Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 156: Anh Ôm Tôi Đi!
Phương Dật Thiên chạy về tới Ngân Huy Thương Hạ, đi tới WC, chạy tới hắn lại ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, đưa gói Kotex này choTiêu Di thế nào?
Chẳng lẽ.... mình cũng phải vào bên trong WC đưa choTiêu Di? Nếu trong WC không có mặt người khác cũng không có gì, nếu có người khác ở bên trong một nam nhân đột ngột chạy vào phòng vệ sinh nữ khẳng định bảo an nghe thấy sẽ bắt lại.
Càng nghiêm trọng hươn, nếu ở đây có băng ghi hình tung lên mạng, vậy khẳng định hắn gặp rắc rối lớn, chỉ sợ
Hắn khẽ thờ dài, bấm điện gọiTiêu Di: "Uy,Tiêu Di tôi mua về rồi, làm sao đưa cho cô? Chẳng lẽ muốn tôi đi vào trong?"
"Không cần, tôi ra ngoài lấy, anh... anh ở bên ngoài chờ tôi."Tiêu Di nói trong điện thoại xong âm thầm thấy buồn cười, sau đó nàng dùng khăn lau sạch hạ thân, đứng lên, nếu Phương Dật Thiên nhìn được giây phút này chỉ sợ phụt máu mũi, bộ vị hắn từng thân mật tiếp xúc đều bị lộ ra (DG: Mịa dịch mấy chương này nhức cả đầu.....)
Tiêu Di măc quần xong đẩy cửa WC ra, nàng đi rất chậm dù sao nếu đi mau có thể lại chảy ra như thế rất xấu hổ (Ặc chết tôi) phải biết rằng phía dưới nàng mặc thuần một màu trắng a.
Tiêu Di sau khi ra ngoài Phương Dật Thiên vội đưa gói Kotex cho nàng,Tiêu Di ánh mắt hơi ngượng ngùng, nhẹ nói một câu: "Cám ơn anh!"
Nói xong nàng vội chạy vào WC, sau đó rút miếng khăn ở quần lót, một lát vừa rồi, phía dới của nàng lại chảy ra một chút, nàng đành phải dùng khăn lau khô lúc này mới thay băng vệ sinh mặc lại quần. (DG: Thằng tg miêu tả gì kĩ thế, bực mình.)
Nàng đi ra ngoài rửa sạch chân tay, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương, không khỏi sờ sờ mặt, cực kì nóng, lại nghĩ lúc sau ra ngoài đối mặt với Phương Dật Thiên cực kì xấu hổ.
Nàng khẽ thở dài, thật sự không nghĩ tới chuyện xấu hổ như vậy lại phát sinh trên người mình, rút khăn tay lau tay, sửa sang lại dung nhan một chút sau đó đi ra ngoài.
Phương Dật Thiên nhìn thấyTiêu Di đi ra, hỏi: "Tiêu Di, cô cô không việc gì chứ?"
"Ừm, không, không có việc gì, vưa rồi cảm ơn anh."Tiêu Di cười cười nói.
"Không sao là tốt rồi, không cần cảm ơn, việc nhỏ thôi mà.'' Phương Dật Thiên cười cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Di Tiêu, trong đầu không kìm được hiện lên cảnh tượng vừa rồiTiêu Di trong WC, sau đó hắn lại bắt đầu tự kiểm điểm vì những ý nghĩ vô sỉ trong đầu.
"Chúng tôi đi thôi."Tiêu Di cười nhẹ, nàng phát giác đối mặt với Phương Dật Thiên lúc này còn tự nhiên hơn nhiều lắm.
Phương Dật Thiên nghe vậy gật đầu, Di Tiêu đi trước từng bước, lúc này hắn chú ý tới trên chiếc quần trắng củaTiêu Di dính một vết đỏ nhạt, hắn ngẩn ra, thầm nghĩ quầnTiêu Di không phải là cọ vào sơn chứ?
"Tiêu Di....." Phương Dật Thiên gọiTiêu Di lại, nói: "Quần cô sao lại có vết màu hồng, có lẽ lúc này không cẩn thận bị dính vào."
"Cái gì?"Tiêu Di ngẩn người, vội vàng xoay người nhìn mặt sau quần mình, quả nhiên là có một vết đỏ nhàn nhạt.
Nàng lập tức hiểu nguyên nhân gì, địa khái là chiếc quần lót bị dính màu, sau đó thấm nhiễm vào quần, không khéo là nàng lại mặc quần trắng, cái này hiện lên rõ ràng, nếu là quần tối màu cũng không nhìn thấy cái gì.
Trong lòng nàng quẫn bách, thần tình đỏ ửng, cứ theo bộ dạng này của nàng khẳng định không dám ra khỏi Ngân Huy Thương Hạ, ở đây tuy người không nhiều lắm nhưng cũng không ít, hơn nữa trước cửa còn có nhiều nhân viên bán hàng, nếu người tôi thấy thì biết giấu mặt vào đâu a.
Nhưng không có biện pháp chung quy cũng không thể cứ đứng mãi ở cửa phòng vệ sinh a.
"Cài này..... làm sao tôi dám đi ra ngoài a."Tiêu Di thầm bối rối, mày liễu hơi nhăn lại.
Phương Dật Thiên nói: "Cũng không xa cửa lắm, ra lên xe luôn là được rồi."
"Ngươi nói quá đơn giản, dọc đường nhiều người bán hàng như vậy, còn có khách hàng, bị người khác thấy vậy rất xấu hổ đó."Tiêu Di tức giận nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, đột nhiên thầm nghĩ, nơi này là khu thương mại, hắn đi mua choTiêu Di một cái quần không được sao?
Hắn đang muốn nói ý nghĩ trong đâu ra,Tiêu Di đã bước tới nói nhỏ: "Vậy hay anh ôm tôi, anh nghiêng người ôm tôi, như vậy anh che bên phải, người khác sẽ không nhìn ra."
Phương Dật Thiên sửng sốt, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra Tiêu Di lại đưa ra chủ ý này, rõ ràng là tiện nghĩ cho hắn, hắn vốn muốn đề nghị mua quần cho Tiêu Di, nghe thấy yêu cầu này liền nuốt lời nói trở vào trong.
Đừng đùa, thật vất vả mới có thể ôm Tiêu Di một lần, đương nhiên không thể đưa ra cái ý kiến mua quần kia, nếuTiêu Di đồng ý vậy không biết đợi đến khi nào mới có cơ hộ ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Di a.
Nếu đã vậy, hắn phải giả ngu một chút, nếu không chẳng phải làm cho Tiêu Di nhìn ra ý đồ chiếm tiện nghi của hắn sao.
"Ừ.... được rồi, tôi, tôi ôm cô, cô không để ý chứ?" Phương Dật Thiên làm bộ giả ngu nói.
Tiêu Di nhin không được nhẹ cười, nói: "Tôi đưa ra ý này còn sợ ngại sao? Thật là, được rồi, đi mau lên, chúng tôi mau về."
Phương Dật Thiên gật đầu, hắn đi tới bên phảiTiêu Di, sau đó vươn tay ôm thân thể mềm mại của Tiêu Di vào lòng, một khắc kia, hắn vội khấn phật, sợ không khống chế được mình.
Vòng eo mảnh của Tiêu Di tuy có chút hơi lớn, nhưng đối với tuổi nàng, vong eo như vậy là rất đẹp, hơn nữa lại trắng trẻo non mềm, ôm lấy như bông, cảm giác sướng khoái khó có thể hình dung!
Cứ như vậy, Phương Dật Thiên ôm eo Tiêu Di, dùng hơn nửa thân thể che đi bên phải Tiêu Di, vừa vặn che khuất vết máu hồng trên quần Tiêu Di.
Thế nhưng Phương Dật Thiên lập tức ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, bởi hắn ôm phía sau lưng Tiêu Di, không thể tránh khỏi thân thể tiếp xúc với bộ mông tròn trĩnh của nàng, càng nghiêm trọng hơn là, thằng nhỏ ở phía dưới không chút cố kị chọc thẳng vào mông Tiêu Di.
Vốn khi hắn ôm lấy vòng eo của Tiêu Di đã khó khống chế mình, lúc nào hai bộ phận tiếp xúc nhau, rất nhanh phía dưới hắn đã mất khống chế! (DG: Càng muốn khống chế càng đình công)
Thực sự xấu hổ con mja nó! Phương Dật Thiên nhịn không được thầm mắng một câu, hắn biết Tiêu Di khẳng định là cảm thấy, chỉ là không nói mà thôi.
Thuer nghĩ thằng nhỏ của hắn chọc vào như vậy, Tiêu Di không biết mới là lạ.
Trên thực tế, khuôn mặt Tiêu Di sớm hồng một mảnh, nàng đương nhiên cảm nhận được biến hóa trên người Phương Dật Thiên, điều này làm cho phương tâm nàng nhịn không được giật thót, dưới bụng dường như bốc lên một cỗ nhiệt lưu, sau đó cảm giác toàn thân cũng nóng như lửa đốt.
Nàng thầm nghĩ đi nhanh ra ngoài một chút, sau đó lên xe, vô luận nói ra sao, Phương Dật Thiên cũng thật quá đáng, nhưng lúc này không thể nói ra.
Cái này còn chưa tính, nếu bây giờ gặp người quen còn không biết xấu hổ ra sao.
Không khéo, Tiêu Di và Phương Dật Thiên vừa muốn bước ra khỏi Ngân Huy Thương Hạ, trước mặt nàng lại bước tới một thiếu phụ, dung mạo xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều động lòng người, một cỗ mị hoặc trên người nàng đủ kích thích một vài hormone tuyến thượng thận của đàn ông.
Tiêu Di thấy mĩ phụ này muốn tránh mặt, nhưng đã không còn kịp, mĩ phụ đã thấy nàng, cười khanh khách bước tới.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu