A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Tuốt Mây Kéo Ngọc Xuống Côn Sơn
hanh Đế Chân Khí long hoá thân thành một đụn khói, từ từ hạ xuống. Ba con rồng đều đã bỏ đi, nó chẳng đến nỗi ngu ngốc mà ở lại trên đỉnh núi. Nếu có việc gì cần ra công tốn sức thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đố hết vào nó ư? Long hoàng tuy vĩ đại anh minh, nhưng khi chỉ có một lựa chọn thì dù anh minh đến đâu, quyết định đưa ra cũng như nhau cả thôi. Nó không muốn làm gì nữa, chỉ muốn đánh một giấc thật đẫy.
Trời thu ấm áp, bắc cực băng tuyết cũng ấm áp, ngủ một giấc ấm áp là một việc khoái chí biết ngần nào. Nó bất giác ngáp dài.
Một tràng cười ha hả cuồng ngạo từ trên trời vọng xuống, Thanh Đế Chân ngẩng mặt nhìn, thì thấy từ một con thuyền ngọc cực đẹp, có một bông mạn đà la trong suốt thong thà hạ xuống, đứng giữa bông mạn đà la là một người khôi bạc giáp bạc, tay cẩm một thanh bảo đao lấp loá sáng.
Trông qua cũng dính dấp tí chút bộ dạng cao thủ.
Nhưng trông kỹ lại tướng mạo người đó, Thanh Đế Chân tưởng mình vừa bị giáng một đòn vào thẳng mặt.
Xấu quá!
- Đồ cứt mũi! - Thanh Đế Chân dùng ngôn ngữ tinh tuý chính xác để đưa ra một định nghĩa vê hắn ta.
Hồ Đột Can oai hùng đĩnh đạc đứng trước mặt nó, vốn dĩ chờ đợi một ánh mắt tán dương. Hắn chính là hoá thần của cái đẹp, phải thế không? Màn nhảy dù vừa rồi đã chung đúc bao nhiêu tâm đắc của hắn về mỹ học. Nhưng câu nói của Thanh Đế Chân khiến hắn tắc nghẹn họng, nghi hoặc khôn tà:
- Cứt mũi? Cứt mũi là sao?
Thanh Đế Chân ném ra một cái nhìn khinh miệt:
- Trông ngươi như cứt mũi vậy.
Hồ Đột Can nối khùng. Sao có thể liên tưởng Hồ lão gia với một thứ đáng tớm như vậy được? Sao có thể?
Hồ Đột Can gầm lên, đây chân khí chạy suốt ra thanh Kim Cương đao. Vân hoa hư ảo trên lưỡi thép lập tức xoáy tít, bắn ra hàng loạt bông hoa thật có sức giết chóc ghê hồn. Hồ Đột Can hét lớn, thân hình bỗng nhiên tan biến.
Một tích tắc sau, hắn tái xuất hiện, nhưng là ở đằng sau cái đầu to tướng của con rồng. Kim Cương đao bọc gió chém phập xuống Thanh Đế Chân Khí long. Thanh Đế Chân ngáp dài, búng ngón tay về phía sau. Hồ Đột Can rú lên thảm thiết, Kim Cương đao tuột tay bay mất, thân hình nặng nề bắn vọt đi đến mười mấy trượng.
Thanh Đế Chân ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp Long Vi mặt hoa da phấn đang thét lên:
- Ngươi… đừng giết ta!
Thanh Đế Chân lắc lắc đầu, câm thấy vô vị hết sức:
- Sâu bọ!
Bấy giờ, một tiếng gầm cất lên, vang vọng khắp ngàn dặm xung quanh.
- Ngọc Đỉnh Xích!
Uy thế dào dạt như vũ trụ của Long hoàng tràn ngập khắp cả thế giới.
Ngọc Đỉnh Xích Tiến long run như cầy sây.
Huyền Thiên Bá Hải long run như cầy sây.
Bạch Cực Kinh Thế long run như cầy sấy.
Thanh Đế Chân Khí long run như cầy sấy.
Bọn chúng đồng loạt bay lên, cất minh phóng về phía ngọn Cấm Thiên. Long hoàng đã phát hiện ra trò lén lút của bọn chúng, phen này thảm rồi! Nhưng một nỗi kinh hãi còn ghê gớm hơn mau chóng bóp chặt trái tim to tướng nhưng yếu đuôi của lũ rồng: Long hoàng đang gặp nguy hiểm!
o O o
Thái tử không còn căng thẳng nữa:
- Đừng gọi đám rồng làm gì, chúng không đến được đâu.
Thạch Tinh Ngự nín thinh. Y trùng trừng nhìn lên không trung. Trên đó còn nhiều mảnh vỡ nát bay lung tung, những mảnh vỡ của Tam sinh thạch. Từng chút một, bụi nhẹ trôi nổi trên không, bay qua trước mắt Thạch Tinh Ngự. Y trân trôi nhìn, nhìn chúng trôi đi khỏi đời mình, trôi qua luân hồi một trăm năm, trôi qua ba sinh, vĩnh viễn không quay lại.
Những ảo ảnh ba sinh ấy không còn tồn tại nữa. Nó không còn được gửi gắm trong hòn đá kỳ lạ mang hình ảnh của ba sinh, mà chỉ là bụi trần, vụn vặt, không có chút màu sắc, chút hồi ức nào. Đã mất hồi ức, mà đến một chút lưu luyến cuối cùng này cũng đã tiêu tan triệt đế.
Nước mắt ánh lên trong đôi đồng từ xanh lam của Thạch Tinh Ngự, rồi tiêu tan, hoá thành một thứ bụi trần giống như thế. Trái tim rã tan như bụi.
Đây là lời giã biệt cuối cùng nàng dành cho y đó ư? Nàng chấp nhận lần gặp sau cuối này, chỉ để nói câu từ ly với y ư? Thạch Tinh Ngự bỗng run lên, không thể nào chịu đựng được.
Không thể chịu đựng được, vắng nàng, cuộc sống của ta còn ý nghĩa gì?
Cây quế trên trăng lung lay, trói Lý Huyền từ từ trôi ra ngoài cõi trời. Lý Huyền càng rời xa, cái bóng màu đen ở Thạch Tinh Ngự càng nhỏ lại. Ngũ Hành Định Nguyên trận bừng sáng, kéo năm cái bóng nhạt dần đi. xa nhau ra.
Sức mạnh của trận pháp này gân như đã khống chế được Thạch Tinh Ngự, chỉ cần gắng gỏi một chút nữa thôi là có thể giam hãm y hoàn toàn.
Thạch Tinh Ngự không hề lộ vẻ khiếp sợ, chỉ có bưỡn bã rầu rĩ. Y như chìm trong giấc ngủ ba sinh. Không còn quan tâm đến luân hồi hay sống chết nữa. Y nắm chặt tay Tô Do Liên, Tất chặt, nắm cùng hờn oán và ngoan cố. Cả đời, y chỉ căm hận mỗi đứa con gái trắng nhợt này thôi. Dù!ên trời hay xuống đất, gã cũng quyết không buông ả ra!
o O o
Thanh Đế Chân Khí long vươn cổ nhìn, đã thấy thấp thoáng ánh sáng rực trời nơi đỉnh Cấm Thiên.
Nó biến sắc. Trong ánh sáng mạnh mẽ đó, lại không hiện hữu uy nghiêm của Long hoàng. Đã xảy ra chuyện gì với Long hoàng rồi chăng? Nó lấy đà, phóng mạnh lên không, toan lao về đỉnh Cấm Thiên.
Đột nhiên, một người sẩn tới ôm lấy chân nó, dùng giọng khẩn khoản hỏi:
- Ngươi có thể cho ta biết, sâu bọ nghĩa là gì không?
Thanh Đế Chân sốt ruột:
- Buông ra! Ta phải đi cứu Long hoàng.
Hồ Đột Can lớn tiếng:
- Ngươi mà không nói cho ta biết, ta chết cũng không buông.
Thế này thì dễ xử thôi. Thanh Đế Chân gầm lên, một vòi rồng khổng lồ thình lình xuất hiện, như hổ đói táp luôn lấy Hồ Đột Can, ném mạnh xuống đất. Thanh Đế Chân gào lên:
- Sâu bọ!
Nhưng nó vừa nhấc mình khỏi mặt đất thì lại bị níu đùi. Đôi mắt rực cháy của Hồ Đột Can ngập đầy khát vọng học hỏi:
- Ngươi nhất định phải cắt nghĩa cho ta rõ. Ta cảm thấy trong từ ngữ của ngươi chứa đựng một cái đẹp về nghệ thuật ngôn từ. Ta phải lĩnh hội nó mới được.
Thanh Đế Chân ngoẹo đầu ngắm Hồ Đột Can. Nó chắc chắn rằng mình đana nhìn thấy một tên đàn ông với cái đầu hỏi sọi, mặt mũi đen đúa, ràng hô miệng vẩu, mặt mũi xấu xí cực điểm.
Một đứa thế này mà cũng đòi nói chuyện cái đẹp nghệ thuật ngôn từ ư?
Nhưng ánh mắt nồng nhiệt của Hồ Đột Can lại gây ảnh hướng mãnh liệt đến Thanh Đế Chân. Nó hồi tướng những năm tháng xưa, những năm tháng nó dốc hết vốn liếng, dùng vẻ đẹp nghệ thuật của ngôn từ để lay động Long hoàng.
Ồ, một hôi ức đẹp đẽ nhường nào! Ặc, nhưng mà, ta đương cơn hồi tưởng êm đềm thế này, ngươi có thể đừng chĩa cái mặt đó về phía ta không? Thanh Đế Chân rẩy mạnh chân đá Hồ Đột Can lên. Nó không thể nân ná ở đây lâu quá, Long hoàng đang cần nó. Hồ Đột Can nhảy tới ôm chân trái con rồng:
- Cầu xin ngươi, nói cho ta biết đi!
Đá móc, hất tung, thủng bụng xổ ruột. Hồ Đột Can xông tới ôm chân phài con rồng:
- Nhất định ta phải tìm hiểu cái đẹp.
Vòi rồng khổng lồ thổi mạnh, máu thịt văng tung toé.
Hiển nhiên, Thanh Đế Chân chẳng coi cách thức học hỏi mãnh liệt của Hồ Đột Can vào đâu, nhưng mấy hiệp như thế liền, Thanh Đế Chân bắt đầu tức lồng lộn, mà ngọn lửa nhiệt tâm trong mắt Hồ Đột Can thì vẫn không suy suyển. Mặc cho thân mình lầy lụa vết thương, tấm lòng hướng đến cái đẹp khiến hắn liên tục xông lên, hết lần này đến lần khác.
Vòi rồng cứ đợt sau lại lớn hơn đợt trước, nhưng không tài nào đẩy lui được một Hồ Đột Can dai như đỉa. Cuối cùng, Thanh Đế Chân Khí long mệt mỏi rũ rượi, túm lấy Hồ Đột Can, gầm lên đến vỡ màng nhĩ:
- Phải thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha ta đây? Ta còn phải đi cứu chủ!
Hồ Đột Can:
- Cầu xin ngươi, nói cho ta biết thế nào là sâu bọ.
Thanh Đế Chân giàn giụa nước mắt. Con người này, đúng là có tinh thần xả thân cho cái đẹp của nghệ thuật ngôn từ. Về một nghĩa nào đó mà nói, nó và hắn ta có chung một niềm yêu thích bướng bỉnh. Nịnh thần, suy cho cùng chính là là kẻ biết vận dụng cái đẹp ngôn từ đến cảnh giới cao nhất.
- Sâu bọ, có nghĩa là đê hèn đó.
Thanh Đế Chân sốt ruột trả lời cho nhanh để thoát khỏi Hồ Đột Can. Không ngờ vừa định bay lên, đùi nó lại bị ràng chặt hơn. Đôi mắt Hồ Đột Can càng thông thiết, lòng ham học hỏi càng bạo liệt:
- Thế nào là yêu thích bướng bỉnh? Ta có thể cảm nhận được cái đẹp toát ra từ những từ này.
- Yêu thích bướng bình nghĩa là khăng khăng yêu thích một cái gì đó. Ngươi đừng hỏi nữa, ta đương lúc nghẹn ngào đây!
- Đương lúc nghẹn ngào. Đương lúc nghẹn ngào! Một từ mới đẹp làm sao! Bảo cho ta biết đi, bảo cho ta biấi đi!
- Ngươi… lẽ nào qua vẻ mặt của ta mà ngươi còn không nhận ra ư? Ta đang nghẹn ngào, cố nhiên là đương lúc nghẹn ngào rồi.
Người và rồng ôm chặt lấy nhau, cùng háo hức tìm hiểu vẻ đẹp nghệ thuật trong những ngôn từ vĩ đại. Không ai chịu rời ai. Lạ một nỗi là, Thanh Đế Chân cảm giác như gặp được trí kỷ. Long hoàng, Long hoàng vĩ đại, không phải con không chịu đi cứu người, mà thực lòng ìà vì con không thoát nối.
Thái tử cười sằng sặc. Cái bẫy thứ ba mà hắn chuẩn bị đã phát huy tác dụng.
Mượn danh nghĩa thánh chỉ, huy động hết sinh đồ trong Ma Vân thư viện đi khống chế mấy con rồng thần, chặt hết tay trái tay phải của Thạch Tinh Ngự. Đây chính là món quà thứ ba hắn chuẩn bị cho Long hoàng. Ánh sáng của thắng lợi, từng tia tùng tia một đang rạng lên ở đường chân trời, cuối cùng cũng xé toạc màn trời xanh lam.
Từ lần đầu tiên Hồ Đột Can bị vòi rồng đánh trúng và máu tươi bắn tung tóe, Long Vi đã biết mình phải làm gì đó. Trình độ giữa người và rồng cách nhau quá xa, Hồ Đột Can không thể nào chiến thắng Thanh Đế Chân, thậm chí tự vệ cũng không đủ sức.
Đương nhiên, Long Vi không biết sự phát triển của vở diễn đầy kịch tính tiếp theo. Lúc ấy, cô chỉ biết nhất định phải hành động để cứu Hồ Đột Can, nếu không hắn sẽ bị ghết chết tươi. Nhưng tu vi của cô quá thấp, đến kiếm vũ cũng chưa luyện xong, bảo bối trong túi tuy nhiều nhưng năng lực vận dụng lại không đủ.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Về gọi viện binh!
Long Vi sáng bừng mắt, nghĩ rằng đây là cách khả quan duy nhất. Cô cưỡi Trục Nhật Húc Quang chu, chạy vèo như đụn khói về trường. Đó là lúc Thanh Đế Chân đang thốt ra chữ “sâu bọ”.
Trước tiên đi tìm Tử Cực lão nhân. Không thấy lão đâu.
Tìm Tạ ca ca. Mất hút.
Lại đến gặp sáu thường phó, sao không ai có mặt vậy?
Long Vi hết cách, cứ cưỡi Trục Nhật Húc Quang chu chạy nháo nhào trong thư viện. Đột nhiên cô phát hiện ra một người đang nằm sưởi nấng trên đỉnh Giáng Vân.
Đó là Long Mục.
Thư viện vắng lặng tĩnh mục, đây là khoảnh khắc nhàn nhã rất hiếm có đối với Long Mục. Gã chỉ muốn nằm xuống, nghiền ngẫm cho kỹ những việc xảy ra gần đây. Đáng tiếc gã vừa chợp mắt chưa lâu thì bị một tiếng gọi chói tai khua dậy:
- Long Mục ca ca, mau cứu mạng!
Long Mục mở bừng mắt thì thấy Long Vi đang hớt hải chạy tới, túm lấy tay gã toan lôi đi. Long Mục ngạc nhiên:
- Có ai truy sát muội sao, cứu mạng gì chứ?
- Các đồng môn đang khiêu chiến bốn con rồng thần, kẻ bị chết kẻ bị thương, huynh mà còn không đi thì toàn quân bị tiêu diệt hết.
- Ta chẳng đã nói rồi ư? Ta không hứng thú với việc này.
- Nhưng mà… nếu huynh không đi, Hồ Đột Can ca ca sẽ mất mạng.
- Không quan tâm!
- Lý Huyền ca ca sẽ mất mạng!
- Không bận lòng!
- Tô Do Liên tỷ tỷ sẽ mất mạng!
- Không… hả? Muội bảo sao?
Long Mục biến sắc, lật mình bật dậy. Tuy Mộng ma đã chết, bỏng tối trong tim gã đã hoàn toàn hoá giải, nhưng gã vẫn nhớ lời giao ước với Lý Huyền, và vẫn giữ niềm lưu luyến với tuyết yêu xinh đẹp kia.
Long Vi giật này mình, sợ sệt nói:
- Tô tỷ tỷ bị Long hoàng túm lấy, nghiến răng nghiến lợi, xung quanh còn có mấy người đang xúm vào đánh… Muội từ đằng xa nhìn lại, trông sợ lắm…
Những lời mô tả lộn xộn của Long Vi khiến Long Mục hành động nhanh hẳn lên. Gã hú một tràng dài, tung mình lên Phù Không đảo. Hòn đảo bay vù vù về phương bắc, vừa bay vừa phát tiếng động rầm rầm.
- Long hoàng ư? Chả trách ta không thể nào tìm được tung tích Tô Do Liên…
Khuôn mặt anh tuấn của Long Mục lạnh dần đi, vương quốc địa ngục mở ra, hoàng tử dẫn theo hàng ngàn vạn quân đoàn hắc ám ùn ùn kéo vào, sắp sửa đại náo mảnh đất này.
Đại Ma quốc đã ở trước mắt.
Qua hào quang nhiều màu của Phù Không đảo, Long Mục trông thấy Hồ Đột Can đang nhằng nhẵng níu kéo Thanh Đế Chân. Đời nào gã đi cứu hắn ta, gã muốn cho Long hoàng một tin bất ngờ đã. Gã cau mày, mắt nhìn chằm chằm về đỉnh Cấm Thiên. Trên đó, mây mù nặng nề cũng không che lấp được một dải khí tím. Khí tím ấy là Tuyệt Diệt quang tuyến, đo Long hoàng vận dụng uy lực tối cao của mình luyện từ Cửu Cực Định Càn kỳ ra, cũng là pháp bảo để Long hoàng trấn áp đám yêu ma.
Nếu thứ bảo bối này bị huỷ hoại, bọn yêu ma đang bị trấn áp sẽ được phóng thích, Long hoàng vĩ đại sẽ thế nào đây? Long Mục nhếch mép cười nhạt, Phù Không đảo bay vù vù về phía Tuyệt Diệt quang tuyến.
Long Vi đứng lặng, mắt dãn dần đổi ra trống rỗng. Thể xác mất đi sinh khí, giống một con rối gỗ, cô lặng lẽ nằm xuống. Sứ mệnh của cô là đem tin này đến cho Long Mục, hoàn thành bẫy giăng của món quà thứ tư.
Một quầng vàng kim xuất hiện bên cạnh cô, nâng cô chầm chậm bay lên, tiến vào vòm không rộng rãi. Ở đó, có một vầng trăng tròn khổng lồ.
Ở nơi sâu nhất, có ánh tím bao trùm. Hạt châu tím phát sáng nhàn nhạt, tựa như cảnh cáo mỗi người muốn tiếp cận: lại gần tất chết!
Muôn vàn tia Tuyệt Diệt quang tuyến từ hạt châu tím đó bùng lên, hội tụ thành một bông hoa sen tím, từ từ hạ xuống cái hố sâu hoắm dưới chân ngọn Cấm Thiên. Có tiếng tru tréo loáng thoáng vẳng lên, mặt đất của Đại Ma quốc cũng vì thế mà rung chuyển.
Hạt châu tím đong đầy uy lực của Long hoàng và nguyên khí của bốn con rồng thần, đang gánh vác trách nhiệm quan trọng nhất của Đại Ma quốc, là trấn áp lũ yêu ma.
Nếu ta huỷ hạt châu tím này đi thì sao? Cho dù không thể làm Long hoàng bị thương, thì cũng khiến hắn ta cuống quýt tay chân. Mà bốn con rồng thần với nguyên khí đổ đầy trong này, biết đâu cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, bị thương nặng? Long Mục nhếch mép cười nhạo báng. Nụ cười khiến gã rất giống một đứa bé đang sắp đặt những trò đùa tai ác.
Ánh mặt trời ấm áp toả xuống mặt gã, đổ xuống cái bóng nhàn nhạt như chiếu sáng cho cây hoa đầu xuân. Long Mục luôn đứng giữa chỗ sáng và tối của cây hoa, là sự kết hợp của ác ma và trẻ dại. Gã chắp hai tay lại. Đằng sau, pho tượng trên Phù Không đảo cũng chắp tay theo. Một đốm sáng bùng ra khỏi trán Long Mục, như thể giữa hai mắt có mọc một con mắt nữa, ánh sáng dìu dịu tụ thành một tia dài, hoà vào tia sáng trên trán gã. Vào khoảnh khắc đó, tất cả những rối ren tạp loạn trên mình Long Mục đều được gột sạch, gã từ từ giang hai tay, nổi lên khoảng không, khuôn mặt hết sức từ bi hiền hoà.
Ánh sáng trải rộng, tụ thành một bông hoa sen trắng sáng ngòi, nối quanh Long Mục. Long Mục khoảnh chân ngồi, ánh sáng trang nghiêm vây quanh gã, gã rủ mày nhắm mắt như một pho tượng Phật đang lặng lẽ thiền định giữa những xôn xao phiền não của vũ trụ. Sau đó, gã mở bùng mắt, trên mặt đã khôi phục lại vè ngạo mạn của một hoàng tử vừa chính vừa tà, chút trang nghiêm ban nãy đã hoá thành một bông hoa sen, xòe cánh trên bàn tay gã.
- Xuống đây với ta nào, Long hoàng!
Bông sen trắng nổ bùng, bắn về phía hạt châu tím. Hạt châu tựa hồ cũng cảm nhận được sức mạnh ghê gớm trong bông hoa, mọi hào quang của nó lặng tắt.
Bầu trời trong trẻo trên đỉnh Cấm Thiên bỗng rực sáng, một vầng mặt trời chói chang to tướng, sáng ngời, trông như có thể chạm vào được, tiến về phía hạt châu.
Hạt châu tím tức thì xoay tít như ngọn núi, xung quanh toàn là những tia Tuyệt Diệt quang tuyến dày đặc xoay theo, nở ra về phía bông sen trắng. Sen trắng và hạt châu tím va vào nhau, nhưng không phát ra tiếng động nào. Sen trắng giống như một cái bóng ngậm sầu, thấm vào trong hạt châu. Hạt châu đột ngột co rút. Một tiếng niệm Phật vang vang khắp không gian, Long Mục đột ngột phụt ra một búng máu tươi.
Hạt châu tím từ từ vỡ thành ba cánh, mỗi cánh ôm một bông hoa sen. Hoa sen bừng nở, ở giữa có một Phật đà bé xíu. Áo trắng, đáng điệu nghiêm trang, đầu có mũ vàng, khuôn mặt giống hệt mặt Long Mục. Họ cùng nhìn Long Mục, sắc diện lộ niềm hân hoan.
Long Mục cũng chắp tay làm vẻ hoan hỉ, tay trỏ xuống dưới.
Ba Phật đà lộ vẻ từ bi, cũng trỏ tay xuống dưới.
Hạt châu như người vừa ốm dậy, từ bông hoa sen trắng rơi xuống. Chỉ tích tắc, khí tím bùng phát, hoá ra thành Tuyệt Diệt quang tuyên phong thần luyện ma chiếu xuống cái hố vô đáy dưới chân Cấm Thiên, nơi Long hoàng đang giam giữ lũ yêu ma. Bọn chúng nhất tề rít lên bi phẫn, tựa hồ trông thấy vận mệnh của mình. Đây là điều mà trời định, bọn chúng không bao giờ được cứu rỗi.
Yêu ma xuất thế chính là món quà thứ tư để hãm chân Long hoàng. Món quà ấy sẽ rơi xuống chân đấng vương giả mà chúng từng sùng bái.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết