When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 759 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:17:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 113: Vạch Trần Chân Tướng
am Cung Tuấn Trì cùng Nam Cung Uyển Nghi chiến đấu thì người được lợi nhất không phải là Phủ nguyên soái cùng Huyền Dương Cung sao?
Nếu như hai phe này nhân lúc cháy nhà hôi của, như vậy Nam Cung thế gia chắc chắn sẽ nguy hiểm, đây là thường thức mà ai cũng hiểu được, Nam Cung Tuấn Trì cũng khẳng định hiểu rõ, vì sao hắn vẫn giống trông khua chiên, không tiếc dẫn sói vào nhà, trước mắt bao người khiêu khích Duệ Phong Lâu?
Cười quái dị, Nam Cung Tuấn Trì quét mắt nhìn qua tình huống bốn phía, cười hắc hắc nói:
- Rất tốt, mọi người tới đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Nam Cung Uyển Nghi đạm mạc nói:
- Ngươi muốn giải quyết mọi chuyện trước mặt mọi người như vậy, ngươi sẽ không sợ hoàn toàn ngược lại, vác đá đập chân mình sao?
Nam Cung Tuấn Trì cười nói:
- Trời có ngày đêm, người có thiện ác, không có chuyện thập toàn thập mỹ đâu.
Nam Cung Uyển Nghi khẽ nói:
- Rất tự tin ah, ngươi cho rằng cuộc chiến hôm nay mình thắng chắc rồi?
Nam Cung Tuấn Trì tự phụ nói:
- Không có nắm chắc tất thắng thì sao ta dám khua chiêng giống trống như vậy?
Lời này làm cho người ta kinh ngạc, ít nhất Duệ Phong Lâu còn không rõ vì sao Nam Cung Tuấn Trì tự phụ như thế.
Nam Cung Uyển Nghi cùng Ý Thiên trao đổi ánh mắt, nhìn thấy thần thái bất an trong mắt của nhau:
- Như thế, ngươi còn chờ cái gì?
Nam Cung Uyển Nghi không chút yếu thế nào cả.
Nam Cung Tuấn Trì cười âm hiểm, nói:
- Ta đang đợi ngươi tỏ thái độ ah, nếu là ngươi chịu quy thuận ta, tất cả sẽ dễ giải quyết.
Nam Cung Uyển Nghi cười lạnh nói:
- Ta nhìn ngươi còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ mộng hão huyền. Cổ Ngũ nghe lệnh, trong mười chiêu tháo đầu trên cổ Nam Cung Đức Vận xuống.
Cổ Ngũ nghe xong chấn động, trầm giọng nói:
- Cổ Ngũ lĩnh mệnh.
Bước lên phía trước, thân ảnh Cổ Ngũ hấp dẫn ánh mắt nhiều người, đại chiến hết sức căng thẳng, dường như màn đặc sắc sắp trình diễn.
- Chậm đã!
Thời điểm Cổ Ngũ khởi hành thì Nam Cung Tuấn Trì quát:
- Gấp cái gì! Hôm nay sẽ ọi người câu trả lời, nhưng trước khi xử lý chuyện Huyền Thiên Bảo Tháp và Duệ Phong Lâu, còn có việc riêng cần giải quyết trước tiên.
Nam Cung Uyển Nghi lạnh lùng nói:
- Bây giờ còn cần thiết bàn việc công hay việc riêng sao?
Nam Cung Tuấn Trì lớn tiếng nói:
- Đương nhiên là cần thiết, ân oán của ta và ngươi đó là chuyện của Nam Cung thế gia, thuộc về việc công. Mà ân oán của ta và tiểu tử kia là việc riêng, nhất định phải công và tư rõ ràng, xử lý thích đáng.
Nam Cung Uyển Nghi nghe vậy chấn động, vô ý thức nhìn qua phía Ý Thiên, phát hiện trên mặt của hắn mang theo vẻ đắng chát, giống như đã đoán ra được sẽ có chuyện này.
Ý Thiên phất tay gọi Cổ Ngũ về, lập tức đi lên phía trước một bước, biểu lộ đạm mạc nhìn qua Nam, Cung Tuấn Trì,
Lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi có ý định nói việc riêng trước, nếu ta không cho ngươi cơ hội, có phải ngươi chết không nhắm mắt sao? Nói đi, ngươi muốn xử lý việc riêng giữa chúng ta như thế nào, làm thế nào với chuyện của chúng ta đây?
Nam Cung Tâấn Trì cười lạnh, nói:
- Nói tới việc riêng, ân oán giữa ta và ngươi người ở nơi này không ít người biết tới. Nếu như chỉ xử lý việc riêng của ta thôi thì quá ích kỷ rồi, cũng nên cho nhiều người có cơ hội báo thù a.
Ý Thiên khinh thường nói:
- Nói cả buổi, ngươi không có gì hơn ngoài việc mượn dao giết người sao. Tu vị Vũ Đế của ngươi quá bất lực rồi, thật sự làm mất mặt Nam Cung thế gia.
Lời này thập phần bất kính, lại chọc giận Nam Cung Đức Vận.
- Câm miệng, ngươi là ai, lại dám vô lễ như vậy.
Ý Thiên nhíu mày, cười lạnh nói:
- Ngươi dám nói ta bất kính, bộ không sợ ta giết ngươi ngay lập tức sao?
Nam Cung Đức Vận giận dữ, đang muốn mở miệng thì lại bị Nam Cung Tuấn Trì ngăn lại.
- Tiểu tử đừng vội đắc ý, ngươi không chờ được thì lão phu sẽ thanh toàn cho ngươi.
Hai tay vỗ nhẹ, một đạo thân ảnh từ trong đám người lao ra, đáp xuống trước mặt Nam Cung Tuấn Trì, đối diện với Ý Thiên.
Nhìn kỹ thì đó là một thanh niên tuấn tú, hắn hiện thân làm toàn trường oanh động, bởi vì thân phận của hắn đặc thù.
Ý Thiên lúc này nhìn qua Dương Viêm đột nhiên xuất hiện, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, lại nghĩ tới một chuyện.
Ý Thiên không biến sắc, lạnh lùng như trước, im lặng nhìn qua Dương Viêm, bộ dáng không thèm để ý.
Dương Viêm vẻ mặt âm hiểm, thần sắc thập phần đắc ý, mang theo biểu lộ hả hê rõ ràng.
- Thật sự trầm ổn nha, đáng tiếc ngươi không dấu được đâu, giả chính là giả, vĩnh viễn không thể thành thật được.
Tâm thần Ý Thiên chấn động, không rõ sơ ý ở đâu, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Cười lạnh, Ý Thiên lãnh khốc nói:
- Ngươi tới đây vì nói những lời này? Hậu quả trêu chọc ta ngươi chắc cũng hiểu rõ mà.
Dương Viêm cười to nói:
- Chớ đắc ý tước mặt của ta hôm nay nếu ngươi còn sống rời khỏi nơi này, tên của Dương Viêm ta sẽ ghi ngược.
Ý Thiên hừ lạnh nói:
- Hôm nay tên của ngươi sẽ ghi ngược, nhưng mà ngươi chưa chắc còn mạng mà đọc ngược đâu.
Nam Cung Tuấn Trì châm chọc, nói:
- Tiểu tử thật cuồng vọng. Dương Viêm không nên nói nhảm với hắn, trực tiếp vào chủ đề đi.
Lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người ý thức được có biến phát sinh, có thể cụ thể là tình huống như thế nào tuyệt đại đa số mọi người không biết rõ tình hình.
Lan Hinh bận tâm, lớn tiếng nói:
- Thiếu gia, đừng nói nhảm với chúng, trực tiếp giết bọn chúng đi.
Dương Viêm nhíu mày, lớn tiếng nói:
- Như thế nào, muốn giết người diệt khẩu ah, ngươi có tật giật mình?
Ý Thiên hờ hững nói:
- Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm biến thành thi thể rồi, còn có cơ hội giương nanh múa vuốt sao?
Dương Viêm tức giận nói:
- Tốt, đủ cuồng vọng, ta nhìn ngươi có thể cuồng bao lâu. Hiện tại ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại giả mạo Nam Cung Phi Vũ, trà trộn vào Nam Cung thế gia, ngươi có rắp tâm gì, có phải có âm mưu quỷ kế hay không, muốn cướp lấy hoặc phá hủy cơ nghiệp Nam Cung thế gia tại Phi Vân thành hay sao?
Lời này vừa ra, toàn trường khiếp sợ, đặc biệt là cao thủ Duệ Phong Lâu trừ Nam Cung Uyển Nghi ra, sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt kinh nghi nhìn qua thân ảnh của Ý Thiên.
Người xem cuộc chiến không ngừng dị nghị, không ít người hoài nghi thân phận Ý Thiên và cũng có hoài nghi dụng tâm của Dương Viêm.
Tâm thần Ý Thiên đại chấn, tuy sớm có cảm giác, nhưng chân chính đối mặt thì hắn vẫn cảm thấy khiếp sợ như trước.
Cũng may Ý Thiên sớm có chuẩn bị, hỉ nộ không lộ, bởi vậy người ngoài căn bản không cách nào từ biểu lộ trên mặt của hắn nhìn ra cái gì.
Lan Hinh khó thở nổi giận mắng:
- Nói hưu nói vượn, ngươi dám vu oan thiếu gia, ta muốn giết ngươi.
Ý Thiên phất tay ngăn cản Lan Hinh, lạnh nhạt nói:
- Thanh giả tự thanh, không cần chấp nhất với hắn. Hắn thậm chí có tâm gây sự với ta, thủ đoạn này không cần chú ý tới.
Dương Viêm tức giận, cười nói:
- Xú tiểu tử rất tốt, lại không dám thừa nhận. Ngươi cho rằng ta chỉ nói mà không làm, không có chứng cớ sao?
Ý Thiên đạm mạc nói:
- Ngươi đã có chứng cớ, vậy lấy ra cho ta xem!
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Ý Thiên, âm thầm truyền âm nói:
- Ngươi nếu thật cho hắn tiếp tục náo tiếp như vậy, vạn nhất...
Ý Thiên hồi trở lại an nói:
- Ta tự có chừng mực, tỷ tỷ không cần hỏi nhiều.
Dương Viêm tập trung vào hai mắt Ý Thiên, cười lạnh nói:
- Ta hôm nay sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục, chính mình thừa nhận không phải Nam Cung Phi Vũ.
Ý Thiên khẽ nói:
- Chỉ sợ ngươi không có có bản lãnh đó.
Dương Viêm nói:
- Chúng ta chờ xem. Nếu chứng minh ngươi không phải là Nam Cung Phi Vũ, có mấy chuyện cần nói rõ trước. Thứ nhất, Nam Cung Phi Vũ từng là tuyệt thế thiên tài của Nam Cung thế gia, mười tuổi đã tấn thăng làm Vũ Hồn, đáng tiếc mười năm sau đó không gượng dậy nổi, thẳng đến hai tháng trước xảy ra vấn đề, bị Nam Cung Kiến Hoa thân là Võ Tôn đuổi giết, đại nạn không chết thì nhanh chóng quật khởi. Việc này dấu diếm chuyện ẩn bên trong, nếu không phải ngươi giả mạo Nam Cung Phi Vũ, đây giải thích thế nào?
Ý Thiên mỉa mai nói:
- Ta đại nạn không chết, cần phải giải thích với ngươi sao?
Dương Viêm cười lạnh nói:
- Ngươi căn bản không phải đại nanjk không chết gì, ngươi thấy Nam Cung Phi Vũ bị Nam Cung Kiến Hoa đánh trọng thương cho nên âm thần sát hại Nam Cung Phi Vũ, sau đó hủy thi diệt tích, lại giả mạo Nam Cung Phi Vũ, trở thành người trăng hoa.
Ý Thiên cười to nói:
- Sức tưởng tượng của ngươi quá tốt, tại sao ta không giết Nam Cung Kiến Hoa, sau đó giả trang thành hắn, như vậy không tốt sao? Ta thấy Võ Tôn rất tốt, lại đi giả mạo một Vũ Hồn, thực sự chỉ có ngươi mới nghĩ ra.
Ý Thiên tỉnh táo cơ trí, thong dong ứng đối, biểu hiện rất xuất sắc.
Dương Viêm phản bác:
- Ngươi giả mạo Nam Cung Phi Vũ, tự nhiên là dụng tâm kín đáo, ngươi muốn đạt được Từ Nhược Hoa, còn có nha hoàn Lan Hinh bên cạnh Nam Cung Phi Vũ.
Ý Thiên cười ha ha, chất vấn:
- Ngươi có chứng cớ gì? Ngươi nói những thứ này chỉ là ngươi đoán mà thôi.
Dương Viêm cười lạnh nói:
- Nam Cung Phi Vũ yên lặng mười năm, cũng từ sau khi xảy ra vấn đề đột nhiên quật khởi, điểm này ngươi giải thích như thế nào?
Ý Thiên khẽ nói:
- Ta dựa vào cái gì giải thích với ngươi, ngươi là ai? Huyền Dương Cung cùng Nam Cung thế gia thế bất lưỡng lập, ngươi lại cấu kết Nam Cung Tuấn Trì vu hãm ta, chỉ dựa vào điểm này, Nam Cung Tuấn Trì hắn đã không đủ tư cách làm bảo chủ Huyền Thiên Bảo Tháp rồi.
Dương Viêm tức giận nói:
- Im miệng, ngươi đừng vội né chủ đề, ngươi thích thế nào thì thích, đã nói ra thế thân giả mạo của ngươi rồi, ngươi giả mạo Nam Cung Phi Vũ là bụng dạ khó lường, muốn cướp lấy cơ nghiệp Nam Cung thế gia tại Phi Vân thành, chiếm lấy Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, dùng thỏa mãn tư dục của ngươi.
Nam Cung Tuấn Trì quá:
- Ngươi không nên giật chủ đề tới chuyện Huyền Dương Cung cùng Nam Cung thế gia, ngươi không thể giải thích tất cả chuyện này đã nói lên ngươi là giả mạo, là công địch của Nam Cung thế gia, mỗi ngườ đều có thể tru.
Nam Cung Đức Vận nhìn qua Ý Thiên, cười nhạo nói:
- Tiểu tử, thật cũng được, giả cũng không sao, ngươi nên ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.
Ý Thiên hừ nhẹ nói:
- Ngươi thật cho rằng ta giải thích không hợp lý? Các ngươi đã chưa từ bỏ ý định, ta sẽ nói cho các ngươi biết. Sau khi ta tấn chức Vũ Hồn thì từng đi qua Xích Huyết Phong, tại Kỳ Lân động ăn được Kỳ Lân Thánh Quả, lúc này khiến ta mười năm sau không gượng dậy nổi. Truy cứu nguyên nhân, Kỳ Lân Thánh Quả chỉ bằng người tu luyện tới Võ Tôn về sau mới có thể hấp thu tinh hoa, do đó tu vị tăng nhiều. Tại không có tấn chức Võ Tôn trước khi ăn vào Kỳ Lân Thánh Quả, cơ hồ tất cả người tu luyện đạt được thánh quả đều ăn nó. Bởi vì chuyện này cho nên ta mười năm không tiến thêm. Thẳng đến khi Nam Cung Kiến Hoa ra tay đuổi giết, ta được người ta cứu, được ân nhân tương trợ cho nên tấn thăng làm Võ Tôn, từ đó về sau bằng vào Kỳ Lân Thánh Quả mà một bước lên mây, có địa vị hnuw bây giờ.
Ý Thiên nói như vậy khiến người ta khiếp sợ, trừ mấy người bên cạnh hắn ra, ai cũng không biết Nam Cung Phi Vũ từng ăn Kỳ Lân Thánh Quả là tuyệt thế tiên phẩm.
Dương Viêm vẻ mặt ngạc nhiên, phản bác nói:
- Ngươi nói hưu nói vượn, tuyệt đối không có chuyện này.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Ngươi không tin? Ta cho ngươi tận mắt nhìn thấy.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên phóng xuất khí tức Kỳ Lân Thánh Quả ra, tiên khí đậm đặc bao phủ trong không khí, lập tức khiến cao thủ ở đây chú ý.
Tàn Thức U Hồn Tông thiếu chủ Vệ Thiên Minh kinh nghi nói:
- Thật sự là khí tức của Kỳ Lân Thánh Quả, không thể ngờ ngươi có tiên duyên bực này, chẳng trách tu vị tấn chức tốc độ kinh người như thế.
Dương Viêm vừa sợ vừa giận, Nam Cung Tuấn Trì cảm thấy ngoài ý muốn, không thể ngờ trong người Ý Thiên thật sự có thứ tốt như Kỳ Lân Thánh Quả.
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Dương Viêm, mắng:
- Tiểu nhân vô sỉ, chỉ biết vu oan giá họa, thật đê tiện.
Dương Viêm quát:
- Câm miệng, cho dù hắn phục dụng Kỳ Lân Thánh Quả, hắn có thể trong thời gian hai tháng từ Vũ Hồn tấn thăng làm Thánh Hoàng sao? Chuyện này căn bản không có khả năng. Cách giải thích duy nhất hắn không phải Nam Cung Phi Vũ, hắn vẫn ẩn giấu thực lực, thời khắc mấu chốt thì dần dần hiển lộ, lúc này mới hợp tình hợp lý.
Mộ Dung Tiểu Dạ mỉa mai nói:
- Ta nghĩ tới ngươi chơi hoa chiêu gì, thì ra là tiểu xiếc này. Ta tứước khi gặp gỡ Nam Cung Phi Vũ chỉ là sơ cấp Vũ Hoàng, việc này mọi người đều biết. Hôm nay trước sau không tới một tháng, ta cũng tấn thăng làm Thánh Hoàng, chẳng lẽ ta cũng là giả mạo? Cho dù ta là giả mạo, Lan Hinh, Từ Nhược Hoa cũng là giả mạo? Các nàng đều theo Vũ Hồn tấn thăng làm Thánh Hoàng, chuyện này nói thế nào đây?
Mộ Dung Tiểu Dạ nói lời này khiến Dương Viêm không phản bác được, chỉ dựa vào tu vị tấn chức quá nhanh, căn bản không nói rõ vấn đề.
Nam Cung Uyển Nghi trừng mắt Nam Cung Tuấn Trì, chất vấn:
- Ngươi cấu kết Huyền Dương Cung, vu oan đệ tử Nam Cung thế gia, ngươi rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì?
Nam Cung Tuấn Trì nói:
- Làm gì nóng vội vậy, sau khi làm rõ thân phận của tiểu tử này, không phải tất cả chân tướng rõ ràng sao?
Nam Cung Uyển Nghi lạnh lùng nói:
- Hiện tại sự thật rất rõ ràng, các ngươi liên hợp vu oan Phi Vũ, muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói sang chuyện khác.
Dương Viêm lớn tiếng nói:
- Ta còn có chứng cớ chứng minh hắn không phải Nam Cung Phi Vũ.
Giữa không trung, Nam Cung Lục Vân đang nhìn lên tiếng hỏi:
- Chứng cớ gì?
Dương Viêm nói:
- Tiểu tử này trên người không có Kim Long huyết mạch, hắn không phải đệ tử trực hệ đích truyền của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Tuấn Trì trầm giọng nói:
- Kim Long huyết mạch là tiêu chí của Nam Cung thế gia, phàm là đệ tử Nam Cung thế gia, mặc dù là đệ tử chi thứ thì trong máu cũng có khí tức của Kim Long huyết mạch, đây là chuyện không cách nào cải biến được. Tiểu tử, ngươi bây giờ còn có giải thích gì không? Ngươi mạo danh trà trộn vào Nam Cung thế gia, ngươi muốn phá hủy cơ nghiệp của Nam Cung thế gia chúng ta sao?
Thiên Thánh Thiên Thánh - Tâm Mộng Vô Ngân