They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: MeoMeo_chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 36
heo chu kì chap trước do con kia viết thì lúc này " con chó mặt xệ " nào đó đang mặt mày hầm hầm trút giận lên cái máy tính. Ổng gõ phím như thánh, cái nào cũng rầm rầm, rầm rầm và kết cục..... sau hai tiếng, cái máy tính đã hy sinh anh dũng trên chiến trường.
-Chồng ơi.... anh sao vậy? Đừng làm em sợ nhá.- nó chạy lại chỗ cậu ngồi, làm mặt mèo con dụ dỗ. Đương nhiên là ai đó siêu lòng ngay, ôm con mèo vào lòng rồi cúi xuống, thì thầm vào tai mèo con:
-Em ấm thật, mềm nữa. - cậu nói, hai tay không ngừng xoa xoa cái thứ tròn tròn nhưng hơi cứng ( không biết có ai nghĩ bậy không nhỉ? ), quay sang hỏi nó:
-Con gái hay con trai?
-Khoảng mấy tháng biết giới tính em bé? - nó hỏi ngược lại cậu.
-Khoảng ba, bốn tháng gì đó.
-Vậy con mấy tháng rồi?
-Hai tháng.
-Vậy thấy hỏi ngu chưa? - nó nói rồi đứng lên đi ra chỗ khác. Để thằng chồng mặt thộn ra một đống? Ngu sao? Nói cậu ngu sao trời?
Tối hôm ấy nó vẫn nhận được cuộc điện thoại của một người nào đó. Nó sợ đến xanh cả mặt, chui rúc vào người cậu.
-Sợ..... sợ lắm..... sợ lắm. - miệng nó không ngừng lẩm bẩm, tay báu chặt vào áo cậu.
Cậu quay sang nhìn đồng hồ. Đã hai giờ sáng rồi đấy. Cậu tính đi lại bắt máy thì bị nó kéo lại, tức mình cậu cầm luôn cái điện thoại ném cái bốp vào tường cho khỏi réo nữa nhức đầu( lần trước là nó lần này thêm cậu nữa, thiệt là..... tội lỗi tội lỗi. ). Im được một lúc thì tiếng điện thoại lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này là điện thoại của cậu. Cậu trầm ngâm một lúc, rồi cầm điện thoại lên nghe:
" Alô. "
"MI LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ TA GỌI HOÀI KHÔNG ĐƯỢC THẾ HẢ? " - tiếng nói ( thật ra là hét ) trong điện thoại làm cậu giật mình, cậu hỏi lại:
"Thằng nào vậy? "
"THẰNG CHA MÀY NÈ. "- lúc này tên nào đó mới hoảng hồn xem ai gọi. Nhìn màn hình xong cậu tái mét cả mặt mày, rối rít xin lỗi....
"Con xin lỗi, tại con buồn ngủ quá nên không biết...... "
"Thông tin mi cần ta đã kiếm xong. Mai ta sẽ cho mi xem. Mà mi liệu hồn mà đó nha, chăm sóc đàng hoàng cho con dâu với cháu ta đấy, lén phén là ta THIẾN. "- sau khi nghe câu khuyên bảo "nhẹ nhàng" sặc mùi thuốc súng của đấng sinh thành. Cậu sợ sệt quay qua nhìn mèo nhỏ đang ngủ mà nghi ngờ không biết sau này nó có giống như ba cậu không nhỉ? Eo ơi mới nghĩ mà thấy rùng cả mình.
SÁNG SỚM HÔM SAU thằng nào đó bỏ vợ bơ vơ ở nhà đi chơi làm con vợ hậm hực tức tối, tự nhủ phải cho thằng chồng ngủ ngoài phòng khách mới được.
Nghĩ là làm, nó đi lên phòng khóa hết cửa sổ, cửa phòng ngủ, cửa thư phòng, cửa...... nói chung phòng nào có cửa là nó khóa hết. Xong đem theo chùm chìa khóa rồi ung dung đi ra ngoài đón taxi qua nhà Minh ngủ nhờ. Mấy người giúp việc nhìn nó rồi thở dài....... haizzzz kì này lại có người mệt nữa nhòi.
Nó ghé qua nhà Minh thì đúng lúc Minh lại đi vắng. Nó đi lòng vòng quanh sân vườn rồi ngồi xuống cái xích đu gần đó. Tính lấy điện thoại gọi cho Minh thì nhận được cú điện thoại của ai đó.
" Alô. " - nó bắt máy.
"...... " - đầu bên kia không ai trả lời, cứ như thế này thì chắc nó sẽ chết vì yếu tim mất.
" Ai thế? "
" Anh nè. "
" Anh nào? "
" Hưng..... mới nghỉ có mấy tháng mà quên anh luôn sao? " - Hưng nói giọng có vẻ buồn buồn làm nó thấy hơi ấy náy.
" A em xin lỗi..... "
" Muốn chuộc lỗi không? "
" Muốn. "
" Vậy đi chơi với anh nhé? "
" Nhưng mà em đang..... "
" Em không thích thì thôi vậy. "
" A được mà. "
" Vậy anh đợi em ở đường xxxx nha? "
" Vâng. " - nó chán nản cúp máy, lại phải lết xác tới đó nữa. Mệt quá đi à.
Còn người kia thì sau khi cúp máy đã nở nụ cười bí hiểm, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Quay qua cậu chút.
-Ba kiếm được gì rồi. - cậu cất giọng hỏi sau một hồi hai cha con ngồi đấu mắt với nhau.
-Không thông tin...... tất cả đều bị giấu kín. Có lẽ ai đó đã làm việc này...... ta đang tìm hiểu, có lẽ sẽ sớm thôi.
-Vậy, chưa được sao?
-Ừ. Tạm thời là mi nên quản vợ mi cho chặt đi, để thằng khác hốt là mệt đấy. Lúc đấy đừng khóc giống hồi mà Nhi nó đăng kí kết hôn với Minh nha, ta không dỗ đâu. - ai đó nghe được thẹn quá bèn lảng qua chuyện khác ngay:
-Con.... con về.
Sau khi thằng con quý tử của mình đi khuất, ông mới thở dài. Con Thư vốn là đứa không phải vừa, cỡ như Ân vẫn chưa chơi lại con bé đó đâu. Hơn nữa hình như đằng sau con nhỏ ấy có một thế lực nào đó đang chống lưng giúp nó thì phải. Chưa có điều gì là chắc chắn lúc này, nhưng có một điều khẳng định là con Thư chắc chắn chưa chết.......
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Nó đi đến chỗ điểm hẹn Hưng nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Hưng đến...... mãi đến hai tiếng sau thì......
-BỐP. - đột nhiên có cái gì cứng phang vào đầu nó và thêm một phát vào bụng, do đau quá nên nó lăn ra bất tỉnh chẳng biết trời trăng mây gió gì cả.
-Cô hơi mạnh tay đấy. - Hưng nhếch mép nhìn nó ngã sóng xoài trên mặt đất với một vũng máu chảy từ hai kẽ chân.
-Nếu không phải nó còn có lợi thì tôi đã đập cho nó chết rồi. - cô gái còn lại trả lời một cách đáng sợ.
-Giao lại cho anh đấy. - cô gái ấy nói tiếp rồi quay mặt đi.
Hưng đứng trầm ngâm một tí, sau đó bế xốc nó lên thảy lên xe ( là thảy chứ không phải đặt đâu. ). Với lại nó sảy thai lúc này cũng tốt, đỡ mắc công hắn phải dơ tay.
Hưng chở nó đến một ngôi nhà ở một hóc hẻm nào đó của thành phố. Nói nhà thì nghe xa hoa quá, chứ mà nói trắng ra đây còn hơn khu ổ chuột nữa. Thật không ngờ một nơi như Los Angeles này lại có một cái khu như thế này.
Hắn ta bế nó đặt trên một cái miếng ván lớn rồi dùng còng xích tay nó vào cây cột gần đó. Sau đó bỏ ra ngoài mua một ít đồ.
.
.
.
.
Sau một hồi thì nó cũng tỉnh lại, cơn đau truyền từ bụng dưới khiến nó hốt hoảng. Không lẽ tiểu bảo bối của nó...... không..... không thể nào. Nó muốn vùng vẫy nhưng vô vọng, tay bị khóa chặt, người thì đau nhức đủ chỗ.
-Em tỉnh rồi sao?
-Hưng. Sao anh ở đây vậy? - nó hỏi một cách ngây ngô.
-Vậy tại sao em ở đây?
-Anh..... không lẽ anh là người.....
-Phải, em thấy vui không? - Hưng cười, một nụ cười dịu dàng nhất mà nó từng thấy. Nhưng sao lúc này nhìn nụ cười ấy nó lại muốn đâm chết Hưng.
-SAO ANH LẠI LÀM THẾ? - nó dường như không giữ nổi bình tĩnh nữa mà hét to.
-Em nhớ anh chứ? - bỏ ngoài tai câu hỏi vừa rồi của nó. Hưng lảng sang câu chuyện khác.
-Anh điên sao? Tôi gặp anh khi nào?
-Tôi là người đã giúp em phẫu thuật lại khuôn mặt. Không lẽ em không nhớ sao? - nó nheo mắt, việc ấy thì có gì quan trọng sao?
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mình đã cố nhưng không biết có phải là bị trùng ý tưởng hay không nữa? Với lại mình đã vắt kiệt ý tưởng rồi mà ra có vài chữ, nếu không hay các bạn cứ ném đá thoải mái nhé.
Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao - MeoMeo_chan