A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: MeoMeo_chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 21: Cậu Không Nhớ Nó Sao?
ẹ ơi con về rồi nè, con có mua kẹo bông gòn cho mẹ nữa đó. - bé con sau khi đi chơi với Minh về thì lon ton chạy vào nhà. Trên tay còn cầm một cây kẹo bông gòn. Còn nó ở trong nhà thì đen mặt lại. Ai nói với bé con là nó thích ăn kẹo bông gòn chứ, với lại nó lớn rồi sao lại bị con nít đem kẹo ra dụ nữa chứ.
-Ai nói con nghe thế?- nó bế bé con ngồi lên đùi rồi nhẹ giọng hỏi.
-Ba đó. - bé con nhìn mẹ khó hiểu. Sao hôm nay mặt mẹ nhìn ghê thế, đừng làm bé con sợ nha. ( T/g: thôi qua đây bà bế cho, mặt mẹ cháu ghê quá. Nó: tới giành con tui sao? T/g: tui có làm gì đâu * giả bộ vô tội *. )
-Nhắc gì tới ba vậy? - Minh đi vào mặt tỉnh như không mà chẳng hề biết mình sắp đi gặp ông bà rồi.
-Anh ngồi xuống. Còn con đi lên phòng đi. - nó lạnh giọng nói làm hai con người kia toát cả mồ hôi.
-D..... dạ. - bé con đi lên phòng, trong lòng thầm cầu nguyệm cho Minh lên đường bình yên ý nhầm bình an vô sự.
-Anh.... sao anh lại nói cho con em thích kẹo bông gòn hả, lỡ nó nghĩ em là con nít thì sao? - nó gầm lên. ( T/g: như thế mà không bảo giống con nít sao? Chuyện chút xíu mà xé ra to. )
-Anh nghĩ có gì đâu, nhóc lo xa quá đó.
-Grừ. - ( các bạn biết truyện Shin - cậu bé bút chì chứ. Con giận của nó lúc này ngang ngửa mẹ của Shin đó. Và số phận Minh cũng thảm y chang ba của cu Shin đó. )
TỐI HÔM ĐÓ
-Mẹ ơi ba đâu rồi? - bé con hỏi khi không Minh đâu.
-Ở trên phòng đấy. - nó trả lời. Lúc này ở trên phòng Minh đang nằm liệt giường luôn, người bầm dập đủ chỗ.
-Con lên kêu ba xuống nhá.- bé con sợ sệt nhìn mẹ, hôm nay nhìn mẹ dữ quá. Bé con sợ lắm đó nha.
-Ừ nói ba xuống nhanh mẹ có chuyện cần nói.
-Vâng. ( =.= )
-Ba đi được không? - bé con xót xa dìu Minh xuống.
-Được mà. Uida đau quá. - Minh lấy tay ôm má, hồi chiều nó nhéo mạnh quá giờ vẫn còn tê hết cả lên. Không ngờ luôn hồi đó nó hiền bao nhiêu mà giờ dữ thế thế đấy.
-Nhóc có chuyện gì cần nói sao?
-Ngày mai em đi làm.
-Đi làm????? Ở đâu? - Minh khó hiểu nói, trước đây nó cũng có đi làm vài chỗ. Nhưng thúi hoắc hà, làm vài bữa thì nghĩ. Kể từ đó nó ở nhà luôn. Giờ đi là đi ở đâu chứ.
-Ở đâu kệ em. Người ta nhận rồi, mai em đến nhận việc thôi.
-Vậy hồi sáng là nhóc đi phỏng vấn sao?
-Vâng mà người ta hỏi những câu chẳng liên quan đến vấn đề gì cả?
-Ví dụ đi.
-Làm sao thả một quả trứng xuống sàn bê tông mà không làm nó vỡ ra?
-....... - Minh đơ luôn. Công nhận câu hỏi này hay thật, giữ lại mốt hỏi bé con.
-Giờ em đi ngủ đây. Sáng dậy sớm để đi làm nữa.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Sáng sớm hôm sao nó dậy rất sớm để chuẩn bị. Trang phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Nó đi bộ tới công ty, tại vì cũng gần mà đi cho giảm cân. Trên đường đi có một số người cứ nhìn nó mãi, bộ mặt nó có dính gì sao? Nó ráng đi thật nhanh, ngày đầu mà tới trễ thì kỳ lắm.
-Em là nhân viên mới phải không? - có một chị nào đó nhìn rất đẹp ra đón nó. Nhưng sao chị ta lại vênh mặt lên với nó nhỉ, lại thêm cái giọng khinh khỉnh nữa.
-Vâng.
-Đi theo tôi vào gặp quản lý. - nói rồi cô này đi thẳng luôn. Còn nó thì chỉ biết lẳng lặng đi theo thôi.
-Quản lý tôi dẫn cô bé vào rồi ạ?
-Ừ cô đi ra đi. - Oa cứ tưởng quản lý là một ông chú già lắm mà ai nhè lại trẻ mà còn đẹp trai nữa. Nhìn mà mê luôn.
-Em sẽ là thư ký mới của giám đốc đấy. Thích nha giám đốc đẹp trai lắm đó, cô thư ký trước mới bị đuổi rồi. Kể cũng lạ, hôm mà em tới đi phỏng vấn lúc em về là cô ấy bị đuổi ngay. Chẳng ai biết tại sao cả, cô ấy làm việc rất tốt mà tại sao lại bị đuổi nhỉ? - anh quản lý đăm chiêu nói làm nó cảm thấy khá hoang mang. Không lẽ giám đốc lại là người thất thường như thế. Thích thì cho làm, không thích thì cho nghỉ sao?
-Thôi để anh dẫn em lên gặp giám đốc nha.
-Vâng em cảm ơn anh.
Anh quản lý dẫn nó tới phòng giám đốc rồi đi. Nó đứng đơ đơ khoàng năm phút, nó chẳng dám mở cửa đi vào. Cho đến khi:
-Không vào? - một giọng nói lạnh lẽo vọng ra làm nó giật mình. Sao giọng nói này lại quen đến thế. Nó mở cửa đi vào thì:
-Cậu chủ? - nó thốt lên. Đúng là khuôn mặt đó, nó không lầm sao? Là cậu, chính là cậu. Người mà nó luôn nhớ, nhưng tại sao ánh mắt cậu nhìn nó lại xa lạ vậy chứ?
-Cô quen tôi ư? - tại sao cậu lại hỏi vậy, cậu không nhớ nó sao?
Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao - MeoMeo_chan