Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 215: Cùng Tiêu Di Dự Dạ Hội
Phương Dật Thiên từ trong nhà Liễu Ngọc đi ra liền leo lên trên chiếc Yamaha, đạp mạnh chân, tiếng động cơ khởi động nổ vang, hắn uốn éo chân ga, chiếc Yamaha liền rú lên một tiếng phóng như bay ra ngoài.
Hắn không đội mũ bảo hiểm, ngửa mặt đón gió thổi đến, gió lướt qua đầu của hắn thổi trúng ánh mắt làm hắn khẽ híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía trước cực kỳ sắc bén.
Hắn cơ hồ không thể khống chế nổi mình, trong đầu hắn lại lần nữa hiện ra cảnh Liễu Ngọc lúc xuân tiết, Liễu Ngọc khi đó xinh đẹp mê người là như vậy, bởi vì sợ con chuột mà có dáng vẻ kinh sợ cuống quít, nhìn qua giống như là một tiểu nữ bình thường chờ đợi nam nhân che chở. Đương nhiên hắn lúc ấy đã có ý muốn xông lên ôm lấy Liễu Ngọc trong vòng tay.
Hơn nữa Liễu Ngọc cùng Vân Mộng 2 người thiếu phụ trẻ tuổi xem ra không khác biệt lắm về tuổi tác. Dáng người cũng khác biệt không có mấy, nếu so sánh Vân Mộng có chút quyến rũ trêu chọc người, còn Liễu Ngọc có vẻ thanh tao hơn một chút.
Liễu Ngọc không có vẻ cao quý đài các như Vân Mộng, song ở nàng toát lên vẻ dịu dàng mong manh khiến cho người ta khi nhìn vào không khỏi không dấy lên lòng thương mến muốn được che chở cho nàng
Nữ nhân như Liễu Ngọc nên ôm vào trong ngực mà nhẹ nhàng che chở, còn nữ nhân như Vân Mộng lại thích hợp cưỡi lên trên người chế ngự nàng phục tùng.
Hai nữ nhân có loại phong cách khác xa vậy, xinh đẹp không cùng kiểu, mị lực không đồng dạng như vậy, nhưng đối với nam nhân lại đồng dạng hấp dẫn không thể ngăn cản được
Nếu có khả năng, đem cả hai loại nữ nhân làm của riêng làm như vậy nam nhân cũng không uổng sống trên cuộc đời này.
Nhớ tới vầng trán của Liễu Ngọc ẩn giấu vẻ u sầu, Phương Dật Thiên trong lòng có chút rung động, không biết Liễu Ngọc có chuyện gì. Nếu có thể hắn cố hết sức giúp đỡ người phụ nữ này, giúp đỡ người phụ nữ một mình một người nuôi dạy 1 đứa trẻ, người nữ nhân nội tâm yếu ớt mà vẫn biểu hiện bề ngoài kiên cường.
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đã chạy xe tới trang viên Mân Côi, lúc này đã là sáu giờ buổi chiều, hắn cưỡi Yamaha trực tiếp phi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Ngô mụ nhìn thấy Phương Dật Thiên cưỡi này chiếc xe máy Yamaha đi vào có chút giật mình, lập tức hỏi: "Tiểu phương(*), cháu chuyển sang đi xe máy từ khi nào vậy?"
"Ách... Tạm thời cùng bạn bè đổi xe cho vui, lúc có việc gấp cháu liền cưỡi xe máy đi luôn." Phương Dật Thiên nói.
Lúc này, Lâm Thiên Tuyết trong đại sảnh biệt thự nghe được thanh âm xe máy nổ vang cũng đi ra, nhìn thấy chiếc Yamaha đỗ phía trước có hình dáng hùng mãnh đầu tiên giật mình rồi sau đó trong mắt toát ra một tia vui mừng như điên, cô nàng phi nhanh tới nói: "Phương Dật Thiên, đây là xe máy của anh phải không?"
"Không phải, là, là của người khác." Phương Dật Thiên vội vàng đáp.
"Mấy ngày nay tôi còn đang cân nhắc muốn mua một chiếc xe máy để đi, nhưng là tôi không biết đi xe máy, anh dạy tôi có được không?" Lâm Thiên Tuyết hất cao khuôn mặt trang điểm mỹ lệ lên hỏi.
"Ách, Lâm tiểu thư, nếu mà so sánh, ngồi xe ô tô an toàn hơn một chút, cưỡi xe máy rất nguy hiểm." Phương Dật Thiên nói.
"Thì đã làm sao, đi chậm một chút là ổn thôi, vấn đề là bây giờ tôi còn chưa biết đi xe máy. Không sao cả, anh chính là người dạy tôi, cứ quyết định như vậy" Lâm Thiên Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
Phương Dật Thiên biết không lay chuyển được Lâm Thiên Tuyết, cả cười cười, khẽ thở dài 1 tiếng, nói: "Được rồi, có thời gian tôi sẽ dạy cho cô."
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy sau lúc này mới mặt giản ra nở nụ cười.
Phương Dật Thiên đi vào biệt thự trong đại sảnh mặt, mở miệng hỏi: "A, Tiêu di đâu?"
"Tiêu di đang tắm rửa ở trên lầu, nàng đêm nay muốn đi ra ngoài, đúng rồi, có phải là anh cùng Tiêu di ra ngoài chơi bời không?" Lâm Thiên Tuyết hỏi.
"... Ách, Tiêu di bảo tôi lái xe đưa nàng đi tham gia cái tiệc tối gì đó, tôi cũng không rõ lắm." Phương Dật Thiên hàm hồ nói..
"Ô, lại có mỗi mình tôi một mình ở nhà, buồn chết đi được, Tiêu di lại không mang tôi đi!" Lâm Thiên Tuyết bĩu cái môi nhỏ nhắn lên nói.
"Ơ, còn cái cô em gái nào của cpp đến đây không phải là cô có bạn hay sao chứ." Phương Dật Thiên thuận miệng nói, hắn mơ hồ nhớ rõ buổi chiều ngày hôm qua lẻn vào phòng Lâm Thiên Tuyết, vào thời điểm trốn tại tủ quần áo trong lúc nghe được Lâm Thiên Tuyết nói chuyện điện thoại cùng Đường muội của nàng. Trong điện thoại tựa hồ Đường muội của nàng muốn tìm tới Lâm Thiên Tuyết vui chơi, bởi vậy hắn mới thuận miệng nói.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy liền rùng mình, sau đó liền phản ứng hỏi: "Anh là nói Đường muội của tôi? Kỳ quái, anh như thế nào biết Đường muội muốn tới tìm tôi?"
"A?" Phương Dật Thiên trong lòng giật mình đánh thót, không ngờ tới là tự mình lỡ mồm miệng như vậy, nếu Lâm Thiên Tuyết biết hắn ngày hôm qua trốn ở tủ quần áo trong phòng nàng rình coi thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng không có gì che đậy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hắn vội vàng nói: "Tôi, là tôi thuận miệng buột mồm thôi, cô không phải có rất nhiều tỷ muội hay sao, tìm vài người tới chơi không phải tốt hơn hay sao."
Lâm Thiên Tuyết hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, chính cô ta cũng tìm không ra manh mối nào. Cô nàng tuyệt đối không thể tưởng được Phương Dật Thiên dám can đảm lẻn vào gian phòng của nàng hơn nữa còn ẩn nấp ở trong tủ quần áo rình trộm cô nàng. Nếu biết sự tình không chừng cô nàng không lưu tình chút nào trực tiếp đem Phương Dật Thiên ra làm mắm ăn chơi.(DG: dịch theo truyện Tấm Cám cho nó vui!)
Phương Dật Thiên có chút chột dạ, liền lấy cớ đi tắm rửa chuồn luôn vào phòng tắm lầu một, tránh ở bên cạnh Lâm Thiên Tuyết lại không cẩn thận buột mồm nói sai cái gì thì đúng là ếch chết tại miệng.
Phương Dật Thiên khoan khoái đầm mình trong vòi nước tắm rửa, tắm xong hắn cạo râu ria nhẵn nhụi sau đó đổ keo lên đầu vuốt tóc bóng nhoáng, nhìn bóng nhoáng cứ như là đi cầu hôn.
Một khi đã tháp tùng Tiêu di đi dự tiệc tối, đương nhiên nên ăn mặc nghiêm chỉnh long trọng một chút, bởi vậy hắn lấy bộ Âu phục Ferragamo mà Tiêu di mua cho hắn mặc vào, vốn định còn muốn buộc cái cà- vạt, chẳng qua chính hắn cũng không có cà- vạt, với lại dù sao hắn cảm thấy thắt cà- vạt trên cổ giống như buộc cái dây thừng treo cổ, vô cùng không thoải mái.
Phương Dật Thiên mặc bộ đồ này đi tới vào lúc Lâm Thiên Tuyết đang ngồi ở phòng khách sô pha vừa ăn vừa xem ti vi thực sự đã dọa cho cô nàng một cú sốc. Đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện thần sắc không thể tin nổi.
Rất lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, nghịch ngợm thè cái lưỡi xinh đẹp ra nói: "Oa, Phương Dật Thiên, nhìn anh lúc này quả thực trái ngược với bộ dạng như cẩu hàng ngày a.”
"Chết đi, con nít chưa phát dục thì biết cái gì, cái này của tôi gọi là anh tuấn phong độ ổn định không phô bày ra ngoài, hiểu không?" Phương Dật Thiên tức giận nói.
"Anh, anh nói ai là con nít chưa phát dục? Thật sự là đồ gia hỏa chẳng biết xấu hổ!" Lâm Thiên Tuyết trong lòng bốc lửa, ngồi thẳng lên ưỡn ngực, nụ hoa phát dục tốt đẹp chính là cái kia rất căng tròn đội áo tròn phồng lên, biểu hiện thật sự của nàng không phải một đứa nhỏ chưa phát dục.
Phương Dật Thiên cười thầm trong lòng nghĩ: Lâm Thiên Tuyết, cô cũng đừng ưỡn ngực, toàn thân ngươi bị tôi nhìn qua rồi, cô không cần phải ưỡn ngực tôi cũng biết số đo 3 vòng của cô to nhỏ như thế nào!
Đang nghĩ ngợi thì cầu thang trên lầu trên truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phương Dật Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang trên lầu, vừa thấy Tiêu di hắn đã có chút khẽ giật mình.
Tiêu di xinh đẹp vạn phần đang từ thang lầu trên chậm rãi đi xuống, trên người nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, lễ phục dạ hội này thiết kế hở vai, trước ngực vạt áo xẻ ra hình chữ"V" rất thấp, bó chặt vòng eo, hoàn toàn phô bầy dáng người hoàn mỹ thành thục khêu gợi của Tiêu di.
Loại lễ phục dạ hội vạt áo xẻ hình chữ"V" rất thấp không phải là một nữ nhân nào cũng có thể mặc, đối với nữ nhân có bộ ngực không đủ sung mãn cao ngất thì không thể nào làm nổi bật được sự thướt tha yểu điệu của bộ lễ phục dạ hội này.
Mà dáng người Tiêu di cực kỳ thành thục, mặc bộ dạ hội này làm nổi bật lên đường nét đầy đặn hấp dẫn, hiện lên hoàn toàn khí chất cao quý hoa mỹ. Không những thế màu đỏ rực của bộ dạ hội kia lại càng trêu chọc dòng máu nóng nhiệt tình của bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy.
Tiêu di từ thang lầu khoan thai đi xuống, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ đã trang điểm, mái tóc sau đầu được búi tóc lên, lúc đôi mắt lưu chuyển toát ra một cỗ thành thục của người nữ nhân có học thức, toát ra vẻ đẹp cao quý mà lại thanh nhã, gợi cảm mà lại không gợi tục. Có thể tưởng tượng, tại đêm nay trong tiệc tối Tiêu di không thể nghi ngờ là một trong những người được ngắm nhìn nhiều nhất.
Phương Dật Thiên trong lòng thầm thở dài 1 tiếng, giờ phút này hình ảnh Tiêu di thành thục xinh đẹp ăn sâu trong nội tâm hắn, dưới chiếc cỗ áo xẻ thấp chữ V hiện ra ẩn ẩn lỏa lồ một khe tuyết trắng sâu thăm thẳm đủ để ánh mắt một người nam nhân hoàn toàn hóa đá dừng lại trên đó.
Nghĩ tới có thể cùng một đại mỹ nữ như Tiêu di đi tham gia tiệc tối, hắn trong lòng không khỏi trở nên kích động phấn khởi. Không biết, dạ tiệc tối nay có thể sẽ phát sinh tình huống gì?
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu