People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 389 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1008 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:12:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 133: Chương 3.2
”Hạ Thanh, ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào ngươi cũng xứng để tranh với ta sao! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái họ kia ngươi cũng là người của Hạ gia sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi và nương ngươi dù có chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ! Ngay cả mộ cũng không có!”
Hạ Thanh cắn môi, mắt nhìn vào Hạ Tiểu Mẫn trước mặt, không nói chữ nào, Vân Phong đứng trên không, trong lòng lại nhiều thêm một phần tán thưởng, có thể biết thế nào là ẩn nhẫn.
“Tiểu Mẫn, con nói xong chưa? Nói xong rồi thì trở về đi.” Phụ nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không hề giận vì lời cô bé kia đã nói, Hạ Tiểu Mẫn cao ngạo quay đầu lại, cứ như vậy mà mang theo đám người kia rời đi, chỉ để lại một khung cảnh tan nát.
Hai mẫu tử lẳng lặng đứng, một khắc này đã không còn bất kì căn phòng nào trong đình viện, Hạ Thanh cắn chặt môi, thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy, phụ nhân thở dài một tiếng bất lực, Vân Phong đáp xuống đất, đi ra khỏi không gian.
Phụ nhân nhìn thấy Vân Phong thì hơi giật mình, lại thở ra: “Cũng may cô nương không có chuyện gì, thật sự xin lỗi, xem ra ngay cả chỗ ở cũng không còn rồi.” Phụ nhân nhẹ giọng cười, Hạ Thanh vẫn mang khuôn mặt quật cường đứng ở kia, Vân Phong lắc đầu: “Phu nhân có ơn cứu mạng với ra, ta không thể trách móc gì được.”
Phụ nhân cố nặn ra một nụ cười, đẩy đẩy Hạ Thanh: “Thanh Thanh, mang tỷ tỷ đến nhà Vương thẩm ở một đêm đi.”
“Phu nhân, người không đi sao?” Vân Phong nhìn phụ nhân, phụ nhân mở miệng nói: “Ta sẽ không đi, ta sẽ qua đêm trên đống cỏ kia, ngày mai lại tìm người đến giúp.”
Hạ Thanh vừa nghe lập tức lắc đầu: “Con không đi, con muốn ngủ trên đống cỏ kia với nương.”
“Nói bậy gì đấy, nhanh lên đi!” Phụ nhân đẩy Hạ Thanh, nhưng cô bé vẫn kiên cường đứng ở kia, Vân Phong lắc đầu: “Đống cỏ như thế này thì ai có thể ngủ được, nếu đã nhận ân tình của người, vẫn để tại hạ đáp lại thôi.”
Phụ nhân vừa định lắc đầu nói không cần, cũng không để lời của Vân Phong trong lòng, dù sao nhìn từ bên ngoài Vân Phong cũng chỉ là một hài tử vừa mới lớn, phụ nhân vừa muốn mở miệng, Vân Phong đã có hành động, hai chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay trắng noãn, phụ nhân không nhịn được mà trừng mắt nhìn.
“Cô nương, người...!” Giọng nói của phụ nhân mang theo chút run rẩy không hiểu lý do, Hạ Thanh cũng thấy được chiếc nhẫn trên tay Vân Phong, đột nhiên kêu lên, đôi mắt lại phóng ra ánh sáng chói mắt: “Nhẫn khế ước! Triệu hồi sư, tỷ là triệu hồi sư!”
Vân Phong cười nhạt, ngón tay khẽ vuốt hai chiếc nhẫn, khẽ mở miệng: “Tiểu Hoả, Lam Dực.” Vừa gọi một tiếng, đột nhiên hai luồng sáng lại phát ra từ bên trong nhẫn khế ước, dần đáp xuống đất, hoá thành hai bóng dáng, Hạ Thanh vừa thấy mắt lại sáng lên, miệng đã há thành hình chữ o, trong mắt phụ nhân cũng tràn đầy sự kinh ngạc và không thể tin.
Một nam tử dáng người tuấn mỹ cao ráo xuất hiện từ trong không trung, trong đôi mắt ánh lên sắc xanh hiền hoà, một bên má có khắc văn mang theo chút thần bí, sau đó, sắc đỏ bên cạnh lại tản đi, vốn dĩ Vân Phong còn cho rằng sẽ nhìn thấy bản thể ma thú của Tiểu Hoả, dù sao tên này cũng chưa bao giờ hoá hình, song sau khi ánh sáng đỏ biến mất, Vân Phong chớp chớp mắt, nhìn bóng người đang đứng trước mắt, trong đôi mắt ấy đều là sự kinh ngạc.
“Hoả huynh, huynh hoá hình rồi.” Lam Dực ở bên cạnh nói một câu, bóng người bên cạnh lại thẹn quá hoá giận mà nói lại: “Ngươi cho rằng bổn đại gia tình nguyện sao? Nếu không phải là do thực lực vẫn chưa khôi phục, bổn đại gia mới không thèm hoá hình!”
Vân Phong tiếp tục đi lên phía trước, tay xoa đầu Tiểu Hoả đã hoá thành hình người, một đầu tóc màu hồng, cặp mắt đen sáng ngời, Vân Phong đánh giá Tiểu Hoả trước mặt một chút, nhìn thấy hắn còn thấp hơn mình một cái đầu, dáng vẻ hoá hình của Tiểu Hoả lại là một cậu bé đáng yêu vậy sao?
“Đó, đó là ma thú sao?” Giọng nói của Hạ Thanh truyền đến. Mắt không ngừng đánh giá trên người của Tiểu Hoả, nàng biết ma thú, nhưng cũng không phải là dáng vẻ này nha, rõ ràng đây chỉ có người thôi.
Mắt của Tiểu Hoả đảo qua, cặp mắt hung bạo kia có phần doạ Hạ Thanh, cả người không nhịn được mà co rúm lại một chút, Tiểu Hoả hừ một tiếng, cực kì khinh thường dời mắt đi.
“Triệu hồi sư... Đại nhân.” Phụ nhân đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng gọi Vân Phong, Vân Phong quay đầu cười với phụ nhân: “Đừng gọi ta như vậy, gọi Vân Phong là được rồi.”
Cho dù ở đâu, triệu hồi sư vẫn luôn là người cao quý nhất, số lượng triệu hồi sư ở Tây Đại lục vẫn rất thưa thớt, tuy cộng lại có thể hơn trăm, nhưng đều chia đều đến ba điện, cũng chỉ còn lại mấy vị, huống hồ khu vực ba điện thống trị lại rộng lớn như vậy, cứ phân bố như thế, rất khó gặp được triệu hồi sư.
Thôn Ẩn Nguyệt, nghe tên đã biết là một địa phương nhỏ, có thể gặp được triệu hồi sư trong này, phụ nhân cũng biết là khó bao nhiêu, thật sự không thể tưởng tượng được cô gái này lại là triệu hồi sư! Sự kinh ngạc trong lòng phụ nhân vẫn chưa biến mất, mắt vẫn đánh giá hai ma thú trước mặt, cũng hiểu thực lực của Vân Phong sâu không thể lường được.
“Vân tỷ tỷ...! Bọn họ đều là ma thú sao?” Hạ Thanh chớp mắt, tò mò hỏi một câu, Vân Phong cười ha ha, tiến lên kéo Hạ Thanh sang, phụ nhân nhìn thấy Hạ Thanh tiếp cận hai người kia thì không hiểu sao lòng lại sợ hãi, sợ hai ma thú kia sẽ làm con của mình bị thương.
“Muội nhìn kỹ xem.” Vân Phong kéo Hạ Thanh đến trước mặt Lam Dực và Tiểu Hoả, tuy trong lòng có chút e ngại, nhưng Hạ Thanh vẫn lấy hết dũng khí, đánh giá cẩn thận, Lam Dực vô cùng ôn hoà cũng không phóng ra quá nhiều khí tức của ma thú, nhưng tất nhiên Tiểu Hoả lại khác, tuy hắn hoà thân thành hình người bề ngoài là một thiếu niên, nhưng không lúc nào là không đầy rẫy khí tức hung tợn.
“Nhìn cái gì!” Tiểu Hoả bực bội gậm lên một câu, tay đan vào nhau đặt sau đầu, lạnh lùng quay mặt, Hạ Thanh hơi rụt người, đột nhiên cười lên.
Tiểu Hoa cắn chặt răng: “Con người, ngươi cười cái gì?”
Hạ Thanh dịu dàng cười với Tiểu Hoả: “Ta có tên, gọi là Hạ Thanh.”
Tiểu Hoả ngẩn ra, sau đó lại khinh thường quay đầu đi. Vân Phong cười ha ha, tay lại xoa đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng mất tự nhiên mà giật nhẹ khoé môi, răng nanh sói vẫn tồn tại như trước, hơi loé sáng, nếu người khác sờ đầu của hắn, Tiểu Hoả đã cắn tên đó rồi.
“Chủ nhân có gì phân phó?” Lam Dực ở cạnh hỏi một câu, Vân Phong cười, chỉ vào hai gian phòng đã bị huỷ: “Cũng không có chuyện lớn gì, ta thiếu hai người này một nhân tình rất lớn, hiện tại cũng nên trả rồi.”
Tiểu Hoả và Lam Dực gật đầu, không nói hai lời đã mất dạng, Vân Phong cười nhạt với phụ nhân: “Phu nhân không cần lo lắng.”
Phụ nhân hoàn toàn ngây người, trong đầu vẫn chưa thể tỉnh táo, triệu hồi sư đấy, triệu hồi sư còn nói thiếu mình nhân tình, hiện tại còn để ma thú hỗ trợ xây nhà sao? Loại đãi ngộ này, trong thiên hạ cũng chỉ có các nàng nhận được đi!
Dù sao Hạ Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ, quăng mất tâm lý khẩn trương lúc đầu, cũng không còn quá nhiều e ngại với Tiểu Hoả và Lam Dực, hai người lấy tốc độ vô cùng nhanh để sửa sang lại nhà cửa, Tiểu Hoả hoá thành hình người cũng có vẻ thuận tiện, chẳng qua nhìn Hạ Thanh vẫn luon ríu rít ở bên cạnh mà vô cùng khó chịu, vẫn luôn mang dáng vẻ không kiên nhẫn.
Vân Phong và Hạ Thanh cũng bắt tay vào giúp, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cãi nhau của Hạ Thanh và Tiểu Hoả, phụ nhân đứng phía xa nhìn, lòng vẫn luôn lâm vào trong sự chấn động, nhìn dảng vẻ của Hạ Thanh, ánh mắt phụ nhân loé lên, bỏ qua ý nghĩ trong lòng, có phải bà đã muốn nhiều quá rồi không?
Rất nhanh, hai căn nhà gỗ đã được dựng xong, so với căn nhà tranh lúc đầu thì hai căn nhà này còn kiên cố hơn nhiều, phụ nhân cũng không biết phải nên cảm tạ như thế nào, có thể để triệu hồi sư tự ra tay giúp mình xây nhà, chỉ sợ bà có nói ra cũng không có ai ti.
Hạ Thanh nhìn nhà cửa đã được xây xong mà tung hô một hồi, sự nhiệt tình của cô bé cũng khiến khuôn mặt của Vân Phong ngập tràn ý cười, rất nhanh đã đến buổi tối, phụ thân cẩn thận chuẩn bị thức ăn, dù sao cũng có hai ma thú cuất hiện bất ngờ, không biết bọn họ có ăn không.
“Vân Phong cười nhạt: “Không sao, bọn họ ăn được.” Một câu đã xoa dịu đi tâm tình căng thẳng của phụ nhân, Hạ Thanh vui vẻ ngồi bên người Vân Phong, triệu hồi sư, vị tỷ tỷ này lại là triệu hồi sư! Trong lòng Hạ Thanh lại bắt đầu rộn rạo, một ý niệm cũng bắt đầu len lói trong lòng!
“Nhục Cầu đâu rồi?” Tiểu Hoả hỏi thầm một câu, sau khi Vân Phong hôn mê Nhục Cầu cũng đã tự giác tiến vào trong trữ vật không gian, vừa dứt lời, Vân Phong đã cảm thấy có một vật nhỏ đang chui ra từ trong trữ vật không gian, bay đến trên vai của nàng.
“A!” Hạ Thanh hoảng sợ, nhưng sau khi thấy rõ Nhục Cầu trên vai Vân Phong, trong mắt đều ngập tràn sự yêu thích, dáng vẻ đều mong chờ có thể chạm vào một chút.
Vân Phong cười ha ha, có kinh nghiệm trước kia của Mộc Tiểu Cẩm, nàng cũng không dám dễ dàng giao Nhục Cầu cho người khác nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Hạ Thanh: “Nó không thích người lạ lại gần đâu.”
Hạ Thanh vô cùng tiếc nuối, phụ thân ở cạnh lại chần chờ, Nhục Cầu trên vai Vân Phong, tuy phụ nhân không biết nhiều lắm nhưng vẫn có thể nhận ra đó cũng là ma thú.
Nhục Cầu không ngừng cọ người lên mặt Vân Phong, nhìn dáng vẻ xem ra cũng có chút lo lắng cho nàng, Tiểu Hoả ở bên cạnh nhịn không được trợn trắng mắt: “Chủ nhân có thể có chuyện gì được chứ!”
Tầm mắt của Nhục Cầu chuyể sang, khi vừa thấy Nhục Cầu lại sửng sốt, khuôn mặt đáng yêu vừa sững lại một chút đã kêu lên vô cùng vui vẻ, tiếng trước còn lớn hơn tiếng sau: Na na, na na ki a!”
Đột nhiên mặt Tiểu Hoả đỏ lên, ngũ quan của thiếu niên thoáng qua chút bối rối, không ai có thể nghe hiểu lời Nhục Cầu nói, ngoại trừ Tiểu Hoả, xem ra Nhục Cầu đã nói gì làm hắn ngại rồi.
“Cục thịt nhà ngươi, ta sẽ ăn ngươi!” Cuối cùng Tiểu Hoả thẹn quá hoá giận, cả người vừa nhảy lên, một tiếng sói gầm đã trào ra từ trong cổ họng, phụ nhân vừa nghe được thì mặt cũng trắng bệch, cũng khắc sâu thêm một điều, dù nhìn có phần giống với con người, nhưng quả thật bọn họ vẫn là ma thú.
Đột nhiên Nhục Cầu nhảy lên, hai người đuổi theo nhau, bắt đầu chơi trò đuổi bắt, Lam Dực bất đắc dĩ thở dài một câu, Vân Phong cũng cười, nếu Tiểu Hoả là người, chắc chắn sẽ là một cậu bé xấu xa.
Hai người ở bên này chơi vô cùng vui vẻ, những người còn lại trong phòng lẳng lặng ăn cơm, Vân Phong đặt chén đũa trong tay xuống, mắt nhìn thẳng vào phụ nhân: “Phu nhân, có chuyện gì cần ta giúp không?”
Tay cầm bát đũa của phụ nhân run lên, Hạ Thân nhìn mẫu thân mình không nói gì, phụ nhân chậm rãi cười, vô cùng bi thương: “Đây là việc nhà, sao lại không biết xấu hổ mà nhờ đại nhân ra mặt chứ.”
Vân Phong gật đầu lqd nói mình đã biết: “Phu nhân nói cũng đúng, việc này người ngoài nhúng tay vào cũng không tốt, tuy nhiên ở nơi này có chút không ổn, sao không chuyển đến trong thôn đi?”
Có lẽ nơi Hạ Thanh và nương lqdon cô bé ở là bên ngoài thôn Ẩn Nguyệt, bên ngoài thôn này, có nói là vùng hoang dã cũng không quá.
Sắc mặt của phụ nhân lại trắng hơn một chút, Hạ Thanh lại buông bát đũa trong tay: “Người Hạ gia không cho chúng ta trờ về.”
Vân Phong không hỏi gì nhiều, nhìn thấy phụ nhân không có ý nói nàng cũng không cần phải tiếp tục hỏi, một bữa cơm cứ trôi qua như vậy, dường như Tiểu Hoả và Nhục Cầu cũng có chút mệt mỏi, Nhục Cầu nhảy lên đầu Tiểu Hoả, cứ ngồi như vậy, Tiểu Hoả cũng chẳng muốn quản nó. Màn đêm hạ xuống, Vân Phong nằm trên giường, lẳng lặng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Hiện tại nàng đã mất liên lạc với Khúc Lam Y, trong khoảng thời gian ngắn nàng nên ở đây, có lẽ Khúc Lam Y cũng sẽ tìm đến cũng không chừng, cứ ở đây chờ một thời gian trước, cũng hiểu trước một chút tình hình ở Tây Đại lục, tinh thần lực của mình còn chưa khôi phục đến tình trạng tốt nhất, đợi đến khi khôi phục hoàn toàn rồi đi cũng không muộn, còn có hai mẫu tử này, việc các nàng có ơn cứu mạng với mình cũng không phải là nói quá, bản thân bị ngất, ma thú bình thường cũng có thể đưa mình vào chỗ chết, nếu không có các nàng, có lẽ nàng đã mất mạng thật rồi, ân cứu mạng này, cũng nên đáp lại toàn tâm.
Cứ lẳng lặng nằm như vậy, bỗng nhiên trong không khí truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, Vân Phong nhanh chóng ngồi dậy, mắt nhìn vào cạnh cửa, tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài, sau đó một tiếng nói nhỏ vang lên: “Tỷ tỷ, tỷ chưa ngủ sao?”
Là Hạ Thanh sao? Vân Phong xuống giường mở cửa ra: “Đã trễ thế này, tìm tỷ có việc gì sao?
Hạ Thanh đứng ngoài cửa có chút do dự, Vân Phong cười nhẹ kéo cô bé vào rồi đóng chặt cửa: “Nói đi, tìm tỷ có chuyện gì?”
Tiểu cô nương cúi đầu im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên quỳ “Phịch” một tiếng xuống đất, Vân Phong đứng ở nơi đó, đôi mắt đen loé lên, vẫn thản nhiên.
Thiên Tài Triệu Hồi Sư Thiên Tài Triệu Hồi Sư - Nhược Tuyết Tam Thiên