Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Sweet Girl
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 Tỏ Tình
-bạn bị làm sao thế, đừng làm mình sợ mà Anna! July hoảng sợ đến bật khóc
Lòng ngực nó đau nhói, như ngàn cái kim nhọn đâm vào, nó đau đến nổi không thể nói được chữ nào nữa, cứ như thế nó chết mất.
-mặt bạn sao đỏ thế này, để mình đưa bạn đến chỗ chị Sam, bạn đứng dậy được không?
Cơ thể nó bắt đầu tăng nhiệt có thể vì đau nên nó không kiểm xoát được nữa,cứ như có thể bóc cháy bất cứ lúc nào, July vừa chạm tay vào nó thì đã vội rút ra vì rất nóng, tay July cũng đỏ lên hết, July càng thêm rối loay hoay không biết làm sao.
-mình thấy không ổn rồi, để mình đi tìm người giúp bạn ráng đợi mình một chút thôi.
July vội vã bay đi, còn nó thì ngày càng đau, càng ngày càng nóng hơn, cơ thể nó đang bốc cháy.
Hắn kêu nó tránh xa mình ra nhưng chính hắn, chính hắn lại tìm nó, vì hắn nhớ, dù có nhìn nó ở xa cũng đủ rồi, nhưng hắn không thấy nó ở lớp bay xung quanh cũng chẳng thấy.
Loanh hoanh tìm cuối cùng cũng thấy nó, nó nằm vật vã trên đất, hắn lau xuống.
-Anna! Anna!
Tay hắn vỗ nhẹ vào mặt nó, nhưng bàn tay hắn bị bỏng do cơ thể nó quá nóng, hắn hốt hoảng, hắn nhớ lại lần trước nó cũng như thế, hắn tạo nước rồi dội vào người nó, nhưng chỉ nghe tiếng xèo xèo thôi, không khá hơn được, cơ thể nó còn nóng hơn trước.
Hắn bế nó lên dù bàn tay và cánh tay hắn đang bỏng rất đau, nhưng nếu hắn không làm gì nó sẽ tự thiêu mình mất, hắn không muốn nó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn tìm cái hồ nước gần nhất, rồi cả hai cùng lau xuống, nó nhăn mặt cơ thể nó cũng hạ nhiệt nhưng nó vẫn đau, cơn đau cứ thế càng tăng dần.
Hắn kéo nó lên bờ, thấy mặt nó xanh hắn cũng chẳng biết nó bị gì.
-Anna! Tỉnh lại, em bị làm sao thế này.
Nghe tiếng hắn, mắt nó cố mở mắt ra, khuôn mặt hắn hiện ngay tầm mắt nó.
-Ray…em….em..!Chưa nói hết thì cơn đau lại đến tay nó cứ ôm chặt ngực.
-nói anh nghe em bị đau ở đâu? Mở mắt nhìn anh này Anna!
Nó không thể, nó đau lắm, chẳng thể mở mắt ra, hắn thì rất lo hắn giật tay nó ra đánh bạo kéo áo nó xuống, một đóm tròn đang to dần có màu đỏ như máu, mặt hắn thoáng đỏ, hắn bế nó bay về nhà.
Được Sam thông báo ông Arthur cũng về nhà, lần này có cả tộc trưởng và Alex cũng đến, mọi người điều lo lắng nhìn nó, sao nó lại gặp những chuyện nguy hiểm thế này.
-Arthur con bé nó bị làm sao thế? nhìn sắc mặt nó ta lo quá.
Ông Arthur thở dài nhìn tộc trưởng.
-Anna nó bị ém rồi, nhìn vết tròn trên người nó đã lang rộng rồi nếu không tìm thấy hình nhân để ém nó thì e rằng chỉ mọt giờ nữa thôi con bé sẽ….chết.
Lời ông Arthur nói như cái gì đó cứa vào tim hắn, nó sẽ chết sao? không hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, chắc chắn như thế.
-nhưng làm sau tìm được hả ông Arthur? Không được để Anna chết, không được!Alex hết nóng lòng
-chỉ cần biết người hại con bé rồi, lấy hình nhân đốt đi thì con bé tự sẽ khỏi nhưng…ta sợ rằng chưa tìm được thì con bé sẽ chết, chẳng biết ai là người hại con bé thì phải làm sao?
-bằng mọi giá con sẽ tìm được người hại cô ấy, thưa ông con sẽ huy động mọi cận vệ đi đến từng nơi, từng nhà, từng ngóc ngách trong làng con tin chắc sẽ tìm được.
-được, con cứ thế mà làm, ta phải về rồi chuyện của Anna có chuyển biến gì thì báo ngay cho ta.
Thế rồi tộc trưởng ra về, Alex thì vội vã làm theo kế hoạch đã nói, còn hắn đến bên giường nhìn nó, sắc mặt nó ngày càng kém, càng nhìn nó hắn càng thương cũng càng giận nó, vì sao lại gây thù với nhiều người như thế? vì sao cứ để mình bị nguy hiểm.
Em phải đợi anh, anh sẽ tìm được người hại em, hãy tin anh! Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nó
……….
-nói mau Luna nó đang ở đâu?
Tay hắn đang xiết cổ một nhỏ con gái trong hóm Luna, đây là lần thứ n ánh mắt hắn chuyển màu, đứa con gái rung sợ mặt tái xanh lại.
-không….biết..tha cho tôi đi…..tôi không biết!
Hắn buông tay ra rồi típ tục đi tìm, hắn biết người hại nó là ai chỉ có con nhỏ Luna đó ba lần bốn lượt tìm cách hại nó thôi, nhất định hắn sẽ tìm ra, lần này hắn sẽ không tha thứ nữa.
Hắn thấy Andy đang vội vã đi đâu đó, hắn cũng nghi nên đi theo, Andy đi vào sâu trong rừng nơi mà bà Eva và Luna vẫn đang giữ hình nhân mà hại nó.
-công chúa! Andy hớt hả
-có chuyện gì nhì bạn như thế? con nhỏ đó chết chưa?
-Anna vẫn đang hôn mê.
-ta chẳng thể hiểu nổi, nếu như người khác thì đã chết lâu rồi, mạng nó lớn thật.
-mẹ yên tâm đi, nó sẽ phải chết thôi! Luna tự tin
Andy càng lo sợ vì tình hình không khả quan như Luna đã nói.
-nhưng công chúa, hoàng tử Alex đã huy động cận vệ và mọi người đi tìm người hại Anna, mình sợ rằng…
-cái gì???
Luna chẳng thể ngờ được mọi chuyện lại như thế, tại sao người của hoàng tộc lại nhúng tay vào chuyện này? nó chỉ là một đứa con gái mồ côi bình thường kia mà.
-mẹ…
Luna lo lắng nhìn bà Eva nhưng bà cố trấn an.
-con đừng lo ta sẽ có cách hết chỉ cần…
-chỉ cần tìm người chịu tội thay đúng không?
Hắn đột nhiên xuất hiện làm ba người giật mình, nổi hoảng sợ bùng lên, Luna rung sợ
-Ray…không phải vậy đâu Ray không phải do em đâu! Anh đừng hiểu lầm em…
-ngừng diễn được rồi, tôi thấy tởm lắm.
Hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Luna, còn Luna thì khóc như mưa, bà Eva thấy mà xót vô cùng.
-ai cho phép cậu làm con ta khóc!
Bà Eva tạo quả cầu nước ném về phía hắn, nhưng Luna đứng ra chắn cho hắn để rồi bị thương, hắn thì chẳng quan tâm mà lấy đi hình nhân đang nằm trên bàn, rồi bỏ đi.
-Luna, sao con lại chắn cho hắn hả?
-Ray là người con yêu, con không muốn anh ấy bị thương.
-con đúng thật là, để ta xem vết thương của con nào.
-bà Eva, công chúa, lúc này có chuyện khác quan trọng hơn, nếu Ray nói với tộc trưởng và nói với mọi thì chúng ta sẽ bị sao đây, con không muốn vào ngục tối đó đâu.
Bà Eva thần người ra lo suy nghĩ gì đó, rồi chợt nụ cười sắc xảo.
-không phải chúng ta đâu Andy à!
……..
Hắn đem hình nhân về nhà, và trực tiếp đốt nó thành tro, nó cũng đã bớt đau hơn mặt cũng trở nên hồng hào hơn, hắn thở phào nhẹ nhõm.
-nước…nước…nước.
Cổ họng nó khô gắt, nó muốn uống nước nhưng mà cơ thể nó chẳng thể nhúc nhích nổi.
-em tỉnh rồi à, em khát nước sao để em lấy cho em nhé!
Hắn nhẹ nhàng chăm sóc nó, còn nó thì thấy hắn thì nứt nở không ngừng, lâu rồi được nhìn hắn khoảng cách gần như thế, mấy hôm trước đến nhìn xa xa còn không có cơ hội nữa, hắn lại diệu dàng quan tâm nó như trước, có phải nó đang mơ không, nếu có là mơ nó mong sẽ không bao giờ thức dậy, nếu thức dậy thì hắn lại lạnh lùng với nó, nó lại càng đau lòng hơn.
-sao em lại khóc? em còn đau chỗ nào à?
Hắn lo lắng kiểm tra xem nó còn bị thương chỗ nào không, nó ngạt nhiên đến nổi tự tay nhéo vào má mình một cái đau điến, đau thì chắc chắn không phải là mơ rồi, nhưng tại sao thái độ hắn thay đổi đến chóng mặt như thế? thật ra hắn muốn gì đây?
Nó lại khóc nức nở, hắn nhíu mày nhìn nó
-nè, nè sao em lại khóc nữa rồi, em có làm sao không? đừng làm anh lo như thế chứ!
-…….
-nín đi, có gì nói anh nghe đừng khóc như vậy, em vừa khỏi đấy khóc không tốt đâu!
-tại sao..hức…anh lại đối xử với em như thế!!!
Hắn ngơ ngát nhìn nó.
-anh làm gì chứ?
-anh….tại anh hết, tại sao xua đuổi em, lạnh lùng với em, em có làm gì sai đâu chứ, anh có biết em những ngày anh tránh mặt em…hức…em đã nhớ anh như thế nào không? em ước gì em đã không yêu anh như thế, để không đau lòng khi anh đối xử tệ bạc với em!
Nó xong nó òa khóc nức nở, còn hắn thì đứng hình, hắn có nghe nhầm không? nó nói yêu hắn, hắn đột nhiên cười như điên.
Nó thì nhận ra mình vừa nói ra hết,nó xấu hổ chỉ biết dấu mặt vào cái chăn.
Mày ngu lắm Anna ạ, tại sao lại nói ra hết như thế? xấu hổ chết đi được, cái miệng lại hại cái thân rồi!
Sau một trận cười hắn bình tỉnh lại, một dòng suy nghĩ đang chạy qua não hắn.
-Anna, em sao thế? bỏ cái chăn ra anh có chuyện muốn hỏi em!
-không biết, anh đi ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh!
Nó thẹn quá hóa giận, cố tránh mặt hắn nhưng hắn thì đâu chịu bỏ qua, giật phăng cái chăn xuống, bây giờ bốn mắt nhìn nhau.
-bây giờ chỉ cần trả lời anh một chuyện anh sẽ đi ngay, được không?
Nó không trả lời mà gật đầu.
-bức thư anh để trên bàn em có đọc được không?
-bức thư? anh để khi nào? em có thấy bức thư nào đâu!
-bức thư anh để trên bàn, trước dạ hội một hôm, kế bên còn có cành hoa hồng nữa!
-trước hôm dạ hội, khi đó em đi về từ nhà July nhưng em không thấy bức thư nào cả.
Nếu Anna không đọc được thì bức thư ấy đi đâu, nó không thể tự biến mất được! hắn đắng đo
-mà sao anh lại gửi thư cho em? có chuyện gì quan trọng à? sao anh không nói trực tiếp với em?
nó liên tục đặt câu hỏi, hắn tự thấy mình ngốc phải chi nói trực tiếp thay vì viết thư.
-không có gì quan trọng đâu, được rồi em cứ nghỉ ngơi, khi khác nói chuyện đó sau.
-không được!! em muốn biết anh viết gì trong đó.
Nó tự nhiên đi xuống giường mà đến bàn tìm xung quanh, tìm cả dưới giường, chẳng thể hiểu nổi nó, vừa mới không còn sức lực mà cử động bây giờ tung tăng khắp phòng, rồi hắn cũng muốn biết bức thư đi đâu nên cũng tìm tiếp nó.
-ơ có cánh hoa hồng này!
Nó tìm quanh cửa xổ thì gặp một cánh hoa hồng, chắc chắn Alex khi bóp nát cành hoa đã rơi xuống, thế thì rõ ràng rồi, lòng hắn cũng tỏ không phải nó chọn người kia mà từ trối hắn mà là căn bản nó không biết.
Alex ơi Alex à, lần này thì kế hoạch của anh chẳng thể thành công rồi, hắn bế nó lên rồi nhẹ nhàng đặt lên giường, với tay lấy chăn đấp lên người nó, rồi môi hắn chạm lên trán nó
-ngoan ở nhà, anh có chuyện phải giải quyết.
Nó ngoan ngoãn gật đầu rồi chui vào chăn để che đi đôi má ửng hồng bối rối của mình, nghe tiếng đống cửa nó mới dám ló mặt ra, đúng là làm người ta ngượn ngùng chết đi được, nhưng hắn đi đâu? giải quyết chuyện gì cơ chứ?
Alex nghe tin nó ổn rồi vui mừng đi đến gặp nó nhưng vừa đến thì gặp cảnh hắn đang hôn lên trán nó ánh mắt hai người giành cho nhau, ánh mắt Alex chợt phát ra những tia giận dữ.
Hắn vừa bước ra khỏi nhà thì những dây leo ở dưới đất mọc lên và bám chặt vào chân hắn, hắn cười khẩy
-đang định đi tìm nhưng đến đúng lúc đấy.
-cậu đúng là người không giữ lời, đã nói khi tôi thắng thì cậu sẽ tránh xa Anna nhưng vừa rồi chính mắt tôi thấy cậu ở bên cô ấy.
Hắn lại cười, nụ cười lạnh lùng.
-nói đến không giữ lời thì cậu là người đứng nhất đấy, cậu nghĩ gì khi chơi xấu như thế? lá thư tôi gửi cô ấy cậu đã nhúng tay vào tôi nói đúng chứ.
Mặt Alex có chút phản ứng nhưng nhanh chóng cơ mặt giản ra bình thường.
-không hề, tôi đâu thiếu tự tin đến nổi làm chuyện đó, cậu đừng đón mò.
Hắn nhìn sắc mặt Alex, đúng là diễn rất giỏi nha, đã làm mà kiên quyết trối bỏ.
-chắc hẵn đêm dạ hội cậu cũng nhìn thấy chúng tôi vui vẻ thế nào chứ, cô ấy đã nói yêu tôi rất nhiều đấy còn nữa…chúng tôi sẽ đính hôn một ngày không xa đâu, đừng tưởng cô ấy vẫn tốt với cậu là yêu cậu chỉ là cô ấy thương hại cậu thôi, thương hại người bị mẹ mình bỏ rơi thôi, cô ấy đúng là lương thiện mà.
Nhắc đến tự mẹ, mặt hắn tối xầm như không thể kiểm xoát được cơn thịnh nộ, ánh mắt câm phẩn nhìn Alex.
-sao anh có thể nói như vậy chứ Alex?
Nó từ trong nhà bước ra, nó thấy đói nên định xuống nhà ăn đỡ cái gì đó nhưng không ngờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, nó nhìn Alex một cách thất vọng, người bạn hay giúp đỡ nó đây sao? Cho dù Alex có nói thích nó đi chăng nữa nhưng nó đâu có nói là chấp nhận, vì sao Alex lại nói dối như thế.
-Anna anh…
-em nói yêu anh từ khi nào thế hả? đính hôn nữa tại sao anh lại nói dối như thế? nó nhìn sang hắn-Ray, em không phải thương hại anh đâu, thật sự em yêu anh bằng cả trái tim mình.
Tim ai đó loạn nhịp, sắc mặt từ giận dữ mà trở nên đỏ ửng, đây là lần thứ hai trong ngày nó nói yêu hắn, đúng là hắn đang vui chết đi được.
Cũng lúc đó còn một trái tim khác hụt hẫn, đau đớn, từng lời nó nói như những cái kim sắc đâm vào lòng ngực, đây là là câu trả lời Alex mong chờ bấy lâu sao? tìm đủ mọi cách nhưng trái tim nó chỉ hướng về nơi khác.
Thấy mình trở nên thừa thải Alex chọn cách bỏ đi, dấu nhanh hàng nước mắt đang chảy xuống.
Hắn nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, làm nó khẽ rùng mình trốn tránh ánh mắt đó, nó lại thấy cái miệng mình thật phiền phức lại hại chủ của nó mặt đỏ như trái cà chín mọng.
Nó cuống cuồn chạy vào nhà, leo lên giường và và chùm chăn kính mít, hắn đuổi theo sát bên.
-sao lại trốn anh hả, bỏ chăn ra nhìn anh này.
Lúc này á, có chết nó cũng không dám nhìn mặt hắn đâu ngại chết đi được, nó nhất quyết sống chết giữ chặt cái chăn.
-em không bỏ ra cũng được, vậy nghe cho kỹ này, tối nay đến dưới cây anh đào anh có chuyện muốn nói, nhất định phải đến đấy nhé.
Nói xong hắn vui vẻ đi ra ngoài chuyện bị cho tối nay bù cho lần trước.
Khi những ánh nắng đã tắt dần trời cũng chuyển thành một màu đen huyền, nó nóng lòng để được biết hắn muốn nói chuyện gì với nó, hôm nay ai đó cũng biết làm điệu, mặt bộ vấy cúp ngực để lộ bờ vai trắng ngần,còn mái tóc thì xõa dài, màu tóc đen huyền ánh lên nước da trắng của nó, nhìn mình trong gương một lần nữa nó bước ra ngoài.
Hai hàng nến chạy dày từ cầu thang xuống, nó thấy choáng ngộp trước khung cảnh lung linh này, nó đi theo hàng nến, nó dẫn ra ngoài vườn hoa và dừng lại dưới cây anh đào.
Nó đưa mắt tìm ai đó, nhưng chỉ có một mình nó, hẹn người ta nhưng chẳng thấy đâu, hắn đúng là.
Một cơn gió thổi qua làm những cánh hoa anh đào rơi xuống, nhìn cảnh đẹp trước mặt mà nó không khỏi suýt xoa.
-vẫn như lần trước nhỉ? hoa đẹp đến nổi em cười điên dại vậy à.
Hắn xuất hiện với vẻ ngoài bảnh bao, cùng với nụ cười đầy mê hoặc, khiến nó ngẩn ngơ.
-được rồi, anh biết anh đẹp trai em không cần nhìn anh như thế đâu.
Nó khẽ lườm hắn, còn hắn thì nhe miệng cười rồi hắn nắm tay nó đến gần hơn với gốc anh đào, rồi nhẹ nhàn đặt tay lên vai nó, dùng ánh mắt đẹp trai đầy ma lực nhìn nó.
-em đã nói yêu anh đúng không?
Nó e thẹn gật đầu, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
-vậy em hãy quên nó đi.
Mặt nó xụ xuống, sao tự nhiên kêu người ta quên đi, khó khăn lắm người ta mới mở lời được, hắn muốn gì đây?
-em có nghe cọc đi tìm trâu bao giờ chưa? con gái gì mà tỏ tình trước con trai người ta, mặt em dạo này dày lắm rồi nha.
Hắn đưa tay lên véo má nó như phản xạ tự nhiên vậy, nó nhăn mặt vì đau, vội đẫy tay hắn ra.
-đúng vậy mặt em dày lắm đấy, coi như em chưa nói gì với anh hết nhé, vậy chuyện anh nói với em chỉ có thế đúng không? em vào nhà đây!
Nó giận dỗi, hắn thì cuống cuồn vì ý hắn đâu phải thế.
-không, em đứng ngay ngắn để nghe anh nói nào! hắn ngập ngừng rồi nói tiếp-anh muốn em quên đi vì anh muốn anh là người nói yêu em trước, anh chẳng thể kiểm xoát được tim mình nữa em hiểu chứ??
Hắn nhìn nó với thành thật nhất, yêu thương nhất, không dễ gì để hắn có thể nói mấy lời yêu thương vậy đâu, hắn đã tập trước gương suốt mấy giờ đồng hồ, nhìn mặt hắn căng thẳng đến đổ mồ hôi.
Nó trầm ngâm một lát như trêu chọc hắn, nhìn mặt hắn mà nó phì cười, nó ôm chầm lấy hắn rồi thì thầm vào tai hắn.
-em hiểu, em cũng yêu anh, vậy được chưa?
Hắn vui mừng ôm chặt lấy nó, hạnh phúc lắm, hắn lấy từ trong túi ra hợp quà màu hồng, rồi dúi vào tay nó.
Nó càng ngạt nhiên hơn đây chẳng phải hợp quà nó thấy trong phòng hắn sao? trước đây nó còn thắc mắc chẳng biết ai tặng cho hắn hay hắn tặng cho ai, ai ngờ hắn lại tặng cho nó chứ.
-cho em sao?
Hắn gật đầu, rồi tự tay hắn mở hợp quà ra lấy ra chiếc một chiếc lắc tay xinh xắn, rồi hắn đeo vào cho nó.
-đây là tự tay anh là đấy nhé, lần đi ra ngoài trước anh đã làm nó để tặng em chỉ có duy nhất trên đời này thôi nhé!
Nó nhìn ngắm chiếc lắc tay mà lòng hạnh phúc dâng trào.
-cám ơn anh.
-chỉ cám ơn đơn giản vậy sao?
Nó cau mày nhìn hắn.
-chứ anh muốn em làm gì đây?
Không trả lời nó mà thay vào đó môi hắn đã đặt vào môi nó, nó mở to mắt hình hắn, nhưng cũng chỉ trong giây lát môi nó bị hắn ăn trọn, chỉ đến khi cần không khí để thở hắn mới chịu buông đôi môi ngọt lịm của nó ra, hai má nó lại ửng đỏ ngượng ngùng.
Hai người người cùng nhau ngồi trên ghế xích đu dưới ánh nến lung linh đôi bàn tay của họ đang chặt vào nhau, trên môi hai người nở nụ cười tràng đầy hạnh phúc.
Thiên Sứ Bị Thất Lạc Thiên Sứ Bị Thất Lạc - Sweet Girl