Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Sweet Girl
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Cử Động, Cũng Không Thể Cử Động Bậy!
-tại sao cái tên ngốc đó lại bất cẩn như vậy?
Hắn nhíu mày khi nghe tên cận vệ báo cáo lại tình hình bên phía Alex.
Cách xưng hô này của hắn khiến tên cận vệ toát mồ hôi, biết rằng hai người họ là bạn nhưng Alex vẫn là tộc trưởng sao lại có thể nói chuyện bất kính như thế.
Thấy vẻ mặt tên cận vệ có chút kì lạ hắn hỏi.
-có gì sao?
Tên cận vệ lắc đầu lia lịa, hắn cũng không thèm để ý nữa mà tiếp tục kiểm ta tình hình sẵng tiện xem nó đã đến chưa.
Quả nhiên đi một vòng là gặp nó ngay, hình như nó cũng đã thấy hắn, nên nhanh chóng đáp xuống chỗ hắn.
-em đến rồi!
Hắn cười với nó, nhưng nụ cười hắn khựng lại vì phát hiện một vết thương trên mặt nó, hắn cau mày.
-bị thương? Hắn đưa tay chạm vào mặt nó.
Lúc đến đây nó cũng đụng phải vài nhóm người của bộ tộc Diabolical, có đánh nhau với bọn họ một chút, đương nhiên là nó thắng, nhưng vì một phút không chú ý nó bị bắn lén, cũng may phản ứng của nó nhanh né kịp, viên đạn chỉ xướt ngang mặt nó thôi.
-không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần bôi chút thuốc là hết! nó gạt tay hắn ra.
Quanh đây nhiều cận vệ, hắn quan tâm nó thái quá như thế, dù da mặt hắn tương đối dày nhưng nó thì khác, xấu hổ chết đi được.
-em xem máu ra nhiều như thế này, còn nói không sao? lỡ mất quá nhiều máu thì phải làm thế nào hả? một giọt máu em có biết phải ăn bao nhiêu bát cơm không hả? thường ngày em đã ăn ít rồi,không được về sau nhất định phải ăn ba bát cơm cho anh.
Nó xanh mặt với hắn, chỉ là một vết thương nhỏ chỉ là vết máu nhỏ mà hắn đã làm quá như thế, xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
-đi,để anh chăm sóc vết thương cho em!!
-không được, chỉ là vết thương nhỏ…
Nó chưa kịp phản ứng đã bị hắn bế lên, định bay đi nhưng hắn bị tên cận vệ ngăn lại.
-thưa ngài, chúng ta còn phải đi tuần tra.
-anh bận, cứ để em tự làm được mà, bỏ em xuống đi, ở đây nhiều người như vậy…anh, bỏ em xuống đi mà!
Nó nài nĩ xin hắn, đáp lại hắn chỉ lườm một cái, nó im lặng luôn.
Hắn bị tên cận vệ ngăn cản, lòng không vui chút nào, lập tức tên cận vệ bị hắn dùng ánh mắt đáng sợ nhất để nhìn.
Tên cận vệ cả người rung lên, mấy tên cận vệ khác thấy vệ, biết điều kéo tên cận vệ đó ra xa, liên tục nói xin lỗi hắn.
-xin lỗi ngài, ngài cứ yên tâm đi, có chúng tôi đi tuần tra là được rồi.
Đúng lúc đó một tên cận vệ khác từ xa bay đến đáp xuống chỗ hắn.
Nhìn tên cận vệ hình như có chuyện gấp cần báo.
-thưa đội trưởng, bọn người làng Diabolical đột nhiên điều rút lui về phía đông của làng, quân của ta cũng đã đi do thám phát hiện họ dựng liều xây dựng nơi đóng binh tại đó luôn.
Hắn suy tư một lát rồi ra lệnh cho đám cận vệ.
-chắc chắn bọn chúng có âm mưu gì đó, tăng cường canh gác, có chuyện gì báo cáo ngay.
=vâng!
Đám cận vệ đồng thanh, sau đó tản ra làm nhiệm vụ hắn giao.
Còn hắn, đương nhiên là bế nó bay đến chỗ chú ẩn đã chuẩn bị trước.
-aaa…đau.
-biết đau rồi sao? khi nãy còn nói vết thương nhỏ mà, ngồi yên cho anh.
Bị hắn la, nó xụ mặt.
Bôi thuốc xong, hắn dùng băng cá nhân mà dán lại, rồi nhẹ hôn lên vết thương một cái.
-đã bảo là cẩn thận, lại để bản thân bị thương, biết anh lo thế nào không.
-được rồi, được rồi, lần sau nhất định em sẽ cẩn thận mà.
-biết vậy là tốt!! hắn xoa đầu nó.
Nãy giờ nó không để ý, xung quanh đây được dựng một hàng rào bằng cây, còn có rất nhiều lính canh gác.
Còn nữa ở đâu có những cái liều dựng tạm, còn có rất nhiều người trong làng, người thì đang trị thương, người thì bận nấu nướng.
Vậy là người trong làng điều được bảo vệ an toàn, nó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
-nơi này, anh chuẩn bị từ khi nào thế?
nó hỏi, hắn cũng đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói.
-lúc em ra đi, biết được âm mưu đó anh đã bàn với Alex, tìm nơi thích hợp để làm nơi trú ẩn khi có trường hợp xấu nhất xảy ra.
-giỏi thật nha, nếu không có nơi này thì bị bọn chúng tân công sẽ có rất nhiều người bị thương! anh làm rất tốt!
Được nó khen ai nó sướng ta mặt.
-đương nhiên, anh không giỏi thì ai giỏi đây! khen như vậy thì không đủ đâu…phải hành động mới được.
Nói xong hắn đưa mặt mình ra, ý là muốn nó hôn.
Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, làm sao nó hôn được, nó véo má hắn một cái.
-đồ háo sắc, da mặt anh thật sự dày bao nhiêu vậy hả?
Hắn nhíu mày nhìn nó.
-dày bao nhiêu thì em phải biết chứ, mỗi đêm em điều ngắm nó mà.
Hắn trêu chọc, làm nó ngượng muốn chết, nó đánh nhẹ vào tay hắn mấy cái.
-anh nói không đúng sao?
-đồ xấu xa, em không nói chuyện với anh nữa, em đi phụ mọi người.
Nó bỏ đi lại chỗ mọi người, xem có gì phụ được thì phụ, còn hắn nhìn nó mà cười tủm tỉm.
Sự có mặt của nó ở đây cũng làm sự chú ý của mọi người, người thì ngưỡng mộ, người thì trầm trồ, nhưng cũng có người thì ghét ra mặt.
-xem cô ta kìa, mặt dày thế không biết!!
Một cô gái chừng mười tám tuổi nhìn nó mà khinh bỉ.
-Lisa, sao bạn lại nói vậy?
Một cô gái khác đang đảo nồi thức ăn ngước lên nhìn Lisa.
-không phải sao, loại phụ nữ lăng loàn như thế mà vẫn mặt dày ở bên cạnh đội trưởng, nếu mình là cô ta chắc phải tự tử chết lâu rồi!!
-suỵt! cô gái đưa tay lên miệng- xem trừng cái miệng bạn đó, ăn nói cẩn thận vào!
-bạn sợ, còn mình thì không sợ, mình nói sự thật mà!! Lisa khẳng định lại.
Cô bạn cũng bó tay với Lisa, chỉ nói với Lisa một câu.
-sự thật gì mà sự thật, chẳng phải bạn ghen tị với chị Anna hay sao? ai ai cũng biết người đội trưởng yêu là chị ấy, chung thủy dù biết chị ấy chết, còn chuyện xảy ra hai năm trước bạn đâu có chứng kiến, mà bạn khẳng định được con người chị ấy như thế nào? còn nữa chẳng phải năm đó chị July cũng đã làm rõ sự việc đó đâu phải do chị ấy phản bội do chị ấy bị hãm hại!
Lời nói của cô bạn đó cũng chẳng khiến Lisa nghĩ lại, Lisa càng tức giận, ném luôn cái giá vào nồi thức ăn.
-mình không biết hãm hại hay không hãm hại, mình chỉ biết cô ta chẳng xứng đáng với đội trưởng vì cô ta không còn trong trắng!
Nói xong Lisa bỏ đi, bỏ lại cô bạn chỉ biết nhìn lắc đầu.
……………
Đêm xuống,lo cho mọi người bị thương xong, nó cũng tranh thủ ăn gì đó rồi vào cái lều mà hắn chuẩn bị cho nó từ lúc sáng.
Lều cũng tương đối nhỏ, chiều dọc và ngang chừng hai mét, dưới đất được trãi một tấm da mềm, chắc là phải ngủ như tạm thế này rồi.
Nó đặt lưng xuống, nền đất hơi cưng, tuy hơi khó chịu nhưng nó cố gắng nhắm mắt nghỉ.
Không gian yên lặng, lâu lâu lại có bước chân đi tuần của cận vệ, nó thật sự không ngủ được, ngủ không được nó lại suy nghĩ lại những chuyện nghe được lúc sáng, nó chợt thở dài.
Lúc sáng vô tình nó nghe được Lisa nói chuyện với mấy cô mấy dì hơi lớn tuổi, Lisa không ngừng khinh bỉ nói xấu nó, mấy cô mấy dì cũng không phản ứng gì, nhưng cũng chăm chú nghe Lisa nói.
Nó không biết phải giải thích làm sao, chẳng lẽ đi nói tôi thật sự còn trong trắng, hôm kia vừa cùng hắn….không được, thật sự không thể nói như vậy được.
Có lí mà cũng chẳng thể nói được, nó phải làm thế nào!!! còn Lisa cô gái nó không quen biết đó sao lại nói về nó như thế? có nghĩ bằng đầu gối cũng biết là yêu hắn rồi!
Nhưng yêu hắn thì liên quan gì đến nó mà ghét nó như thế, thật sự không công bằng a!!
Nó lại tiếp tục thở dài, cũng chẳng biết nó nằm đó bao lâu, chắc cũng đã rất khuya rồi.
Hắn đi tuần vẫn chưa về, không có việc gì không nó thấy hơi lo.
Một lúc sau có tiếng bước chân càng ngày càng tiến gần nơi lều của nó, đến chỗ cửa lều bước chân dừng lại, vài giây sau nó nghe cửa lều được mở, sau đó lại đống lại.
Bây giờ nó đang nằm xoay mặt vào bên trong, nhưng nó cũng không thèm xoay lại xem ai vì nó biết chắc, không ai khác ngoài hắn, không ai tự nhiên như hắn vậy đâu.
Hắn nhẹ nhàng nhằm xuống cạnh nó, tưởng nó ngủ nên hắn nhẹ nhàng nhất có thể để không làm nó thức giấc.
-mọi việc tốt chứ anh?
Nghe giọng nó thỏ thẻ, hắn cười vươn tay ra ôm nó vào lòng, giọng hờn trách.
-anh còn nghĩ em ngủ rồi, vậy mà biết anh về cũng không thèm xoay người lại nhìn, đáng ghét thế hả?
Nó vội vàng xoay người lại nhìn hắn.
-bây giờ nhìn được chưa.
Nhìn hắn xong nó định xoay người về hướng cũ, nhưng hắn nhanh tay ôm chặt nó vào lòng.
Mặt nó vùi vào ngực săn chắc của hắn, mùi hương trên người hắn, vừa quen, vừa dễ chịu khiến nó cảm thấy thật thoải mái nhưng mà hắn ôm nó chặt thế này, có khi nào nó bị ép đến chết hay không?
Nó vùng vẫy, đẩy hắn ra, nhưng không thể thoát được vòng tay của hắn, nó cáu.
-này!
-….
-này!!! anh bỏ em ra được không hả? muốn ép chết em sao?
-….
-cái đồ đầi xoăn nhà anh, muốn chết sao hả???
-im lặng, đừng cử động!!
Cái gì? ép người ta sắp chết đến nơi còn bảo không cử động, đây là muốn áp sát người ta!
Nó hết sức vùng vẫy tay chân, để mong thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng hình như chân nó vừa chạm vào nơi không nên chạm…
Nó khựng lại, nó hình như đã hiểu tại sao hắn bảo không được cử động, nhưng đã muộn rồi hắn đem cả thân hình của mình chèn ép lên người nó, mặt kề mặt, hắn bảo.
-là do em không nghe lời, đừng trách anh!!
-không….em xin…
Chưa kịp nói, môi nó đã bị môi ai đó chặn lại.
Mãnh liệt, dồn dập khiến nó không thể thở được.
-anh…không được…ở đây không được…
Mặt kệ lời nó nói, môi hắn lại chiếm lấy môi nó, chẳng muốn rời. tay hắn cũng chẳng chịu yên phận, hết mơn chớn đường công trên người nó, rồi lại xoa nặn nơi đầy đặn.
Khiến nó mềm nhũn cả người, nên bất lực mà hưởng ứng theo hắn.
Đến phút này nó mới nhận ra là mình sai, sai thật rồi, cử động cũng không thể cử động bậy, hậu quả nó rất khó lường nha!!!
Thiên Sứ Bị Thất Lạc Thiên Sứ Bị Thất Lạc - Sweet Girl