Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3678 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 -
iang Hạo chưa gặp được Hiểu Sương.
Buổi sáng, sớm hôm sau, trước khi đi học, cậu có ý đi một vòng qua thôn với Lan Huệ. Đây là một khu nhà ở mơi xây dựng xong được ít lâu, mỗi ngày ngôi nhà đều xinh xắn làm riêng biệt theo kiểu phương Tây. Nhà không lớn như không thuộc loại "nhỏ như chim chích nhưng mà cũng đủ cánh đủ chân", tất cả đều thống nhất theo một kiểu cách. Có một bức tường bao chỉ cao đến thắt lưng và một chiếc sân trời nhỏ xíu. Nhà họ Lâm ở dãy đầu nhưng mà là nhà thứ hai.
Đi đến cổng nhà, Giang Hạo nhìn ngay thấy bà của Hiểu Sương. Bà cụ đang buộc một sợi dây từ cây nọ sang cây kia để phơi quần áo. Đó là một loại cây đa được cắt tỉa cẩn thận, có cái tán cân đối như mái nhà hoặc chiếc ô. Chắc khi mới bắt đầu trồng cây và xây nhà, người ta tuyệt đối không nghĩ tới cái cây lại trồng cho việc buộc dây phơi! Giang Hạo luôn có sự tò mò kỳ lạ về nhân vật "người bà" này. Bà cụ rất già mà cũng rất cổ lỗ, thế nào cũng không chịu thay đổi thói quen theo nếp sống từ xưa, đúng là"nhất thành bất biến" thật. Cứ như việc phơi quần áo này cũng đủ thấy, Giang Hạo đã từng nghe Hiểu Sương ca cẩm:
- Bà ơi, bà xem có ai phơi quần áo trên cây như thế này không? Sao bà không chịu phơi ở sân sau?
- Sân sau không được nắng! Bà già cố chấp thản nhiên nói. Phơi trong bóng rợp, áo quần mặc vào sinh bệnh ra đấy!
Thế mà, vấn đề đành phải giải quyết theo ý bà cụ, vận mệnh của cây đa đã được định đoạt để làm giá mắc dây phơi. Bà cụ còn rất nhiều thứ bảo thủ, không chịu dùng những phương tiện mới như máy giặt, lò viba, máy điều hòa ..., bà rất ghét những thứ đó. Duy chỉ có máy ti vi là bà chịu tiếp nhận, bà xem ti vi không biết mệt mỏi, từ kịch cổ Đài Loan đến ca nhạc tạp kỹ, từ hát xướng đến phim bộ ..., mục nào bà cũng xem một cách thích thú. Đôi mắt bà rất kém, từ lâu đã nhòa, chẳng nhìn rõ cái gì ra cái gì nữa rồi. Hiểu Sương thường hỏi:
- Bà ơi, bà mở ti vi từng sáng đến tối, thế bà nhìn thấy gì?
- Ồ, xanh xanh đỏ đỏ đẹp ghê lắm!
- Bà có nghe rõ họ hát cái gì không?
- Nghe rõ chứ! Bà cụ nở mày nở mặt nói Họ hát rằng "anh em ta cùng làm, đất cát bùn nhiều, nào cùng nhào cùng nặn ...", họ đang mặn búp bê bằng đất để chơi đấy!
Hiểu Sương ôm bụng cười nói với Giang Hạo:
- Bà cụ nhà em là loại "lão bảo vật".
- Nên em là"tiểu bảo vật"! Giang Hạo bảo Hiểu Sương.
Đúng thế, trong nhà này, Hiểu Sương không chỉ là "bảo vật" mà còn là "vua con". Giang Hạo đã từng quan sát một cách khách quan, thì thấy bà cụ đối với Hiểu Sương có vẻ "kính nể" còn hơn cả nưng chiều. Hiểu Sương vốn luôn luôn tỏ ra láu lỉnh, chẳng biết trên dưới là gì, mà đối với bà cụ lại càng chẳng tỏ ra kính trọng mấy. Còn với bà cụ, mỗi lời nói của Hiểu Sương cứ như là thánh chỉ, bà phục nể, yêu chiều,làm tất cả mọi việc cho cô. Bà cụ không biết chữ, thích ăn ngọt, hay chấp vặt, cải cọ lăng nhăng ... nhưng Hiểu Sương đã hơi nhăn mặt là bà cụ đã lùi vào phòng mình. Thỉnh thoảng bà hơi bạn bè cũ ở Đài Trung, Hiểu Sương đưa bà đi thăm họ, mỗi chuyến đi mấy ngày liền. Giang Hạo không hiểu tại sao gia đình Hiểu Sương vẫn đang ở Đài Trung mà cô và bà cụ lại chuyển tới Đài Bắc. Hiểu Sương có vẻ kiêng, không bao giờ động đến việc đó. Những hôm bà cụ không về Đài Trung thì Hiểu Sương hoàn toàn tự do, cô ta thường biệt tăm biệt tích đến mấy hôm, chẳng biết đi nhưng đâu. Bà cụ cũng không quản lý chặt, cứ để kệ cô thích gì làm nấy. Giang Hạo luôn cảm thấy như vậy là Hiểu Sương tự do hơi quá đáng, đến như cậu, đã là loại "nghiện tự do" mà còn thấy chướng!
Ban đầu Giang Hạo không hề quan tâm đến những hành tung tự do và mọi việc của Hiểu Sương, cậu biết chuyện của họ sẽ không thể tiến triển đến mức hai bên có thể can thiệp đến tự do của nhau, Nhưng rồi, gần đây, cậu lại phát hiện ra, sự phóng túng và tự do của Hiểu Sương đã làm cho cậu cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng; cậu rất khó giữ nỗi thái độ lạnh lùng bàng quang trước những hành tung của cô. Mỗi khi cậu nghĩ tới chuyện cô đang lang thang la cà nhà hàng vũ trường nhảy nhót với chàng nọ chàng kia ... là máu trong người cậu cứ muốn sôi lên. Cậu biết rõ ràng tâm trạng đó là tín hiệu nguy đối với mình, nhưng vẫn không tự chủ được, từng bước sa vào trận đồ bát quái của nó.
Đã có tới năm ngày cậu không gặp Hiểu Sương. Hôm cuối cùng còn gặp nhau, cậu đã cùng cô trèo lên đỉnh núi Quán Âm, cô đã đứng trên đó mà hát tướng lên: "Giờ đây tôi bắt đầu vào trận" sau đó thì cô đi mất. Chẳng biết đã đi đánh trận ở đâu? Đây là cái bài bản cũ của cô ấy, thoắt ẩn thoắt hiện, chợt đến, chợt đi, cứ bay biến như làn khói, pkóng khoáng như một đám mây, tự do như một cánh chim bay ... Cánh chim bay, cậu đã từng nghe. Đào Đan Phong tự ví mình như một con chim nhạn lớn ... Không, Hiểu Sương không phải là con chim nhạn lớn, cô chỉ là chú chim vân tước bé nhỏ thích hót, thích ca, thích nhảy, thích bay lượn, thích biệt tăm ...
Giang Hạo đứng ngoài cổng nhà, cách sân trước một bức tường hoa thấp lè tè, cậu ngó vào bên trong, đặt sách vở lên tường. Chú chó Tuyết Cầu đang lơ mơ ngủ dưới gốc cây đa, nghe hơi Giang Hạo, lập tức dỏng tai lên, ngẩng đầu ngóng Giang Hạo, mừng rối rít. Cậu huýt gió với nó, thế là nó sướng quá, vừa chạy vưa lăn tới, sủa to mừng rỡ và còn định nhảy vọt qua tường. Bà cụ bị tiếng ầm ĩ làm kinh động, quay đầu ra, nheo nheo mắt cố nhìn xem ai.
- Bà ơi, cậu gọi Cháu đây, cháu là Giang Hạo! Cậu biết bà cụ không nhìn ra cậu là ai với khoảng cách như vậy.
- Quảng cáo à? Bà cụ nghe không thủng, hỏi lại Cái gì mà lại quảng cáo?
Xem ra cái tật nặng tai của bà cụ là vô phương cứu chữa. Cậu cố gọi to hơn:
- Hiểu Sương đang còn ngủ phải không bà?
- Cậu đến thu tiền báo hả? Bà cụ hỏi.
- Giang Hạo lắc đầu, ôm sách vở, tới cánh cửa vào sân, cậu thò tay vặn quả nắm một cách thành thạo, tự mỏ cổng ra và bước vào. Lập tức, Tuyết Cầu vẫn vẫy đuôi, lao ra vồ lấy cậu, sủa rít lên rồi nhảy tưng tưng. Cậu cúi xuống bế nó lên, chẳng nể nang gì, nó liếm luôn vào mũi, vào cằm, vào má cậu ... Giang Hạo bế nó bước tới trước mặt bà cụ, bà giương mắt nhìn, đến lúc đó mới nhận ra.
- Giang Hạo đấy à? Bà nói Thì cứ nói Giang Hạo là được rồi, sao lại xưng là người thu tiền báo? bắt nạt già không nhìn rõ, nghe không thủng hả? Bọn trẻ này chẳng có đứa nào hẳn hoi cả!
- Cháu mạo nhận là người thu tiền báo bao giờ? Giang Hạo dở cười dở khóc. Cháu hỏi Hiểu Sương đã dậy chưa hả bà điếc?
- Phải rồi làm gì có nước! Bà vội vàng giật lấy giật để Mất nước mấy hôm rồi, hôm nay mới có. Cháu xem, già phải để quần áo mấy hôm giặt một thể!
- Giang Hạo phải ghé sát vào tai bà cụ, gào to:
- Cháu đến tìn Hiểu Sương!
Bà cụ giật mình lên vì tiếng cậu thét quá lớn, vừa né người đi vừa cuống quýt vỗ vỗ vào tai nói:
- Tìm Hiểu Sương thì tìm Hiểu Sương chứ, làm sao lại thét vào tai người ta hết cả hồn! Cháu tưởng già không nghe thấy à? Hét điếc cả tai người ta.
- Thôi, thôi, xin lỗi! Giang Hạo nhẫn lại nói Hiểu Sương ở đâu hả bà?
- Hiểu Sương à? Bà kinh ngạc Không phải là ở chỗ cháu hay sao?
- Ở chỗ cháu Giang Hạo ngẩn người ra Ai bảo thế? Mấy hôm nay cháu có gặp cô ấy đâu?
- Không cùng đi với cháu, thì đi với đứa con trai nào khác Bà cụ tỉnh bơ, thản nhiên nói như không, sau đó lại quan tâm đến quần áo đang phơi.
Giang Hạo thấy nóng hết cả ruột.
- Bà ơi! Cậu lại gào to Hiểu Sương vắng nhà mấy hôm rồi? Sao lại không về?
- Về à? Bà cụ phơi xong quần áo, lấy cặp cặp lại Nó không thích về nhà đâu, nhất định
là lại đến ở nhà bạn trên Đài Bắc rồi.
- Bạn ở Đài Bắc à? Con trai hay con gái?
- Cái gì mà trái với phải? Áo quần phơi nắng phải phơi đằng trái mới không bạc.
- Bà ơi! Cậu hét.
- Hả? Bà lão cười khì khì.
- Bà nghe không rõ đó là thật hay giả đấy? Cậu nghi hoặc bà đang giả tảng, phải không?
- Anh định choảng cái gì?
- Thôi được! Cậu bực bội vứt Tuyết Cầu xuống đất, quay ngoắt người định đi Cháu đi đây! Khi nào Hiểu Sương trở về thì bà bảo cô ấy, cháu đến tìm cô ấy mấy lần rồi. Bảo cô ấy đừng quá láu cá, đừng có làm tàng! Bảo cô ấy hãy tới chỗ cháu một lần.
- Này, này! Bà già đuổi theo sau cậu, gọi với lên Cháu nói gì hả? Cháu nói vội quá, già nghe không kịp đâu! Chậm chậm thôi, chậm chậm thôi, hãy còn trẻ thế mà nóng nảy quá! Ai bắt nạt cháu đâu? Nóng nảy đến nỗi đỏ mặt tía tai, bạnh cả cổ ra kìa! Cháu nói xem, Hiểu Sương ra làm sao?
Cậu đứng lại, ngó nhìn bà lão, trông bà thì thật hiền lành quá, trên trán và hai bên má, nếp nhăn xếp chồng xếp đống lên nhau, khiến cậu nghĩ tới những cây cổ thụ với bao nhiêu vòng tuổi và các vết tróc lở xù xì trên thân cây. Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu nhọc nhằn bà đã trải qua để đổi lại những nếp nhăn ấy ... Tự nhiên cậu cảm thấy không nhẫn tâm cáu kỉnh với bà. Cáu giận cái gì, chẳng lẽ chỉ vì bà cụ điếc, tai không nghe rõ hay sao? Cậu cười, lắc lắc đầu một cách ôn hòa với bà cụ, rồi cúi xuống xé một trang vở, viết ngoáy mấy chữ:
"Hiểu Sương
Nóng lòng mong gặp!
Giang Hạo."
Đưa tờ giấy vào tai bà cụ, cậu nói to vào tai bà:
- Đưa cho Hiểu Sương!
- Lần này thì bà lão hiểu, bà hớn hở gật dầu, cẩn thận gấp tờ giấy lại, cấp nào túi tạp dề, bảo Giang Hạo:
- Cháu yên tâm, Hiểu Sương về là già đưa ngay!
- Cảm ơn bà! Giang Hạo lại phải hét, rồi ôm sách vở về trường học. Hôm nay chắc hẳn là bị muộn giờ học rồi, nếu bị rớt môn lịch sử văn học Anh thì đừng hòng dám gặp "ông anh Đài Bắc" nhé! Cậu co chân chạy, sau lưng có tiếng bà cụ nói một mình:
- Thằng bé thông minh đến thế mà lại dính với Hiểu Sương. Cái con danh Hiểu Sương
ấy, chả biết nó còn giở những trò trống gì nữa? Dào ôi!
Cậu hơi ngạc nhiên, dừng chân, định chạy lại truy hỏi ý nghĩa cửa câu nói đó. Nhưng sau lại nghĩ, nói cho rõ với bà cụ thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian và hơi sức. Sắp tới giờ học rồi, không chần chừ được, vấn đề này để xét sau! Cậu tiếp tục sải chân chạy tới trường.
Suốt cả ngày ở trường học, cậu như mất hồn mất vía. Không biết tại sao, hai câu của bà cụ cứ ám ảnh mãi trong đầu óc, cậu muốn gạt nó đi cũng không được. Không nghe được một lời giảng nào của giáo sư cứ nghĩ tơi Hiểu Sương, cái cô gái nhanh nhẩu, hoạt bát, không có gì ràng buộc đó! Chẳng lẽ cậu đã bó tay, không còn cách nào thoát được khỏi cô ư? Không! Cậu vẫn không có ý nghiêm chỉnh cơ mà, cậu vẫn không muốn theo đuổi thực lòng kia mà? Nhưng mà, trời ạ! Sao cậu không hy vọng cô nghiêm chỉnh, hy vọng mình dã "bắt được" cô ấy! Có đúng không? Không! Cậu dường như cảm thấy thấm thía một sự thật là, mình không đủ sức để bắt được con chim vân tước rất giỏi bay kia.
Lúc hoàng hôn, cậu trở về cái ổ chuột của mình. Vừa tới ngõ dẫn vào nhà, cậu đã ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện ra Hiểu Sương đang ngồi ở bậc tam cấp trước cửa nhà cậu. Cô đang chống tay vào cằm, trên mình mặc bộ quần áo màu phấn hồng (cả áo sơ mi lẫn quần jean). Bộ quần áo khiến cô trông tươi tắn dễ thương, sạch seõ sáng sủa. Nhưng cô lại ngồi phệt ở cửa tam cấp, chẳng kể đất cát gì cả. Cô ngồi bó gối, nhô chiếc cằm xinh xinh ra, mắt mở to nhìn cậu từ xa đi tới, cái đầu tóc ngắn bù xù của cô dưới ánh nắng.
- Hêlô! Cậu chạy tới Em đến lâu chưa?
- Đến cả buổi rồi! Cô rung rung đầu gối, vẻ bất cần.
- Sao không gọi điện đến trước, lại phải ngồi đợi ở đây?
- Tôi thích đợi Cô vênh vênh cái cằm.
Tim anh đập rộn ràng lên vì câu nói đó, cậu cảm thấy toàn thân lâng lâng khoái trá. Lấy một chìa khóa nhà trong túi ra, cậu nói:
- Anh sẽ đưa em một cái chìa khóa, nếu anh đi vắng thì em có thể mở cửa mà vào.
- Tôi không cần! Cô nói đơn giản và dứt khoát.
- Tại sao?
- Chẳng may đúng lúc anh đang hú hí với cô nào, tôi lại đâm đầu vào thì dại mặt, mọi người đều chẳng ra sao.
- Làm gì có chuyện đó? Cậu đưa chân đá cánh cửa ra.
- Tôi đã gặp phải chuyện đó rồi! Cô nhún nhún vai, nói rất vô tư, chẳng để ý gì cả. Bước vào nhà, cô rất tự nhiên và quen thuộc, tìm chỗ ngồi phệt xuống đất, chúm miệng huýt sáo, chú chó Tuyết Cầu bỗng từ đâu xuất hiện, chui vào nhà, lăn lông lốc vào lòng cô chủ. Cô giơ Tuyết Cầu lên, thơm vào mũi, vào tai, thơm cả và lưng xù xù những lông của nó.
Tim cậu trầm hẳn xuống, cậu đóng cửa đánh rầm một cái, vứt sách vở lên giường, lôi hòm Coca Cola dưới giường ra, mở một lon.
- Em đã gặp phải chuyện thế nào? Cậu hỏi. Em bị người khác bắt gặp hay em bắt gặp người khác?
- Cả hai việc đều bị dính.
Cậu quay lại, mắt nhìn cô xoi mói.
- Bịa đặt! cậu nói.
Cô chăm chú nhìn cậu, mỉm cươi, lắc đầu.
- Anh rất biết tự dối mình dối người khác. Chẳng lẽ đến tận bây giờ mà anh vẫn còn chưa biết rõ, tôi là một cô gái phẩm hạnh khá xấu xa, hả?
Cậu bước tới gần, ngồi xuống đối mặt với cô và xét nét nhìn vào mặt cô. Cô vội cúi xuống, giấu mặt sau đám lông của Tuyết Cầu. Cậu đưa tay xấn xổ nâng cằm cô lên và chăm chú nhìn vào mắt cô.
- Trời! Cậu nói Hôm nay em làm sao vậy? Em biến thành người khác! Sao gầy quá, những ngày qua em làm gì?
- Nhảy múa!
- Nhảy múa?
- Ở nhà A Long; bố mẹ hắn đều ra nước ngoài du lịch, hắn lên làm vua ở nhà. Bọn này nhảy múa ba ngày ba đêm liền. Chà, anh không thể tưởng tượng bọn này điên đến nước nào đâu. Cả bọn không kể ngày đêm, chỉ biết nhảy thôi. Ai mệt thì nằm lăn ra thảm mà ngủ. Tỉnh dậy, lại nhảy tiếp! Bọn này điên rồ đến nỗi cảnh sát phải đến bắt kia mà! Ôi, cô vươn vai một cái tôi mệt đến chết được.
Cậu nhìn sang cô, quả cô đang có vẻ "mệt chết người" thật. Cậu ngầm đau trong lòng; chàng trai trẻ sôi nổi này cảm thấy như có nước đá ở đâu đến đang đè lên trên trái tim mình.
- Em đã nhảy những ba ngày ba đêm? Cậu ấm ức hỏi.
- Hừm.
- Thế còn ba ngày trước nữa?
Cô trợn mắt nhìn cậu.
- Anh là cảnh sát à? Anh đang truy bắt các thiếu niên hư à? Anh đang ghi chép để lấy tài liệu hả? Có lý do gì buộc tôi phải khai báo hành tung với anh? Anh có quyền gì mà lục vấn tôi? Với lại, tôi đả quên mất rồi.
Tảng nước đá đè nặng hơn lên tim cậu.
- Tốt lắm, cậu nói bằng giọng mũi tôi không có quyền hỏi cô, cô cũng chẳng có lý do gì phải khai báo với tôi! Cứ coi như tôi nhiễu sự, hỏi vớ vẫn!
Cô để Tuyết Cầu xuống đất, ngoẹo đầu thận trọng quan sát cậu, mắt cô lại lộ ra sự lo ngại, ủ ê, lại vừa ngây thơ vừa kỳ cục, cô nói một thôi một hồi:
- Hỏng bét, hỏng bét cả rồi! Đúng là hỏng rồi! Bà mình đã nói đúng! Thế là xong, đúng
là hỏng kiêu, lại gây vạ rồi! Lại phải chuyển nhà rồi! Chẳng còn gì nữa! Hỏng hết!
- Em đang nói cái quái gì thế? Cậu kêu lên và hỏi hẳng vào mặt cô Cái gì mà cả đống hỏng bét, hỏng cả? Bà đã nói gì với em? Em nói lẩm bẩm gì mà như lên cơn thần kinh vậy?
Cô quì lên dưới đất mà cho cao bằng cậu, hai tay vịn hai bên vai cậu, mắt chiếu thẳng vào mắt cậu xăn xoi. Trên mặt cậu thưc sự là thảm thương buồn bã.
- Anh nghiêm chỉnh. chân thành mất rồi! Cô rất bi ai Bà đã nói đúng! Hôm nay tôi về nhà, vừa tới nơi, bà đã mắng ngay cho một trận, bà bảo anh đã đến mức nghiêm túc rồi! Cô chau đôi mày lại, vừa hốt hoảng vừa lo lắng hét lên Anh thật ngốc! Sao anh lại chân thành với tôi? Sao anh lại đi yêu tôi kia chứ? Chúng ta đã nói trước rồi, chỉ vui đùa thôi kia mà? Chúng ta đã nói không ai chân thành nghiêm túc gì với ai kia mà? Tại sao anh lại phá lời giao ước? tại sao anh không giữ chữ tín ... Anh ...
- Im đi! Cậu quát lên, mặt đỏ gay. Cậu vớ ngay lấy cổ tay cô, hất mạnh ra khiến cô ngã lăn tới góc nhà. Cậu hét loạn xạ lên Ai bảo tôi là chân thành nghiêm chỉnh? Ao bảo là tôi yêu cô? Đừng có mà mơ! Bà cô mắt lòa tai điếc thì hiểu cái quái gì! Cô yên tâm, không có cô, tôi cũng không chết được đâu! Dù cô có đi nhảy nhót với người khác, đi bồ bịch, đi bừa bãi với ai cũng được! Giang Hạo này cả đời chưa từng bị con gái dắt mũi đâu nhé! Cô ... cô ... cô cũng đừng hòng tóm được tôi nhé ... Cậu bỗng im bặt, nhìn chòng chọc vào Hiểu Sương, thở hổn hển, mặt từ đỏ chuyển sang tái, lồng ngực phồng lên xẹp xuống dữ dội, cánh mũi phập phồng. Cậu cứ nhìn chăm chăm, nhìn cứ như muốn nuốt lấy cô. Đôi mắt vừa sửng sờ vừa sầu thảm của cô cứ phóng to lên mãi trước mắt cậu, đến mức dường như cả căn phòng chỉ còn có đôi mắt đó. Cậi vội nhắm mắt lại, răng cắn chặt lấy môi, đưa tay bưng mặt, những ngón tay thọc vào tóc. Cậu cứ ngồi rất lâu như vậy, không hề cử động. Mãi tới khi Tuyết Cầu tò mò đi tới, lấy chân cào cào chân cậu rồi trèo lên đầu gối cậu, nó; đưa cái mũi ươn ướt ngửi cánh tay của cậu.
Cậu buông tay ra, lại nhìn Hiểu Sương. Cô vẫn nằm co ro ở góc tường, mở to mắt nhìn cậu. Trên mặt cô không còn vẻ hớn vui tươi, không còn phong thái vừa ngang tàng vừa hoạt bát láu lỉnh như những ngày qua ... Bỗng nhiên cô tỏ ra kinh hoảng, bơ vơ, khiếp hãi ... Trông dáng vẻ bàng hoàng ngơ ngác của cô thật tội nghiệp!
- Anh thua rồi! Cậu khàn giọng nói Anh đầu hàng rồi. Hiểu Sương, bà em đúng đấy, anh không dấu nổi bà bà, cũng không dấu được em, anh cũng không có cách nào tự lừa dối mình. Đúng đấy, Hiểu Sương ạ, anh ...
- Đừng có nói ra! Cô thét lên, hai tay bịt chặt lấy tai Tôi không muốn nghe!
- Em nhất định phải nghe! Cậu thình lình nổi nóng, chồm tới, lôi hai tay bịt tai của cô ra, tóm chặt lấy, mắt chiếu thẳng vào mắt cô, nói không ra đầu không ra cuối gì nữa, một mạch gào to Đúng, amh đã nghiêm chỉnh, anh đã chân thành, anh đã thực sự yêu em rồi! Anh không cho phép em đi nhảy liền ba ngày ba đêm với người nước ngoài! Em làm cho anh sắp phát điên rồi sắp điên rồi! Chưa bao giờ anh lại bịn rịn quyến luyến nặng lòng với một cô gái nào như thế này, em đắc ý chưa? Em đã thắng rồi, em đã chinh phục được anh! Những ngày vừa qua, anh chẳng làm được việc gì hết, không đọc nổi quyển sách nào, chỉ thấy nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em ... Cậu nói liền đến mười lần "nhớ em", càng nói càng hăng, càng nói càng xúc động, càng nói càng khan đặc cả cổ ... Cô bỗng thình lình giang tay ra, ôm chặt lầy cậu vào lòng.
- Giang Hạo! Cô vuốt vuốt mái tóc cậu, nói giọng sền sệt Anh lầm rồi anh chưa hiểu rõ tôi là đứa con gái như thế nào!
- Anh hiểu rồi, em là đứa con gái đáng yêu nhất thế giơi! Cậu nói theo cách bướng bỉnh kiểu đứa trẻ con Anh không đếm xỉa mọi người nhìn nhận như thế nào!
- Tôi đã từng bị cả ba trường đuổi học Cô nói.
Cậu nín lặng nghĩ ngợi giây lát
- Mấy cái trường đó chẳng ra gì, họ không biết cái hay của em.
- Tôi còn không tốt nghiệp cả trung học.
- Anh không cần biết việc đó.
- Tôi đã bị nghiện ma túy.
Cậu giật mình nắm chặt tay cô.
- Cái đó không tốt cho sức khỏe, anh sẽ giúp em cai nghiện!
- Ở Đài Bắc, tôi đã gây ra tai vạ, đến nỗi buộc phải chuyển nhà.
- Là việc gì?
- Có môt bạn trai đã tính chuyện đúng đắn với tôi. Trước khi đi chơi với nhau cũng giao hẹn là sẽ không ai gắn bó thật sự với ai, thế mà anh anh ta đã yêu thật sự ... Cô trầm ngâm giây lát Trước đây tôi có kể với anh là tôi có cô bạn học đã tự tử vì yêu, thực ra, chính là anh bạn kia đã tự tử vì tôi đấy.
Trái tim cậu trĩu nặng xuống.
- Anh bạn kia có chết thật không?
- Chết thật rồi.
Cậu rùng mình một cái, hồi lâu sau mới cố gượng để biện bạch:
- Đó chỉ tại cậu ta không hay, tự tử là hành vi yếu đuối. Cậu ấy dùng cái chết để đe dọa em, thế là không đúng.
Cô khẻ lẩm bẩm như nói một mình:
- Không phải anh dọa tôi, mà chính vì anh ta quá đau lòng, anh hiểu không?
- Không hiểu.
- Anh ta bắt gặp tôi đang trên giường với hai đứa con trai khác.
- Cái gì?
- Tôi với hai đứa con trai khác; anh có biết tôi còn phải vào trường giáo dưỡng trẻ em hư không? Tôi đã ở đó hai năm!
Cậu cắn hai hàm răng lại, tiếng thở dài lọt qua kẽ răng, cậu hoàn toàn không còn tin những lời cô ấy nói.
- Có thể là, em từng có cả con riêng? Rồi còn buôn bán thuốc phiện, giết người, đốt nhà cũng nên?
Cô đứng phắt dậy, nhìn cậu một cách tuyệt vọng.
- Anh không tin những điều tôi nói, đúng không?
Anh không tin tôi là đứa con gái hư hỏng, đúng không? Anh không tin tôi là đồ ma quỷ! Anh không tin là tôi đem lại bất hạnh cho anh?
- Tại sao em lại sợ bản thân mình đến thế? Tại sao em lại sợ yêu và được yêu? Tại sao em cứ nhất định tự nhận là ma quỷ? Cậu phản công cô môt cách ráo riết Được, cứ coi như em là ma quỷ, nhưng anh đã yêu cả ma quỷ rồi. Em cứ nói hàng trăm hàng ngàn hành vi ma quỷ ra đây cũng đều có tác dụng gì nữa. Ma quỷ? Cậu dừng lại nghĩ ngợi Em là "thiên thần ma quỷ" đúng như anh trai anh đã nói.
- Anh trai anh? Cô ngấn người Làm sao biết em là ma quỷ hay là thiên sứ? Tôi có biết anh ấy đâu?
- Em sẽ biết anh ấy ngay tức thì!
- Tại sao?
- Anh sẽ dẫn em xuống gặp anh ấy! Cậu nắm lấy cánh tay cô, nhìn mắt cô chân thành tha thiết Hiểu Sương, xin em đừng trốn tránh anh!
- Đồ ngốc! Cô quát lên Xin anh hãy tránh khỏi tôi! Anh hiểu không? Tôi không muốn đem bất hạnh cho anh! Không nên làm tổn hại cho anh! Không nên làm cho anh đau khổ! Tôi không nên mưu sát anh! Nếu anh thông minh một chút thì hãy tránh xa tôi ra. Anh hiểu chưa? Hãy tránh thật xa tôi! Hãy tránh đi trước khi móng vuốt ma quỷ của tôi lộ ra!
- Em không dọa nổi anh đâu! Cậu nắm chặt tay cô, vuốt ve những ngón tay trắng trẻo thon thon của cô Em có đôi bàn tay nhỏ xinh đẹp nhất đời, đôi tay này không phải là tay ma quỷ, anh không nhìn thấy móng vuốt của ma quỷ. Trên thế giới này chỉ có một người đàn bà là ma quỷ, người đàn bà đó đã đẩy anh trai anh trầm luân trong bể khổ trong bao năm không ngóc đầu lên được. Em ... Đạo hạnh của em vẫn chưa trầm luân bằng thế đâu!
Cô hơi chau lông mày, nhìn cậu bối rối. Sự tò mò của cô bị kích thích, cô quên mất chuyện mình có phải là ma quỷ hay không rồi. Cô trầm ngâm nói:
- Anh cứ nói đến anh trai anh luôn, vây rốt cục anh ấy có chuyện gì?
- Em muốn nghe? Cậu hỏi.
- Vâng. Mắt cô sáng lên đầy vẻ tò mò thích thú.
- Anh có thể kể cho em, nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Em không được trốn tránh anh nữa! Không được lẳng lặng bỏ đi! Không được thường xuyên mất tích! Không được nhảy nhót với người khác nữa ...
Cô đứng phắt dậy, bế lấy Tuyết Cầu, đi luôn ra cửa.
- Xin miễn! Cô nói Hãy giấu kỹ bảo bối của anh đi, tôi chẳng nghe đâu! Cô lại lộ nguyên hình vốn có trước đây, chúm môi nói vào tai Tuyết Cầu Tuyết Cầu, Tuyết Cầu, chúng mình đi đi, để tên bệnh thần kinh này ở đấy cho "cóc ở nhà, gà bới bếp". ...
Cậu sức nhảy ra chặn trước mặt cô, sự khôi phục tính hoạt bát của cô kiến cho cậu hồi hộp, phấn khởi, yên lòng, cậu vui như mở cờ trong bụng.
- Anh mời em đi ăn đồ biển! Cậu nói với giọng khăng khăng khiến người ta không thể từ chối món "đồ biển" đó.
Cô nhìn cậu mấy giây, mắt bỗng sáng lên.
- Hay! cô hăng hái nói Chúng mình đi tìm một chiếc thuyền đánh cá để họ đưa ra biển! Mình mua một ít đồ ăn mang lên thuyền vừa ăn vừa xem dân chài đánh cá, vừa nói chuyện, vừa ngắm trăng, ngắm biển!
Cậu lập tức bị thu hút vì bức tranh thú vị của cô, lại bị lây cái cơn bốc đồng rồ dại của cô.
- Chỉ sợ nhà thuyền không chịu ...
- Tôi quen một người đánh cá, ông ta nhất định không từ chối. Đi ngay thôi, nhanh lên! Chiều muộn là họ ra biển, buổi sáng sớm lại trở về. Chậm là không kịp đâu! Cô nắm chặt lấy tay cậu, hớn hở, vui vẻ reo. Đi thôi!
Cô ngắm nhìn cô, cô là như vậy đó, lúc thì là ánh sáng mặt trời, lúc thì là cuồng phong, lúc thì là mưa rào! Cô thật điên rồ, thật kỳ quặc. Vậy mà cậu, dù đã từng bao lần bị điên đầu, quặn ruột vì những trò điên rồ kỳ quặc của cô, kể là những lời nói hư hư thực thực về những hành vi xấu xa kia nữa ... Nhưng tất cả cậu đều có thể quên hết, chẳng để tâm chút nào nữa, nhất là lúc này. Cậu hất mạnh đầu cho văng hết đi mọi ám ảnh, nắm tay cô cùng chạy ào ra phía biển.
Thiên Sứ Áo Đen Thiên Sứ Áo Đen - Quỳnh Dao