With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 72: Lâm Thiên Tuyết Uống Rượu.
Trong lô ghế, Phương Dật Thiên cùng hai mỹ nữ Lâm Thiên Tuyết, Vương Tư Miểu đang hăng say chơi, trò chơi chính là đổ xúc xắc, giờ phút này Phương Dật Thiên thành ra lại thành người thay thế vị trí ban đầu của Dương Tuấn cùng hai mỹ nữ này tiếp tục chơi.
Trải qua tối hôm qua không có nổi một chút vận may, đêm nay vận may Dật Thiên thật là lớn ah, cơ bản không có đổ ra 9 điểm, bởi vậy nên rất ít uống rượu, đến giờ cũng chỉ phải uống có một chén rượu thôi.
Tương phản, vận may của Lâm Thiên Tuyết lại rất là kém cỏi, nàng đổ xúc xắc xác suất được 8 hoặc 9 điểm là rất lớn, bởi vậy đã muốn phải uống đến 4 - 5 chén rượu, Vương Tư Miểu thì tốt hơn, bất quá nàng cũng bị uống đến 3 chén rượu.
Sau khi uống bốn năm chén rượu, trên khuôn mặt trắng noãn bóng loáng của Lâm Thiên Tuyết nhất thời ửng đỏ, dần lan ra thành một tầng ửng đỏ, vẻ đẹp kinh người cũng bởi vì một tia ửng đỏ này của nàng mà càng tăng thêm chút quyến rũ, và cũng bớt đi một phần lạnh lung, tăng thêm một phần hấp dẫn.
Phương Dật Thiên ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên Tuyết, thân thể hắn hơi nghiêng nghiêng, như vậy ánh mắt của hắn mới có thể đối diện với thân thể Lâm Thiên Tuyết.
Hắn làm như vậy đương nhiên là có mục đích, đừng quên đêm nay Lâm Thiên Tuyết mặc trên người một kiện áo váy choàng thấp, cổ bó sát người, trước ngực hình chữ V. Như thế làm cho nàng không thể tránh khỏi thoáng lộ ra một chút tuyết trắng bóng loáng bên trong, thế này đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.
Thân hình của Lâm Thiên Tuyết rất đẹp, nụ cười thì rung động lòng người, hơn nữa sau khi hát hò, uống rượu lại càng đem thân thể xinh đẹp của nàng cùng sự gợi cảm làm tăng lên đến cực hạn, mà trước ngực cổ chữ V hơi hơi trễ thấp khiến cho băng sơn một góc lõa lồ hiện ra càng làm cho nam nhân thấy phát điên.
May mà Phương Dật Thiên có một trái tim to, một trái tim gặp biến không sợ, nếu không, giờ phút này mà nói, hắn ở góc độ này rình coi nhìn thấy bên trong kia một tia như ẩn như hiện cảnh xuân của Lâm Thiên Tuyết chắc chắn đã chảy máu mũi.
Càng khó hơn là, mặt ngoài Phương Dật Thiên vẫn mang sắc mặt nghiêm trang, Lâm Thiên Tuyết cùng Vương Tư Miểu hai người bên cạnh căn bản không nhìn ra tâm tư hắn đang âm thầm đưa mắt nhìn lén cảnh xuân như ẩn như hiện trước ngực Lâm Thiên Tuyết kia, sắc lang có thể làm được như hắn coi như là cảnh giới phải thật cao ah.
Nếu đổi lại là nam nhân khác, khi ánh mắt thoáng nhìn đến Lâm Thiên Tuyết kia hiển lộ ra băng sơn một góc dưới cao ngất mãnh liệt thì chắc rằng không thể giống như hắn như vậy - vẫn duy trì sắc mặt thượng lạnh nhạt vô sự, khẳng định sẽ lòi đuôi ngay, bởi vậy cũng sẽ bị Lâm Thiên Tuyết và Vương Tư Miểu phát giác.
Phương Dật Thiên tại phương diện này thì tạo nghệ < tài năng> cũng không phải là kém, đó là do đã trải qua vô số lần thiên chuy bách luyện < hàng trăm lần luyện tập > tài năng liền tăng thêm, như thế không phải hai nữ nhân Lâm Thiên Tuyết cùng Vương Tư Miểu không biết tính toán nặng nhẹ có thể nhìn ra được.
- Ai chà, thật là nhìn không ra Lâm Thiên Tuyết hấp dẫn mãnh liệt như thế, nếu bỏ được tính cách dữ dằn khó nói chuyện kia của nàng thì nàng đáng ra xứng với câu nói nữ nhân hoàn mỹ.
Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này Lâm Thiên Tuyết trừng mắt hắn, nói:
- Nghĩ gì thế? Đến phiên anh đổ kìa, tôi cũng không tin lần nào cũng chỉ có tôi và Tư Miểu là phải uống rượu.
Phương Dật Thiên cười cười, cầm lấy xúc xắc đổ ra, là 5 điểm, đến phiên Lâm Thiên Tuyết đổ xúc xắc, nàng vung tay, nhất thời há hốc mồm:
- 9 điểm!!!
- Còn có thiên lý không chứ, như thế nào lại là 9 điểm nữa chứ!
Lâm Thiên Tuyết hờn dỗi một tiếng, nàng cũng không phải loại quỵt nợ, nên đổ ra 9 điểm thì toàn tự động uống.
Không đợi nàng bưng chén rượu lên, Phương Dật Thiên đã cầm lấy chén rượu, nói:
- Chén này để tôi uống đi, một nam nhân như tôi khi dễ hai người các cô cũng thấy xấu hổ.
Hắn nói xong liền một ngụm uống hết, nhấp hé miệng, mỉm cười nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, vẻ mặt tựa hồ như muốn nói, đủ nghĩa khí chưa?
- Anh có ý gì? Anh thấy tôi không thể uống rượu được sao? Tửu lượng của tôi cũng không phải kém, không cần anh phải uống thay tôi.
Lâm Thiên Tuyết không chút nào cảm kích nói.
Vương Tư Miểu nhẹ nhàng cười nói:
- Thiên Tuyết, Phương tiên sinh cũng là có ý tốt giúp cô uống rượu, cô cũng đã uống không ít rồi mà.
- Ai nói, tôi còn chưa có say đâu, không cần hắn giả nhân giả nghĩa uống rượu giúp tôi.
Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt, chính mình thay nàng uống rượu nhưng lại bị nàng nói thành giả nhân giả nghĩa, thiên lý ở đâu?
Bất quá Phương Dật Thiên đã quen với thái độ của Lâm Thiên Tuyết, cười nói:
- Cho dù là tôi giả nhân giả nghĩa đi nữa, bất quá tôi đã uống thay cô bốn chén rượu rồi đó! Giả nhân giả nghĩa làm được như tôi cũng cần phải có cảnh giới cao lắm!
Mặt Lâm Thiên Tuyết tựa hồ hơi giật nhẹ, cảm thấy lời nói của mình vừa rồi tựa như là có chút quá đáng, lúc sau nàng thở phì phì nói:
- Quên đi, không chơi nữa, có anh ở bên cạnh tôi làm ảnh hưởng đến vận may của tôi, đổ thế nào cũng thua.
Vương Tư Miểu ngồi bên cạnh cũng nhẹ nhàng cười, thật ra trong lòng nàng cảm thấy Lâm Thiên Tuyết cùng Phương Dật Thiên không giống như có quan hệ cô chủ với bảo tiêu, mà giống như là một đôi oan gia trời sinh hơn.
Đúng lúc này, Dương Tuấn cùng Trần Khải đi trở vào, Phương Dật Thiên tựa lên trên sô pha, thản nhiên đảo qua trên người Dương Tuấn cùng Trần Khải, cùng lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt Trần Khải nhìn về phía hắn hiện lên một sự oán độc dày đặc, hắn cười thầm, nói cũng khó trách, đường đường là một thế gia công tử lại bị hắn ấn đầu vào bồn tè uống nước tiểu, Trần Khải trong lòng không oán hận mới là lạ.
Hắn đương nhiên biết Dương Tuấn ra ngoài khẳng định là cùng Trần Khải mật đàm, nội dung không ngoài là muốn nhằm vào hắn, ở mặt ngoài hắn tuy nói không cho là đúng, bất quá trong lòng vẫn duy trì một phần cảnh giác, dù sao người giống Dương Tuấn cùng Trần Khải sau lưng khẳng định có rất nhiều hoa chiêu < chiêu đánh lừa >.
Thật ra hắn không thèm để ý đến Trần Khải, hắn nhìn ra Trần Khải chính là cái loại đại thiếu gia hoa hoa công tử < ham chơi mồm to? >, không đủ gây sợ hãi; Mà Dương Tuấn sẽ không giống vậy, mặt ngoài nhã nhặn lịch thiệp làm cho hắn có một loại cảm giác khó chịu như rắn độc, bởi vậy hắn đề phòng là đề phòng Dương Tuấn mà thôi.
Hắn tin tưởng loại giống như Dương Tuấn này miệng nam mô bụng bồ dao găm, bề ngoài nhã nhặn nội tâm âm hiểm, thủ đoạn lén lút không giống bình thường, bất quá đối với hắn mà nói sáng tối chiêu gì hắn cũng đều biết qua, cho nên hắn sẽ không kiêng kị Dương Tuấn, cho dù Dương Tuấn có thân phận gì đi nữa!
Lúc trước làm nhiệm vụ ở nước ngoài khi đối mặt với Mafia Ý, hắn còn không sợ hãi, chẳng nhẽ lại sợ hãi vài tên trẻ ranh này sao?
Trái lại, Dương Tuấn cùng Trần Khải khi quyết định đối phó với hắn hẳn là đã tính đến trên người bọn họ có thể có mấy cái mạng rồi ah.
Tiếp theo là thời gian hát karaoke, trên lô ghế rất nhiều người thay phiên nhau hát, mà Lâm Thiên Tuyết sau khi uống rượu cũng không tiết kiệm nữa, liền chơi luôn hai bài, tự nhiên là lại được cả lô ghế vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi uống rượu, Lâm Thiên Tuyết càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt Dương Tuấn vẫn tập trung trên thân thể nàng, xem ra hắn đối Lâm Thiên Tuyết là thật sự chung tình, quyết tâm muốn đem nữ nhân động lòng người Lâm Thiên Tuyết này giữ lấy.
Trần Khải sau khi tiến vào liền đến bên mọi người bắt chuyện không còn cố ý dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên nữa, hết thảy mọi chuyện giống như lúc trước bình an vô sự không có chuyện gì phát sinh, bất quá Phương Dật Thiên biết chẳng qua là Trần Khải cố ý giả vờ biểu hiện như vậy mà thôi.
- Chào anh, Phương tiên sinh, anh như thế nào không hát một bài đi chứ nhỉ?
Một bên Vương Tư Miểu chủ động cùng Phương Dật Thiên nói chuyện.
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn về phía Vương Tư Miểu, Vương Tư Miểu thuộc loại con gái hiền hậu, ngũ quan nàng tú lệ thanh mĩ, trên người có loại khí chất ôn nhu nhẹ nhàng, thân hình xinh xắn, lanh lợi làm cho người ta có cảm giác như chú chim nhỏ nép vào người, nữ nhân như vậy cũng thực mê người, một loại vẻ đẹp khác biệt so với Lâm Thiên Tuyết.
Trên đời này có một ít nam nhân đối với loại người nhỏ nhắn dịu dàng như Vương Tư Miểu có ham muốn đặc thù < Lolita ah:88: >, bọn họ thích nhất tìm loại nữ nhân này, sau đó tùy ý tiến hành sm! < sm?? cưa cẩm, ăn thịt??? >
Phương Dật Thiên lúc này cũng không có loại ham mê ấy, bất quá loại nữ nhân này ở phương diện nào đó cũng khiến cho nam nhân có nhiều loại kích thích ah.
- Ách, tôi hát không hay, sẽ không tự mình bêu xấu, điểm này tôi tự mình còn nhận ra
.
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói xong.
- Ha ha, đi lên hát nào, không sao đâu, vui vẻ là tốt rồi.
Vương Tư Miểu nhẹ nhàng nói.
- Không, tôi và các nàng không giống nhau,tôi thân phận là bảo tiêu, chức trách là bảo hộ chủ nhân, chứ không phải đến hát à.
Phương Dật Thiên nói xong.
Vương Tư Miểu nao nao, lập tức mỉm cười cười nói:
- Nhìn anh cùng Thiên Tuyết cũng không có hợp nhau, nàng như thế nào lại tìm anh làm bảo tiêu của nàng?
-......Là phụ thân nàng tìm chứ không phải nàng. Phương Dật Thiên cười cười.
- Như vậy sao, ha ha, hèn gì khó trách, kỳ thật tính cách của Thiên Tuyết rất tốt, về sau quan hệ giữa các ngươi sẽ từ từ cải thiện thôi.
Vương Tư Miểu nói.
- Chỉ hy vọng như thế! Phương Dật Thiên cười nói.
Lúc này, đèn trong lô ghế tất cả đột nhiên đều tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn chói lóa chuyển động, tiếp theo, trong lô ghế vang lên tiếng nhạc nhảy dữ dội, cả lô ghế trai lẫn gái nhất thời đều lên sàn nhỏ nhảy nhót.
Phương Dật Thiên lười đi liền ngồi trên sô pha híp mắt nhìn lên sàn nhảy.
Lâm Thiên Tuyết cùng Hứa Thiến mấy nàng cùng nhảy một chỗ, mà bọn Dương Tuấn cũng không có âm thầm giở trò đối với Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên cũng vẫn để ý bọn hắn.
Một lúc sau Lâm Thiên Tuyết trở về mồ hôi đầm đìa, ngồi trên sô pha nói:
- Nóng quá, có nước uống không?
Phương Dật Thiên nghe vậy liền lấy trên bàn một lọ đồ uống, mở ra đưa cho Lâm Thiên Tuyết, Lâm Thiên Tuyết cám ơn liền tiếp lấy uống.
Một tiếng cám ơn này của Lâm Thiên Tuyết thật ra lại làm cho Phương Dật Thiên có chút không được tự nhiên, có lẽ hắn đã có thói quen nghe ngữ khí châm chọc đả kích của Lâm Thiên Tuyết rồi.
Sau khi nhảy nhót mệt mỏi mọi người đều có ý định giải tán, dù sao cũng đã vui chơi mấy giờ liền.
Cuối cùng, đoàn người cũng rời khỏi lô ghế, tới quán bar ở ngoài, Dương Tuấn chủ động đi đến trước mặt Lâm Thiên Tuyết, lễ phép nói:
- Lâm tiểu thư, tôi đưa cô về nha.
- Không cần, tôi có bảo tiêu, hắn đưa tôi về được rồi. Lâm Thiên Tuyết từ chối nói.
Kết quả này, Dương Tuấn đã sớm đoán ra, hắn tao nhã cười, nói:
- Như vậy chúc Lâm tiểu thư đêm nay mộng đẹp ah, bữa sau chúng ta lại chơi tiếp.
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười, không nói gì nữa, tiếp theo nàng cùng Hứa Thiến và Vương Tư Miểu chờ một ít bằng hữu sau khi cáo biệt liền đi đến chỗ Phương Dật Thiên đỗ xe chờ.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu