Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Rồng Thần Oai Phong Vượt Cửa Ải
ong hoàng, hãy chìm vào phong ấn thêm một lần đi, chim sâu mãi mãi luôn. Và nhận lấy món quà thứ hai của ta!
Thái tử gấp phạch quạt lại, trỏ xuống dưới. Trận đồ Ngũ Hành Định Nguyên trên mặt đất hệt như bị giật mạnh, liền nhảy bật lên lưng chừng không. Từ trong trận, liên tục có ánh sáng bùng phát tách ra, bắn tung tóe khắp thánh điện Cấm Thiên. Đó là thứ ánh sáng rạng ngời, thuần khiết, không hề vẩn đục, không màu sắc không hình dáng, tinh tuý cực điểm. Một đầu ánh sáng nằm trong bàn tay Dược sư lão quỷ, còn đầu kia thì nối với Ngũ Hành Định Nguyên trận, dồn thánh điện vào giữa.
Ám trận trong thánh điện, ám trận vốn dùng để lùng tìm hồn phách Cửu Linh, lúc này đã hoá thành một cái hố âm u vừa đen vừa đó, làm nổi bật quang trận long lanh trên nguyệt cung. Hai trận pháp, một tối một sáng, nhốt Long hoàng vào giữa.
Thạch Tinh Ngự tái mặt, vụt chĩa tay trái trỏ thẳng lên trời.
- Ta uy…
Câu nói sang sáng mới được một nửa đã bị ngắt ngang. Bởi vì trên cao kia không còn trời xanh nữa, vòm không bắc cực tưởng chừng tươi sáng muốn đời bỗng nhiên giăng đẩy u ám. Thứ u ám đó không phải là mấy, mà là áo giáp dày đặc, là muốn ngàn tinh binh. Tên nào tên nấy cùng khoác một bộ khôi giáp sáng loáng, trên giáp gắn đầy bùa chú để khắc chế sức mạnh của Thạch Tinh Ngự. Khuôn mặt chúng chỉ là những xương sọ trắng ởn, hệt như vong linh chinh chiến ngàn năm.
Thình lình, trận đồ trên nguyệt cung phát ra một tiếng động rầm rĩ như núi lở. Đỉnh Cấm Thiên đột ngột gãy sập, sụp xuống rào rào. Long hoàng không rơi xuống theo, vì ánh sáng vô hình kia đã trói chặt lấy y.
Kế đó, cùng với một âm thanh lanh lảnh, Tử Cực Tiêu Dao kiếm trong người Thạch Tinh Ngự thoát vòng kiểm soát, xé mấy lao lên, hoá thành một dái khí rồng dài tới mấy trăm trượng giăng ngang đỉnh dẩu y. Âm thanh trong ngẩn vang vọng mãi, Huyền Bệ thiên thư, Lưỡng Tạng Thiên Phật châu và Cửu Linh Ngự Ma kính cũng lấn lượt phát sáng, giăng vây quanh Long hoàng, hào quang rực rỡ chói chang trải tới trăm dặm, khoá kín mọi đường lui của y.
Thạch Tinh Ngự rú lên bi thông, thân thê bỗng hoá thành trong suốt. Khắp thiên hạ, khắp tam giới, thứ y sợ nhất chính là Ngũ Hành Định Nguyên trận. Đây gần như là trận pháp mà trời đất tạo ra để dành riêng cho y, tước bò mọi khả năng kháng cự của y.
Lần lượt, tùng cái bóng tách ra khỏi mình Thạch Tinh Ngự, xếp hàng ngay ngắn. Thuỷ, kim, mộc, hoả, thổ, tương ứng các màu đen, trắng. xanh, đỏ, vàng. Thân hình trong suốt với năm màu khác nhau của Long hoàng đứng sừng sững trong hào quang của Ngũ Hành Định Nguyên trận, hoàn toàn không nhúc nhích được. Uy nghiêm vô biên và sức mạnh ghê gớm của y cũng bị tách rời thành năm phần, mỗi phần là một cái bóng. Một cái bóng chứa thuỷ, mang màu đen. Một cái bóng chứa kim, mang màu trắng. Một cái bóng chứa mộc, mang màu xanh. Một cái bóng chứa hoả, mang màu đỏ. Một cái bóng chứa thổ, mang màu vàng.
Ngũ Hành Định Nguyên trận là trận pháp mượn sức của bốn loại bảo bối thời thượng cố và mượn hai khí đục trong của trời đất để phân rã người trong trận thành năm luồng khí thuần tuý thuộc ngũ hành. Khí ngũ hành pha trộn biến hoá với nhau thì sẽ sinh ra vạn vật. Nếu bị tách rời, chúng sẽ chỉ là những thứ vô tri vô giác. Đã vô tri vô giác thì không khó để đánh bại. để trấn áp. Bí mật của Ngũ Hành Định Nguyên trận chỉ có vậy. Bí mật này nói ra thì dễ nhưng để thành công thì không đơn gián chút nào.
Con người là đối tượng đứng đầu trong vạn vật, khí ngũ hành đi vào thân thể họ sẽ trở thành linh khí, thành tinh tuý của hồn phách. Ở những người tu đạo có tinh thần kiên định, ngũ hành sẽ hoá thành phép thần thông, vững vàng vô cùng. Lúc ấy, gián hoá và phân hoá nó là một việc cực kỳ gian nan. Nếu không giản hoá và tách rời được hết thì không thể giam hãm hoàn toàn con người đó, công sức coi như đổ sông đổ bể hết. Với một con người có được sự phù hộ của thiên mệnh, sinh ra cùng trời đất, một chút sức mạnh còn con cũng có thể hoá thành sát chiêu ghê gớm như Long hoàng, thì phải dùng Thái Sơ Tứ Bảo làm vật dẫn mới có thể kiềm hãm y được.
Thái Sơ Tứ Bảo sinh ra từ khí thu ẩn dương của trời đất thuở ban sơ, hai khí âm dương lại là nguồn gốc của ngũ hành, bởi vậy mới có thể tách kim, mộc, thuý, hoà, thổ ra khỏi thân thể Long hoàng một cách dễ dàng như vậy.
Ngũ Hành Định Nguyên trận đà từng giam hãm y một lần, cố nhiên sẽ giam hãm được lần thứ hai. Đây chính là sát chiêu của Tô Do Liên. Từ lúc lên đỉnh Cấm Thiên, cô đã sắp đặt kỹ càng sát chiêu này. Muốn giết Long hoàng, nhất định phải dùng đến Ngũ Hành Định Nguyên trận. Muốn sắp đặt được Ngũ Hành Định Nguyên trận, nhất định phải có đủ Thái Sơ Tứ Bảo. Khắp thiên hạ, chỉ mình Long hoàng là có khả năng tập hợp được cả Quang Chỉ Tứ Bảo và ám chỉ Tứ Bảo. Tô Do Liên bèn lợi dụng niềm hy vọng của Thạch Tinh Ngự, để y đích thân thu thập Thái Sơ Tứ Bảo, để y bày ra trận pháp ngay dưới chân mình, rồi để y tự nguyện rúc đầu vào. Sau đó phân tách ngũ hành trong mình y thành năm phần, chỉ cần cấm cố kỹ từng phần thì muốn đòi y không thoát nổi.
Tô Do Liên muốn dùng tình yêu của Thạch Tinh Ngự để giết chết y và bảo vệ tình yêu của bản thân cô.
Lúc này, ngũ hành đang làm nguyên thần tan rã, năm cái bóng càng lúc càng rõ rệt, thân thể Long hoàng càng lúc càng mò đi, nhưng tay y vẫn nắm giữ Tô Do Liên, lòng y vẫn nung nấu mối hận không bao giờ nguôi ngoai.
Y căm hận con bé nhợt nhạt này, không phải vì nó hãm hại y, mà vì nỏ huỷ hoại chút hy vọng cuối cùng của y.
Y không phải không biết, để Ngũ Hành Định Nguyên trận tái xuất thì nguy hiểm biết nhường nào. Một trăm năm nay, cứ nhắc đến mấy chữ ngũ hành định nguyên, là y không kìm được cả thịnh nộ lẫn run rẩy.
Cũng không phải y không biết, Thái Sơ Tứ Bảo và ám chỉ Tứ Bảo có cảm ứng lẫn nhau, tập hợp đủ ám chỉ Tứ Bảo thì Quang Chỉ Tứ Bảo thế nào cũng di chuyển lại gần. Coi như y tự tay đem tính mệnh mình đẩy vào vòng rủi ro.
Nhưng y vẫn quyết định mạo hiểm, chỉ vì đó đã là hy vọng duy nhất của y.
Nhưng bây giờ, đến cả Ngũ Hành Định Nguyên trận cũng không thể tìm ra hồn phách Cửu Linh, thì y còn cách gì được đây? Vì sao con bé này lại tàn nhẫn đến nỗi đập tan mọi hy vọng của y? Y hận nó, thậm chí còn hận hơn hận thái tử.
Cho dù có vào địa ngục, y cũng phải lôi nó theo cùng. Nhất định không buông.
Đột nhiên, một trong năm cái bóng lảo đảo. Đó là cái bóng màu đen, ihuộc thuý trong ngũ hành.
Thái tử có vẻ như bị kinh hoàng, nhảy tót ra sau lưng Dược sư, túm lấy vạt áo lão, thảng thốt hỏi:
- Vì sao lại thế? Vì sao lại thế?
Dược sư không đổi sắc mặt, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào cái bóng trong trận, ánh nhìn có phần xao động. Lão chậm rãi nói:
- Nghe đồn khi tái xuất Long hoàng chỉ thu về tâm ý hình thế, còn thần thì không lấy về. Chắc là do chưa hoàn chỉnh nên cũng không thể phong ấn hoàn toàn lại như cũ - Lão ngẩng đầu, nhìn Lý Huyền vẫn bị trói trên cây - Nghe nói, thân của Long hoàng bị phong ấn trong người hắn.
Ánh mắt Lý Huyền thản nhiên vô cùng, tựa hồ không hề nghe thấy họ nói những gì. Thái tử nhảy dựng lên:
- Giết hắn đi! Mau giết hắn!
Dược sư phất tay áo, ngăn thái tử lại:
- Không giết được. Hắn mà chết thì thần của Long hoàng sẽ lập tức quay trở lại với bản thế. Thần chứa dựng tu vi kiếp trước của Long hoàng, do chưa bị Ngũ Hành Định Nguyên trận phong ấn, vì thế hễ Lý Huyền chết, Long hoàng sẽ lập tức khôi phục được tu vi kiếp trước, tu vi mà Ngũ Hành Định Nguyên trận vẫn chưa kiểm soát được ấy.
Thái tử tái mặt. Tất nhiên hắn hiểu sự thế này đáng sợ biết nhường nào. Ngũ Hành Định Nguyên trận đã nhốt tu vi kiếp này của Long hoàng, nhưng không cách nào xử lý được tu vi kiếp trước của y. Làm sao đây? Khuôn mặt thái tử lấm tâm mồ hôi.
Dược sư trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Mang Lý Huyền đi ngay, càng xa càng tốt. Chỉ cần dủ xa thì với tu vi đang bị giam hâm, Long hoàng không thể lấy thần về được. Miễn là trấn áp được Long hoàng, hắn sẽ không bao giờ lấy được tu vi kiếp trướe về nữa.
Thái tử cả mừng, thét lên:
- Mau mang hắn đi! Mau mang đi! - La hét một hồi, hắn bỗng phá lên cười - Ta sợ đến đần cả người mất rồi! Chỉ có ta mới điều khiến được Thanh Lương nguyệt cung. Xem ra cũng chỉ ta mới đưa được tên nhóc này đi.
Bóng đen bỗng chấn động, Thạch Tinh Ngự gầm lên khủng khiếp:
- Ngọc Đỉnh Xích!
Ngọc Đỉnh Xích Tiên long cuối cùng cũng chạy trốn.
Vì sao lại nói là chạy trốn? Vì nó đã chịu hết nổi Ngũ Hành Định Nguyên trận, chịu hết nổi Tô Do Liên. Bốn lần vào trận đau đớn không khác gì tra tấn. Tu vi giảm sút đi rất nhiều. Ngọc Đỉnh Xích tuy xem thường việc tu luyện, vì có Long hoàng là đủ rồi, nhưng nó vẫn rất căm hận nuôi tiếc phần bản lĩnh bị mất đi. Bởi thế, nó kiên quyết không vào trận nữa, đến cả nhìn nó cũng không thèm nhìn, đứng cách càng xa càng tốt.
Long hoàng đã bảo lần này không cần chúng nó tham gia, nhưng Ngọc Đỉnh Xích thông minh vẫn không muốn ở lại trên đỉnh Cấm Thiên, nó bịa cớ thoái thác để lỉnh đi. Đằng nào thi Long hoàng đại nhân cũng có thể xử lý được bất cứ việc gì trên đời, nó ở lại đây cũng vô tác dụng.
Lỉnh đi lỉnh đi.
Nó trông thấy ba cô gái yêu kiều dễ thương. Ba cô gái nhang nhác nhau, phục sức giống nhau, tay cầm mấy thanh kiếm cũng y chang.
Ngọc Đỉnh Xích thần thánh vốn không có hứng thú với đám đàn bà con gái, nên quyết định nẻ tránh. Cứ lỉnh đi là hơn.
Ba cô gái lại không để để nó được như ý.
- Ta là Thôi Ê Nhiên, chị cả.
- Ta là Thôi Yên Nhiên, chị hai.
- Ta là Thôi Phiên Nhiên, chị ba… Á quên, em ba.
Rồi cả ba cùng hô lên:
- Chúng ta phải giết ngươi!
Giết ta? Ngọc Đỉnh Xích nghiêng cái đầu to tướng ngắm ba cô. Vì sao phải giết một con rồng vừa phong độ vừa nhân hậu vừa hài hước vừa có danh giá như nó? Chẳng lẽ bọn chúng không hiểu thế nào là ngưỡng mộ và yêu thích? Hay đây chỉ là một trò đùa?
Ngọc Đỉnh Xích không nhúc nhích, cứ giương mắt nhìn ba cô lao lên.
Ba thanh kiếm lóe sáng, đâm thẳng vào mình nó, không đau không ngứa, thậm chỉ chưa xuyên qua lớp vảy to tướng.
Quả nhiên là trò đùa mà! Ngọc Đỉnh Xích yên dạ, với một con rồng vừa phong độ vừa nhân hậu vừa hài hước vừa có danh giá như nó, ai lại nhẫn tâm hạ sát chứ? Không bảo vệ động vật quý hiếm à?
Thôi lỉnh đi cho yên. Ngọc Đỉnh Xích chắp tay sau lưng, thanh thản cất bước.
Ồ? Cái gì kêu leng keng vậy? Con rồng tò mò ngoảnh lại, thì thấy ba chị em họ Thôi đang hằm hằm chém chí chát vào đuôi nó, làm lửa bắn tung tóe.
Bọn chúng muốn giết ta thật ư? Ngọc Đỉnh Xích nghi hoặc. Đôi mắt to tướng ràn lệ. Đến một con rồng vừa phong độ vừa nhân hậu vừa hài hước vừa có danh giá như nó mà người ta nỡ lòng xuống tay cho được?
Nước mắt rưng rưng. Nhưng mà, cho dù ta bị Ngũ Hành Định Nguyên trận và ả yêu nữ kia mài mòn mất một nửa tu vi, cho dù ta vẫn phải tách một nửa tu vi ra để trấn áp bọn yêu ma, cho dù trong tứ đại long thần, tu vi của ta là kém cỏi nhất, nhưng ta tuyệt đối không phải là đối tượng để ba đứa ngốc nghếch các ngươi bắt nạt đâu.
Ngọc Đỉnh Xích quẫy nhẹ đuôi.
Ba tiếng rú thảm thiết vang lên, Thôi gia tỷ muội văng bật ra sau.
Ngọc Đỉnh Xích khoái chí bật cười, chắp tay sau lưng tiếp lục cất bước.
Tiếp tục lỉnh đi lỉnh đi.
Trong lúc Ngọc Đỉnh Xích thong thả tiến bước, Huyền Thiên Bá Hải long cũng đang đánh bài chuồn. Chẳng việc gì nó phải chịu đựng cực hình này. Tu vi của nó để công hiên cho Long hoàng là cùng, chứ không hơi đâu lãng phí cho một ả tuyết yêu bé con. Huyền Thiên Bá Hài long nhẹ nhàng phun ra một đụn sương mù để ẩn thân. Thế này, nó không sợ bị ai phát hiện nữa.
Tìm chỗ nào nghỉ uống ngụm nước đã. Nó tụt xuống khỏi đỉnh Cấm Thiên, định đi tìm một nơi có nước ngọt lành.
Đột nhiên, quanh mình nó xuất hiện vô số ánh kiếm bé xíu, mỗi ánh kiếm đều mang hình trụ tròn, hoàn toàn không có đầu nhọn. Huyền Thiên Bá Hải long đương lấy làm lạ, những ánh kiếm đó đột nhiên mở ra, thành hình những cuốn sách, muôn vàn con chữ quẫy động trên bề mặt. Tiếng đọc sách đồng thời vang lên lồng lộng bên tai nó.
Huyền Thiên Bá liền ù cả tai hoa cả mắt. Trên đời này nó sợ nhất là đọc sách. Thà húc đầu vào tường khoét núi nhảy sông còn dễ chịu hơn là đọc sách.
Vì sao? Vì nó quá to lớn. To như thế này, một con rồng to như thế này, lại cầm quyển sách bé tẹo teo chăm chú đọc thi ra cái bộ dạng gì, nhất định sẽ khiến thiên hạ cười lăn lóc mà chết mất. Bởi vậy hễ nói đến sách là Huyên Thiên Bá biến sắc, cắt đứt mọi quan hệ với những thứ có chữ. Khổ nỗi, đã mắc thứ bệnh ám ảnh cuồng chế này, càng sợ thì càng không thể tránh được. Đám sách vở và chữ nghĩa vừa xuất hiện, mắt nó đã nhạy cảm nhìn thấy ngay, mà nhìn đăm đăm trân trôi. Sách xoay chuyển, chữ đào lộn, ánh mắt nó cũng xoay chuyển, đảo lộn theo.
Đôi mắt nó cứ tròn mãi, tròn mãi, tròn mãi ra, xoáy tròn đến hoa cả mắt, cuối cùng không trụ được, con rồng ngã kềnh ra đất, tấm thân to lớn đố thình xuống khiến núi non xung quanh rung chuyển. Nó nhắm mắt, gào rống, khí nóng phụt ra khiến các ánh kiếm đều võ vụn.
Đợi cho đầu óc tỉnh táo đôi chút, nó loạng choạng gượng dậy thì thấy trước mặt có bốn tên bạch điện thư sinh, tên nào tên nấy cầm một quyển sách đáng ghét. Huyền Thiên Bá Hái long lập tức chuẩn bị đào tẩu. Thiên hạ có câu: tú tài gặp quân quan, muốn nói lý cũng không được. Nhưng với Huyền Thiên Bá thì bên không nói lý được chính là tên quân quan nhà nó, chứ không phải bọn tú tài kia. Nhất là trên tay mỗi đứa đều đang cầm một quyển sách.
Đáng sợ quá!
Lư gia huynh đệ cũng được phen sửng sốt. Họ tắm rửa thắp hương, tụng niệm sách vở suốt một ngày, nhưng cũng không thể nào ngờ vừa ra đòn là đã đánh gục con rồng to lớn này, mà bản thân họ thì không hề sứt mẻ gì. Nếu họ biết Huyền Thiên Bá Hải long ngã đùng ra như vậy hoàn toàn không phải vì uy lực kiếm quang thì bọn họ còn ngạc nhiên tới mức nào nữa?
Bốn con rồng thần thật sự rất đáng sợ! Bốn huynh đệ thấy lòng ngập tràn cảm giác bất lực, khoảng cách giữa bốn sinh đồ bé nhỏ với một con rồng thần quả thực quá xa.
Chắc họ chết mất thôi!
Chẳng còn cách nào hơn là xả thân vì nghĩa.
Lư gia huynh đệ ưỡn ngực, mắt đầy kiên nghị nhìn Huyền Thiên Bá Hải long.
Huyền Thiên Bá bất giác lùi lại một bước. Bọn… bọn chúng định làm gì? Vốn tính đa nghi, con rồng không nhịn được, bắt đầu suy đoán lung tung. Chẳng lẽ bọn chúng định bắt ta, ép ta đọc sách đến già? Bi thảm quá! Cứ nghĩ phần đời còn lại phải bầu bạn với thư tịch, dùng đôi bàn tay to lớn thô tháp để bê một quyến sách, Huyền Thiên Bá lại cảm thấy đúng là cảnh tượng ngày tận thế. Nó nổi giận đùng đùng, thét lên ghê rợn:
- Đừng lại gần ta!
Tiếng sóng biến tràn lên trong hư không, đó là ngoại hồn của Huyền Thiên Bá, cơn giận phát ra thành sóng thần làm nghiêng trời đổ đất, cuồn cuộn tràn đi.
Lư gia huynh đệ đáng thương vốn không có ý định ác độc như vậy, nhưng trúng một đòn tấn công của ngoại hồn, cả bọn liền ngã quay ra đất, toàn thân bầm giập.
Huyền Thiên Bá thì mắt mũi đờ đẫn. Chứng ám ảnh cưỡng chếphát tác, nó lâm bẩm luôn mồm:
- Sách! Sách! Sách!
o O o
Bạch Cực Kinh Thế long ngã uỳnh xuống chân núi, bình an vô sự. Nghe Huyền Thiên Bá Hải long dỗ ngon dỗ ngọt suốt nửa canh giờ, nó mới đồng ý chạy trốn.
- Vào việc thôi!
Cùng với một tiếng hô tràn đầy kiên định và sức nặng, Bạch Cực Kinh Thế long nhảy ào xuống chân núi, nhưng Huyền Thiên Bá Hải long đã biến mất tăm lự lúc nào. Bạch Cực Kinh khủng biết nên đi đâu, bèn chọn hướng bàn mệnh của mình. Nó sinh ra cùng đất, mà đất ở phía tây, nó bèn lắc lư đi về hướng tây, lòng rất hoang mang.
Nó đã quen ở bên Long hoàng. Long hoàng sai làm gì, nó chỉ hô một tiếng “Vào việc thôi” rồi răm rắp tuân mệnh. Bây giờ báo nó chạy trốn, nó lại không biết nên hành động thế nào. Chợt giẫm phải một bông hoa băng, Bạch Cực Kinh bèn nhặt lên, cảm thấy hết sức vô vị.
Đi về vậy. Ở bên cạnh Long hoàng vẫn dễ chịu hơn. Con rồng quay mình trở lại.
Một cái đèn lồng đỏ mờ chập choạng xuất hiện trước mặt nó. Không hiểu quỷ khí ở đâu ùa ra ngập tràn, bốn bề tối lăm hẳn đi. Ngọn đèn đỏ cứ bập bềnh giữa muốn dải khí đen. phát ra một tràng ù ù dai dẳng.
Bạch Cực Kinh khủng sợ gì ma quỷ. Là một trong bốn con rồng thần, nó không sợ gì hết, huống hồ, quý có nanh ác cỡ nào đi nữa cũng không chịu nổi một cú ra đòn của nó. Nó lắc lắc cái đầu to tướng. Cái đèn vụt nổ tung. Một đốm kiếm quang nhanh như chớp đâm phụp về phía nó. Kiếm quang vừa lóe sáng là đã tới ngay trước mặt Bạch Cực Kinh, đâm thẳng vào mắt trái nó.
Con rồng ngẩn ra, không hiểu đèn lồng thế quái nào lại biến thành kiếm quang. Nhưng chẳng buồn tìm hiểu rốt ráo tình thế, lập tức quạt đuôi ra phá tan đòn công kích.
Trịnh Bá Niên bật ngửa ra sau, mặt mày trắng nhợt. Đường kiếm vừa rồi đã tích tụ toàn bộ sức lực của gã, lại được Hồng Ngọc yểm hộ, mà vẫn không thể doạ được Bạch Cực Kinh Thế long.
Bạch Cực Kinh nghiêng đầu nhìn bọn chúng.
Kẻ địch. Nó gầm lên một tiếng lanh lảnh. Kẻ địch thì nhất định phải tiêu diệt. Nó phóng tấm thân đố sộ nhảy ào tới. Phong Thường Thanh rú lên, hai chân bủn rủn, sợ đến mức ngã ngất đi. Trịnh Bá Niên túm lấy cổ áo nó. lăng mạnh tay ném nó ra xa, bản thân gã thì gõng mình lên đón cú tấn công. Bạch Cực Kinh lao bổ vào người gã.
Trịnh Bá Niên phụt ra một vòi máu, ho khằng khặc mấy tiếng, tám chiếc xương sườn bên trái đều gãy rụm. Biên Lệnh Thành ẵm Hồng Ngọc chạy trối chết, từ đằng xa nghe tiếng gầm lồng lộng của Bạch Cực Kinh, chân bỗng ríu cả lại, lăn đùng ra đất.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết