngay phòng vệ sinh nữ sảng khoái mà trộm tình!
Ta kháo! Phương Dật Thiên trong lòng không khỏi mắng thầm, sau đó, hắn cũng không dám đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng từng tiếng gầm nhẹ hòa cùng tiếng thở dốc bên cạnh tiếng rên rỉ hết sức mập mờ từ bên kia truyền đến.
Phan Mộng Liên sắc mặt càng thêm khó coi, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, rồi sau đó nàng thấp giọng rủa thầm:"Thật sự là cầm thú cùng dâm phụ!"
Bởi vì cách quá gần, bên cạnh lại truyền đến thanh âm rõ mồn một, hơn nữa động tác của hai người kia phi thường kịch liệt, vách ngăn bị rung động phát ra từng tiếng bang bang.
Sau đó, lại truyền tới tiếng của Lý bộ trưởng cùng nữ nhân kia:
"Ác, ả dâm phụ này, phía dưới váy không mặc gì cả, có phải hay không chuẩn bị đêm nay cùng nam nhân lên giường a!"
"Úc, úc... anh, mau, dùng sức đi, cũng tại anh, lần trước nói anh đi tìm em lại không đến, hại em đợi trắng cả đêm!"
"Lần trước tạm thời có việc, đêm nay không phải đã bồi thường em sao! Hừ, em thật là dâm đãng, nước ra nhiều quá, anh thật muốn làm cho em chết đi sống lại."
Tiếp theo, Lý bộ trưởng không nói lời nào, hình như là chuyên tâm cho giai đoạn nước rút, mà nữ minh tinh kia lại không không chế được mà kêu lớn trong tiếng thở gấp:
"Nhanh - - nhanh lên một chút - - lại nhanh lên một chút - - "
"F
"
"U
"
"C
"
"K
"
Phương dật thiên không khỏi thầm than, năng lực của Lý bộ trưởng cũng thật là lâu, có vẻ cũng thuộc hàng cao thủ rồi, bất giác, hắn đảo mắt xuống, liếc nhìn Phan Mộng Liên một cái, nhất thời bị dọa cho trợn trắng mắt.
Chỉ thấy Phan Mộng Liên trên khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng đã nổi lên từng vầng ửng hồng nơi đôi gò má, giống như một quả mật đào chín mọng sắp rụng xuống, ánh mắt trong suốt dần trở nên mê ly mị hoặc, hô hấp của nàng cũng càng dồn dập từng cơn, ngực phập phồng mãnh liệt, tiếp xúc mạnh mẽ với ngực Phương Dật Thiên!
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cảm giác có chút xấu hổ, không khỏi mắng thầm một trận, hắn đang suy nghĩ nữ nhân kia nhìn qua thanh lệ tú nhã, nhưng không nghĩ cũng như vậy điên cuồng, trộm tình rồi lại trộm tình, không nghĩ tới lại phong tao đến như vậy, bất quá hai người lẳng lặng cùng nhau rình coi, cũng kích thích không ít hơn trộm tình.
Vốn chuyện như vậy nếu chỉ có một mình Phương Dật Thiên nhìn thấy thì không sao cả, nhưng xui xẻo làm sao, bên cạnh hắn còn có Phan Mộng Liên, một người mà từ bất kì phương diện nào nhìn tới cũng đều là mỹ nữ, cũng chỉ có thể xấu hổ mà nhìn thôi, quả thực chính là chịu tội!
Thành thật mà nói, Phương Dật Thiên trên người cũng có điểm phản ứng, vừa mới Vân Mộng điên loan đảo phượng lúa nãy không có đạt đến cao trào, lúc này lại trong hàn cảnh như vậy, lại nghe thấy mùi vị thành thục mê người từ Phan Mộng Liên, cúi đầu thì lại thấy một mảng mềm mại trắng như tuyết phong mãn trước ngực nàng, khó tránh khỏi làm cho trái tim hắn chập chờn, về mặt sinh lý cũng rất phối hợp có đủ loại phản ứng!
Phương Dật Thiên thầm cầu khẩn cho Lý bộ trưởng cùng nữ nhân kia xong việc càng sớm càng tốt, hắn không muốn lại tiếp tục cùng Phan Mộng Liên đứng yên bất động ở chỗ này, hoàn toàn là chịu tội, cực kỳ khó chịu.
Song, đôi nam nữ bên kia vách hình như lại gần đến cao trào, trùng kích càng thêm mãnh liệt, thanh âm truyền tới lại càng thêm không chịu nổi.
Phương Dật Thiên hít sâu một hơi, liều mạng khống chế bản thân không vì lời nói của đôi nam nữ cách vách mà loạn động, cố phân tán tư tưởng, nhưng lúc này, thân thể của hắn chấn động, hắn cảm giác được một thân thể cực kỳ mềm mại mềm mại dựa vào ngực rồi cả người hắn.
Hắn cả kinh, nhìn lại thấy Phan Mộng Liên hít thở dồn dập, một mảnh ửng hồng trên khuôn mặt xinh đẹp, mị nhãn như tơ, môi anh đào nhếch lên, quả thật hết sức hấp dẫn.
Hai chân nàng đã gần như nhũn ra rồi, vô lực chống đỡ thân thể của hắn, thân thể nàng mềm nhũn, liền tựa vào trên người Phương Dật Thiên.
Đúng là như vậy, bởi vì đôi nam nữ cách vách, nàng không thể di chuyển cũng không thể động đậy đứng yên một chỗ, dưới chân lại mang giày cao gót, đứng yên như vậy, chỉ chốc lát hai chân nhịn không được như nhũn ra, cũng vì chống đỡ không được, liền hướng thân thể dựa vào Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên hít sâu một ngụm lương khí, lúc này hắn vừa không thể đẩy Phan Mộng Liên ra, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể mặc cho Phan Mộng Liên dựa vào người hắn, liền thành một khối, hắn cảm thấy rõ ràng vật trước ngực Phan Mộng Liên thật mềm mại đang như muốn giết người mãnh liệt ép sát vào người hắn!
Vật đó mềm mại đầy đặn cả mười phần, đường cong vĩ đại mà lại cao vút, tràn đầy co dãn trắng mịn đến phi lí, đầu Phương Dật Thiên nóng lên, cảm giác thấy một cỗ nhiệt huyết đang dâng lên!
Bất cứ nam nhân nào, dưới sự dụ hoặc như vậy của Phan Mộng Liên..., chỉ sợ đều không thể chịu nổi.
Trong mắt Phương Dật Thiên phun bắn ra ánh mắt nóng bỏng, có xúc động muốn đem yêu tinh Phan Mộng Liên ra đặt dưới thân mà vui đùa, mà chà đạp!
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu