We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 174: Hạ Băng Uống Say
hương Dật Thiên dừng xe ở bãi đỗ ngoài quán bar, liền hướng tới bên trong đi đến, trên đường hắn thử gọi lại cho Hạ Băng muốn hỏi nàng ngồi tại vị trí nào để còn biết, nhưng phát giác ra nàng đã tắt máy
Không có cách nào khác, hắn đành phải đi vào quán bar chậm rãi tìm kiếm.
Quán bar này bên trong quả nhiên là u nhã thanh tĩnh đối với nhiều người, không có âm thanh đinh tôii nhức óc, mà chính là loại nhạc đầy chất lãng mạn nhẹ nhàng, chẳng qua trên sân nhảy vẫn có vài cặp nam nữ khiêu vũ với nhau
Ánh sáng trong quán rất hòa nhã, lấy màu xanh đạm sắc êm dịu làm tông chính, khiến cho nhìn vào càng tăng thêm vẻ thần bí mơ hồ, tạo chút hương vị lôi cuốn hấp dẫn và đầy mê hoặc, xung quanh đủ mọi tư vị nữ nhân diêm dúa, lẳng lơ mà gợi cảm, đầy mị hoặc hấp dẫn
Cạnh bàn tiếp bar trên ghế cũng có vài phụ nữ đẹp đẽ ăn mặc gợi cảm quyến rũ, các nàng trên tay đang cầm đủ loại cooktôiil, âm thầm chờ đợi “con mồi” của đêm nay.
Mỗi đêm, tại quán bar này đều có đủ loại nữ nhân không chịu nổi tịch mịch, cũng có loại thấy nam nhân nào hấp dẫn mà đến gần trò chuyện, chỉ cần thuận mắt, xuất thủ hào phóng, có tình ý “nhiều nhiều” một chút, như vậy, những nữ nhân này liền không cần quan tâm gì tới những điều khác, cùng nam nhân đó phóng túng một lần, tạo nên một đêm triền miên kích tình!
Phương Dật Thiên vừa bước vào cửa, quanh quầy bar mấy nữ nhân liền liếc nhìn, ánh mắt có chút lóe lên, thân thể liền dịch chuyển, vươn chiếc lưỡi mềm mại khẽ liếm ly rượu, song mục lúng liếng đưa tình nhìn hắn, toát ra mị ý nhè nhẹ, ý tứ của các nàng không cần nói cũng biết, chỉ tiếc Phương Dật Thiên không có hứng thú trên người các nàng, hắn thậm chí không quan tâm những nữ nhân này đang liếc mắt tới hắn, đi vào xong hắn liền đảo mắt nhìn xung quanh một lượt quán bar
Biểu hiện lãnh đạm của hắn không thể nghi ngờ làm mấy nữ nhân tịch mịch này “bị thương lòng”, chẳng qua cũng khiến ột số nàng cảm thấy rất hứng thú
Thậm chí, có nữ nhân mặc quần soóc ngắn đã đứng lên, cầm ly rượu sóng sánh trong tay đặt ngang thắt lưng đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, nở một nụ cười quyến rũ nói: “baby, cùng em uống 1 ly, thế nào?”
Phương Dật Thiên trong lòng Y_Y, không nghĩ rằng mị lực của mình thật to lớn, hấp dẫn được một nữ nhân gợi cảm quyến rũ chủ động tiến đến “trò chuyện”, hắn nghĩ thầm có thể do đêm nay mặc một thân quần áo mang thương hiêu Armani xa xỉ mới có “quan hệ tiếp cận” này.
“Thật có lỗi, tôi là đến tìm người.” Phương Dật Thiên ảm đạm cười, uyển chuyển cự tuyệt nói.
Nữ nhân này ha ha cười, thân thể gợi cảm mềm mại di chuyển dần về phía hắn, cho tới khi gắn liền với cơ thể của hắn, chớp đôi mị nhãn, thở một luồng hơi dịu nhẹ nói tiếp: “Baby, tìm người cũng không vội vàng nóng lòng quá, uống một ly rồi sau gặp lại a.”
Phương Dật Thiên nhìn nữ nhân này liếc mắt, cười cười nói: “Mỹ nữ, nàng tìm nhầm người rồi, tôi tuy nhìn thuận mắt nhưng không thực tế, không thỏa mãn được dục vọng của cô đâu!” Nói xong hắn liền rời thân bước đi.
Nữ nhân này liền ngẩn người, cho đến lúc Phương Dật Thiên đi được 1 đoạn nàng mới hồi phục tinh thần, miệng không cam lòng nói nhỏ vài câu, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận, tiêu sái bước lại ghế thượng bàn bar ngồi xuống.
Phương Dật Thiên vòng vo hơn nửa ngày, cuối cùng mới thấy ở phía nam Hạ Băng đang gục mặt xuống bàn, hắn lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng liền đi sang bên đó.
Trên bàn để đúng ba chai Whiskey, một chai đã uống cạn, một chai còn gần một nửa, chai khác chắc cũng … sắp khui..
Hạ Băng đêm nay ăn mặc rất gợi cảm, diện váy liền thân một mảnh được “cắt” hơn phân nửa ngực, hiện ra bộ ngực sữa cao vút đẫy đà mềm mại, nhìn vào có thể thấy được một rãnh sâu giữa cặp đào tuyết đó, nàng bởi vì uống rượu nên khuôn mặt trắng trẻo mang khí chất lạnh lẽo thường ngay bay hết, giờ khẽ nhiễm ửng đỏ, làn môi mềm bóng đầy gợi cảm, khẽ thoảng hương ngũ cốc của rượu, một đôi mắt đẹp mê hồn, lờ đờ hơi sụp mí.
Nàng tự rót ình thêm một ly, rồi cầm lấy định trực tiếp uống cạn chăm phần chăm, thì lúc này một đôi bàn tay ấm áp hữu lực nắm lấy cổ và bàn tay của nàng, Hạ Băng liền giật mình, ngẩng đầu mơ hồ nhìn thấy được Phương Dật Thiên kia lười nhác mà lại nở ra một nụ cười mê người.
“Chén này tôi uống cho, xem như phạt tôi đến muộn.” Phương Dật Thiên nói xong từ trong tay Hạ Băng dành lấy ly rượu cùng chai Whiskey, một ngụm uống hết.
“Phương Dật Thiên? Ha hả … anh tên hỗn đản này, tôi biết thế nào anh cũng đến mà!” Hạ Băng cười vang, hai tay áp má, chớp đôi mắt say lờ đờ nhìn Phương Dật Thiên nở nụ cười duyên nói.
Phương Dật Thiên ngồi đối diện Hạ Băng, nhíu nhíu mày nói: “Rượu này không nhẹ với phụ nữ, cô đã uống được một chai rưỡi hơn?” “Đúng vậy, tửu lượng của tôi không tệ phải không? Nói với anh, tôi đêm nay phải uống hết, cho nên ba chai này là của tôi, anh muốn uống tự đi lấy trên kệ đi.” Hạ Băng nói.
“Uống rượu không phải là như thế này, như vậy chỉ là phá hỏng cái uống rượu, không sao, tôi một khi đã đến đây sẽ cùng cô uống tới bến.” Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt nói.
“Anh, anh không phải nói không thể đến cơ mà? Như thế nào lại tới được? Có phải lo lắng cho tôi không?” Hạ Băng ngà ngà cười, ngữ khí rất đắc ý nói.
“Cô không cần tự đề ình, tôi cảm thấy có rượu miễn phí để tôi uống dại gì không đến? Hơn nữa, nói không chừng sau khi tôi say sẽ chiếm tiện nghi của cô đó!” Phương Dật Thiên thản nhiên nói xong, ánh mắt hướng phía trước nhìn lại, Hạ Băng đã khẽ nằm úp sấp ở trên bàn, tóc xõa ra, trước ngực cảnh xuân nhìn rõ không sót chút gì, cặp mãn hung mềm mại trắng xốp màu phấn thịt gần trong gang tấc, tràn ngập hấp dẫn nguyên thủy.
Hạ Băng nghe vậy sắc mặt hơi nao nao, vốn phớt hồng không khỏi nóng mặt lên cười hừ lạnh một tiếng nói: “Với anh? Hừ, tôi xem anh ngoại trừ khua môi múa mép ra cái gì cũng không dám.”
Phương Dật Thiên cười khổ trong lòng, cầm lấy bình rượu rót ình 1 chén, nói: “Ý của cô là tôi nên động thủ? Đáng tiếc cô còn chưa đủ mê người, đương nhiên, nếu cô chủ động mời tôi, tôi cũng sẽ không cự tuyệt đâu.Cô có biết tôi luôn luôn có nhiệt tâm giúp đỡ người khác a.”
“Anh … Đi tìm chết đi, quả nhiên mở miệng ra là chẳng có lời nào tốt đẹp, hay ho!” Hạ Băng tức giận nói.
“Mượn rượu tiêu sầu sầu thêm sầu, nhìn không ra một người vô cầu, là một khối băng di động cũng đi uống rượu giải sầu? Gặp cái gì phiền lòng? Hay là chuyện tình cảm bị đả kích, mở lời yêu đương bị cự tuyệt chăng?” Phương Dật Thiên phi phi tiếu tiếu cười nói.
Hạ Băng nghe vậy trong người dồn dập, thở dốc giận dữ nói: “Anh đến uống rượu hay đến nói dông dài? Vô nghĩa nhiều như vậy.Nào,cạn với tôi một chén!”
“Cạn hết? Đêm dài cứ từ từ, nóng vội như vậy làm gì, uống một phần ba đi đã, zô!” Phương Dật Thiên nhìn ra Hạ Băng đã say đến 7 8 phần, nếu hết ly này khẳng định nằm xuống trên bàn.
Hạ Băng trừng mắt nhìn hắn trừng mắt, thể hiện bộ dạng ai cho anh quản mọi việc, tôi chính là làm theo ý của tôi.
Lúc Phương Dật Thiên cùng Hạ Băng uống rượu, đồng thời, tại cách đó không xa một bàn khác cũng chỉ có rượu trên đó, một khuôn mặt nam nhân mang sắc thái gầy yếu nhợt nhạt trong mắt chớp động hàn quang lóe lên nhìn chăm chú vào Phương Dật Thiên, đột nhiên hắn đứng lên, đi ra ngoài cầm di động bấm một dãy số gọi đi.
Nếu Phương Dật Thiên nhìn thấy tên này hắn nhất định rất kinh ngạc cùng với phẫn nộ, vì nam nhân kia chính là kẻ bắn tỉa đêm đó, cũng chính là kẻ hắn thiếu chút nữa chế phục được tay bắn tỉa đó
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu