Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: MeoMeo_chan
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 10: Cắn
ậy trở thành người của tôi đi.- cậu nói một cách khó hiểu. Không phải nó là người giúp việc của cậu sao? Còn làm người gì nữa.
-Người gì ạ? - nó ngây thơ hỏi lại.
-Người phụ nữ của tôi.
.........- nó không hiểu gì hết. Vậy bộ trước giờ nó là đàn ông sao? ( t/g: sao mà mi ngu thế, dài dòng chi vậy, tốn thời gian của ta quá. )
-Không đồng ý?
-Không phải, cậu nói em " trở thành người phụ nữ của cậu ", vậy trước giờ em là đàn ông sao.
-Không.- cậu đã lường trước con ngốc như nó kiểu gì cũng hỏi như thế mà. Nó còn hỏi cậu thêm vài câu nữa nhưng cậu không quan tâm. Cậu vùi đầu vào cổ nó, hít lấy hương thơm trên cổ nó.
-Cậu đang làm gì thế?- nó giật mình hỏi khi cậu bắt đầu liếm phần cổ nó làm nó nhột gần chết à.
-Im- sao cậu cứ bắt nó im hoài à, bực nha.
-A....a.... cậu làm gì..... thế.....- cậu quá đáng lắm, sao lại kéo cổ áo nó xuống chi, sợ quá.
-Không phải cô muốn chuộc lỗi sao?- à phải rồi, nó quên mất tiêu việc này. Nhưng mà như thế này thì khó chịu chết đi được, cậu không còn cách nào khác sao?
-Nhưng nhột quá.
PHẬP.- nó vừa dứt lời cũng là lúc cậu cắm sâu cái ranh nanh của mình vào cái cổ trắng ngần của nó.
-Đ.... đau.- nó rên lên nhưng nó đâu biết tiếng rên của nó càng làm cậu thêm kích thích, cậu không kiềm chế được càng cắm sâu răng nanh mình vào cổ nó.
-Ngủ rồi à ( t/g: thằng ngu, ngất chứ không phải ngủ đâu, thật sai lầm khi giao cục cưng của ta cho ngươi ).- cậu buông nó ra khi thấy nó không còn nhúc nhích gì nữa. Có lẽ hồi nãy cậu hơi quá. Nhưng máu của nó ngon thật, rất ngọt và thơm khiến cậu không kiềm lòng được. Cậu ôm nó vào lòng, vuốt nhẹ chỗ bị cậu cắn. Nhìn nó như thế này thật yêu quá, rất giống một con búp bê nhỏ bé. Và con búp bê này là của cậu, phải, là của riêng cậu chứ không thể là của ai khác.
-Chủ tịch, chiều nay còn có........
-Hủy hết đi.- cô thư kí này còn chưa kịp nói hết câu đã bị cậu nhảy vào nói.
-Dạ vâng.
Cậu với tay lấy cái điện thoại màu đen trên bàn gọi cho bà quản gia, nói đúng hai từ:
" Không về. "
Khỏi nói chắc ai biết bà quản gia đơ đến mức nào, vừa mới bắt điện thoại lên thì nghe tiếng tắt máy cái RỤP. Ai biết gì đâu, mà cậu nói không về. Nó đi cùng cậu→ nó cũng không về. Haiz lần đầu tiên trong cuộc đời bà cảm thấy tội lỗi như thế. Biết vậy bà không cho nó đi thì tốt rồi.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
TẠI PHÒNG LÀM VIỆC CẬU
Lúc này nó đang ngủ ngon lành trên cái sofa, cậu thì ngồi làm tiếp phần công việc của mình. Cái dữ liệu hồi nãy mà nó xóa chỉ là bản sửa thôi, bản gốc cậu đã save vào USB rồi, hù nó thôi.
Ưm......- nó ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng.
-Dậy rồi sao? Lại đây.
Nó đi lại phía cậu, lúc này nó còn mơ màng chẳng biết gì cả, mới ngủ dậy mà. Cậu ( lại ) ôm nó, cậu xem vết thương trên cổ nó, không còn chảy máu nữa. Còn nó thì chưa tỉnh ngủ nên gục luôn vào ngực cậu, đôi môi nhỏ nhắn của nó không ngừng gọi tên một người:
-Bảo..... Bảo ơi
Bảo? Ai cơ, nó gọi ai vậy. Nó có người khác ư? Cậu không cho phép việc này, nhất định như thế. Nó chỉ có thể là của cậu không, cậu sẽ không để kẻ tên Bảo giành đâu.
-Thiên Ân, con nhỏ này là ai vậy?- một cô gái bước vào. Ưm....... theo tác giả thấy thì không đẹp, không xấu, nói chung là ổn. Có điều trang điểm đậm quá, bỏ cái đống son phấn này không biết sao nữa.
-Tới làm gì?
-Thăm anh, bộ anh không muốn vợ tương lai tới thăm sao?- cô nàng õng ẹo nói.
-Ai nói tôi sẽ cưới cô?
-Hôn ước của chúng ta thì sao?
-Có chuyện gì thế cậu? - nó thấy ồn nên ngồi, lấy hai tay dụi dụi mắt nhìn yêu lắm luôn, như con mèo vậy.
-Không có gì, đói không?- cậu quan tâm hỏi, lờ luôn cô gái kia. À mà sẵn đây tác giả nói luôn cô gái này là chị em họ của đại tiểu thư họ Lâm ( đứa đánh nó đấy ). Đại tiểu thư Trần Minh Thư.
-Anh..... nó đói hay không cần gì anh phải quan tâm chứ?
-Cút.
-Cái gì?
-Tôi bảo cô cút, trước khi tôi kêu bảo vệ lôi cổ cô xuống.
RẦM- nó giật mình, con gái gì mà mà dữ thế, đóng cửa mạnh thế lỡ hư cửa thì sao?
-Cô ấy là ai thế cậu?- nó ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi cậu.
-Không.
........- nó chu môi làm nũng nhìn yêu chết được, cậu từ nãy giờ cứ chăm chú nhìn vào đôi môi anh đào. Khó chịu vì không thể nào ăn nó ngay được, nếu nó còn làm thế này nữa chắc cậu không kiềm lòng được nữa mất.
-Đói không?
-Hơi thôi. - nghe tới ăn là mắt nó sáng rực lên, đưa đôi mắt hai màu nhìn cậu chớp chớp và đương nhiên nó không biết hành động vừa rồi của nó đã làm cậu mất kiểm soát hoàn toàn.
Ơ.....- cậu đột nhiên cắn môi nó ( t/g: là hôn đó, tại nó nghĩ là cắn thôi. )
-Cậu....... - nó vừa mở miệng, chiếc lưỡi lạnh của cậu thừa cơ chui vào, vội vàng mút lấy mùi vị ngọt ngào trong nó.
-Ư......... ư......- tiểu yêu tinh mê người này khẽ rên lên. Một tia điện thoáng qua chạy sâu trong tâm trí cậu, đợt khoái cảm nhanh chóng bùng phát ra. Cậu cảm thấy toàn thân xương cốt đều bức bối khó chịu.
Cậu thấy nó không thở được nữa mới buông ra, cậu vừa buông thì nó hít lấy hít để không khí. Hít xong thì phun ra một câu:
-Cậu vừa cắn em sao?
Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao - MeoMeo_chan