Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 170: Khỏa Thân Hấp Dẫn
Trên người Lâm Thiên Tuyết chỉ còn lại có một bộ nội y tơ tằm màu hồng nhạt. Nếu như còn tiếp tục cởi nữa khỏi nói cũng có thể nghĩ, chính là sẽ bày ra toàn bộ ngọc thể mềm mại thơm mát. Hơn nữa, còn là thân thể mềm mại của phụ nữ ngay thời khắc thanh xuân động nhân nhất, cái này chính là mê người chuẩn 100%
Phương Dật Thiên lui lại về phía bên trong tủ áo, có thể nói là động cũng không dám động, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên cửa, gắt gao dán sát nhất cử nhất động của Lâm Thiên Tuyết. Trong lòng thầm niệm: Lâm đại tiểu thư ơi, cởi đồ lót thôi cũng đâu cần phải sốc vậy chứ? Ta kháo, lại còn bỏ đi nữa, ôi thật con mẹ nó trắng quá a, vừa trắng lại vừa tròn, không những thế còn cao vểnh nữa chứ...... Này này, khoan đã... Ê, đừng có xoay người đi chỗ khác chứ, hức!
Lâm Thiên Tuyết sau khi cởi áo nịt ngực ra thì vẫn còn đang ở trên giường, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Phương Dật Thiên. Nàng cứ như thế, Phương Dật Thiên vẫn đang còn đang rình coi cặp tuyết phong cao vểnh của nàng cơ mà.
Ở trong mắt hắn, cặp tuyết phong của Lâm Thiên Tuyết giống như là đóa tuyết liên thánh khiết trên đỉnh Tuyết Sơn vậy, trắng bóc như tuyết, mềm mại nhu nhuyễn, tròn trịa mơn mởn, khiến cho con người ta không đành lòng chạm đến một chút. Mà hai cái điểm đỏ bừng trên đóa tuyết liên, nhìn qua lại càng giống như hai đóa anh đào ướt át yêu kiều, tản ra trọn vẹn ý vị thành thục cùng hương thơm say sưa lòng người.
Phương Dật Thiên nhìn thoáng quá, thật có xúc động muốn đem ai điểm anh đào đó ngậm trong miệng, hắn thầm nghĩ nếu có thể ngậm lấy nó mà nút, nhất định sẽ rất ngọt a!
Ngay lúc Phương Dật Thiên còn đang đắm chìm trong ý dâm đem hai cái hột đào trên cặp tuyết phong của Lâm Thiên Tuyết mà nút lấy trong miệng, thì thấy Lâm Thiên Tuyết có chút khom lưng, rồi sau đó đưa hai ngón tay đặt lên hai bên hông chiếc quần lót, thoáng cái liền đem nó tuột xuống!
Khoảnh khắc đó, Phương Dật Thiên hoàn toàn ngừng lại hô hấp, cả người hệt như là chìm vào trạng thái bất động, hai mắt mở to ra, đem hết thảy những gì nên nhìn cùng với không nên nhìn thu hết vào đáy mắt.
Cho đến giờ khắc này, hắn mới phát giác ra cái mông đầy đặn của Lâm Thiên Tuyết quá ư là mê người, trắng trẻo tròn trịa, đặc biệt là cái đường cong hình cung vừa nở nang vừa cao nhếch ấy lại càng có hiệu quả cực kỳ mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, quá rung động!
Khoan đã, Phương Dật Thiên hí mắt nhìn, mơ hồ chứng kiến cái khe hở sâu thẳm bên dưới bờ mông đầy đặn trắng tuyết kia...... Khe hở vừa sâu vừa lại có màu hồng hồng, cứ như thế kéo dài thẳng đến phía trước, dẫn dắt, hấp dẫn ánh mắt của Phương Dật Thiên đi tới địa phương sâu nhất bên trong. Không chỉ như thế, hắn còn phảng phất ngửi thấy được cái mùi u cốc ngọc khê phát ra từ dòng nước ấm áp say loạn, chỉ trong nháy mắt khiến hắn trở nên phấn khởi cực độ!
Hắn quả thực là không thể tin nổi, Lâm Thiên Tuyết mỹ lệ, cao quý, ngang ngược, có khi lại giống như một đứa con nít lại đang khỏa thân ở ngay trước mặt hắn. Đây chính là khỏa thân hàng thật giá thật a. Giờ phút này thân thể của nàng ngay cả một mảnh vải cũng không có, thân thể thanh xuân gợi cảm động lòng người cứ như thế triển lộ không bỏ sót thứ gì ở trước mặt Phương Dật Thiên.
Lâm Thiên Tuyết 24 tuổi, thân thể phát dục đã có xu hướng thành thục rồi. Tuy nói vẫn còn chưa đạt tới giai đoạn thành thục mê người nhất của người phụ nữ. Bất quá ở giai đoạn này nàng lại có thêm một loại quang thải thanh xuân xinh đẹp, có được hết thảy tuổi xuân hoàn mỹ nhất của người phụ nữ, kể cả dung mạo lẫn thân thể của nàng.
Da thịt trên người nàng mỗi một phân một tấc đều trong suốt sáng long lanh, trắng trẻo non mềm, giống như một khối dương chi bạch ngọc ôn nhuận bóng loáng vô cùng hiếm thấy trên đời. Đầu ngón tay nếu như có thể ở trên làn da ngọc đó nhẹ nhàng hoạt động, như thế mới hiểu được cài gì gọi là mềm mại và mịn màng a.
Vẻ đẹp của nàng tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ, trắng khiết không tỳ, dung mạo của nàng có thể nói là tuyệt mỹ tinh xảo, kết hợp với đôi con ngươi tựa như thu thủy, toát ra một vẻ tiên thiên, khuynh quốc khuynh thành của người phụ nữ! (Thu thủy: Nước mắt mùa thu, thường dùng để diễn tả mắt phụ nữ)
Chỉ có giờ khắc này, Phương Dật Thiên mới dụng tâm thưởng thức vẻ rất rất rất đẹp của Lâm Thiên Tuyết, nếu so sánh với vẻ đẹp của nàng, thì vẻ đẹp lãnh ngạo của Chân Khả Nhân có vẻ như có chút đông cứng, vẻ đẹp gợi cảm mê người của Hứa Thiến lại có vẻ như có chút tục tằng, còn vẻ đẹp ôn nhu uyển ước của Vương Tư Miểu thì có vẻ không đủ đại khí!
Chỉ có nàng, mới có thể so sánh với vẻ đẹp kinh người của Lâm Thiên Tuyết thôi! Trong đầu Phương Dật Thiên không khỏi hiện ra hình ảnh ôn nhu như tuyết, độc lập duy nhất, một cô gái tựa như đóa hoa u lan đang lẳng lặng nở rộ, nàng gọi là Lam Tuyết, cũng chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Đột nhiên, có một loạt tiếng bước chân rất nhỏ đem suy nghĩ của Phương Dật Thiên kéo về thực tại. Hắn trừng to mắt ra nhìn, trong lòng thiếu chút nữa bị dọa nhảy lên phía trước. Hắn bất ngờ chứng kiến phương hướng Lâm Thiên Tuyết đang bước tới chính là tủ quần áo!
Có thể tưởng tượng được, nếu như Lâm Thiên Tuyết đi tới tủ quần áo, hơn nữa còn mở tủ mà Phương Dật Thiên ẩn thân ra. Tình cảnh lúc đó khẳng định là rất thú vị, Lâm Thiên Tuyết toàn thân trần như nhộng, mở tủ quần áo ra, lại thấy được Phương Dật Thiên đang mở mắt to ra nhìn nàng, vậy kết quả sẽ như thế nào đây?
Lúc đó nếu Lâm Thiên Tuyết cáo trạng Phương Dật Thiên tội rình coi, vậy Phương Dật Thiên chỉ sợ là phải ra tòa rồi. Bởi vì toàn thân của Lâm Thiên Tuyết trần như nhộng a. Hơn nữa Phương Dật Thiên chưa có sự cho phép đã lén ẩn vào trong khuê phòng của con gái, lại còn núp trong tủ quần áo nữa, cái này rõ ràng chính là hành vi có ý đồ rình coi mà, cho dù có biện hộ cỡ nào đi nữa cũng không được!
"Ủa? Áo ngủ mình quăng đâu mất tiêu rồi?" Lâm Thiên Tuyết vừa đi tới chỗ tủ quần áo, vừa thì thào tự nói.
Mà Phương Dật Thiên đang ở trong tủ quần áo nhìn Lâm Thiên Tuyết chậm rãi đến gần, tâm tình của hắn càng lúc càng kích động, thể nghiệm cùng lúc song trọng cảm giác thiên đường cùng địa ngục a!
Đối với hắn mà nói, từng bước từng bước của Lâm Thiên Tuyết không khác gì là đang lôi kéo hắn xuống địa ngục. Mà đồng thời gây ra cho hắn cảm giác như bay lên thiên đường chính là, theo hướng Lâm Thiên Tuyết tiêu sái đi tới trớc mặt, hắn không ngờ có thể thấy một cách rõ ràng toàn bộ cái bộ vị thần thánh không thể xâm phạm của Lâm Thiên Tuyết!
Đây chính là thánh địa mê người nhất và cũng là thần thánh nhất trên người Lâm Thiên Tuyết a, cứ như thế mà khỏa thân trước mặt hắn, rồi lại còn đi tới gần hắn, khiến nhiệt huyết của hắn cứ dâng lên từng đợt, cảm giác máu mũi chỉ sợ là muốn chảy ròng ròng ra ngoài rồi.
Phải hình dung nó như thế nào đây nhỉ, giống như một bức tranh, một bức tranh tuyệt mỹ khó có thể hình dung được, cũng chỉ có bút pháp thần kỳ tự nhiên như thế mới có thể xuất ra phong thái mê người như vậy, một mảnh lông đen mượt mà êm ái tựa như vẩy ra một bức tranh thủy mặc, nó chính là những hàng cây, rừng rậm ngăm đen nồng đậm, thế nhưng vẫn không thể che lấp được cái khe suối nhỏ sâu kín mơ hồ trong suốt kia, khúc khuỷu sâu thẳm, mặt ngoài nhìn vô đúng là màu hồng phấn, tựa hồ như còn tản mát ra một cổ hương thơm đặc biệt mê người!
Phương Dật Thiên cảm thấy cổ họng từng đợt khô khát, bên dưới như bị lửa thiêu đốt khó chịu vô cùng. Cấm khu thánh địa mê người này đang ở ngay trước mắt hắn, thậm chí hắn còn mơ hồ ngửi thấy được mùi thơm cực kỳ hấp dẫn phát ra từ bộ vị đó của Lâm Thiên Tuyết.
Có thể tưởng tượng được, đây là loại lực hấp dẫn lớn đến cỡ nào rồi, Phương Dật Thiên ở bên trong tủ áo thật không nhịn được muốn lao tới, sau đó mang Lâm Thiên Tuyết......
Đương nhiên, cái này chỉ gần như là nghĩ thế thôi. Điều hắn cầu khẩn duy nhất bây giờ chính là Lâm Thiên Tuyết đừng có mở tủ quần áo hắn ẩn thân ra, bằng không...... Hết thảy đều tiêu, dưới loại tình huống này, hắn căn bản là hết đường chối cãi a!
Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết càng bước càng gần, trong lòng thầm cầu khẩn: "Ông trời có mắt a, ông trời có mắt, con không phải cố ý xông vào rình coi, căn bản là vô tình mà nên, van cầu ông phù hộ, phù hộ đừng để đại tiểu thư này phát hiện ra con a!"
Hắn vừa cầu khẩn, đồng thời cũng vừa buồn bực, chẳng lẽ Lâm Thiên Tuyết thích khỏa thân một mình ở trong phòng sao? Con mẹ nó, nhìn không ra cô bé này còn có một mặt good như vậy, không biết có nên cân nhắc đặt một cái camera mini trong phòng nàng không đây nữa?
Đang nghĩ tới đây, thì Lâm Thiên Tuyết đã chạy tới ước tủ áo thứ hai, cùng với chỗ Phương Dật Thiên có thể nói là gần đến đáng thương. Phương Dật Thiên hoàn toàn nín thở, cái phiến rừng rậm mê người nọ của Lâm Thiên Tuyết cứ chớp lên trước mặt hắn, nội cái khê cốc sâu kín màu hồng phấn kia thôi cũng đã đủ khiến cho hắn phát điên lên rồi!
"A, nhớ rồi, hẳn là đặt ở trong ngăn tủ bên này!" Lâm Thiên Tuyết vừa nói vừa thẳng tiến tới chỗ tủ quần áo mà Phương Dật Thiên đang ẩn thân.
"¥ % # ¥ ¥ ※ ※..." Phương Dật Thiên trong lòng không nhịn được mắng lên, thầm nghĩ mình như thế nào lại xui xẻo như vậy cơ chứ. Con mẹ nó, hắn hít một hơi thật sâu, làm sẵn công tác chuẩn bị thẳng thắn!
Hắn trong lòng thầm thao, xem ra một đời trong sạch của lão tử vì vậy mà bị hủy rồi!
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu