A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 117: Đánh Cược Với Chân Khả Nhân
Phương Dật Thiên rất nhanh chọn được một cái quần bơi màu đen mặc vào rồi quay trở lại bể bơi ở phía sau biệt thự, lòng thầm nghĩ: “Khỉ thật, hóa ra trong biệt thự lại có lắm quần bơi như thế, làm hại mình lần trước kiếm cả buổi không thấy”.
Lúc trở về hậu viện, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi khét thoang thoảng, nhất thời nhớ tới trước lúc chạy vào trong kiếm quần bơi có nướng vài thứ trong lò vi sóng, nãy giờ không để ý e rằng giờ này cháy mất rồi, hắn hớt ha hớt hãi chạy đến.
Quả thật, mấy xiên rau cải bị quay cháy sém, thịt cũng bị nướng chảy mỡ ra rồi… may là vẫn còn ngon lành. Phương Dật Thiện thuận tay ném đống đồ cháy kia vào thùng rác. Cánh gà, đùi gà, sườn cừu thì đã được nướng tốt, hắn sắp ra đĩa xong xuôi rồi hô to một tiếng:
- Các mỹ nữ, đồ nướng xong rồi, mau lại đây thưởng thức thôi!
Phương Dật Thiên vừa dứt lời, lập tức được các mỹ nữ hưởng ứng, các nàng nhanh chóng leo lên thang bể bơi, cả người ướt sũng mà hướng phía Phương Dật Thiên chạy tới.
Phương Dật Thiên nhìn mà không nói nên lời, thầm nghĩ: “Ôi mỹ nữ, các nàng chẳng lẽ ko biết là bây giờ bộ dạng các nàng rất dễ khiến người ta phạm tội hay sao?”. Tôi van các cô đừng đem áo tắm của mình ra vắt trước mặt tôi như vậy chứ? Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!
Lâm Thiên Tuyết dẫn đầu chạy tới, mái tóc ướt sũng tùy ý xõa xuống hai vai, mãi đến khi nàng tới gần, từ phía sau Dật Thiên mới thật sự hiểu được cái gì gọi là băng cơ ngọc cốt, thế nào là dương chi bạch ngọc!
Làn da Lâm Thiên Tuyết cũng quá trắng trẻo mịn màng đi? Không những thế nhìn lại quá tươi mát, Phương Dật Thiên chỉ muốn có thể đi thử một chút xem có thể hay không nắn bóp ra nước.
Tiếp theo, Lâm Thiên Tuyết các nàng đem mấy đĩa thịt nướng, rau nướng ra bàn, kê mấy cái ghế rồi sau đó ngồi ăn vui vẻ. Trên người các nàng, từng giọt nước từ từ nhỏ xuống, chảy qua một vài đường cong gợi cảm, đúng là những thiếu nữ kiều khu ngọc thể rung động lòng người.
Phương Dật Thiên làm một chút động tác khởi động gân cốt, trên người chỉ mặc một cái quần bơi, nửa người trên đều lộ ra trần trụi, hắn chậm rãi đi tới bể bơi, không nhảy xuống ngay mà đứng ở dưới ánh mặt trời uể oải phơi nắng, chờ đến khi người ấm lên rồi mới nhảy xuống bể bơi, loại cảm giác này nhất định rất mát mẻ!
- Phương Dật Thiên, anh muốn bơi lội hả?
Lâm Thiển Tuyết cất tiếng hỏi.
- Ách, làm sao vậy?
Phương Dật Thiên cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết hỏi ngược.
- Không có gì cả, còn tưởng rằng anh sẽ không bơi chứ?
Lâm Thiển Tuyết hai tròng mắt vòng vo chuyển, nói.
Phương Dật Thiên cười nói:
- Cô đùa sao, khi cô còn chưa sinh ra thì tôi đã bơi lội rồi! Không nói gạt cô, các loại kỹ thuật khó trong nhảy cầu ta đều thực hiện được!
Bên cạnh Lâm Thiên Tuyết là Chân Khả Nhân, ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn Phương Dật Thiên. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, Phương Dật mình trần hiển hiện ra một màu da đồng khỏe khoắn, săn chắc. Cơ thể cường tráng không tạo cảm giác nặng nề, ngược lại còn tạo ấn tượng đẹp đẽ dẻo dai, rất thẩm mỹ!
Không thể hoài nghi, một nam nhân có được thân thể như vậy chắc chắn có thể kiêu ngạo, nhưng là ai có thể ngờ được rằng phải qua bao nhiêu lần ma quỷ huấn luyện, sinh tử nhiệm vụ mới có thể rèn luyện ra một cơ thể như thế.
Nhìn thân thể tràn đầy nam tính và cường tráng của Phương Dật Thiên, nét lạnh nhạt trong ánh mắt Chân Khả Nhân thoáng giảm đi vài phần, ít nhất nàng cảm giác được Phương Dật Thiên bề ngoài nhìn đúng là một người đàn ông, không như lũ công tử vây quanh nàng, toàn một bộ mặt tái nhợt, dáng điệu âm nhu y như nhau.
- Anh còn biết nhảy cầu ư? Vậy có thể biểu diễn một chút động tác nhảy cầu của anh cho chúng ta xem được không?
Vương Tư Miểu cười hỏi.
Nếu vừa mới mở miệng ba hoa như vậy xong mà lại thoái thác yêu cầu của Vương Tư Miểu, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?
- Ách, được rồi, cô muốn động tác gì bây giờ?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Cũng đơn giản thôi, anh làm một động tác lộn ngược xoay 360 độ có được hay không!
Cô nàng lãnh đạm, cao quý Chân Khả Nhân đột nhiên mở miệng nói.
" ¥%#¥¥※※. Con mẹ nó, nếu dễ dàng thì cô tới làm thử xem xem!" Phương Dật Thiên nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó không nhịn được thầm mắng. Hắn trong lòng biết Chân Khả Nhân thực ra cố ý làm khó hắn, có điều muốn đem cái tính lãnh ngạo (cao ngạo - lãnh đạm) kia át đi thì phải cấp cho nàng một phen áp đảo tinh thần, nếu như bị nàng chiếm ưu thế lần này, e rằng về sau mỗi khi đối mặt lại phải lùi một bước!
Vì vậy Phương Dật Thiên bình thản nói:
- Không thành vấn đề, nếu như thành công rồi thì nhớ kỹ cô nợ ta một nụ hôn, cô thấy thế nào?
Chân Khả Nhân sửng sốt, không nghĩ tới Phương Dật Thiên đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời lâm vào chút khó xử. Mà bên cạnh đó Lâm Thiển Tuyết các nàng sau khi nghe được thì lại ồn ào hoan hô hưởng ứng, nhao nhao thúc dục Chân Khả Nhân đáp ứng cùng Phương Dật Thiên đánh cuộc.
- Nếu anh nhảy không thành công thì sao?
Chân Khả Nhân cũng không vội đáp ứng, hỏi.
- Vậy thì...tôi nợ cô một nụ hôn là được!
Phương Dật Thiên không biết da mặt dày bao nhiêu, không chút xấu hổ đáp lời.
Khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân có chút đỏ lên, lạnh lùng nói:
- Hừ, da mặt thật dày, hóa ra có thành công hay không thì anh chẳng phải đều chiếm tiện nghi hay sao? Nếu như anh không thành công thì anh chỉ cần đi tới trước mặt tôi nói một câu: “tôi kém, tôi nhận thua!".
Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút, nói:
- Được, không thành vấn đề!
Đừng xem Chân Khả Nhân đưa ra điều kiện này chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi, một đại nam nhân trước mặt một người con gái nói: "Tôi kém, tôi nhận thua!", đây là đả kích như thế nào chứ?
Chân Khả Nhân rõ ràng là muốn làm cho Phương Dật Thiên trước mặt nàng hủy đi tôn nghiêm của một người đàn ông!
Phương Dật Thiên cũng hiểu ý nghĩ của Chân Khả Nhân, nhưng hắn cũng đã tiếp nhận rồi. Tuy nói cái động tác này hắn cũng không có trăm phần trăm tin tưởng, lại nói ngày đó Tiêu Di mới từ nước ngoài quay về, hắn cũng ở bể bơi bơi thi triển ra cái động tác lộn ngược quay vòng này thất bại đó sao.
Nhưng điều này cũng không ngăn được Phương Dật Thiên tiếp nhận thách đố của Chân Khả Nhân. Là một người đàn ông, phải đối mặt với khó khăn chứ không phải trốn tránh!
Bởi vậy Phương Dật Thiên đi tới rìa bể bơi, đưa lưng về phía bể bơi, hai mũi chân chạm vào sát cạnh, hít sâu một hơi, lòng thầm khấn:
- Cầu Phương gia tổ tông mười tám đời, bây giờ là lúc các ngài hiển linh, đừng để cho ta đánh mất mặt mũi của Phương gia!
Tiếp theo, hai chân hắn súc lực bắn ra, nhảy lên cao, giữa không trung lộn ngược ra sau, lúc hắn sắp hạ xuống bể bơi thân thể mềm dẻo đột nhiên làm một cái xoay người 360 độ đến mức khó tin, rồi sau đó mới "Bùm!" Một tiếng, rớt xuống nước!
Thành công rồi!
Nói cách khác, cô gái nhỏ Chân Khả Nhân này đã nợ người ta một cái hôn!
Đáng ghét, sớm biết vậy thì đã không chấp nhận yêu cầu này.
Lúc làm xong động tác này thành công, Phương Dật Thiên trong đầu tràn đầy hưng phấn, nhưng là khi rơi xuống nước hắn đột nhiên phát hiện ra dưới đáy bể lại có người, là Tiêu Di!
Hơn nữa, lúc hắn rớt xuống nước liền nhân tiện hướng tới chỗ Tiêu Di lao tới.
Chẳng lẽ lại thêm một lần tiếp xúc thân mật nữa sao?
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu