To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Không Yêu Chỉ Hận Gặp Ai Đây
gọn Cấm Thiên sừng sững vươn cao, đâm thẳng tới trời, hoàn toàn do huyền băng chồng chất mà thành, vách núi không có lấy một kẽ hở. Cách leo của Thạch Tử Ngưng rất đơn giản. Mỗi nhát kiếm vung lên tạo thành một bậc thang hẹp sáng choang, cô giẫm lên những nhát kiếm ấy mà tiến dần tới đỉnh. Cùng với sự di chuyển của Thạch Tử Ngưng, những bậc thang từ từ trải dài lên, mãi cho đến tận đỉnh. Thân hình sắt se của Thạch Tử Ngưng giống một chiếc lá trôi ngược chiều gió về đỉnh Cấm Thiên.
Tiếng rít lồng lộng của Ngọc Đỉnh Xích vọng theo:
- Ngươi dám phớt lờ ta ư? Ngươi dám phớt lờ Ngọc Đỉnh Xích vĩ đại ư? Ngươi chết chắc rồi! Xem ta cho phát nổ để lôi ngươi xuống thế nào đây!
Nó ngoác rộng miệng, một quả cầu lửa to tướng hiện ra, quay tít mù, càng quay càng nhỏ, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong lại càng lúc càng lớn. Ngọc Đỉnh Xích chăm chú quan sát cái bóng thon cao nọ. Chỉ cần quả cầu này phát nổ, chắc chắn Thạch Tử Ngưng sẽ tan thành tro bụi.
Đúng lúc ấy, một giọng nói ôn hoà từ đỉnh Cấm Thiên vọng xuống:
- Ngọc Đỉnh Xích, khoan đã!
Ngọc Đỉnh Xích ậm ự trong họng, nhưng không dám cãi lệnh Long hoàng, đành há miệng nuốt ực quả cầu, bị nghẹn suýt chết, nuốt xong thì im lặng nằm phục xuống bên chân núi, ngẩng đầu nhìn lên.
Long hoàng toàn cướp đi những cơ hội thị uy tốt nhất của nó.
Giọng Thạch Tinh Ngự lại vang lên lần nữa, lan đi xa trên mặt đất bao la yên tĩnh:
- Ngươi đi đi! Mọi chuyện quá khứ ta đã buông bỏ cả rồi.
Thạch Tử Ngưng chết lặng. Đột ngột, cô nhướng mày, đanh thép nói:
- Vậy những người đã chết vì ông thì sao? Những người mong ngóng ông đến giải cứu thì sao?
Thạch Tinh Ngự trầm ngâm một lát rồi từ tốn nói:
- Long hoàng bây giờ đã không còn là ma vương ngày xưa nữa, hắn ta muốn bắt đầu một con đường hoàn toàn mới.
Thạch Tử Ngưng cắn môi, tay siết chặt kiếm:
- Tôi muốn hỏi ông một câu. Thạch quốc, đối với ông mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì không?
Thạch Tinh Ngự thở dài:
- Muốn biết lắm ư? Vậy thì ba ngày nữa quay lại đây. Bấy giờ ngươi sẽ nhận được đáp án.
Thạch Tử Ngưng trầm ngâm một lúc rồi tung mình bay xuống chân núi. Đầu không ngoảnh lại, cô bước vào trong gió tuyết.
- Ngọc Đỉnh Xích, từ nay về sau không được phép động thủ với cô nương này, rõ chưa?
Ngọc Đỉnh Xích Tiền long ấm ức, nhưng cũng đành ghi nhớ mệnh lệnh của chủ nhân.
Giữa tịch mịch hoang lương, đỉnh Cấm Thiên trông đặc biệt lẻ loi trơ trọi. Nơi gần trời nhất phải chăng là nơi gần với buồn tẻ nhất?
Đôi mắt ti hí của thái tử không bỏ sót một cảnh nào, khóe miệng hắn nhếch một điệu cười bí hiểm.
o O o
Lý Huyền do dự. Gã đang cầm chiếc gương của Tâm ma, nhưng ngần ngừ mãi mà không quyết định được. Chiếc gương này rất u ám, giống như đôi mắt Tâm ma, chứa đựng một thứ ánh sáng xa xăm như tinh tú, giống một vì sao cô độc tận cuối chân trời. Chiếc gương này có thể soi ra điều gì chứ? Liệu có gây hại cho Tô Do Liên không?
Lý Huyền ngước mắt nhìn ngôi nhà băng. Ngôi nhà đứng trơ trọi gần đây, dưới băng luyết âm thầm phủ kín, trông nó như một nấm mộ trắng con con. Trên đời làm gì có mộ trắng, chỉ có tuyết trắng mà thôi.
Liệu có gây hại cho Tô Do Liên không? Lý Huyền lắc lắc đầu. Suy cho cùng đây chỉ là một tấm gương, gương thì gây hại được cho ai được chứ!
Chưa kể, nó có thể soi ra được điều mà mình muốn biết. Ý nghĩ cứ văng vẳng trong đáy lòng Lý Huyền với sức quyến rũ khó cự tuyệt. Tô Do Liên còn yêu gã không? Chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Long hoàng? Cái tên ma vương xanh lè đó rốt cục đã làm gì với Tô Do Liên?
Nếu không làm rõ những nghi vấn này, chúng sẽ gieo ám ảnh vào lòng suốt đời. Lý Huyền siết chặt chiếc gương, chậm chạp bước về phía ngôi nhà băng.
Ánh ban mai xuyên qua lớp tường băng cứng, yên lặng rọi vào mắt Tô Do Liên. Cô ngồi bất động, chịu đựng tia nắng ấm áp chói chang sau băng lạnh ấy. Nhưng vì phải vượt qua bức tường băng dày, ánh nắng cũng đã nhạt hẳn đi.
Trong Đại Ma quốc không có cả ngày lẫn đêm. Ánh ban mai chỉ là một biến hình của cực quang, nhưng cũng có thể xuyên vào trái tim làm người ta đau đớn. Giống khuôn mặt tươi tắn của Lý Huyền biết bao, khuôn mặt không cố gắng mà vẫn đủ sức khiến người ta thương tốn, và không cố tình mà vẫn có thể khiến người ta ấm lòng.
Trái tim Tô Do Liên thắt lại. Chuyện xưa nổi lên trước mắt cô, từng cành từng cành một.
Một mặt là những tháng ngày ngắn ngủi cô gặp gỡ và quen biết Lý Huyền. Cười vui, rộn rã, ánh nắng tươi sáng ngoài song cửa sổ ở thư viện, hoa đào rực rỡ trên Chung Nam sơn.
Một mặt là những ký ức dằng dặc khi cô đứng một mình trên đồng tuyết mênh mông. Những đau khổ khi bị ruồng bó, lừa dối, bắt nạt. Khắp mình đầy những vết lem bẩn và máu me.
Người khiến cô vui vẻ chính là Lý Huyền, điều khiến cô đau buồn chính là quá khứ. Cô xem xét hai thứ ký ức có màu sắc khác biệt ấy, dần dần nhận ra, Lý Huyền yêu cô. Thật sự yêu và quan tâm đến cô. Bởi vậy gã mới hoài nghi, nghi ngờ có ẩn tình giữa cô và Thạch Tinh Ngự. Đấng vương chủ xanh lam đó khiến gã cảm thấy áp lực chăng? Gã cảm thấy bản thân không thể cạnh tranh được với Long hoàng chăng? Tô Do Liên bất giác nhếch miệng cười.
Yêu nên mới ghen. Trong chuyện ái tình, Lý Huyền chẳng qua chỉ là một cậu bé con, chưa học được cách khoan dung độ lượng. Ta nên khoan dung với chàng vậy.
Đúng, đàn ông không biết thế nào là yêu, bọn họ chỉ biết được yêu thôi. Ta phải yêu chàng vậy.
Lòng tràn ngập bao cảm giác êm đềm, Tô Do Liên nhẹ nhàng đứng dậy, quệt đi giọt lệ bên khóe mắt, cẩn thận sửa sang lại xiêm áo. Lý Huyền hoài nghi cũng phải lẽ thôi, đằng nào thì Tô Do Liên cũng không nên xuất hiện ở Đại Ma quốc. Mà gã lại không biết bí mật của cô, không hay biết mảy may. Bí mật này, bất cứ ai cũng không thể biết được. Tô Do Liên thà chết chứ không bao giờ nói ra. Nhưng cô muốn gắng hết sức mình giải thích cho Lý Huyền hiểu. Giải thích bằng sự vị tha, dịu dàng, tình cảm của cô, nếu không thuyết phục nổi Lý Huyền, cô sẽ dùng đến cách ép buộc, chắc chắn sẽ có ít nhất một cách hữu hiệu.
Tô Do Liên mỉm cười. Cứ quyết định như thế đi.
Lý Huyền lẳng lặng đứng trước cửa ngôi nhà băng, tay ôm chiếc gương, không có bất kì một cảm giác gì. Chiếc gương giống như một phần của trái tim, ôm chặt vào lòng cũng như ôm chính trái tim của mình vậy. Không hiểu sao, gã thoáng thấy lòng do dự. Gã nên tin tưởng Tô Do Liên mới phải. Người đang yêu không phải là nên tin tưởng nhau hay sao? Vì sao gã không chịu tin Tô Do Liên, mà lại đi tìm cô, bắt cô phải giải thích cho mình chứ?
Là do mình không tin tưởng vào tình yêu của cô ấy chăng? Ý nghĩ khiến Lý Huyền thắt tim. Không phải, gã tự nhủ. Không phải đâu, gã vẫn yêu Tô Do Liên, vẫn nồng nhiệt như thuở ban đầu. Gã muốn bảo vệ tình yêu ấy, không để bất cứ ai xâm chiếm nó, nhất là tên ma vương đáng ghét kia. Gã dứt khoát phải biết là đã xảy ra việc gì. Ma vương đã làm gì với Tô Do Liên!
Gã yêu Tô Do Liên, và không hề để bụng việc cô làm trước đây. Trong cảnh ảo của Tâm ma, gã đã từng mục kích quá khứ của Tô Do Liên, trông thấy tuyết yêu trơ trọi trên đồng lạnh hoang vu, gã mới biết cô từng trải qua rất nhiều đau khổ. Nhưng lúc đó, gã không xót xa thế này. Trong cảnh ảo, gã mang máng cảm nhận được nỗi khổ đau mà Tô Do Liên phải chịu, song gã buộc mình không nghĩ đến, cũng tuyệt đối không nhắc đến. Bởi dẫu sao đây cũng là ác mộng của ngàn năm trước, không phải là lỗi của Tô Do Liên. Tuyết yêu trong cảnh áo ấy vô cùng bơ vơ, vô cùng tội nghiệp. Huống hồ, lúc ấy cô còn chưa gặp Lý Huyền.
Nhưng lần này thì khác. Lần này cô vừa đón nhận tình yêu của gã xong thì đột nhiên biến mất, biến mất không lý do, không báo trước, mặc cho gã chạy đến rã chân khắp trường, gọi đến khản cả cổ, cũng không một lời đáp lại. Gã không bao giờ quên nổi nỗi đau lòng và tuyệt vọng khi ngồi một mình trên miệng núi. Trong những ngày tháng chạy khắp nơi tìm Tô Do Liên, lòng Lý Huyền luôn lởn vởn một dự cảm không lành, như thế cô là bông tuyết ngẫu nhiên rơi vào đời gã để rồi một sáng sớm nọ tan chảy hết, một đi không quay trở về.
Đã vài lần tự dưng gã nghĩ, lần này có lẽ sẽ mất cô mãi mãi.
Nhưng liền đó, tất cả bỗng thay đổi.
Liền đó, là lời nói lạnh lùng của Thạch Tinh Ngự: Có một người, ta nghĩ nhất định là ngươi muốn gặp.
Liền đó, là cô, yếu ớt nhợt nhạt co rúm trong thâm cung của Thạch Tinh Ngự, buột ra hai chữ như nằm mê: “Long hoàng”.
Lý Huyền thấy tím nhói đau. Một ngàn năm trước, tuyết yêu như thế nào cùng được, nhưng khi cô khoác hình hài của Tô Do Liên, ngả vào lòng gã, thì gã hy vọng cô chỉ là của một mình gã thôi, không bị bất cứ bàn tay nào chạm vào. Như thế, cô sẽ là một thiếu nữ thuần khiết dễ thương, mang theo phong tục khác thường, mang theo điệu cười phóng khoáng và tinh quái, đến nơi xa xôi tìm kiếm tình yêu. Bàn tay cô mềm mịn như tuyết mùa xuân, làm sao để nhiễm chút ô uế nào được.
Nhưng Long hoàng… Lý Huyền nghiến răng kèn kẹt, từ từ giở chiếc gương ra.
Tô Do Liên đặt tay lên cánh cửa, chợt thấy lòng hoang mang và cảm giác nhột nhạt chạy khắp mình, như thể bị ai nhìn trộm. Trái tim cô đập mạnh, tư lự và phiền não. Cô hoang mang vô cùng, tưởng đâu cả thế giới đang dần dần lùi xa.
Khi Lý Huyền quay mặt gương lại, sắc u ám trong gương bắt đầu tan loãng, rồi biến mất, thay vào đó là một luồng sáng long lanh, khiến chiếc gương giống một tảng băng nằm trên lòng bàn tay gã. Trái tim đa nghi cũng là một tảng băng, có thể rọi ra đủ điều ác độc. Đôi mắt Lý Huyền hút cả vào gương. Luồng sáng đổi sang lấp lóe, vạch ra vô số hào quang kì bí. Những hào quang này đan xen, chổng chất lên nhau, tạo nên nhiều đốm sáng rối ren. Mỗi đốm sáng là một hình dáng bé xíu, biến hoá thành vô vàn hình ảnh nháy động rất nhanh.
Tô Do Liên loạng choạng bước trong gió tuyết. Trên đỉnh Cấm Thiên, Long hoàng ngạo nghễ đứng trước mặt tuyết yêu bé nhỏ.
Dưới hào quang của Long Định huyết hoa, Long hoàng giữ chặt Tô Do Liên, tinh tú rơi lả tả xung quanh, tràn lên thành một thứ nộ khí khiến chúng sinh run rẩy. Tô Do Liên chỉ lẳng lặng nhìn Thạch Tinh Ngự, ánh mắt bình thản nhưng kiên quyết. Cuối cùng, Thạch Tinh Ngự chậm chạp buông cô ra.
Dưới màn trời xanh lam lấp lánh đom đóm, Thạch Tinh Ngự chìm trong giấc ngủ say, Tô Do Liên đưa đầu ngón tay lướt hò qua mặt y, hệt như muốn vuốt ve chân mày, mái tóc và những đường nét của khuôn mặt y.
Trong trận pháp bí ẩn xa xưa, Thạch Tinh Ngự nở nụ cười, nắm lấy bàn tay run run của Tô Do Liên.
Mọi sự kiện biến đổi, huỷ diệt, sinh sôi, kế lể, khiến Lý Huyền hoa cả mắt. Thình lình, tất cả các đốm sáng nhất loạt biến thành màu xanh lam, từ trong gương nổ bùng ra, võ oà thành một trận sấm màu xanh lam.
Lý Huyền thốt lên kinh hãi, chiếc gương tuột tay gã rơi xuồng.
Trận sấm băng qua mặt Lý Huyền, biến thành một con rồng xanh lam.
Đó là một con rồng bay lượn trong ảo ảnh, nhưng rất sắc nét, rất oai vệ. Cho dù chỉ là ảo ảnh, nhưng khí phách của nó thì không gì có thể sánh nổi, thứ khí phách mà chỉ Long hoàng mới có. Con rồng khổng lồ uốn mình vờn quanh tuyết yêu. Tuyết yêu nhợt nhạt, gồng tấm thân yếu đuối của mình lên mà gánh chịu màn ngược đãi của con rồng khổng lồ. Sự giày vò của nó tựa hồ muốn bóp nát, xuyên thấu cô. Cô không đủ sức chống cự, chỉ biết chau mày, cắn chặt môi, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Con rồng khổng lồ mang theo mọi uy vũ của trái đất, dẫn động hết hào quang của tinh tú trên trời, tàn nhẫn phô trương sự tung hoành và cuồng loạn, sức mạnh và oai phong của mình. Nó ngoằn ngoèo trườn trên mình tuyết yêu.
Cảnh tượng ấy thật kinh hồn! Lý Huyền chưa kịp phản ứng, ảo ảnh đã bị thổi bùng thành một đám tuyết, vỡ tan tành. Sau đó, đấng vương chủ màu xanh lam nọ xuất hiện, hệt như một ngọn núi, đứng sừng sững giữa đất trời.
Tuyết yêu nhỏ bé tựa vào người y, cọ vào thân thể y một cách nũng nịu. Ánh mắt cô, xuyên qua cảnh ảo, nhìn thằng vào mặt Lý Huyền. Đó là ánh mắt quyến luyến bịn rịn khiến người đối diện phải rơi lệ, cô dịu dàng thốt:
- Thiếp là Linh nhi của chàng.
Lý Huyền như bị sét đánh, lảo đảo giật lùi. Thế giới của gã, trong khoảnh khắc ấy, như hoá thành tro bụi.
Cửa nhà xịch mở. Khuôn mặt Tô Do Liên hiện ra, thoạt tiên hoang mang, rồi mau chóng đổi sang kinh ngạc và choáng váng.
- Thiếp là Linh nhi của chàng.
Câu nói êm đềm đến lịm người kia, vang vọng giữa Lý Huyền và Tô Do Liên.
- Không!
Tô Do Liên rú lên, nhảy xổ tới.
Cô vừa chạm vào chiếc gương, nó đã vỡ vụn. Muôn vàn mảnh nhỏ bay lá tá trong không trung, mỗi mánh đều chứa một ma vương, mỗi mành đều chứa một tuyết yêu đang ni non thủ thi:
- Thiếp là Linh nhi của chàng.
Các mảnh vỡ cùng phản chiếu đôi mắt tuyệt vọng và đau khổ của Lý Huyền. Đôi mắt ấy ngước lên, nhìn trừng trừng vào Tô Do Liên.
- Vì sao lại như vậy? Nàng sẽ giải thích cho ta chứ? - Giọng nói yếu ớt, hẫng hụt, không hề phẫn nộ, không hề oán hận, chỉ có thảm thiết và khẩn nài.
Tô Do Liên hớt hải chạy lại nắm tay Lý Huyền. Bàn tay gã lạnh giá, bải hoải. Ánh sáng vụn vỡ lừ chiếc gương vẫn xoáy tròn quanh hai người như những ác mộng. Tô Do Liên kinh hoàng iắc đầu:
- Không phải thật đâu! Chàng hãy tin thiếp!
Lý Huyền khó nhọc mỉm cười. Đây không phải là ảo ảnh. Gã đã từng nhìn thấy ảo ảnh do Tâm ma rải ra, cũng đã nhìn thấy Long hoàng bằng xương bằng thịt. Chương trình huấn luyện đặc biệt của Tử Cực lão nhân không mang lại cho gã võ công vô địch thiên hạ, nhưng lại cho gã một nhãn lực tinh tường. Bởi vậy gã thừa sức nhận ra, đây hoàn toàn không phải là ảo ảnh, mà là hiện thực. Bởi vậy gã mới đau thương đến chết.
- Nàng sẽ giải thích với ta, phải không? - Tựa hồ đột nhiên tìm được sức mạnh, Lý Huyền túm chặt lấy tay Tô Do Liên - Nhất định nàng sẽ giải thích cho ta, phải không?
Nhìn gã chấp chới như vật lộn giữa dòng nước xiết, Tô Do Liên suýt nữa tiết lộ bí mật. Bí mật ấy là nguồn gốc của mọi lời giải thích, nhưng cô không làm thế. Cô nhắm nghiền mắt, nghẹn ngào:
- Đó không phải là sự thật… Thiếp không như vậy…
Một lời giải thích chênh chao, giống như người sắp chết đuối mà không bám nổi lấy một cọng rơm. Mắt Lý Huyền in đầy tuyệt vọng:
- Nàng lừa ta! Nàng đang lừa ta! Chiếc gương của Tâm ma không bao giờ nói dối. Thạch Tinh Ngự đã ôm nàng.
Lửa giận của Lý Huyền giống như một thanh đao sắc, phóng ra đầy mù quáng và tuyệt vọng, mỗi nhát đao tương ứng một lần rỏ máu. Khuôn mặt Tô Do Liên bỗng đanh lại, hệt như bông tuyết, dẫu mềm mại đến đâu, trước sau cũng sẽ đóng thành băng. Cô trừng trừng nhìn Lý Huyền như nhìn một kẻ xa lạ.
- Chàng không chịu tin ta, mà lại đi tin Tâm ma?
Lý Huyền gào lên như mất trí:
- Ta chỉ tin những gì nhìn thấy thôi. Nếu không soi gương thì ta vẫn tiếp tục bị cô lừa, phải không? Cô lừa bao lâu rồi? Cô không bằng lòng với một tình yêu dung dị, vì vậy mới mò đến Đại Ma quốc để lao vào lòng Long hoàng, phải không? Hắn ôm cô, vì thế cô đã yêu hắn rồi, phải không?
Câu hỏi tàn nhẫn biết bao, câu nào cũng xé nát lòng tự trọng của người được hỏi, đồng thời xé nát trái tim của người hỏi.
Trên khuôn mặt Tô Do Liên, dần dần hiện lên một nụ cười. Khi đau đớn đến cục điểm, cô sẽ cười, để người ngoài không nhìn thấy nỗi thống khổ của cô.
- Vậy là, chàng đang nghi ngờ sự trong trắng của ta? - Tô Do Liên duỗi một ngón tay, nâng cằm Lý Huyền lên. Cô dịu dàng nhìn gã, sóng mắt ngập tràn nét cười, rồi õng ẹo nói trong hơi thở thơm như lan - Xin lỗi, ta đây chưa bao giờ trong trắng cả.
Cô quay mình trở vào ngôi nhà băng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Sức mạnh của tuyết yêu trải rộng ra, phủ kín cả ngôi nhà, không cho ai bước vào nữa. Rồi cô cắn chặt lấy môi, khóc không thành tiếng.
Đôi mắt ti hí của thái tử không bỏ sót chi tiết nào, khóe mép hắn khẽ nhếch lên thành một điệu cười bí hiểm.
Mọi yếu tố đều đã hội tụ đầy đủ, chỉ đợi một điểm lỏng lẻo thôi là sẽ gây ra một đòn chí mạng. Đòn chí mạng của thái tử.
Ba ngày sau.
Đó là hạn định mà Thạch Tinh Ngự giao hẹn với Thạch Tử Ngưng, cũng là thời gian mà y dành cho chính mình.
Tinh nhân giống như tấm gương, khi yêu nhau, họ sẽ phát hiện ra những ưu điểm của đối phương và của bản thân, khi không yêu, người ta sẽ phát hiện ra ở nhau và ở mình rất nhiều khiếm khuyết nhơ nhớp. Nước mắt chảy xuống không khô được, kết thành băng đóng cứng khắp người Tô Do Liên. Đó là ổ khoá bằng băng, khoá kín trái tim, khiến cô không thể thoát khỏi số kiếp tuyết yêu.
Ồm chặt lấy hai đầu gối tức là ôm bản thân mình, và cũng là được ôm. Nhưng vì sao, vì sao ta không cảm nhận được hơi ấm? Bốn bề tơi bời rối loạn, mọi vật đều bị đánh vụn. đổ nát như đồng tuyết hoang. Tô Do Liên bất giác ao ước một tình yêu khác. Tình yêu màu xanh lam. Một trăm năm đã qua mà tình yêu ấy vẫn vững vàng bền bỉ, người yêu thì sẵn sàng chịu mọi giày vò khốn khổ để gặp được cố nhân. Điều ấy khiến người ta phải động lòng. Nhưng tình yêu của Tô Do Liên thì chỉ một trăm ngày cũng không kéo dài được. Tất cả tan vỡ hết, tan vỡ trong chiếc gương này đây.
Cô biết làm thế nào?
Tuyết yêu nằm co trong góc đổ nát, như một mẩu bụi tuyết. Mãi cho đến khi một hình bóng như trời xanh đến gần cô.
Tô Do Liên bất động.
Còn ý nghĩa gì nữa đây? Cô đã không còn tình yêu nào để bảo vệ nữa rồi. Thành ma cũng được, lưu lạc cũng xong, đều không sao cả, đằng nào tình yêu của cô cùng đã chết. Trên đời này chỉ còn lại tình yêu của người khác thôi.
- Ngươi vẫn ổn chứ? - Giọng Thạch Tinh Ngự rất êm ái.
Hắn đang quan tâm đến ta? Hắn không thấy rằng ta rất ô uế ư?
Hắn quan tâm đến tình yêu của la, hay quan tâm đến ám chỉ Tứ Bảo? Tô Do Liên lạnh lùng nghĩ, lòng bỗng nổi lên một tia ghen ghét. Vì sao tình yêu của cô lại yếu ớt, còn tình yêu của người khác thì vững vàng đến thế? vì sao kẻ tuyệt vọng không phải Thạch Tinh Ngự mà lại là cô? Vì sao cô phải giúp tình yêu của y trọn vẹn, vì sao không làm y cũng khốn khổ như mình?
Tô Do Liên ngẩng phắt đầu lên, im lặng nhìn Thạch Tinh Ngự. Không có tình yêu nào là vĩnh hằng cả, tình yêu của cô không vĩnh hằng, của y cũng thế. Cho dù y là Long hoàng cao quý, uy nghiêm áp đảo thiên hạ, nhưng cũng không thể nào giành được tình yêu chân chính. Bây giờ, tình yêu của y đang nằm trong tay cô, chỉ cần cô bóp khẽ, nó sẽ vỡ nát. Y có thể dễ dàng nghiền nát thể xác cô, giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của cô, nhưng không thể nào giữ chắc được tình yêu của bản thân. Tình yêu của y do cô nắm giữ, do tuyết yêu bé nhỏ hèn kém vừa đánh rơi tình yêu này nắm giữ.
Đây là trò đùa do số phận chuấn bị sẵn phải không?
Hệt như một mụ phù thuỷ cô độc, thông qua bóng tối của phù thế, Tô Do Liên lạnh lùng nhìn Thạch Tinh Ngự, từng ý nghĩ tà ác theo nhau lóe lên trong tâm tưởng. Cô thậm chí còn cảm thấy khoan khoái vì điều đó.
- Chúng ta nên bắt tay vào việc thôi - Giọng Thạch Tinh Ngự rất ấm áp.
Tô Do Liên quả quyết đứng dậy.
- Ông thật lòng yêu cầu Linh? - Tô Do Liên nhìn thẳng vào mắt Thạch Tinh Ngự, lần đầu tiên cô không khép nép trước uy nghiêm của y.
Câu hỏi khiến Long hoàng cau mày, nhưng y trả lời không do dự:
- Tất nhiên.
Tô Do Liên nhếch mép chếgiễu:
- Vậy cô ấy thật lòng yêu ông chứ?
Thạch Tinh Ngự ngẩng đầu, ngắm bầu trời xanh thẫm vùng cực bắc. Đây là cảnh tượng mà y vất vả lắm mới kiến tạo được, y dùng phép kín rèn luyện bọn ma, lại huy động cả bốn con rồng thần có dị năng đất, nước, lửa gió, mới khiến được vùng bắc cực băng tuyết bao phủ này có bầu trời xanh thẳm như vậy.
Cô ấy thật lòng yêu ông chứ? Một câu hỏi thế này, mà cũng phải hỏi ư? Đây là chuyện đương nhiên như bầu trời che phủ mặt đất, thái dương soi chiếu vạn vật thôi. Linh nhi không thể không yêu y, cũng chưa bao giờ thôi yêu y.
Tô Do Liên điềm đạm nói:
- Nếu thế, vì sao vào khoảnh khắc trước khi ông phục sinh, cô ấy lại chủ động tìm đến cái chết?
Một câu hỏi tàn khốc làm sao, y như rạch thêm vào vết thương đang ròng ròng chảy máu. Thạch Tinh Ngự đau thắt cả tim, không nhịn được gầm lên:
- Câm đi!
Y vung tay bóp cổ Tô Do Liên, xách bổng cả người cô lên. Một ánh chớp màu xanh lam từ mắt y phóng ra, tuôn thành một dòng chớp dài đến mấy chục trượng, quật đánh bất cứ thứ gì chạm đến. Cả ngọn Cấm Thiên rung chuyển, bầu trời như ảm đạm hắn đi.
Tô Do Liên không hề nhúc nhích. Nằm trong bàn tay khống chế của Thạch Tinh Ngự, cô nghiêng đầu lẳng lặng nhìn y.
Cơn phẫn nộ càng lớn, nỗi đau khổ của Thạch Tinh Ngự càng sâu sắc. Tô Do Liên chăm chú thường thức nỗi đau khổ ấy. đồng thời so sánh với bản thân, và cảm nhận được đôi chút khoan khoái. Không có gì vĩnh viễn, cũng không có gì hoàn mỹ cả. Tình yêu của ta đã tàn tạ, của ngươi cũng sẽ như vậy thôi. Ánh mắt cô trầm tĩnh và yên bình, không hề lo sợ. Đôi mắt trầm tĩnh ấy lại khiến Thạch Tinh Ngự cảm thấy đau đớn. Y khổ sở cúi gập người, giữa đất trời rền lên một tiếng gầm rống.
Niềm quyến luyến trong Tam sinh thạch khiến Thạch Tinh Ngự lĩnh ngộ được một ý nghĩa thực sự, rằng ma sinh từ tâm, cũng diệt từ tâm. Thần, tâm, ý, hình, thế cùng biến thành sự giác ngộ của y. Thoát khỏi xác phàm, y bước vào ma đạo với uy năng ghê gớm. Nhờ vậy, y có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhân lúc Ngũ Hành Định Nguyên trận hé lộ kẽ hở, y liền vùng ra mà đi, không gì kìm giữ y lại được nữa.
Tu vi của Thạch Tinh Ngự cùng đã đạt đến cảnh giới chưa từng có trên đời, chỉ cần nhấc tay cất chân là đất trời rung chuyển. Cửu Linh từng bị nhốt cùng y trong Tam sinh thạch, lẽ ra nên hiểu rất rõ tất cả những điều ấy mới phải. Giống như Thạch Tinh Ngự, nàng cũng chìm đắm trong quyến luyến ba sinh, nắm bắt được từng thay đổi nhỏ nhất của y. Nàng biết suy nghĩ của y, cũng biết y đủ sức mạnh để bảo vệ tình yêu của họ.
Vậy mà, vì sao vào khoảnh khắc trước khi y xuất thế nàng lại lao đầu vào chỗ chết?
Vì sao?
Chẳng lẽ lời ả tuyết yêu nhợt nhạt này nói là đúng, tình yêu của Cửu Linh với y là hư ảo chăng? Vậy thì y sống còn có ý nghĩa gì?
Thạch Tinh Ngự nổi giận gầm rống, sấm sét cuồng loạn nổ, vỡ bùng bùng trên bầu trời. Tình yêu, có thật ư? Ba sinh, có thật ư? Nguyên nhân khiến y đau đớn, khiến y oán hận, là có thật ư?
Tô Do Liên lặng lẽ đợi, đợi người đàn ông oai nghi trước mặt hoá thành ma và xé xác cô, đợi nghe tiếng máu bắn tung tóe. Chết đi rồi, sẽ không còn u ám, không còn khổ sở. Trái tim cũng không còn biết đau đớn nữa. Đó có lẽ là kết cục tốt nhất.
Nhưng cơn thịnh nộ của Thạch Tinh Ngự chỉ là biểu hiện, biểu hiện xong thì giận dữ cũng tiêu tan.
Chớp, mấy, ngọn Cấm Thiên, đều khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Thạch Tinh Ngự rủ tay đứng lặng, hơi có vẻ mệt mỏi.
- Ta không hiểu lắm về tình yêu chân thực, trước đây không hiểu, bây giờ cũng không hiểu… Nhưng ta muốn thử tin tưởng rằng thứ lớn lao nhất đời ta là tình yêu chân chính. Bởi thế ta nhất định phải gặp nàng, dù nàng yêu ta hay không cũng mặc. Nếu trên đời này không có tình yêu thật sự, thì ta đành tin vào trái tim ta thôi.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết