You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 759 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:17:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 7 - Chương 65: Thúy Ngọc Ra Tay
ến Phi Hoa cười lạnh nói:
- Vân Hạo Dương, thời điểm ngươi gặp gỡ ta thì nên trốn từ xa đi, đó mới là cử chỉ sáng suốt, đáng tiếc ngươi không có làm như vậy.
Ý Thiên cười nói:
- Đây là Đạo Châu, cũng không phải là U Châu, tại sao ta phải tránh né? Chẳng phải ngươi cảm giác mình là U Châu tứ thiếu gia, không đặt cao thủ Đạo Châu vào mắt?
Yến Phi Hoa cười to nói:
- Ngươi tính là cái gì, đây là chuyện của ta và Tô Nhã Ngọc, ngươi không muốn chết thì cút qua một bên, ta có thể xem mặt mũi của Duyến Nhược Thủy mà tha cho ngươi.
Ý Thiên thu hồi vui vẻ, nói:
- Xem mặt mũi đã gặp nhau, ta hy vọng ngươi không nên khó xử Tô cô nương, nàng là bằng hữu của ta.
Yến Phi Hoa cười to nói:
- Bằng hữu? Nàng đã từng học qua kiếm pháp của Cổ Kiếm Tông chúng ta, hôm nay lại đi qua phái khác, đây chính là đại bất kính với Cổ Kiếm Tông.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Vân Châu không giống với U Châu, người tu chân có thể lựa chọn nhiều loại kỹ năng tiến hành tu luyện, kiếm thuật không phải của riêng ai. Tại Vân Châu đây là chuyện bình thường, ngươi lại cắn chết không buông, không nên ép ta rời khỏi môn phái khác, không cho phép tu luyện pháp quyết môn phái khác. Nói cho cùng, ngươi lòng mang làm loạn, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi.
Yến Phi Hoa giận dữ, dường như bị lời này của Tô Nhã Ngọc vạch trần suy nghĩ của mình, sát khí bắn ra ngoài.
- Câm miệng! Ngươi là ai, ta có ý đồ gì với ngươi, quả thực nói hưu nói vượn, ta giết ngươi.
Một kiếm chém ra, kiếm khí thành mây, kiếm quang lợi hại chém nát thiên địa, hóa thành cột sáng vô kiên bất tồi, trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của Tô Nhã Ngọc.
Sắc mặt Ý Thiên khẽ biến, huy kiếm phản kích, hào quang đỏ thẫm nghênh tiếp một kích của Yến Phi Hoa, kết quả kiếm quang trong nháy mắt bị nghiền nát, thân thể chấn động lắc lư, rơi xuống mặt đất.
Thần sắc Tô Nhã Ngọc sững sờ, tay phải chỉ lên trời, cột sáng như lòng bàn tay bắn ra, nghênh tiếp một kích của Yến Phi Hoa, dễ dàng đánh tan kiếm trụ của hắn, bản thân cũng chấn động bị thương rơi xuống đất.
Liên Thiết Phong thấy thế thét lên bén nhọn, trong vải bố sau lưng có một vật bay ra, đón gió hóa thành một con Phi Thiên Hổ phóng qua phía Yến Phi Hoa.
Đây là lợi khí phòng thân của Liên Thiết Phong, giờ phút này cũng không do dự thả ra, chỉ cầu có thể đánh lui Yến Phi Hoa.
- Thiết Phong không thể, trong tay hắn vod đại hải chi tâm là cửu cấp tiên khí, sẽ làm bị thương Phi Thiên Hổ."
Lúc Ý Thiên la hét, chuẩn bị thi triển ý niệm công kích chuyển di chú ý của Yến Phi Hoa, Thúy Ngọc lại nói trong đầu của hắn.
- Nơi này nên giao cho ta đi.
Hào quang lóe lên, Thúy Ngọc xuất hiện trên lưng Phi Thiên Hổ, hai tay bắt quyết, trong lòng bàn tay có vầng sáng hội tụ, trong nháy mắt hình thành quang diễm rực rỡ, nghênh tiếp kiếm thứ hai của Yến Phi Hoa chém ra.
Đến lúc đó quang diễm cùng kiếm trụ gặp nhau giữa không trung, lực ma sát nhanh chóng nổ tung, sinh ra tính hủy diệt tác dụng lên người của Yến Phi Hoa cùng Thúy Ngọc, hai người bay ra phía sau.
Phi Thiên Hổ vôn cùng thân thiết với Thúy Ngọc, chở đi nàng bay ra phía sau, giảm bớt tác dụng của vụ nổ.
Yến Phi Hoa không ngờ mỹ nữ tuyệt sắc này còn có được thực lực cực kỳ đáng sợ, hắn bị đánh trọng thương phun máu.
Thúy Ngọc trời sinh tính nhu hòa, nhưng tu vị mấy ngàn năm cũng rất kinh người.
Lúc này Ý Thiên mà ra tay, tuy không có tổn thương nhưng mà Yến Phi Hoa cũng không thật sự hy vọng có dây dưa, sẽ ra tay nặng hơn.
Xoay người trở ra, Yến Phi Hoa sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Thúy Ngọc, quát:
- Ngươi là ai, vì sao nhúng tay việc này?
Thúy Ngọc ôn nhu nói:
- Ta là bằng hữu của hắn, ta không cho phép ngươi làm bị thương bọn họ.
Nhìn qua xinh đẹp Thúy Ngọc, Yến Phi Hoa trong mắt lưu lu ra một cổ đố kỵ, giọng căm hận nói:
- Vân Hạo Dương, ngươi đúng là có bản lĩnh, đi tới chỗ nào đều cũng có nữ nhân cứu ngươi. Có bản lĩnh ngươi cũng đừng có trốn sau lưng nữ nhân, quang minh chính đại đấu với ta một lần đi.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không oán không cừu, ta không muốn dây dưa với ngươi.
Đi tới bên người Thúy Ngọc, Ý Thiên gọi Tô Nhã Ngọc, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong tới bên người, cùng phi thân rời đi.
Yến Phi Hoa lách mình chặn đường, lại bị Thúy Ngọc trực tiếp ngăn lại, liên tục nếm thử nhiều lần không có kết quả, Yến Phi Hoa tuy tức giận nhưng cũng đành chịu, cũng bỏ đi..
Sau khi chấm dứt dây dưa với Yến Phi Hoa, Thúy Ngọc liền biến mất thần bí, đã trở lại bên cạnh Ý Thiên.
Kiếm Vô Địch hiếu kỳ nói:
- Vân đại ca, mỹ nữ vừa rồi là ai, sao ta cảm thấy ngươi càng ngày càng thần bí vật?
Liên Thiết Phong cùng Tô Nhã Ngọc đều nhìn qua Ý Thiên, hiển nhiên đều muốn biết.
- Đó là bằng hữu của ta, về sau có cơ hội thì các ngươi sẽ gặp nàng. Phía trước chính là Thiên Duyến Sơn Trang, ta đã cảm nhận được khí tức của tiểu thư.
Đối ngoại Ý Thiên vẫn gọi Duyến Y Mộng là tiểu thư.
Kiếm Vô Địch phàn nàn, nói thầm:
- Vân đại ca hẹp hòi nhất, nói tới mỹ nữ là giấu đi.
Liên Thiết Phong nghe vậy cười cười, thu hồi Phi Thiên Hổ.
Tô Nhã Ngọc thì biểu lộ cổ quái, ánh mắt lưu ý Ý Thiên, hiển nhiên là càng hứng thú với hắn hơn.
Ý Thiên rất nhanh đi vào Thiên Duyến Sơn Trang, nhìn thấy Duyến Y Mộng, nhưng mà Ý Thiên chưa từng nghĩ tới bên người Duyến Y Mộng còn có người mà Ý Thiên quen, đó chính là Tử phủ Viên Tử Di.
Trước đây Tử phủ cùng Thiên môn gày bẫy hãm hại Duyến Nhược Thủy, hôm nay Tử phủ Viên Tử Di lại xuất hiện tại Thiên Duyến Sơn Trang, chuyện này làm sao không khiến Ý Thiên giật mình chứ?
Song phương gặp nhau, Duyến Y Mộng nhìn qua Tô Nhã Ngọc, thần sắc hơi có vẻ khác thường, nói khẽ:
- Tô cô nương đúng là khách ít thấy.
Tô Nhã Ngọc nói:
- Mạo muội mà đến, đã làm thánh nữ chê cười. Vừa vặn, ta cũng nên cáo từ rời đi.
Nhìn qua Ý Thiên, Tô Nhã Ngọc quay người định rời khỏi.
- Tô cô nương xin dừng bước.
Ý Thiên đi tới bên cạnh Tô Nhã Ngọc, nói khẽ:
- Ngươi trước mắt có thương tích trên người, mà hiện tại là thời buổi rối loạn, không nên rời đi.
Tô Nhã Ngọc trầm ngâm nói:
- Ngươi hy vọng ta lưu lại?
Ý Thiên nhìn qua Viên Tử Di, truyền âm nói:
- Ta lập tức có việc muốn rời khỏi, ta muốn mời ngươi ở lại chiếu cố cho Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch. Về phần vật ngươi muốn tìm kiếm ta biết rõ ở đâu.
Con mắt Tô Nhã Ngọc sáng ngời, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nói:
- Nghe qua đại danh Thiên Duyến Sơn Trang, nếu có thể được nhìn thấy, cũng xem như chuyến này không tệ.
Ý Thiên nhìn qua Duyến Y Mộng, cười nói:
- Thiên Duyến Sơn Trang là nơi đãi khách rất tốt, Tô cô nương là khách quý như vậy, đúng là hiếm có.
Duyến Y Mộng nói:
- Ta đang muốn mời Tô cô nương ở mấy ngày, sơn trang này hai ngày nay có nhiều khách quý, mọi người cũng dễ dàng trao đổi với nhau.
Tô Nhã Ngọc nghe vậy ánh mắt khẽ biến, Duyến Y Mộng nói khách quý không ít thì nghe ra không ổn, nhưng không có cự tuyệt, gật đầu đồng ý.
Thiên Thánh Thiên Thánh - Tâm Mộng Vô Ngân