Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Lật Bàn Tay Lấy Về Nhật Nguyệt
ắng đỏ trút thẳng xuống, vãng mặt trời nóng bỏng liền u ám hắn đi, hệt như linh khí trong nó vừa bị hút cạn vậy. Nắng cháy xuống tận bàn tay Lý Huyền, hoá thành dây cảng trên cánh cung.
Trái tim Lý Huyền trĩu nặng. Gã có cảm giác cực kỳ bất ổn, nhưng không thể xác định được là vì sao. Gã lắc đầu thật mạnh để ý nghĩ được mạch lạc hơn, nhưng trí óc rối loạn, cố gắng đến đâu cũng khó lòng suy nghĩ được rõ ràng.
Lý Huyền đang bị giam cứng trong Thiên Địa đại trận, không thể di chuyển đi chỗ khác, cũng không thể tránh được việc bộ cung tên ngập đầy linh khí nhật nguyệt rơi vào tay mình.
- Tinh!
Nền trời xanh lam bỗng xuất hiện vô số tinh tú, một xung lực tích tụ từ thuở xa xưa ùn ùn tràn tới, quét sạch bầu trời đổ nát vì vụ nhật nguyệt xuất hiện vừa rồi. Tuyết lam ngùng rơi, chỉ còn lại màn sao chi chít nhấp nháy thứ ánh sáng của thời nguyên thuỷ. Lúc ấy ngước mắt nhìn, sẽ thấy rằng những ngôi sao vô cùng đẹp đẽ. Chúng không có bất kì màu sắc gì, cũng không biến đổi bởi ý muốn của bất kì ai. Nhưng vẻ độc lập ấy chỉ kéo dài được một tích tắc. Thiên Địa đại trận khơi dậy những sức lực cuối cùng, bắt đầu nổ rầm rầm. Trong số hai vạn quý binh tạo thành trời, đất, núi, đâm còn lại, thì già nửa máu văng tung toé, non nửa còn lại đứng lảo đảo không vững. Đây là sự hi sính sau cuối của họ.
Ngửa mặt nhìn lên, tinh tú đầy trời từ từ ngưng kết, tụ tập thành một mũi tên bằng sao rực rỡ, rơi xuống trước mặt Lý Huyền.
Cung mặt trăng, dây mặt trời, mũi tên tinh tú. Đế tập hợp được ba pháp bảo đó, Dược sư đã thổ huyết đến mức cạn kiệt. Hắn gắng thu chút hơi tàn, tung mình lên, vung chưởng đánh mạnh vào lưng Lý Huyền. Xong xuôi, hắn rơi tõm xuống như chiếc lá lìa cành. Cú đánh này tập trung toàn bộ sức mạnh còn lại của Dược sư. Cú đánh này chưa chắc hạ gục được Long hoàng, nhưng ắt gieo rắc được chút hy vọng cho tương lai…
- Diệt!
Lý Huyền gầm lên đau khổ, sức mạnh của chửi mươi chín con yêu ma tập hợp trong người gã hoá thành dòng máu đen kịt, chảy xôi xả khắp các kinh mạch như ông nước vỡ. Từ tim đến ngực, từ ngực ra cánh tay, từ cánh tay xuống khuỷu tay, từ khuỷu tay xuống cổ tay, rồi đổ dồn ra mũi tên tinh tú.
Một con rắn đen khổng lồ bung ra khỏi mạch môn Lý Huyền, nhe răng hung đữ, tiếp theo là một tiếng gầm inh tai, mình rắn doãng dài ra hơn một ngàn trượng, quân chặt lấy mũi tên.
Tim Lý Huyền bùng lên một sức mạnh cuồng bạo, gã bèn vận sức. Cung và dây cùng hứng tràn kình lực, lập tức căng ra đến cực hạn. Lý Huyền co mình lấy đà, mặt trời và mặt trăng cháy sáng trong đôi tay gã, tinh tú khắp trời đọng thành một tia sắc nhọn, phóng vọt ra giữa ánh nhật nguyệt hoá thành một con rắn đen yêu dị. Đây là một đòn tấn công đủ làm trời nghiêng đất ngả, nhằm thắng vào Thạch Tinh Ngự.
Thạch Tinh Ngự nghiêm mặt lại, vụt giơ cao tay, thân hình liền bay thốc lên không trung. Y có thể cảm nhận được uy lực dồi dào của chiêu thức kia, nên dù bản lĩnh cao cường, y cũng không dám đứng trên đỉnh Cấm Thiên mà hứng đòn trực tiếp. Bởi vì, điều đó nhất định sẽ huỷ hoại cả ngọn núi. Từ khi xây dựng lại thánh điện, y đã thề rằng không bao giờ để ai chạm vào núi này nữa, dù chỉ một ngón tay.
Kẻ chạm vào nhất định phải chết.
Do vậy, y bay lên không trung, hệt như con thần long màu xanh đại triển thần uy, dừng giữa lưng chừng trời mà đón đỡ chiêu số liều mạng của Dược sư. Chiêu này quyết không chỉ để phân thắng bại, mà là phân sinh tử.
Thạch Tinh Ngự giang rộng hai tay, một tràng phù chú vang lên. Đó là tiếng rồng, cả nhân gian này chỉ mình y hiểu được ngôn ngữ ấy. Tràng phù chú mới vang ra, bầu trời long lở màu xanh lam đã liền lạc lại, tinh tú chìm lịm đi, nhật nguyệt đều bị sắc trời che lấp. Những bông tuyết lam xinh xinh lại một lần nữa xuất hiện trên trời bắc cực, là tả rơi, chứng tỏ uy lực ghê gớm của Long hoàng.
Hai mắt Thạch Tinh Ngự rực sát khí, y không định nương tay nữa. Phải tiêu diệt cả Định Viễn hầu lẫn kiếp sau của hắn luôn thôi!
Dù cũng hơi tiếc!
Y bước tới, tà áo bay lộng căng phổng qua bầu trời xanh lam. Tư thế của y không giống tàn sát, mà giống như một vũ điệu, song mỗi bước chân đều ăm ắp kình lực, mọi sức mạnh trong trời đất, bất kể có thuộc về Long hoàng hay không, đều bị bước chân đó khuấy động, hoá thành một lực lượng thống nhất, cuồn cuộn đổ xô đến chỗ Lý Huyền.
Thân hình to lớn của Lý Huyền vẫn vững vàng, hào quang nhật nguyệt tinh tú trong tay gã và ma khí càng lúc càng dày nặng. Đầu gã đau như nứt ra, bốn loại sức mạnh kia liên tục ngưng tụ, gộp vào để hình thành một sức công phá mạnh hơn, dữ dằn hơn. Thân thể gã bỗng chốc biến thành chiến trường, bốn loại sức mạnh cùng tăng lên một phần thì cơn đau đớn trong thân thể gã lại điên cuồng tăng lên gấp đôi.
Tuy thế chất lạ lùng của gã vẫn đang giúp kiềm chế cơn đau, mau chóng bố khuyết những bộ phận, da thịt bị lở ra, nhưng gã vẫn cảm thấy, cơn đau càng lúc càng xuyên vào sâu trong thân thể, xuyên qua linh hồn, xuyên qua luân hồi của gã… Mãi cho đến một điểm sâu nhất nào đó, Lý Huyền nhận thấy, một cách thấm thìa, rằng cơn đau đã dừng lại. Có một bức tường rắn chắc ở đấy, bốn sức mạnh mặt trời, trăng, sao và ma khí va phải bức tường thì không thể tiên lên tiếp được dù chỉ một bước. Bức tường ấy giống như một đoạn hồi ức phủ bụi đã lâu, giờ đang bị đẩy nhẹ. Tưởng chừng chỉ cần được nhắc nhở đôi chút thì hồi ức sẽ trở về rõ rệt, nhưng trước sau gã vẫn không tài nào tìm ra được đôi chút ấy là gì.
Lý Huyền nôn nóng vô cùng. Một hình bóng lờ mờ lướt qua lướt lại trong tâm trí gã, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước nữa, gã có thể nhìn rõ nó, nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể thực hiện cái bước ấy được. Cảm giác gần như đã nắm trong tay nhưng lại liên tục bị tuột đi mất đó khiến gã vô cùng phiẽn muộn và nhức nhối, không nhịn được phải ngửa mặt thét lên.
Bốn loại sức mạnh nọ, va vào tường xong liền bị dội ngược trở lại. Hai nguồn lực đối đầu cuốn lấy nhau, ánh sáng của nhật nguyệt tinh tú lập tức mạnh lên gấp đôi, rực đến tận trời, tuyết lam trong vòng phạm vi trăm trượng lập tức bị thiêu thành tro.
Lý Huyền giương cung, gầm vang:
- Nguyệt!
- Nhật!
- Tinh!
- Diệt!
Đôi mắt gã thoắt đỏ ngầu, thân minh bay vọt lên không, dốc hết sức buông cung. Mũi tên quân rắn lao vù vù như một thiên thạch rơi, được ôm ấp giữa lửa mặt trời và ánh sáng của tinh tú, bắn vùn vụt về phía Thạch Tinh Ngự.
Chiêu này tập hợp toàn bộ sức mạnh của chín mươi chín yêu ma, Thiên Địa đại trận, và tu vi cả dời của Dược sư. Đây gần như là sức mạnh lớn nhất mà Đại Đường có thể thi triển vào lúc này. Nếu nó vẫn không thể đả thương Long hoàng, thì trời đất sẽ ra sao?
Hai mắt Long hoàng rực lên, hào quang xanh lam vọt tới tận trời, nhưng không phải là do sát khí thúc đẩy y, mà là do mũ tên khơi lên. Y không khỏi biến sắc. Sức mạnh nào trong mũi tên kia, ngay cả y cũng không tưởng tượng nổi.
- Ta uy vũ như trời!
Đất, nước, lúa, gió, bốn thứ nguyên khí đã tồn tại từ thời thượng cô được Long hoàng huy động, chỉ tích tắc đã tạo thành một làn sóng nguyên khí dồi dào chắn trước mặt y.
- Ta uy vũ như trời!
Kim, mộc, thuỷ, hoà, thố cùng tất cả các vật có sinh mệnh và không sinh mệnh trong phạm vi ngàn dặm của bắc cực đều bị Long hoàng dùng uy nghiêm vô thượng hoá hợp vào nhau, tạo ra năm dãy tường thành màu đen, ưắng, xanh, đó, vàng, tầng tầng lớp lớp vây quanh ngọn Cấm Thiên.
- Ta uy vũ như trời!
Ba ngàn long khí từ trong thân thể Long hoàng lành lạnh bùng ra như pháo hoa, diễm lệ rực rõ, khơi lên cục quang ngập trời bắc cực. Thân mình Thạch Tinh Ngự phổng lên, dập dềnh trong luồng long khí đó. Long khí lờ mờ hoá thành nhiều hình rồng trong suốt lượn quanh thân mình y.
Đây là tu vi mạnh nhất của Thạch Tinh Ngự, cũng là căn cứ để y kiêu hãnh xung là Long hoàng.
Tất cả đều được giải phóng vào khoảnh khắc này, để ngăn mũi tên kinh thiên động địa kia, vì Thạch Tinh Ngự tuyệt đối không cho phép bất cứ chấn động nào gây ánh hường tới ngọn Cấm Thiên.
Đất nước lửa gió, kim mộc thuỷ hoá thổ, ba ngàn long khí. Chỉ tích tắc, bắc cực như đã quay trở lại thuở hỗn độn của ức vạn năm trước. Trong vòng ngàn dặm không còn có một sức mạnh nào khác nữa, không còn bất kỳ một sức mạnh nào khác nữa được phép tồn tại. Nhưng khi sức mạnh của Long hoàng được dây lên mức cao nhất, thân hình y bỗng dừng phắt lại.
Mũi tên mang theo con rắn cùng hơi lạnh gặm nhấm cốt tuỷ người ta kia đã lao vọt tới trước mặt Thạch Tinh Ngự.
Không thể nào!
Thạch Tinh Ngự rất tin tưởng vào quyền năng của mình, sức Lý Huyền hay Dược sư cũng không thể điều khiến nổi một mủi tên khủng khiếp thế này. Trên trời dưới đất, chỉ Quân Thiên Thương đủ khả năng làm điều ấy mà thôi.
Thạch Tinh Ngự ngỡ ngàng nhìn mũi tên. Nhưng đúng khoảnh khắc ngần ngừ ấy, con rắn trời đã ngoác mồm, táp mạnh vào vai y. Thạch Tinh Ngự đau đớn cau mày. Ma khí toả ra, theo răng nanh của con rắn lao vọt vào kinh mạch y. Cảm giác hung bạo mà quen thuộc đó chưa thế thật sự làm hại Thạch Tinh Ngự, nhưng hình như đã đánh nát một ổ khoá to nào đó trong đáy lòng y, giải phóng ra một thứ năng lượng đủ để nghiêng trời lún đất. Trái tim y đang thích thú chào đón cảm giác đã lâu rồi mới quay lại này. Y vồn là ma. Và những ma khí này giống đàn con lang thang mới trở về cố hương, thi nhau xuyên vào cốt tuỷ y.
- Không!
Thạch Tinh Ngự gầm lên, vung tay bóp mạnh cố con rắn. Trong tiếng động rầm rầm, con rắn đen bị y bóp đứt đôi.
Liền đó, mũi tên tinh tú phóng vọt xuống, đẩy Thạch Tinh Ngự đi, khiến y húc mạnh vào ngọn Cấm Thiên. Ngọn núi rung lắc dữ dội, đâu thế chống chịu được sự va đập ghê gớm này? Răng rắc một hồi, núi băng gần như gãy gập. Tay Thạch Tinh Ngự dừng khựng lại, mặt tái nhợt đi kinh hoàng, tựa hồ một thứ còn quan trọng hơn tính mạng y vừa bị thương tổn nặng nể.
Y điên cuồng vọt lên không trung, mái tóc lam vần vũ trong gió tuyết, khuấy đào bầu trời đã ngả màu đen. Cùng với tiếng rồng gầm vang vọng, một con rồng xanh lam từ trong mình y bùng ra, chỉ tích tắc đã quẩn quanh ngọn Cấm Thiên. Thân rồng khổng lồ vít chặt lấy ngọn núi, không để lộ bất cứ một khe hở nào, còn thánh điện xanh lam thì được ngậm kín trong miệng nó.
Đứng lơ lửng trên không, Thạch Tinh Ngự từ từ ngẩng đầu. Mái tóc xanh lam bùng ra, phất phơ điên đảo trong không trung. Hai con mắt đó ngầu lạnh lùng nhìn tùng người. Rồng có vảy ngược, kẻ nào đụng vào tất chết. Ngọn Cấm Thiên này và người con gái nhu mì trên đó chính là chiếc vảy ngược của Thạch Tinh Ngự. Hễ có kẻ dám động vào một sợi tóc của cô, thì y nhất định biến kẻ đó thành tro bụi.
Thạch Tinh Ngự lắc mình, ma khí cuồn cuộn từ trên mình y tuột xuống như con bướm lắc rơi xác kén khỏi mình. V ngửa mặt, gầm lên một tràng.
Ngọc Đỉnh Xích Tiến long, Huyền Thiên Bá Hải long, Thanh Đế Chân Khí long, Bạch Cực Kinh Thế long. Bốn con rồng thần đồng thời xuất hiện, vây quanh minh y.
Một tia chớp lạnh rạch ngang vòm không. Tử Cực Tiêu Dao kiếm, một trong Thái Sơ Tứ Bảo, bội kiếm thần thánh của Long hoàng, xuất hiện. Từ khi Long hoàng xuất thế. đây là lần đầu tiên nó nằm trong tay y. Kiếm ngân nga khe khẽ, vừa như bái chào vị chủ nhân đã lâu không gặp, vừa như cảm thấy hứng thú với màn sát phạt sắp tới.
Lúc ấy, bất kể ở Đại Đường hay Tây Vực, ở Thổ Phổn hay Đại Thực, cho dù là kẻ lưu lạc ở nơi chân trời xa, đều bất giác ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời xanh thăm thẳm, không gió không mấy, chỉ có một dải xanh lặng đến vô cùng, nhưng ai nấy đều cảm nhận một nỗi kinh sợ từ tận đáy lòng, tựa hồ chỉ một khắc, một tích tắc nữa thôi sẽ đến lúc tận thế.
Thạch Tinh Ngự từ từ giơ Tử Cực Tiêu Dao kiếm lên. Bốn con rồng thần cùng thi triển ngoại hồn.
Ánh sáng liên tục từ mình Thanh Đế Chân Khí long phụt ra, hoá thành một dải mấy xanh vây quanh nó. Thân thể nó trở nên khổng lồ, chỉ tích tắc đã biến thành một cây Phù Tang to tướng che gần kín cả trời đất. Một vâng mặt trời đó mang theo muôn vàn tia sáng nổi dập dềnh trên đầu cành cây, hễ lăn đi một chút là toả ra muôn vàn tia chói mắt. Biển cả cuồn cuộn, đẩy ra những ngọn sóng như núi non, nâng cây Phù Tang và vầng mặt trời nóng bòng lên. Ngoài sóng là những núi đổi ngút mắt, vươn tới tận trời. Đó chính là những núi đổi thuở hồng hoang, mỗi ngọn núi đều cao đến rạch cả trời.
Tuyết lam dào dạt rơi, bao bọc cả bốn con thần long đất nước lửa gió và các ngoại hồn của chúng vào trong.
Tử Cực Tiêu Dao kiếm ngân lên. Mọi luồng sức mạnh giữa đất trời đều chìm vào tịch mịch, chỉ có sự uy nghiêm vô thượng của Long hoàng, như chiếc xe rồng uy nghi lăn qua mặt đất, đưa mắt nhìn lướt khắp con dân mạo phạm đến mình.
Trời đất đang than khóc.
Kiếm của Long hoàng chợt biến ảo. Đường kiếm này mà chém xuống, tất cả mọi nhân duyên đều sẽ kết thúc, tất cả mọi người đều sẽ chết. Không có bất kì một khác biệt nào cả, bất kể ở Đại Đường hay Đại Thực, Thổ Phồn hay Thiên Trúc. Đường kiếm này là đường kiếm chôn trời.
Lý Huyền sợ hãi khôn tá, trừng trừng nhìn đường kiếm ấy ngưng hình, cô đặc, mà hoàn toàn không có cách gì chống đỡ. Thân thể gã vẫn to cao, sức mạnh gã vẫn lớn lao, thậm chí ý chí chiến đấu của gã còn cực kì mãnh liệt, thế chất phi thường vẫn liền tục đẩy sức sống lên. Nhưng gã không thể kháng cự được. Mà không chỉ Lý Huyền, vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều không thể kháng cự được. Tất cả chỉ biết mở mắt trừng trừng đợi đường kiếm chém xuống.
Đây chính là định mệnh. Không thể chống đỡ, chỉ có thể chấp nhận. Điệu múa chôn trời bắt đầu mở màn.
Được Long hoàng bảo vệ, được ba ngàn long khí và mái tóc xanh lam bao bọc, Tử Cực Tiêu Dao kiếm từ từ bay cao lên. Cả đất trời núi lặng, đợi điệu múa chôn trời kia bắt đầu.
Mũi tên của Lý Huyền chỉ là một nốt nhạc, nốt nhạc báo hiệu cho điệu múa ấy. Màn sân khấu đã mở, không thể nào dừng lại được nữa. Tất cả mọi nhân duyên sắp sửa kết thúc, mở ra một thế giới không nhiễm bụi trần, để Thạch Tinh Ngự và người y yêu được sống yên bình. Thế giới chỉ có hai người thì hoàn mỹ biết bao.
Kiếm quang giống như người con gái căng tràn sức sống, bắt đầu điệu vũ trên tấm thảm xanh lam. Hình vóc vừa tầm, ngắn dài hợp độ, vai mịn như tạc, eo nhỏ như bó. Đây khúc Nghê thường trên cao ngất, kia điệu trung nguyên giữa hoang tàn. Điệu múa làm rơi chiếc áo choàng, điệu múa phá tan đất trung nguyên.
Sau đó, máu tưới khắp đại địa, thiên hạ bận áo tang.
Cái chết, khi đến thật, thì đẹp đẽ như thế đấy. Không giống như ngày tận thế, mà ngược lại, giống bao người hò reo hân hoan.
Mũi kiếm của cái chết đang trỏ vào Lý Huyền. Trời, đất, núi, đầm, bốn luồng sức mạnh dần dần rút đi khỏi Lý Huyền, tước đi những khoảnh thịt to lớn, làm mùn hết xương tuỷ mùn ra, làm đứt gãy gân mạch. Thân hình to lớn bị xẻ da róc thịt, trở lại làm sâu bọ bé nhỏ cao bảy thước, hoàn toàn phơi mình trước mũi kiếm Tử Cực Tiêu Dao.
Có thể nhận ra, Long hoàng căm hận Lý Huyền biết nhường nào. Gã sẽ là người đầu tiên chết dưới lưỡi kiếm, điệu múa chôn trời này sẽ bắt đầu lan đi từ gã.
Lý Huyền rống lên, nhắm nghiền mắt lại. Gã có thể cảm nhận được, kiếm quang đang gặm vào cơ thể gã, không cho gã phản ứng.
Đúng lúc ấy, đằng xa có một tiếng thở dài vọng tới.
Kiếm quang tức thì dừng lại.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết