Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Gặp Lại Cố Nhân
ự thật chứng minh, bát quái là bản tính của con người.Ngày thứ hai sau khi thái tử cử hành yến hội ở Khinh Hồng lâu, cái tên Yêu Dạ liền giống như gió xoáy cuốn sạch toàn bộ Thánh Thiên thành. Hiện tại cơ hồ là lớn như thương nhân quan lại, nhỏ như tên ăn mày bên đường cũng biết trong Khinh Hồng lâu có một Yêu Dạ khuynh quốc khuynh thành tuyệt đại xinh đẹp! Trong lúc nhất thời, Yêu Dạ trở thành một chủ đề nóng bỏng tay, trở thành đối tượng theo đuổi của tất cả thanh niên tài tuấn! Nhưng khiến cho người ta khiếp sợ là tuyệt thế thiên tài Thánh Thiên thành, luôn luôn tránh nữ nhân như tránh rắn rết - Tề Thiên Sách Tề gia đại công tử cư nhiên cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới Khinh Hồng lâu, chỉ vì gặp mặt Yêu Dạ. Mà Yêu Dạ luôn luôn không tiếp khách tựa hồ cũng chỉ tiếp đãi một mình Tề Thiên Sách, đoạn tình yêu này nhanh chóng trở thành đề tài tốt nhất cho dân chúng Thánh Thiên thành đàm luận lúc rảnh rỗi. Nhưng thân là người trong cuộc, hai ngày nay Thiên Túng lại rất thanh nhàn. Thời điểm Tề Thiên Sách vừa mới bắt đầu tới cơ hồ như nước với lửa cùng hai người Phi Dạ, U Minh, mỗi lần gặp mặt đều muốn tranh tài một cuộc, ngay cả Bạch Ngân cũng thỉnh thoảng gia nhập chiến cuộc cùng bọn họ. Bất quá, dần dần nàng phát hiện sau mỗi lần chiến đấu, tình cảm của mấy người tựa hồ trở nên khá hơn một chút. Nam nhân, quả nhiên là sinh vật huyết tính! Đây là kết luận của Thiên Túng sau hai ngày quan sát chiến cuộc.Kỳ thật nàng không biết rằng chính là mấy ngày nay chiến đấu, làm cho đám người Phi Dạ từ đáy lòng công nhận nam tử bền bỉ anh dũng như chiến thần này. Bất kể là Bạch Ngân, Phi Dạ, U Minh, Tiểu Hồ hay là Tề Thiên Sách, bọn họ đều từng một khoảng thời gian dài hoặc ngắn vắng mặt trong sinh mệnh của Thiên Túng. Chính bởi vì sự vắng mặt này khiến cho bọn họ không có lý do gì đi bài xích những nam tử đã ở bên cạnh Thiên Túng, vì nàng che gió che mưa. Mặc dù đau lòng, nhưng bọn họ không muốn Thiên Túng phải khó xử lựa chọn. Ai bảo bọn họ yêu thảm tiểu nữ nhân trong trẻo lạnh lùng xinh đẹp đó!Hơn nữa, kể từ sau khi Tề Thiên Sách biết được sự tồn tại của tiểu ma đầu Lân Nhi thì càng thêm đoàn kết nhất trí cùng đám người Phi Dạ, thường xuyên vì nhiệm vụ “trừ ma”, kiên quyết ngăn cản hành vi chiếm cứ Thiên Túng của tiểu ma đầu.Ngày hôm đó, hỗn chiến quen thuộc vẫn trình diễn ở chỗ cũ. Thiên Túng ở một bên nhìn nhàm chán, liền cùng Diệp Tử Long ra khỏi Thiên Nhiên Cư. Đi tới một phòng trong tầng ba của Khinh Hồng lâu, cách màn cửa sổ lẳng lặng quan sát phía ngoài ngựa xe như nước. Mấy ngày nay, Thiên Túng luôn luôn xử lý chuyện của Diệp Sát môn, còn có hai ngày nữa chính là ngày bán đấu giá Thánh Ca Hoa.Lần này, hoạt động đấu giá Thánh Ca Hoa tựa hồ cực kỳ long trọng. Mấy ngày nay, số thương khách, bang phái, chiến đoàn muốn thừa dịp tới đây kiếm một khoản hời hoặc là một chút bảo bối càng nhiều không kể xiết. Thế nhưng không người nào nhìn thấy hôi bại cùng âm u phía sau thịnh thế xa hoa này còn cất giấu một âm mưu trong bóng tối.Diệp Tử Long ở phía sau lưng Thiên Túng chuyên chú nhìn chằm chằm bóng lưng nàng. Hắn biết có lẽ cuối cùng cả đời mình chỉ có thể ở phía sau nàng nhìn bóng lưng của nàng, nhưng đây đối với hắn mà nói đã là hạnh phúc khó có được. Thời khắc nơi này đặc biệt yên tĩnh, trong không khí đột nhiên xuất hiện hai luồng năng lượng dao động cực kỳ nhỏ bé. Diệp Tử Long khẩn trương muốn lập tức vung đao.“Đợi chút!” Thiên Túng lại lên tiếng ngăn cản. Bởi vì nàng cảm thấy hai luồng năng lương dao động này rất quen thuộc.Chốc lát sau, hai bóng người xuất hiện ở trước mặt Thiên Túng cùng Diệp Tử Long.Từ một khắc hai nam tử kia xuất hiện, Thiên Túng giống như lại trở về thời điểm học nghệ ở Thánh môn. Nàng nhớ rõ hai nam tử phong hoa tuyệt đại kia từ trong rừng đào đạp gió thơm mưa hoa mà đến. Khi đó, bọn họ cũng giống như bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.Diệp Tử Long đứng bên cạnh Thiên Túng lúc này đang âm thầm quan sát hai nam tử đột nhiên xuất hiện kia. Chỉ thấy người bên trái lông mày ngọn núi như liễu, hai mắt tựa như ánh trăng đọng lại giữa khoảng không, thâm thúy mà xa xôi. Sống mũi thẳng tắp như ông trời tỉ mỉ điêu khắc, khóe môi no đủ hơi nhếch lên, mang theo một loại hương thơm say lòng người. Một thân quần áo màu nhạt làm nổi bật lên sự tao nhã như cúc tím, tuấn dật tựa ánh trăng sáng quắc. Mà nam tử còn lại cũng xuất chúng như vậy. Giống như tuyết trắng rơi xuống đỉnh núi, không nhiễm trần thế. Một thân áo bào trắng như tuyết khiến cho hắn nhìn qua thanh tuyệt thiên hạ.Diệp Tử Long dĩ nhiên không biết hai nam tử này rõ ràng chính là Thánh môn ngũ kiệt Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên. Nhưng hắn phát hiện kể từ hai người này bắt đầu xuất hiện, trên người Thiên Túng liền tràn đầy một loại vui vẻ. Nguyên lai hai người xuất chúng này là cố nhân của tiểu thư! Có lẽ, nơi này đã không có chuyện của mình! Diệp Tử Long thầm suy nghĩ. Hắn giấu xuống một chút mất mát trong mắt, lặng lẽ lui xuống.“Ngươi...... Ngươi chính là Yêu Dạ?”Nguyệt Tiêu Nhiên cùng Mục Nhạc Ca lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo chân thật của Thiên Túng cũng không nhịn được một trận trợn mắt ngây ngô. Nhưng rất nhanh hai người liền phục hồi lại tinh thần. Chẳng qua, Thiên Túng không nghĩ tới người đầu tiên mở miệng lại là Nguyệt Tiêu Nhiên.“Ta chính là Yêu Dạ.” Thiên Túng cố ý biểu hiện hết sức bình thản.“Nhưng......, không phải là ngươi! Không phải là ngươi! Nhưng tại sao ngươi giống nàng như vậy?” Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn Thiên Túng tự lẩm bẩm, cuối cùng lại thật giống như ngây dại!Lúc này, Mục Nhạc Ca rốt cục mở miệng, chẳng qua trong giọng nói của hắn đã không có chút giễu cợt cùng thờ ơ thường ngày, trong giọng nói của hắn chỉ có mất mát, “Thật xin lỗi! Bọn ta lầm xông vào khuê phòng, chỉ là chúng ta nóng lòng tìm người, mong tiểu thư tha lỗi!”Trên trán Mục Nhạc Ca nhuốm chút khẽ buồn, cúi người một cái, lôi kéo Nguyệt Tiêu Nhiên vẫn một bộ si ngốc xoay người muốn đi. Chính là thời điểm hắn đi tới cửa đột nhiên xoay người nói: “Biết không? Ngươi thật rất giống nàng!”Thiên Túng thấy Nguyệt Tiêu Nhiên cùng Mục Nhạc Ca xoay người rời đi, đối với tuyệt đại hồng nhan nàng không có chút nào lưu luyến, trong bụng vừa cảm động, vừa đau thương không thôi, vội vàng lên tiếng: “Mục Nhạc Ca, ngươi tới dạo kỹ viện, như thế nào không thấy ngươi mang theo cái quạt lông vũ rách kia?”Thiên Túng vừa nói ra lời này, bước chân của Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên đều dừng lại. Rồi sau đó hai người không hẹn mà cùng xoay người lại, hai người đều là thần sắc mừng như điên. Nhất là Nguyệt Tiêu Nhiên, một người thanh lịch tao nhã, hai mắt cư nhiên màu đỏ.Điều này cũng khó trách. Nguyệt Tiêu Nhiên mười mấy năm trước, chính mắt nhìn thấy Thiên Túng ngã xuống vách đá. Thế cho nên hắn mấy chục năm không thể quên Thiên Túng, biến thành một loại chấp niệm. Mười năm sau, hắn gặp lại Thiên Túng ở Thánh môn, loại chấp niệm này trong nháy mắt biến thành tràn đầy yêu say đắm, thế nhưng đoạn tình yêu này còn chưa bắt đầu, không ngờ Thiên Túng gặp phải kiếp sát liên hoàn, sống chết không rõ. Rồi hai năm sau đó hoàn toàn không có tin tức. Điều này làm cho Nguyệt Tiêu Nhiên làm sao mà chịu nổi?Kỳ thực, Nguyệt Tiêu Nhiên đã gặp qua bộ dạng Thiên Túng khi còn bé, nhưng xa cách bao nhiêu năm không thể sớm gặp lại nhau. Cũng có thể nói, Nguyệt Tiêu Nhiên đã có một loại trạng thái gần như tuyệt vọng. Khiến cho hắn không muốn đi tìm xem Thiên Túng rốt cuộc là sống hay chết, sợ rằng kết quả không thể như người nguyện vọng! Hiện tại, giờ khắc này thật sự là khổ tận cam lai, Nguyệt Tiêu Nhiên, nam tử ôn nhuận luôn luôn sạch sẽ gần như trong suốt này cơ hồ là ba bước thành một chạy vội tới trước mặt Thiên Túng, ôm nàng vào trong ngực.“Thiên muội! Thiên muội! Ngươi để cho ta tìm thật khổ!” Nguyệt Tiêu Nhiên cư nhiên gào khóc, hình tượng kia so với một đứa bé cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng Thiên Túng lại cảm nhận được tình cảm sâu lắng trong đó. Nàng lẳng lặng khẽ vuốt ve tấm lưng có vẻ hơi gầy của Nguyệt Tiêu Nhiên. Cảm thụ sự vui sướng mất mà được lại trong tiếng khóc của hắn.Mục Nhạc Ca ở một bên lẳng lặng nhìn. Hắn thức thời không quấy rầy hai người kia. Bởi vì, hai năm qua hắn biết rõ Nguyệt Tiêu Nhiên trải qua một cuộc sống như thế nào.Lại qua một lúc lâu, Nguyệt Tiêu Nhiên thỏa mãn buông lỏng Thiên Túng ra. Thiên Túng ôn nhu cười với hắn, xoay người nói với Mục Nhạc Ca: “Muốn ôm một chút không?”“Dĩ nhiên!” Mục Nhạc Ca không kịp chờ đợi đem Thiên Túng ôm vào trong ngực. Hắn không thất thố như Nguyệt Tiêu Nhiên, nhưng thân thể khẽ run đã để lộ tâm tình của hắn. “Tiểu Thiên, ta rất nhớ ngươi!”Thiên Túng lại thay phiên an ủi bọn họ một lát, hai người tựa hồ mới dần dần bình phục lại.Lúc này, Thiên Túng đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi, “Các ngươi làm sao lại nghĩ đến Yêu Dạ chính là ta?”“Cái này, ở Thánh môn, chúng ta cũng biết cảm tình của Tề Thiên Sách đại ca đối với ngươi. Hắn thế nào cũng không phải là một người sẽ thay lòng, nếu hắn mê luyến Yêu Dạ như thế, như vậy chỉ có một khả năng Yêu Dạ chính là Diệp Thiên Túng!” Mục Nhạc Ca cực kỳ khẳng định nói.“Hoá ra là như vậy.” Thiên Túng thầm nghĩ, vậy chẳng phải là cũng rất nhiều người biết thân phận của ta rồi!Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn biểu tình của Thiên Túng cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức giải thích: “Ngươi không cần phải lo lắng, kỳ thực người biết điều này cũng không nhiều. Tin tưởng mọi người ở Thánh môn cũng không biết.”“Biết thì như thế nào?” Trên người Thiên Túng tản mát ra một loại khí phách, “Diệp Thiên Túng bây giờ há lại trốn chạy mặc cho bọn họ truy đuổi sao?”Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên biết Thiên Túng cùng Thánh môn như nước với lửa, nàng sớm muộn cũng huyết tẩy Thánh môn, nghĩ như vậy, chân mày hai người trong nháy mắt đều nhíu chặt.Giống như phát hiện bọn họ khó xử, Thiên Túng liền nói, “Thánh môn hôm nay đã thế suy sức yếu, huống chi cừu nhân lớn nhất của ta cũng không phải là bọn họ. Nếu như Thánh môn có thể tự động giải tán, ta dĩ nhiên sẽ không đại khai sát giới, làm khó Thánh môn.”Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên lại ngẩn ngơ, Thiên Túng làm như thế kỳ thực tương đương với một loại nhượng bộ lớn nhất. Mối thù diệt tộc, không đội trời chung, nàng cư nhiên đồng ý với bọn họ tha cho Thánh môn một lần, thâm tình trong này, bọn họ sao lại không biết?“Thiên muội!!”“Tiểu Thiên!”Đang lúc ba người không khí hòa hợp, một đạo thanh âm kinh thiên địa, khiếp quỷ thần làm cho Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục!Chỉ thấy Lân Nhi không biết từ chỗ nào “nhô ra”, vừa đáng yêu chạy về phía Thiên Túng, vừa trong trẻo lanh lảnh kêu lên: “Mẫu thuẫn!”“Đây, đây là!” Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên chỉ vào Lân Nhi nói không ra lời.Lân Nhi đầu tiên là chạy đến trong ngực Thiên Túng, dúi đầu vào bộ ngực sữa của Thiên Túng, ở nơi mọi người không nhìn thấy, trên mặt nổi lên một tia cười tà ác.Thiên Túng nhìn biểu tình sup sụp của Mục Nhạc Ca cùng Nguyệt Tiêu Nhiên, trong lòng mơ hồ không đành lòng, vội vàng giải thích: ” Lâu Nhi là một con dị thú, bởi vì nhìn thấy ta đầu tiên cho nên mới gọi ta là mẹ.”“Hừ, mẫu thân, cần gì giải thích với bọn họ nhiều như vậy. Người chính là mẫu thân của Lân Nhi, đời này Lân Nhi chỉ nhận định người!”Lân Nhi này vừa hùng hồn nói xong, mấy đạo thân ảnh thật nhanh liền xuất hiện ở trong phòng. Chỉ thấy đám người Phi Dạ cùng U Minh đột nhiên xuất hiện, hung thần ác sát hỏi: “Ngươi nhận định người nào? Hả?”
Thiên Túng Xinh Đẹp Thiên Túng Xinh Đẹp - Lý Tẫn Hoan