Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 759 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:17:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 7 - Chương 94: Đường Về Bị Tập Kích
Ý Thiên không có đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, mà là lén thương nghị với Hàn Ngọc.
- Băng Tâm Hồ có ý thức của mình, dung hợp với ngươi sẽ giúp tu vị của người tăng lên thật lớn. Nhưng nó dung hợp với ta thì cực kỳ có lợi, bởi vậy chúng ta có thể cho nó trước dung hợp với ngươi, về sau sẽ dugn hợp với ta, sau đó lại dung nhập vào người của ngươi, như vậy có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Hàn Ngọc suy nghĩ, tiếp thu đề nghị của Ý Thiên.
- Ngươi phân tích rất có đạo lý, ta không có dị nghị, trước mắt để nó dung hợp với ta mới là chuyện quan trọng.
Ý Thiên cười nói:
- Chuyện này chúng ta phải chủ động câu thông với nó mới được.
Được Ý Thiên dẫn đạo cho nên hai người và Băng Tâm Hồ đạt thành nhận thức chúng, làm cho Băng Tâm Hồ dẫn đầu dung hợp với Hàn Ngọc, tương lai sẽ kết hợp với Ý Thiên.
Như thế Băng Tâm Hồ nhanh chóng thu nhỏ lại, dùng phương thức vô cùng huyền diệu tiến vào người Hàn Ngọc. Biến thành một khí quan trọng yếu của nàng. Tính cả năm đầu linh mạch cũng dung hợp vào người Hàn Ngọc, thời khắc này cấp động lực cho Băng Tâm Hồ.
Ý Thiên vẫn cầm chặt tay của Hàn Ngọc, tuy ít nói chuyện với nhau, nhưng trong quá trình Băng Tâm Hồ cùng Hàn Ngọc dung hợp với nhau, Ý Thiên và Hàn Ngọc sinh ra tâm linh thương thông, tâm đầu ý hợp.
Một khắc này tâm đầu ý hợp đã kéo gần quan hệ của hai người, một cảm giác quen thuộc tràn ngập đáy lòng của bọn họ.
Hàn Ngọc là người sắc xảo, từ khi Băng Tâm Hồ hy vọng dung hợp với Ý Thiên. Từ đó suy đoán ra Ý Thiên tuyệt không phải phàm nhân.
Với tư cách là chủ kí sinh của Huyễn Lân, nàng cũng hiểu Huyễn Lân cùng Âm Dương Hòa Hợp Phái có quan hệ thế nào, hiểu được mình và Ý Thiên có liên hệ không nói rõ.
Băng Tâm Hồ dung hợp với Hàn Ngọc ước chừng một nén nhang, đợi đến lúc dung hợp sơ bộ xong. Ý Thiên cùng Hàn Ngọc lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Giờ phút này trong sơn cốc, Băng Tâm Hồ biến mất nên lưu lại hố sâu to lớn, băng tuyết gần đó từ từ hòa tan, khí hậu biến hóa rõ ràng, rét lạnh lúc trước đang từ từ ấm lên.
Buông tay của Ý Thiên, Hàn Ngọc hơi có vẻ ngượng ngùng nhìn hắn một cái, thần sắc có chút vũ mị, điểm này khiến Ý Thiên vui vẻ.
Sau đó Hàn Ngọc lóe lên rồi đáp xuống. Đi tới bên cạnh Băng Thiên Tầm và cao thủ Băng Tâm Phái, trên gương mặt xinh đẹp của nàng khó ức chế được vui sướng và hưng phấn.
Ý Thiên phiêu nhiên hạ xuống đất, đi tới bên người Thúy Ngọc, lại cười nói:
- Chúng ta nên rời khỏi nhanh lên, chậm thì sinh biến.
Thúy Ngọc nhìn qua Hàn Ngọc, hỏi:
- Các nàng thì sao?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Các nàng cũng phải rời khỏi, nhưng tạm thời không cùng đồng hành với chúng ta.
Băng Tâm Phái bên này, Băng Thiên Tầm kéo tay Hàn Ngọc, lén hỏi:
- Ngươi bây giờ dung hợp Băng Tâm Hồ, có thể thúc dục nó đưa caot hủ Băng Tâm Phái vào trong Băng Tâm Hồ không, sau đó mang theo các nàng rời khỏi đây?
Hàn Ngọc nói:
- Đây không có vấn đề, ta lập tức sẽ làm.
Tâm niệm khẽ động, Hàn Ngọc câu thông Băng Tâm Hồ, hào quang màu bạc tỏa ra quanh người. Thu các cao thủ Băng Tâm Phái vào trong người, cho các nàng toàn bộ tiến vào Băng Tâm Hồ tu luyện. Không ảnh hưởng tới tu vị của nàng.
Băng Tâm Hồ nằm trong người Hàn Ngọc giống như không gian đặc thù, có thể dung nạp rất nhiều người.
Như vậy cũng giống như có một thế giới càn khôn trong người, gửi vào trong người Hàn Ngọc, có thể tư động vận hành.
Sắc mặt Băng Thiên Tầm đại hỉ, phân phó Cốc Tuyết triệu tập tất cả môn hạ đệ tử, nàng cũng hiểu sau đó có nhiều cao thủ đuổi tới, nếu không sớm rời đi sẽ có phiền toái quấn thân.
Ý Thiên tiến lên tạm biệt Băng Thiên Tầm, Hàn Ngọc, Minh Ngọc, trước mắt tình thế gấp gáp, không phải lúc nói chuyện phiếm, an toàn mới là đầu tiên.
Hàn Ngọc nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt quái dị, nói khẽ:
- Bảo trọng, sau này còn gặp lại.
Ý Thiên cười nói:
- Các ngươi cũng bảo trọng, tin tưởng không lâu sau chúng ta sẽ gặp lại.
Phất phất tay, Ý Thiên mang theo Thúy Ngọc phi thân rời đi.
Một lát sau Hàn Ngọc cũng đưa mấy ngàn đệ tử Băng Tâm Phái đưa vào Băng Tâm Hồ, cùng Băng Thiên Tầm, Cốc Tuyết, Minh Ngọc rời đi.
Đến tận đây Băng Tâm Hồ biến mất, Vân Hoang bảy đại thần tích lại thiếu một chỗ, khiến cho Hư Không Thần Điện cùng Vạn Phật Thần Điện chú ý cao độ.
Sau khi Hàn Ngọc rời đi không lâu, rất nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng chạy tới, một màn trước mắt khiến người ta sợ hãi, trong lúc nhất thời Băng Tâm Hồ biến mất đã nhanh chóng truyền ra mỗi khu vực của Vân Hoang đại lục.
Ngày hôm nay Đạo Châu bên kia cũng truyền đến một tin tức, đạo quan ở sườn núi Thiên Dương Phong cũng cởi bỏ tiên trận, nhưng bên trong lại không có thứ gì, chuyện này khiến cao thủ Bát Cực Thần Điện thập phần tức giận.
Mà càng khiến người ta câm phẫn là, bởi vì phong ấn không có thứ gì nên đưa tới cao thủ tà phái công kích mãnh liệt, điên cuồng tranh đoạt, khiến Bát Cực Thần Điện tổn thất thảm trọng, hao tổn không ít cao thủ.
Lần này cao thủ Bát Cực Thần Điện tề tụ Đạo Châu, vốn là vì tranh đoạt Thần Hồn Ngưng Hình Châu, kết quả không thu hoạch được gì.
Về sau thì biết rõ ràng trong đạo quan có phong ấn bí mật, Bát Cực Thần Điện lại bị cao thủ tà phái đánh lén, ám toán, cướp đoạt, công kích, có thể nói là xuất sư bất lợi, không may cực độ.
Ý Thiên cùng Thúy Ngọc rời khỏi Băng Tâm Hồ không lâu, liền biết được tin tức ở Đạo Châu.
Ý Thiên hết sức cao hứng, Bát Cực Thần Điện gần đây làm việc thuận lợi, nhưng lúc này ăn thiệt thòi lớn, bị Ý Thiên kiếm tiện nghi.
Lần này đi Hư Châu, Ý Thiên thu hoạch cực lớn, chẳng những có được Huyễn Lân, còn nhìn thấy Hàn Ngọc, lại đạt thành hiệp nghị liên minh với Băng Tâm Phái, chuyện này có trợ giúp lớn cho Ý Thiên giao đấu với Bát Cực Thần Điện sau này.
Ý Thiên trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, đặt trụ cột kiên cố.
*********
Sau này Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên, Từ Nhược Hoa ba người từ trong Hồng Vân Tráo đi ra, Ý Thiên đã đi tới biên cảnh Hư Châu cùng Vân Châu.
Giờ phút này Thúy Ngọc lặng yên biến mất, trốn vào trong Hồng Vân Tráo, Tô Nhã Ngọc ba nữ thì hỏi chuyện liên quan tới Băng Tâm Phái.
Ý Thiên nói đơn giản tình huống của Băng Tâm Phái, nhưng không có đề cập Thúy Ngọc.
Ánh mắt Từ Nhược Hoa kinh nghi nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:
- Băng Tâm Phái cứ như vậy bị ngươi thu phục? Nghe qua không ăn khớp a.
Tô Nhã Ngọc cũng không quá tin tưởng, Băng Tâm Phái nổi tiếng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, sao có thể bị năm ba câu của Ý Thiên câm xuống chứ?
Ứng Thải Liên cũng không thèm để ý những thứ này, hỏi chuyện có liên quan tới Huyễn Lân.
- Ngươi đạt được Huyễn Lân, cũng biết Tà Hồng ở nơi nào không?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Trước mắt từ tình huống nắm giữ, Tà Hồng tại Vân Châu, phương vị cụ thể tạm thời không biết. Tà Hồng cùng Huyễn Lân có khác biệt, lần trước căn cứ Thần Hồn Ngưng Hình Châu cảm ứng có thể biết rõ ngoại hình của Huyễn Lân. Nhưng lúc này chỉ nhìn thấy bóng lưng nữ nhân, căn bản không có nhìn thấy bộ dáng Tà Hồng.
Tô Nhã Ngọc ngạc nhiên, cẩn thận hỏi thăm Ý Thiên chuyện có quan hệ manh mối Tà Hồng, trên gương mặt xinh đẹp lâm vào trầm tư.
Đối với Tà Hồng, trước mắt chỉ biết có quan hệ tới nữ nhân, nhưng nữ nhân kia là ai, bộ dáng như thế nào thì không rõ, thậm chí ngay cả phương vị đại khái cũng không rõ ràng.
Rất nhanh bốn người đã rời khỏi khu vực Hư Châu, tiến vào cảnh nội Vân Châu Hoàng Kim quốc.
Trước mắt Ý Thiên đang đi theo đường cũ quay về, ý định tiến vào Vân Châu tìm kiếm Tà Hồng, mau chóng gom góp Tam Tuyệt thần binh.
Nhưng mà lúc này đi tới thì tâm tính khác biệt rất lớn, Ý Thiên cũng không có nóng lòng chạy đi, cũng không có lựa chọn phi hành trên không trung, mà là chọn dùng phi hành tầng trời thấp, cảnh này khiến cao thủ dưới đất chú ý tới.
Buổi chiều giờ Dậu, Ý Thiên trong quá trình quay về cảm nhận được nhuệ khí bức người, chuyện này khiến hắn đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng đình chỉ tiến lên.
- Như thế nào?
Phát giác được Ý Thiên dừng lại, Tô Nhã Ngọc mở miệng hỏi thăm.
- Có biến, ta cảm giác được sát khí.
Ba nữ nghe vậy cả kinh, cẩn thận lưu ý tình huống bốn phía, phát hiện vài dặm phía trước có một ngọn núi có thân ảnh đang đứng, đang nhìn qua đám người Ý Thiên.
Cách xa nhau vài dặm, ánh mắt nhuệ khí bức người khiến bốn người Ý Thiên cảm thấy kinh hãi.
- Đây là một cao thủ, chúng ta ngàn vạn phải cẩn thận.
Trong bốn người, Tô Nhã Ngọc tu vị cao nhất, trên gương mặt của nàng mang theo thần thái ngưng trọng.
Từ Nhược Hoa nghi vấn nói:
- Chúng ta mới tới Vân Châu, chắc có lẽ không có cừu nhân gì đâu, tại sao người này lại tràn ngập sát khí với chúng ta?
Ứng Thải Liên nói:
- Vân Châu còn loạn hơn Nam Dương, giết người là không cần lý do. Chỉ cần hắn cao hứng, hắn muốn giết ai thì giết, hoàn toàn không có nguyên nhân.
Sắc mặt Ý Thiên kỳ dị, trầm giọng nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa trốn không khỏi. Nếu như chúng ta Bát Cực Thần Điện còn không sợ, há quan tâm người trước mặt làm gì.
Tâm tính quyết định kết quả, tính cách quyết định vận mệnh.
Khi Ý Thiên lập chí muốn quét ngang tất cả, hắn đã không cần quan tâm kẻ thù là ai.
Đương nhiên lỗ mãng xúc động không nhắc tới làm gì, tỉnh táo ứng đối cũng không phải là biểu hiện của nhu nhược.
Ba nữ nhìn qua Ý Thiên, cảm nhận được kiên định trên người của hắn, ai cũng không có nói lời phản đối.
Nam nhân có đôi khi nên biểu hiện cường thế một chút, chỉ như vậy mới có thể hấp dẫn nữ nhân ái mộ.
Nam nhân nhu nhược cho tới bây giờ không lấy được niềm vui của nữ nhân.
Tiếp tục đi về phía trước, Ý Thiên mang theo ba nàng đi tới phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt người kia, nhìn thấy thân ảnh nhuệ khí bức người.
Dưới ánh mặt trời, đó là một nam nhân mặc áo xanh, trên người mang theo áo choàng màu đen, cho người ta cảm giác âm trầm lãnh khốc.
Nam tử áo xanh này tướng mạo bình thường, nhưng mà hắn cho người ta cảm giác bưu hãn mạnh mẽ.
Chuyện này đối với bốn người Ý Thiên mà nói là quá lạ lẫm, ai cũng không biết là ai, nhưng khí thế của nam tử áo xanh mang theo nhuệ khí bức người.
- Ngươi đang đợi ta?
Nhìn qua nam tử áo xanh, Ý Thiên không hỏi hắn là ai, mà hỏi thăm mục đích của hắn.
Nam tử áo xanh hờ hứng, nói:
- Ngươi rất thông minh, cảm giác cũng rất nhạy cảm.
Ứng Thải Liên nghi vấn nói:
- Chúng ta không quen nhau, ngươi làm gì phải gây khó dễ cho chúng ta?
Nam tử áo xanh lạnh lùng nói:
- Giết chóc là không có lý do gì cả, không có nguyên nhân. Có nguyên nhân có lý do giết chóc phải gọi là kế sách.
Từ Nhược Hoa nói khẽ:
- Là ma đầu giết người mà sống, có ý nghĩa sao?
Nam tử áo xanh phản nói:
- Nếu như không có ý nghĩa, ta xuất hiện ở đây làm gì?
Ý Thiên tập trung hai mắt nam tử, trầm giọng nói:
- Mục đích của ngươi là gì?
Nam tử áo xanh lãnh khốc nói:
- Giết ngươi.
Ý Thiên cũng không tức giận, hỏi ngược lại:
- Nếu không thể giết ta thì sai?
Nam tử áo xanh lạnh lùng nói:
- Không giết được ngươi, ta chết!
Tô Nhã Ngọc nhíu mày, khó hiểu nói:
- Tại sao phải giết hắn, ngươi là ai?
Nam tử áo xanh nhìn qua Tô Nhã Ngọc liếc, hờ hững nói:
- Ta không có nổi danh, người quen gọi ta là Thanh Ưng.
Ý Thiên chưa từng nghe qua cái tên Thanh Ưng này, không biết Thanh Ưng là ai.
Từ Nhược Hoa cùng Ứng Thải Liên cũng lần đầu nghe được cái tên này, trên mặt mang theo biểu lộ nghi hoặc.
Nhưng mà Tô Nhã Ngọc đang được hai chữ Thanh Ưng thì thân thể rùng mình, bật thốt lên nói:
- Ngươi là nhân vật khó chơi của Vân Châu, dùng ám sát nổi danh, Thanh Ưng?
Nam tử áo xanh nghiêng mắt nhìn qua Tô Nhã Ngọc liếc, cam chịu lời của nàng.
Ứng Thải Liên hiếu kỳ nói:
- Thanh Ưng là ai khiến ngươi lưu ý như thế?
Tô Nhã Ngọc nhìn qua nam tử áo xanh, biểu lộ nghiêm túc nói:
- Trong truyền thuyết, Thanh Ưng xuất đạo hai mươi năm, giết người quá ngàn, trong đó cao thủ cấp Vũ Đế có mười tám người, chưa bao giờ có một lần thất thủ. Phàm là người bị Thanh Ưng nhìn chằm chằm vào thì không ai không chết, cũng không ai chạy trốn được.
Sắc mặt Ứng Thải Liên kinh biến, Từ Nhược Hoa cùng Ý Thiên tâm thần đại chấn, không thể ngờ nam nhân dung mạo bình thường này lại khó chơi thế.
- Tiểu tử, không muốn các nàng cùng chết với ngươi, ngươi nên bảo các nàng rời đi đi.
Giọng của Thanh Ưng lộ ra hàn ý, làm cho lòng người run sợ.
Ý Thiên nhíu mày, khóe miệng mang theo vui vẻ lãnh khốc, nhìn ba nữ nói:
- Các ngươi trước tiên lui ra đi, ta đúng là muốn nhìn hắn làm sao giết ta.
Tô Nhã Ngọc trầm giọng nói:
- Đây chính là nhân vật truyền kỳ, ngươi không nên mạo hiểm. Lựa chọn sáng suốt là rời khỏi nơi đây, hoặc là bảo Nạp Lan Tú Quyên ra tay.
Từ Nhược Hoa đồng ý lời của Tô Nhã Ngọc, khuyên nhủ:
- An toàn làm chủ, rất nhiều người đang lo lắng cho ngươi, ngươi không cần thiết làm ọi người...
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Hảo ý của các ngươi ta tâm lĩnh, nhưng ý ta đã quyết, các ngươi lui ra đi.
Ba nữ nhìn nhau, thấy thần sắc Ý Thiên kiên định, đành phải bất đắc dĩ thối lui.
Đỉnh núi, Thanh Ưng cùng Ý Thiên giằng co nhau, hào khí vô cùng ngưng trọng.
- Chuẩn bị cho tốt chưa, ta sắp ra tay.
Ý Thiên hờ hững cười nói:
- Trước khi ra tay có chuyện cần hỏi ngươi, nếu như ngươi chết trong tay của ta, ngươi có hối hận không?
Thanh Ưng cười lạnh nói:
- Người chết không biết hối hận.
Ý Thiên cười nói:
- Tốt, nói hay lắm. Ta trước khi giết ngươi chỉ muốn hỏi vậy thôi.
Hai tay chắp sau lưng, Ý Thiên không có chút phòng ngự nào cả, chuyện này khiến ba nữ sợ hãi, đều cho rằng Ý Thiên điên rồi.
Ánh mắt Thanh Ưng khẽ biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi đang thản nhiên đối mặt cái chết sao?
Ý Thiên phản nói:
- Ngươi sai rồi, ta hôm nay tứ chi bất động cũng có thể giết ngươi.
Ánh mắt Thanh Ưng giận dữ, khẽ nói:
- Vậy sao? Ta đúng là muốn nhìn một chút đấy.
Lời nói còn bên tai, Thanh Ưng lập tức xuất hiện trước mặt của Ý Thiên, năm ngón tay hóa thành ưng trảo công kích trái tim của Ý Thiên.
Thiên Thánh Thiên Thánh - Tâm Mộng Vô Ngân