Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Oan Gia Ngõ Hẹp
hấy mấy người này đi tới, vẻ mặt tất cả mọi người đều hơi ngưng trệ. Bởi vì cấp bậc kiếm tu của mấy người này cư nhiên không có một người nào dưới Kiếm Tông!Người khác không biết, nhưng Thiên Túng đối với mấy người này lại quen thuộc đến tận xương tủy. Mấy người này rõ ràng chính là đại trưởng lão Tiêu gia Tiêu Tịch, đại trưởng lão Lục gia Lục Trọng. Mấy người đi theo phía sau bọn họ theo thứ tự là mấy trưởng lão Thánh môn Nguyệt Lâm, Tiêu Kiếm, Tần Đỉnh, Lục Ẩn. Đội ngũ này cư nhiên không có một đệ tử Thánh môn nào, tất cả đều là do trưởng lão Thánh môn tạo thành. Hơn nữa còn có hai nhân vật cấp bậc Kiếm Tiên. Loại đội hình này dõi mắt toàn bộ đại lục cũng đủ làm cho người ta ngưỡng mộ!Từ lúc sáu trưởng lão Thánh môn bước vào, người của tứ đại công hội đã không còn thoải mái như trước nữa. Bởi vì bọn họ sâu sắc cảm thấy chuyện đi Vạn Linh sơn lần này chỉ sợ sẽ không dễ dàng. Trong lòng mọi người đều hiểu, tháp Thánh môn bị hủy, đối với Thánh môn tuyệt đối là một sự nhục nhã vô cùng, không biết có bao nhiêu người hoài nghi thực lực của Thánh môn có phải hay không không bằng lúc trước. Mà hôm nay, chuyến đi Vạn Linh sơn nếu Thánh môn không đến, chẳng phải là đang chứng thực suy đoán của người khác sao. Cho nên bọn họ chẳng những sẽ đến, hơn nữa còn nhất định phải đoạt được! Sau khi nhận thức được điểm này, không khí trong nhà trọ nhất thời khẩn trương lên.Bất quá, những người khẩn trương này cũng không bao gồm Bạch Ngân cùng Thiên Túng. Vẻ mặt bọn họ vẫn thanh nhàn như cũ, thưởng thức trà ngắm phong cảnh, rất thích ý. Đây cũng không phải là bọn họ cố ý giả vờ, chỉ là bởi vì trong mắt người khác, đội ngũ Thánh môn phái ra cường đại, nhưng trong mắt bọn họ thật sự không đáng nhắc tới! Thiên Túng dựa theo tôn chỉ người không phạm ta, ta không phạm người, đè xuống cừu hận trong lòng mình, dù sao ở chỗ này động thủ rất dễ dàng dẫn đến sự chú ý của Cửu Trọng Cung.Nhưng trên thế giới luôn luôn có một vài người không có mắt, người khác không muốn tìm hắn gây phiền toái, nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn tìm đến phiền toái!Tần Đỉnh quen thói kiêu ngạo dẫn đầu mấy người Thánh môn tiến vào nhà trọ, phát hiện đã không còn chỗ ngồi. Dĩ nhiên, tứ đại công hội bất kể là trước hay sau khi tháp Thánh môn bị hủy cũng sẽ không nhường chỗ. Thánh môn cũng sẽ không ngu đến mức tự mình đi tìm xui xẻo. Cho nên chủ ý của bọn họ cư nhiên liền đánh tới trên người hai người Thiên Túng.Tiêu Tịch cùng Lục Trọng, thân vốn là cường giả Kiếm Tiến, bọn họ dò xét không ra thực lực của hai người Thiên Túng, lại nhìn hai người này khí chất xuất chúng, trong bụng tự nhiên cũng hoài nghi lai lịch của hai người. Thế nhưng, không thể không nói Thánh môn quen thói cao cao tại thượng, hai người nhìn không có chút thế lực nào, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa bất quá cũng chỉ là vài cường giả không dùng đến mà thôi, có thể có bản lĩnh gì? Tiêu Tịch cùng Lục Trọng nhìn Tần Đỉnh đi lên “hiệp thương” cũng liền chọn lựa thái độ mặc kệ nó.Thiên Túng thấy Tần Đỉnh vẻ mặt kiêu căng đi về phía bọn họ, cũng đã đoán được ý định của đám người Thánh môn. Đồng thời, trong lòng cũng buồn cười không thôi, cư nhiên coi bọn họ là quả hồng mềm?! Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào!Trong nháy mắt, Tần Đỉnh đã đứng trước mắt hai người Thiên Túng, ai ngờ hắn còn chưa lên tiếng, Bạch Ngân đã giành lên tiếng trước, “Uy! Vị lão gia gia này! Ngài cản ta ngắm phong cảnh rồi!”Bạch Ngân vừa nói ra lời này, nhất thời tất cả mọi người đang uống trà bao gồm cả Thiên Túng đều thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà!Lão gia gia?! Tần Đỉnh kia cũng chừng bốn mươi mấy tuổi, chính là đang trong độ tuổi cường thịnh nhất, bị người gọi thành lão gia gia đã là cực kỳ mất mặt, hơn nữa Bạch Ngân thái độ ngạo mạn, trực tiếp khiến vị trưởng lão Thánh môn này thiếu chút nữa chưa ra quân đã chết trận, tức giận muốn bỏ mạng!Thiên Túng còn liếc Bạch Ngân một cái, không nghĩ tới a, người này cư nhiên còn có một mặt phúc hắc như vậy, chẳng lẽ là gần mực thì đen? (Phong: *đập bàn* chuẩn nha =]])“Cái tên tiểu tử này lại dám bất kính với Thánh môn ta? Muốn chết sao?!” Tần Đỉnh tức giận hò hét nói.“Bất kính? Lão gia gia, ngươi rõ ràng một chút, là ngươi cản ta ngắm phong cảnh. Ta kính già yêu trẻ như thế, tại sao nói ta bất kính?” Bạch Ngân dù sao cũng cao ngạo, thái độ của Tần Đỉnh đã chạm đến tôn nghiêm dị thú của hắn, sắc mặt của Bạch Ngân đen xuống.“Ngươi...... Ngươi......” Tần Đỉnh bị chặn họng không nói được gì, gương mặt sung huyết đỏ bừng.Trong lúc nhất thời, không khí tựa hồ càng thêm khẩn trương.Tất cả mọi người trong tứ đại công hội không nghĩ tới đôi nam nữ khí độ bất phàm này cư nhiên không đem Thánh môn để trong mắt, riêng phần khí phách này cũng để ọi người nhìn hai người Thiên Túng bằng ánh mắt khác.Lúc này, Nguyệt thị Thánh môn Nguyệt Lâm đi tới, nhìn hai người Thiên Túng nhỏ giọng nói: “Ta xem hai người ngươi cũng tu vi không thấp, có thể luyện đến mức này cũng không dễ dàng gì, không bằng hôm nay các ngươi bán cho Thánh môn ta một chút mặt mũi, ” Nguyệt Lâm từ trong ngực lấy ra một túi tiền vàng nặng trịch, “Chỉ cần hai người các ngươi nhường lại vị trí này, túi tiền vàng này chính là của các ngươi rồi.”Nào ngờ thái độ bố thí của Nguyệt Lâm lại trực tiếp kích thích Thiên Túng cùng Bạch Ngân. Thật sự chưa gặp qua người nào cướp bàn trắng trợn như vậy đấy! Khóe miệng Thiên Túng kéo ra một tia cười lạnh. Nhẫn Ám Ma Huyễn trên tay chợt lóe, một cái hộp liền xuất hiện trong tay.“Lão nãi nãi, chỉ cần hai người các ngươi cút ngay ra khỏi cửa nhà trọ, rương vàng này chính là của các ngươi rồi! Như thế nào? Yêu cầu này không quá phận chứ!” Thiên Túng vừa vuốt rương tiền vàng vừa nói.Hậu quả những lời này của Thiên Túng, trực tiếp khiến ọi người hoàn toàn choáng váng!Bưu hãn a! Chiêu dùng lời nói của người trả lại cho người này thật là quá bưu hãn! Tứ đại công hội ngày thường mặc dù cũng không chịu nhịn Thánh môn. Nhưng Thánh môn ngang ngược càn rỡ cùng loại thái độ tự xưng là đệ nhất thiên hạ chẳng thèm ngó ngàng tới người khác làm cho bọn họ trong lòng thập phần uất ức. Hôm nay, hành động của Thiên Túng chẳng khác nào khiến ấy vị đại nhân Thánh môn mất mặt trước mặt mình, người của tứ đại công hội trong lòng dĩ nhiên thầm dễ chịu! Nhất là Tô Ngọc Linh, Tô Ngọc Cẩn, Duẫn Thiên Diệu cùng Tiêu Hãn, bọn họ thanh nhiên nhiệt huyết, ánh mắt nhìn hai người Thiên Túng đều mang theo một loại thần sắc kính nể.Giờ phút này, Nguyệt Lâm trưởng lão oán độc nhìn chằm chằm Thiên Túng, trên tay thậm chí đã bắt đầu ngưng tụ kiếm khí rồi! Đều nói lòng dạ phụ nữ rất nhỏ, những lời này ở một trình độ nhất định hoàn toàn có đạo lý. Lúc đầu Nguyệt Lâm trưởng lão nghe Thiên Túng gọi nàng lão nãi nãi cũng đã sắp bạo tẩu rồi, hơn nữa Thiên Túng vũ nhục Thánh môn, nữ trưởng lão duy nhất của Thánh môn này xem ra là muốn động thủ!Năng lượng thủy nguyên tố màu lam đậm cuồn cuộn trong tay Nguyệt Lâm. Ngay tại thời điểm nàng muốn vung về phía Thiên Túng, Thiên Túng đột nhiên cử động, chỉ thấy nàng từ trên đầu tháo xuống một đóa băng liên màu u làm thoạt nhìn giống như đồ trang sức. Băng liên kia xoay tròn trên tay Thiên Túng, trong nháy mắt, năng lượng thủy nguyên tố tinh khiết màu lam từ trong cơ thể Thiên Túng nhanh chóng tràn vào bên trong đóa băng liên. Chỉ thấy từng cánh sen nhanh chóng biến thành mũi băng màu lam sắc bén.Cư nhiên là một thanh linh hồn Kiếm Khí!Công hội kiếm tu giả cùng công hội Kiếm Khí lập tức điên cuồng, đội ngũ hai phe nhất thời đứng lên! Phải biết hiện tại toàn bộ đại lục bất quá cũng chỉ có hai ba thanh linh hồn Kiếm Khí! Chỉ có một số cường giả Kiếm Thần đỉnh cao của đại gia tộc ẩn thế mới có. Chẳng lẽ sau lưng đôi nam nữ này có một đại gia tộc hay sao?!Thời điểm Thiên Túng lấy ra linh hồn Kiếm Khí, trong lòng Tiêu Tịch cùng Lục Trong đều rõ ràng. Thánh môn bọn họ hiện tại gặp phải loạn trong giặc ngoài. Hôm nay còn có thể đắc tội với một gia tộc có cường giả Kiếm Thần ở ẩn. Chỉ vì một chỗ ngồi, vụ mua bán này tính thế nào cũng thực thua thiệt!Giờ phút này, Thiên Túng cũng không biết một món đồ linh hồn Kiếm Khí của nàng lại khiến ọi người sinh ra rất nhiều tâm tư. Kỳ thực, ý định ban đầu của nàng rất đơn giản. Trong cuộc đại chiến ở Thánh môn, đám người Thánh môn dĩ nhiên đã biết nàng là thể chất song nguyên tố: quang minh và hắc ám. Nhưng sợ rằng không ai nghĩ đến, nàng lại là tam nguyên thể! Chỉ cần sau này mình chỉ dùng kiếm khí thủy nguyên tố, nhất định sẽ không đưa tới sự hoài nghi của Thánh môn. Hơn nữa, thủy nguyên tố của nàng đã tu luyện tới Kiếm Tông cấp năm, hơn nữa còn là linh hồn Kiếm Khí, thực lực có thể so với Kiếm Tôn cấp hai, như vậy đã đủ để tự vệ.Tâm niệm quay về, Thiên Túng đã đem kiếm khí vận chuyển vào băng liên. Năng lượng thủy nguyên tố của băng liên cùng Nguyệt Lâm phát ra đụng vào nhau, thậm chí không phát ra chút thanh âm nào, lưỡi dao sắc bén trên băng liên liền cắn nát tầng năng lượng thủy nguyên tố của Nguyệt Lâm. Hướng Nguyệt Lâm bay thẳng đi.Nguyệt Lâm bị hù dọa sợ đến hét to một tiếng, muốn gọi ra Kiếm Khí chống cự, nhưng băng liên kia tốc độ thật sự quá nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm bị dọa toàn thân xụi lơ nhắm hai mắt lại. Nàng chỉ cảm thấy mình cổ mình một trận lạnh lẽo sâu tận xương tủy. Nhưng đau đớn lường trước xác thực chậm chạp không thấy đến.Trong nhà trọ một mảnh an tĩnh, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.Ta,... Ta chết rồi sao? Nguyệt Lâm run rẩy mở mắt. Lúc này, Thiên Túng đã thu băng liên về trên đầu của mình, vẻ mặt khinh miệt nhìn Nguyệt Lâm. Sau đó cùng Bạch Ngân ngồi xuống, nâng chén trà lên, lại bắt đầu thập phần thoải mái vừa uống trà, vừa ngắm phong cảnh. Biểu tình lạnh nhạt, giống như mới vừa rồi không có gì phát sinh.Mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên cổ Nguyệt Lâm rõ ràng có một vòng vết máu, tóc chung quanh cũng bị gọt sạch, có thể tưởng tượng, nếu như đao này sâu thêm hai ba phân, Nguyệt Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Hai người Tiêu Tịch cùng Lục Trọng rốt cuộc phản ứng kịp, hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc. Hai người hướng phía sau gật đầu một cái. Đám người Tiêu Kiếm hiểu ý tiến lên, đem Nguyệt Lâm cùng Tần Đỉnh đã ngây người kéo trở lại. Hai người Tiêu Tịch cùng Lục Trọng cũng đi về phía hai người Thiên Túng.Hai người Tiêu Tịch vừa đi vừa phóng thích uy áp của cường giả, nhưng hai người Thiên Túng vẫn thanh nhàn tự nhiên như cũ, không bị ảnh hưởng chút nào. Điều này càng củng cố cách nhìn của hai người họ: đôi nam nữ này nhất định xuất thân từ một gia tộc ẩn thế nào đó! Xem ra vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn!“Nhị vị, thủ hạ của ta không hiểu chuyện đụng phải nhị vị, xin hãy tha lỗi!” Lục Trọng trong miệng mặc dù nói xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn cao ngạo như cũ, muốn cao đến tận nóc nhà. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có người đáp lời, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hai người Thiên Túng vẫn ở chỗ cũ ngắm phong cảnh, bọn họ cũng không hiểu một thành nhỏ rách nát như vậy, nào có nhiều cảnh đẹp như thế!“Già ta xem hai người dáng vẻ bất phàm, không biết nhị vị xuất thân từ gia tộc nào, sư thừa người phương nào?” Tiêu Tịch thấy hai người Thiên Túng căn bản không để ý đến hai bọn họ, cũng không nguyện vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.Thiên Túng nghe xong lời này, tâm trạng khẽ động, nghĩ đến lúc thái độ của mọi người chung quanh đột biến khi nhìn thấy linh hồn kiếm khí của nàng, trong lòng lập tức sáng tỏ mấy phần. Sắc mặt trầm xuống nói, “Gia tộc của ta há tùy tùy tiện tiện có thể nói cho người biết! Hơn nữa gia sư đã ẩn cư, cũng không cho ta nói tục danh của nàng! Ta sao có thể nói cho các ngươi biết!” Thiên Túng một bộ “bằng ngươi cũng xứng biết”, vẻ mặt không khỏi làm mọi người càng quả quyết tin tưởng thân phận của nàng.“Chuyện ngày hôm nay, ta liền không so đo nữa, các ngươi đi nhanh đi, không cần quấy rầy chúng ta ngắm phong cảnh.” Thiên Túng lại phất phất tay, “phong cách quý phái” bộc lộ không thể nghi ngờ.“Nếu tiểu thư không muốn nói, tại hạ dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng. Chuyện ngày hôm nay cũng là chúng ta không đúng, nếu tiểu thư không so đo nữa, vậy chúng ta cũng liền cáo từ!” Nói xong, Tiêu Tịch cùng Lục Trọng mang theo đám người Thánh môn cứ như vậy vội vàng rời đi.Thiên Túng nhìn bóng lưng bọn họ, khóe miệng từ từ hiện ra một tia cười tà mị, tiểu thư của đại gia tộc ẩn thế sao? Thân phận này tựa hồ không tệ a!
Thiên Túng Xinh Đẹp Thiên Túng Xinh Đẹp - Lý Tẫn Hoan