Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Lạc Tâm Hồn, Ngươi Không Thể Chết!
oàn Dật Phong trong lòng như điên cuồng, ánh mắt vạn phần phức tạp. Diệp Vân là nữ tử! Diệp Vân lại là nữ tử! Người mà mình vẫn luôn coi là đối thủ, lại có thể là một nữ tử! Người mà mình bại nhiều năm kia, thế nào lại là một nữ tử!
“Đoàn sư huynh ~~” Diệp Vân giật giật khóe miệng, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cuồng loạn trong mắt Đoàn Dật Phong Diệp Vân làm sao có thể không nhìn ra. Xem ra nhất thời hắn không thể tiếp nhận sự thật này được.
Đoàn Dật Phong vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Vân, không nói gì.
“Đoàn sư huynh, ha hả, dù cho ta có là nữ tử, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm huynh đệ giữa chúng ta, đúng không?” Diệp Vân cười trừ. Muốn xoay người rời đi, thế nhưng ánh mắt nóng rực của Đoàn Dật Phong kia khiến Diệp Vân không thể nào mà nhúc nhích được.
Đoàn Dật Phong cứ sáng quắc nhìn vào Diệp Vân như vậy, không nói lời nào cũng không có bất kỳ động tác gì.
Lúc này, Bach Hổ đang nằm trong lòng Diệp Vân đã bị nàng ôm chặt đến mức không thở được mà tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền thấy Đoàn Dật Phong gần sát trước mặt, nhoáng một cái đã nhảy tới vai Diệp Vân, quơ chân: “Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng có đứng gần chủ nhân nhà ta như vậy”.
Đoàn Dật Phong vẫn không hề dời mắt, chợt nói: “Vì thế nên Bạch Hổ nhận ngươi làm chủ”. Vào buổi tối mà Bạch Hổ xuất thế đó, Đoàn Dật Phong cũng nghe rõ ràng câu nói thầm kia của Bạch Hổ. Bạch Hổ rất sắc, Đoàn Dật Phong đã sớm biết, hiện tại lại biết Diệp Vân là một nữ tử, tất cả mọi chuyện như được xâu chuỗi lại. Nữ tử, Diệp Vân quả thật chính là một nữ tử! Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Đoàn Dật Phong có một cảm giác khó tả. Mười năm, tròn mười năm, không kiềm được mà đưa mắt nhìn kĩ lại con người mà mình đã quen biết mười năm này.
“Tiểu tử, ngươi đang nói bậy bạ gì đấy?” Bạch Hổ không rõ Đoàn Dật Phong nói lảm nhảm cái gì
“Chủ nhân nhà ta nói, chủ nhân của ngươi là nữ tử”. Lúc này, tiểu kỳ lân vẫn ngồi xổm trên vai Đoàn Dật Phong mở miệng nói.
Bạch Hổ đang quơ chân cương cứng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn Đoàn Dật Phong, lại quay đầu nhìn nhìn vẻ mặt xấu hổ của Diệp Vân, trong lòng nổi lên một cảm giác chẳng lành: “Chủ nhân, này, tiểu tử này biết?”
Diệp Vân máy móc gật gật đầu.
Bạch Hổ há hốc miệng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Lúc trước, tên khốn Lạc Tâm Hồn sau khi biết được chủ nhân là nữ tử, ánh mắt nhìn chủ tử cũng trở nên không được bình thường. Tiểu tử trước mắt này lại càng không cần phải nói làm gì, ánh mắt nóng rực kia giống như muốn nuốt chủ nhân vào bụng luôn! Không được, tuyệt đối không được! Tuyệt đối không thể lại để cho những nam nhân khác tiếp cận chủ nhân nhà mình nữa!
“Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử, chủ nhân là của một mình ta”. Bạch Hổ nhe răng uy hiếp.
“Bạch Hổ, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?” Diệp Vân lập tức tóm lấy đuôi Bạch Hổ, xách nó ra trước mặt, mượn cớ xoay người đi về phía hành lang, “Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào đây”. Vừa nói vừa đi xa, để Đoàn Dật Phong một mình ở lại trong sân.
Mãi đến khi bóng Diệp Vân biến mất, Đoàn Dật Phong mới chậm rãi đi đến bên ghế đá ngồi xuống, trong đầu loạn vô cùng. Mười năm qua, mỗi một chuyện có liên quan tới Diệp Vân từng chuyện từng chuyện nháy mắt như hiện ra trước mắt. Năm đó khảo hạch, một đứa bé tùy ý học thuộc sách dễ dàng, dùng thủy chú để rửa táo – Diệp Vân, khi ở Kiếm Phần Mộ đã cứu mình một mạng nhưng vẫn độc mồm – Diệp Vân, khi thu phục được thần thú Bạch Hổ cùng mình đối mắt tại quảng trường, ánh mắt khi đó rõ ràng là vô cùng phức tạp, vì sao lúc ấy mình lại không nhìn ra? Còn có… Rất nhiều ký ức liên quan tới nàng. Người mà mình vẫn luôn coi là đối thủ, lại là nữ tử. Trong nháy mắt, Đoàn Dật Phong đột nhiên cảm giác bức tường thành mà mình luôn tự bày ra, vào giờ khắc này nháy mắt liền sụp đổ.
Cũng không biết qua bao lâu, vẫn ngồi trong sân phát ngốc – Đoàn Dật Phong bị Diệp Vân nhẹ giọng gọi tỉnh lại: “Đoàn sư huynh, đi thôi”.
“Hả? À”. Đoàn Dật Phong ngơ ngác đáp một câu, ngẩng đầu mới thấy đám Diệp Vân đều đã chuẩn bị xong, chuẩn bị len lén trốn ra khỏi thành.
“Rượu mừng còn chưa có uống”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngươi có thể có thể tự mình ở lại mà uống rượu mừng”. Diệp Vân trợn trắng mắt nhìn Lạc Tâm Hồn, nam nhân chết tiệt này, không trêu chọc mình thì chết sao?
Mạc Ly nhẹ nhàng phất tay, ngăn mọi người không nên nói chuyện nữa, liền đi phía trước dẫn đường. Dọc theo đường đi, dễ dàng tránh thoát thị vệ tuần tra, thuận lợi ra khỏi cửa sau của thành, Diệp Vân thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mình không cần phải đối mặt với mèo yêu kia nữa rồi.
“Đi”. Mạc Ly nhẹ giọng nói, đêm khuya người tĩnh, trên đường cũng không có bóng dáng yêu quái nào, cả thành như chìm vào giấc ngủ. Chỉ có những căn nhà hình thù kỳ quái được khảm đủ loại khoáng thạch kỳ quái tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cửa thành đã ở ngay phía truớc, mọi người bước đi nhanh hơn. Mấy tiểu yêu canh giữ cửa thành gật gù buồn ngủ, dùng giáo mác trong tay để chống đỡ thân thể buồn ngủ đang gục xuống, không hề cảm giác được đám người Diệp Vân tới gần.
Mạc Ly hơi híp mắt, bàn tay vung lên một cái, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một nắm bột phấn hồng nhạt, Mạc Ly nhẹ nhàng thổi một cái, bột phấn liền nhẹ bay về phía đám tiểu yêu đang ngủ gà ngủ gật kia. Sau một khắc, tất cả các tiểu yêu đều ngã trái ngã phải hôn mê, khóe miệng chảy ra nước bọt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Đây là vật gì?” Diệp Vân nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Phấn hồ mị”. Mạc Ly trả lời có chút ngượng ngùng, “Có thể khiến người ta mê man làm mộng đẹp không muốn tỉnh dậy”.
“Cho ta chút đi”. Diệp Vân vừa nghe liền biết là thứ tốt, lập tức không khách khí mở miệng muốn.
Mạc Ly dúm một ít cho vào tay Diệp Vân, Diệp Vân trừng mắt nhìn nói: “Nhỏ mọn như vậy! Lại thêm chút đi! Nếu không ta nói với Lạc Y ngươi là nam nhân keo kiệt, không có tiền đồ gì, bảo cô ấy đừng ở cùng với ngươi”.
Khóe miệng Mạc Ly méo xẹo vô cùng khó coi, lấy một túi to đưa cho Diệp Vân. Lúc này, Diệp Vân mới thỏa mãn thu vào. Thứ tốt đây, về sau tác dụng khẳng định là lớn.
Đoàn Dật Phong nhìn Diệp Vân ánh mắt phức tạp vạn phần. Lạc Tâm Hồn cũng thấy nhưng không hề thấy ngạc nhiên.
“Đi”. Bạch Hổ lắc lắc đuôi, dẫn đầu đi ở phía trước.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều trở nên lạnh lùng, Bạch Hổ cũng chợt lui về sau đi.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn, một quái vật lớn từ trên trời giáng xuống trước mặt mọi người, mặt đất bị chấn động hơi rung rung. Có thể lên sân khấu gây chấn động như vậy ngoài thành chủ kia, còn ai vào đây? Mà xung quanh, rất nhanh liền xuất hiện một đám tiểu yêu võ trang đầy đủ chạy tới, trên đầu cũng có một đám tiểu yêu đang bay.
“Con rể tốt của ta, con đang muốn đi đâu vậy?” Lúc này, thành chủ đại nhân trước mặt mọi người nào còn dáng vẻ say khướt như vừa rồi chứ, một bộ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Vân.
“A, tôi ra ngoài hóng gió một chút”. Diệp Vân ha hả cười.
“Phải không? Cho ta cùng đi chứ”. Thành chủ đại nhân cười híp mắt nói rồi lui về phía sau vài bước, sau đó từ trên trời giáng xuống một cái lưới, Đoàn Dật Phong rất nhanh chắn trước mặt Diệp Vân bổ về phía chiếc lưới kia, nhưng lại giống như là chém vào bông vậy, không có bất cứ tác dụng gì. Tấm lưới lớn phủ kín cả đám người Diệp Vân.
Diệp Vân nhíu mày đang muốn ra tay. Bạch Hổ hự thanh, cảm giác chẳng lành trong lòng kia càng ngày càng mãnh liệt. Đoàn tiểu tử sau khi biết chủ nhân là nữ tử liền bắt đầu xun xoe rồi!
“Đừng nhúc nhích!” Mạc Ly bỗng nhiên dùng thần thức nói với mọi người, “Đây là dùng dây trói tiên mà làm thành lưới, càng giãy dụa càng chặt. Hơn nữa người có linh lực càng mạnh sẽ càng bị trói chặt hơn”.
Mọi người kinh ngạc, Diệp Vân giật mình quả thật là có cảm giác như linh lực của mình đang bị hạn chế, cũng dùng thần thức trả lời: “Tại yêu giới tại sao lại có thể có những thứ lợi hại như vậy? Thành chủ kia đã nhìn ra chúng ta là nhân loại sao?”
“Thiên hạ to lớn, không thiếu điều lạ”. Mạc Ly lạnh lùng lên tiếng, “Xem ra hắn đã sớm biết các ngươi là nhân sĩ tu chân, nếu không cũng sẽ không biết mà dùng cái lưới này”.
“Ngươi không phải là vua của yêu giới sao?” Diệp Vân khinh bỉ nhìn Mạc Ly, “Ngay cả bộ hạ của mình mà ngươi cũng không giải quyết được à?” Diệp Vân trong lòng vô cùng căm tức, nơi yêu giới này đã hạn chế nhân loại, nói là tới cứu người, sao lại có cảm giác như Mạc Ly muốn mưu sát mình vậy? Đương nhiên, đây chỉ lời nói khi tức giận.
“Yêu quái so với ta mạnh hơn ở yêu giới cũng không ít, chỉ là bọn họ không muốn làm Vương mà thôi”. Mạc Ly thản nhiên nói, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, “Chiếc lưới này tên là Thiên Tru Võng, là vật trấn gia chi bảo của thành chủ”.
“Trấn gia chi bảo?” Diệp Vân há to mồm nói thành tiếng.
“Ha hả, trái lại ngươi biết không ít nha”. Thành chủ híp mắt đánh giá Diệp Vân, “Nếu biết nhiều như vậy, thì cũng nên hiểu rõ ngươi sẽ không chạy thoát được đâu. Nhân sĩ tu chân mà lại to gan dám đến yêu giới chúng ta như vậy. Chẳng lẽ ngươi có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng sao?” Câu nói kế tiếp cũng không cần nói ra, chẳng lẽ Diệp Vân là có chuyện luẩn quẩn trong lòng nên mới chạy tới nơi này tự sát?
“Ngươi mới luẩn quẩn trong lòng! Ngươi muốn thế nào?” Diệp Vân xụ mặt xuống lạnh giọng hỏi. Trong lòng cũng hiểu, yêu giới cũng không phải là đơn giản như vậy. Mà Mạc Ly cũng không phải là yêu quái mạnh nhất yêu giới. Nhân loại tới nơi này quả thực là rất nguy hiểm. Có cấm chế ngự kiếm phi hành không nói, lại còn có cả pháp bảo nhằm vào nhân sĩ tu chân.
Thành chủ đưa mắt nhìn xuống đám người Diệp Vân sờ sờ chiếc cằm dài rộng của mình, có chút nghi ngờ: “Nhân loại các ngươi đến yêu giới chúng ta làm gì?”
“Dù sao cũng không phải là vì cưới con gái của ngươi”. Diệp Vân nhíu mày nhạo báng.
“Ngươi có thể không cần làm con rể của ta, nhưng ngươi phải giúp ta đánh thắng trận đấu ba ngày sau”. Thành chủ đại nhân kia híp đôi mắt bé lại, dính thành một đường thẳng. Kỳ thực không cần híp thì cũng là đường thẳng rồi.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao”. Diệp Vân cúi đầu nhìn nhìn Bạch Hổ đang dùng răng cắn cắn chiếc lưới kia nhàn nhạt hỏi.
“Vậy gói thành quả cầu thịt, ngày mai ta liền hạ lệnh toàn thành tổ chức chơi đá cầu”. Thành chủ cười híp mắt hòa ái dễ gần nói.
Thành chủ vừa dứt lời, tất cả mọi người trong lưới đều hết chỗ nói rồi, tư tưởng của vị thành chủ này thực là biến thái.
Bạch Hổ nhe răng: “Đau quá, cắn không đứt”.
“Tôi đang phải vội vàng đi cứu người, ở trong tòa thành của yêu vương”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi phải đi qua thành của ta, còn phải đi qua thành kế tiếp nữa! Hỏa Tiêu thành. Luận võ ba ngày sau chính là ở giữa hai thành. Nếu ngươi thắng không chỉ có thể đi qua nơi này của ta, Hỏa Tiêu thành cũng có thể qua. Nếu như vậy, ngươi còn tiết kiệm được thời gian nữa”. Thành chủ cười híp mắt nói rõ tình huống.
Mạc Ly khẽ gật đầu nói với Diệp Vân: “Tòa thành sau quả thực là không dễ chịu lắm”.
“Được, thành giao”. Diệp Vân đáp ứng, Thiên Tru Võng lập tức được thu hồi, Diệp Vân thấp giọng hỏi Mạc Ly: “Vì sao thành sau lại không dễ chịu?”
“Thành chủ tòa thành phía sau là cẩu yêu”. Mạc Ly thản nhiên nói, “Thủ vệ sẽ kiểm tra, cái mũi rất thính, vẫn phải đánh thôi”.
Diệp Vân giật mình, sớm muộn đều phải đánh, không bằng tụ lại một chỗ đánh nhau còn thuận lợi qua thành. Đoàn người lại trở về tòa thành, quay về tiểu viện lúc trước.
“Đại nhân, mời uống trà”. Diệp Vân đang ngồi trên ghế đá ngây ngốc một hồi đột nhiên có một tiếng nói truyền tới, Diệp Vân cúi đầu nhìn xuống lúc này mới thấy đây là một tiểu yêu, ở giữa có một ngọn lửa, bên trên là ấm trà.
“Ngươi là yêu gì vậy?” Diệp Vân nhận lấy ly trà tiểu yêu đưa tới hưng trí, tò mò hỏi.
“Yêu pha trà”. Tiểu yêu nhỏ giọng trả lời. Cả thân hình chính là một bộ đồ uống trà, ngọn lửa kia được gắn trên trán tiểu yêu.
Diệp Vân nhấp một ngụm trà, thầm than yêu giới thật thần kỳ.
“Diệp Vân”. Lúc này, Đoàn Dật Phong tựa như một linh hồn xuất hiện trước mặt Diệp Vân, ngồi xuống chiếc ghế đá ở đối diện.
“Đoàn sư huynh có việc gì sao?” Diệp Vân cười ha ha.
“Ta sẽ bảo vệ ngươi, nhất định sẽ đem ngươi an toàn về Thanh Sơn”. Vẻ mặt Đoàn Dật Phong đông cứng, nghiêm túc thề. Sau khi biết được Diệp Vân là nữ tử, tâm tính Đoàn Dật Phong xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“A a, Đoàn sư huynh, cám ơn huynh”. Diệp Vân là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trả lời một câu cho có lệ.
“A phi! Ta sẽ bảo hộ chủ nhân! Không cần ngươi”. Lúc này, Bạch Hổ từ trên đầu gối Diệp Vân nhảy lên bàn hướng về phía Đoàn Dật Phong kêu gào.
“Rống ~” bỗng nhiên, Thủy Kỳ Lân vẫn ngồi trên vai Đoàn Dật Phong gào lên một tiếng liền đánh về phía Bạch Hổ, đụng Bạch Hổ ngã vào trên bàn, hai thú bắt đầu lăn lộn.
“Không cho phép ngươi rống với chủ nhân ta”.
“Ngươi cút ngay cho ta, đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân là ta không dám đánh ngươi”.
Diệp Vân kinh ngạc nhìn Thủy Kỳ Lân đang đánh nhau với Bạch Hổ thành một đoàn, nó là nữ? Bạch Hổ la hét, nhưng cũng không có ra tay tấn công nó, chỉ là đẩy nó ra, sau đó vội vàng chạy tới trên vai Diệp Vân.
“A, Bạch Hổ, từ khi nào thì ngươi thay đổi khẩu vị vậy?” Tiếng nói châm chọc của Thanh Long truyền tới, sau đó Thanh Long nho nhỏ liền bay đến một bên vai khác của Diệp Vân, lấy lòng nói, “Tiểu Vân Vân, có còn táo không?”
“Hừ, ngươi mới là đồ không có khẩu vị, lại thích ăn táo, cái thứ đó là thứ khó ăn nhất mà ta biết”. Lúc này, Thủy Kỳ Lân liền hừ lạnh một tiếng chen miệng nói.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn Thủy Kỳ Lân, không biết vì sao mà nó lại có phản ứng lớn như vậy.
“Nó ghét nhất chính là táo”. Đoàn Dật Phong giải thích...
“Ngươi mới không có khẩu vị, thứ ngon nhất chính là táo”. Thanh Long khó chịu, ồn ào.
“Khó ăn nhất!” Thủy Kỳ Lân khinh thường hừ lạnh.
“Ngươi, ngươi đừng tưởng rằng mình là nữ mà ta không dám đánh ngươi”. Thanh Long nhe nanh múa vuốt uy hiếp.
“Sợ ngươi à!” Thủy Kỳ Lân cúi đầu nổi giận gầm lên một tiếng liền đánh về phía Thanh Long, lần này lại đánh nhau với Thanh Long lăn thành một đoàn trên đất.
Diệp Vân nhìn Đoàn Dật Phong không nói gì, Đoàn Dật Phong giật giật khóe miệng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, cúi đầu nói: “Ta cũng không biết Thủy nhi làm sao nữa, nó chưa từng hung dữ với người nào như thế”.
“Nữ nhân chết tiệt này, lại dám cắn ta, ôi ~~” Tiếng kêu thảm thiết của Thanh Long truyền đến, thế nhưng Thanh Long lại không có đánh trả.
Bạch Hổ vui sướng khi người gặp họa nhìn Thanh Long bị bắt nạt mà lại không đánh trả. Trong lòng Diệp Vân còn sợ hãi nhìn Thủy Kỳ Lân kia hết cắn rồi lại đạp, người này rõ ràng chính là một người đàn bà chanh chua a.
Lúc này, Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút biểu cảm ngồi xuống, cầm lấy chiếc chén mà Diệp Vân vừa mới uống qua, mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch.
Diệp Vân trợn to mắt tình nhìn Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn cũng nhìn lại Diệp Vân, nghiêm túc hỏi: “Có việc gì sao?”
“Đó là trà của ta!” Diệp Vân phẫn nộ chỉ vào chiếc chén trống trơn kia.
“Thì làm sao?” Lạc Tâm Hồn mang theo vẻ mặt lạnh lùng đứng đắn hỏi lại.
“Ngươi đền cho ta!” Diệp Vân thực sự là tức giận rồi, xú nam nhân này!
“À, đền thế nào? Nhổ ra?” Lạc Tâm Hồn chững chạc đàng hoàng hỏi lại.
“Ngươi thật là ghê tởm!” Diệp Vân tức giận trách cứ, “Ba ngày sau, ngươi đi đánh, ta sẽ ở phía dưới cổ vũ trợ uy cho ngươi, nếu có chết ta sẽ giúp ngươi nhặt xác”.
“Được”. Lạc Tâm Hồn chân mày cũng không có nhăn một chút liền đồng ý
Dứt lời, Đoàn Dật Phong ánh mắt khẽ biến, hắn đến tìm Diệp Vân chính là muốn nói cho Diệp Vân biết thi đấu ba ngày sau hắn sẽ đi. Bây giờ lại bị nam nhân này giành mất rồi. Người nam nhân này lần đầu tiên liếc nhìn hắn đã nhận ra. Hắn ta chính là người Vạn Cổ Quật, là người ngày đó khiến mình cùng Diệp Vân hốt hoảng chạy trốn. Nhưng mà, hiện tại, lại không xuất hiện tình huống như vậy nữa! Vì sao Diệp Vân lại ở cùng một chỗ với nam nhân này? Hắn đến giúp Diệp Vân cứu yêu tinh kia? Bên cạnh hắn có thần thú Thanh Long, nếu thần thú Bạch Hổ đã biết được chân thân của Diệp Vân là nữ tử, vậy thì Thanh Long cũng có thể nhìn ra, nam nhân này biết Diệp Vân là nữ tử!
Đoàn Dật Phong trong lòng liền thấu hiểu. Mà có một cảm giác phức tạp nổi lên trong lòng. Nam nhân này là biết chân thân của Diệp Vân là nữ tử cho nên vẫn cứ ở bên cạnh nàng sao?
“Ta ngủ đây. Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi, ba ngày sau ngươi có chết không chừng ngoại trừ nhặt xác giúp ngươi, ta còn có thể thắp hương cho ngươi nữa”. Diệp Vân ngáp một cái, ôm Bạch Hổ rời đi.
“A nha nha ~ xú nữ nhân, buông ra, buông đuôi ta ra”. Thanh Long cùng Thủy Kỳ Lân vẫn còn đánh lộn trên mặt đất.
“Ta sẽ không bỏ!” Thủy Kỳ Lân rõ ràng vẫn chiếm thượng phong.
Diệp Vân rời khỏi, hai nam nhân liếc nhìn nhau không nói gì, trong lòng mỗi người đều mang tâm sự.
Lạc Tâm Hồn cũng không thèm liếc nhìn Thanh Long trên mặt đất một cái, lập tức rời khỏi.
“Thủy nhi, đi”. Đoàn Dật Phong thản nhiên gọi một câu, lúc này Thủy Kỳ Lân mới thả cái đuôi của Thanh Long ra, bay đến trên vai Đoàn Dật Phong rời đi.
“Đúng là người đàn bà chanh chua”. Thanh Long nhe răng nhếch miệng bò dậy, đuổi sát theo Lạc Tâm Hồn rời đi.
Diệp Vân ngáp dài về phòng, vừa mới mở cửa liền cảm thấy không thích hợp. Có người! Có người ở trong phòng.
“Chủ nhân?” Bạch Hổ dùng ý thức giao tiếp với Diệp Vân, “Có người bên trong”.
“Ừ. Xuỵt, đừng nói chuyện”. Ánh mắt Diệp Vân lạnh lùng quét về phía giường, cả người đều cảnh giác. Người lẻn vào phòng mình là ai đây? Muốn làm gì?
“Phu quân, tới ~~” Ngay sau đó, chăn trên giường bị xốc lên, lộ ra vóc người khêu gợi mà mặc rất ít của mèo yêu. Dáng người mị hoặc lại mặc một bộ váy lụa mỏng, dáng người quyến rũ như ẩn như hiện.
Bạch Hổ mở to mắt nhìn một màn trước mắt, ngây dại.
“Cái kia, đại tiểu thư, ngài làm cái gì vậy?” Diệp Vân nhìn mèo yêu xinh đẹp xuất hiện bên trong phòng mình, sau đó dở khóc dở cười.
“Chúng ta sớm động phòng thôi. Vừa rồi ta uống say quá, ta vừa tỉnh rượu liền tắm rửa xong tới đây. Phu quân, chàng xem ta đẹp không?” Mèo yêu hữu ý vô ý vung vẩy làn váy mỏng trên người dụ hoặc Diệp Vân. Nàng cũng không tin một nam yêu bình thường có thể chống lại mê hoặc của mình.
“A, cái kia, đại tiểu thư, ta đi nhà vệ sinh một chút”. Diệp Vân nói xong liền như chạy trốn chạy ra khỏi phòng quên mất cả đóng cửa. Để lại một mình mèo yêu sững sờ trong phòng.
Chẳng lẽ mình mặc vậy còn quá dày sao? Mèo yêu nghi hoặc kiểm tra quần áo trên người.
Một đêm này, Diệp Vân ôm Bạch Hổ nằm trên nóc phòng cho hết một đêm.
***
Ngày thứ hai thành chủ tuyên bố hôn lễ được lùi lại không thời hạn, phái người đưa tới rất nhiều thức ăn, tiện thể còn nhắn bọn họ giữ thể lực thật tốt để tham gia luận võ.
Sáng sớm ngày thứ tư, thành chủ cùng mèo yêu cùng chờ đoàn người Diệp Vân.
“Đi thôi”. Thành chủ dẫn theo mọi người đi tới cửa thành, hướng về phía hồ bên cửa hành huýt gió một cái, ngay sau đó, một bóng đen thật lớn chợt phá nước mà ra, bóng đen kia bao phủ trên đầu tất cả mọi người.
“Thật lớn — a, cóc”. Diệp Vân hóa đá, nhìn con cóc to giống như một gò núi nhỏ trước mắt kia cảm thán.
“Đi thôi. Đại Môn sẽ dẫn chúng ta nhanh chóng tới nơi kia”. Thành chủ đại nhân vẫy tay, con cóc ngốc ngốc kia liền bước vài bước đi tới bên cạnh cửa thành, thành chủ đại nhân nhảy lên đầu tiên.
“Đây là tọa kỵ của cha — Đại Môn, có phải rất lợi hại hay không?” Mèo yêu ở một bên khoe khoang. Diệp Vân tê dại gật gật đầu: “Ừ, lợi hại”.
Mọi người cũng theo thành chủ nhảy lên lưng cóc.
“Ngồi vững vàng vào”. Thành chủ đại nhân lên tiếng nhắc nhở.
Vừa mới nói xong, mọi người đột nhiên có cảm giác cảnh tượng xung quanh đột nhiên lùi lại, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.
“Oa!” Tiếng cóc kêu rung trời, chợt nhảy về phía trước một bước, hạ xuống, sau đó lại nhảy, lại hạ xuống.
Diệp Vân bị lắc lư đến choáng váng, từ khi đến thế giới này lần đầu tiên có cảm giác say xe.
Cóc khổng lồ, nhảy lên lại không hề ngốc, nhảy cao, rơi xa. Cửa thành nhanh chóng biến mất ở phía sau. cảnh vật bốn phía vèo vèo thay đổi.
“Nôn ~~ lại có thể nhanh hơn cả so với chúng ta bay”. Thanh Long chân nắm chặt quần áo của Lạc Tâm Hồn, cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn trong lồng ngực.
Bạch Hổ không nói tiếng nào, cũng không có nôn khan.
Chưa đến nửa nén hương thời gian, cóc liền ngừng lại.
“Được rồi, tới rồi, chính là quảng trường phía trước”. Mèo yêu chạy tới kéo cổ tay Diệp Vân, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Diệp Vân hỏi, “Phu quân, chàng không sao chứ?”
“Không có việc gì”. Diệp Vân vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Bạch Hổ chao đảo từ trên vai Diệp Vân bay xuống, lao tới bên cạnh liền nôn ra.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lên, phía trước là một mảnh sân không còn chỗ trống, vây quanh đều là ghế gỗ dài mảnh, còn có không ít yêu từ bốn phương tám hướng đi tới, vây quanh chỗ kia chật như nếm cối.
“Ha ha, lần này mà thắng lợi, Hỏa Tiêu thành phải tiến cống cho ta hai mươi năm”. Thành chủ đại nhân cười híp mắt, thúc giục mọi người mau tiến vào, “Mau vào đi. Con cẩu yêu kia sợ là sắp chờ không nổi rồi”.
“Hôm nay hắn đánh”. Diệp Vân chỉ chỉ Lạc Tâm Hồn bên cạnh.
“Tùy các ngươi, chỉ cần thắng cho ta là được”. Thành chủ đại nhân đi nhanh vào trong.
“Ta dẫn mọi người tới nơi chuẩn bị”. Mèo yêu trong lòng vui vẻ vì Diệp Vân không cần lên đài, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Mèo yêu kéo tay Diệp Vân, kéo Diệp Vân đi về phía sân, mọi người đi theo phía sau.
Tiếng chiêng trống ngút trời. Quanh sân bãi vô cùng náo nhiệt, đám tiểu yêu vây quanh đài thi đấu hình tròn kia chật như nêm cối.
“Xin mời đại biểu của Hỏa Tiêu thành cùng Băng Tuyết thành lên sân khấu”. Một tiểu yêu có hình dáng tựa như cái loa hô lớn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được.
Diệp Vân ở dưới đài nhìn Lạc Tâm Hồn với vẻ mặt hờ hững lên sân khấu, trong lòng tuyệt không lo lắng.
“Luận võ bắt — bắt đầu ~~” Tiểu yêu có hình dáng cái loa kia hô to một tiếng cuối cùng, sau đó cũng tranh thủ thời gian mà chạy tới bên cạnh đài luận võ.
Trên đài, vẻ mặt yêu nghiệt của Lạc Tâm Hồn như băng sương, kiếm trong tay lóe ra ánh sáng sắc bén, đứng yên lặng tại nơi đó khiến người ta nhìn như đui mù.
Phía đối diện, một nam tử cao lớn trên lưng còn đeo cự kiếm, dưới chân là một tiểu yêu bay lên đài, tiểu yêu kia hai bên là một đôi cánh dài, vỗ cánh chở người trên lưng bay lên đài luận võ. Hình ảnh như vậy thực là vô cùng tức cười.
Thế nhưng, ngay sau đó, dưới đài tiếng hoan hô dậy lên một mảnh. Đinh tai nhức óc.
“Thính Phong! Thính Phong!”
“Thính Phong!”
“Giết chết hắn, Thính Phong!”
Mèo yêu vẫn kéo tay Diệp Vân thấy vậy liền biến sắc: “Hắn trở về lúc nào? Thế này thảm rồi”. Diệp Vân khó hiểu nhìn Mạc Ly sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Ở nơi cao nhất kia, hai thành chủ ngồi cùng một chỗ.
Sắc mặt thành chủ mèo yêu cũng khó coi: “Hắn trở về lúc nào?”
“Hắc hắc, là đêm qua gấp gáp trở về. Cẩu yêu thành chủ đắc ý nói.
Mèo yêu thành chủ sắc mặt trầm xuống, trầm mặc nhìn Lạc Tâm Hồn trên đài. Hi vọng đừng thua quá khó coi là được.
“Hắn là ai?” Diệp Vân dùng thần thức hỏi Mạc Ly.
“Con trai thành chủ Hỏa Tiêu thành, thủ đoạn độc ác, yêu lực rất cao. Vốn là ở nhân gian tu luyện, không biết trở về lúc nào”. Sắc mặt Mạc Ly không hề dễ coi chút nào.
Diệp Vân hơi nhíu mày nhìn Lạc Tâm Hồn trên đài, sẽ có chuyện sao?
Thính Phong, cử động, kiếm ra khỏi vỏ.
Lạc Tâm Hồn cười nhạt một tiếng, rút kiếm.
Nháy mắt, kiếm ảnh khắp trời, không ngừng lóe sáng. Thân thể hai người quấn lấy nhau, thình lình lại va chạm, phát ra tiếng vang rung trời. Động tác của hai người đều nhanh như chớp, khiến người nhìn căn bản không thấy được gì. Tiểu yêu dưới đài đều nghển cổ lên để nhìn cho rõ, nhưng lại chỉ thấy hai đạo tàn ảnh ở trên dưới lần lượt thay đổi, chạm vào nhau, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn khiến người ta sợ hãi.
Đám người Diệp Vân lại xem vô cùng rõ ràng.
Con chó yêu Thính Phong kia sắc mặt từ ban đầu trấn định tự nhiên đến bây giờ có hơi kích động. Mà Lạc Tâm Hồn lại vẫn là vẻ mặt không biểu cảm đó.
Diệp Vân đối với thắng bại lần này đã rõ.
“Hừ!” Chợt Thính Phong kia hừ lạnh một tiếng, lắc mình nhảy thật xa, đứng xa xa nhìn Lạc Tâm Hồn.
Lúc này, tiểu yêu phía dưới cùng hai vị thành chủ bên trên đều nhìn rõ ràng, trên trán Thính Phong đã rịn ra mồ hôi, động tác cũng không còn linh hoạt như vừa rồi.
“Ha ha, lão cẩu, hôm nay xem ra, con trai của ngươi gặp được đối thủ rồi”. Thành chủ mèo yêu mặt hờ hững vui sướng nhìn vẻ mặt hờ hững của Lạc Tâm Hồn phấn chấn nói.
“Nói lời này còn sớm! Lão Miêu, ngươi chờ xem!” Cẩu yêu thành chủ oán hận hừ lạnh một tiếng, sở trường của con mình còn chưa có đem ra đâu.
“Chủ nhân, con cẩu yêu kia muốn làm gì?” Bạch Hổ bám vào bên tai Diệp Vân nhẹ giọng hỏi.
“Nhìn chẳng phải sẽ biết sao”. Diệp Vân nhìn tên Thính Phong kia kia bỗng nhiên sờ mó vào trong miệng mình, bộ răng hoàn chỉnh kia liền lập tức phập xuống. Rất buồn nôn! Diệp Vân bĩu môi. Thế nhưng, khóe miệng Thính Phong lại không hề có một vết máu nào.
Không ngờ sau cử động này của hắn, đám tiểu yêu phía dưới hoan hô lên lần thứ hai, thanh âm còn to hơn cả khi Thính Phong bước lên sân khấu. Trên khán đài tối cao, mèo yêu thành chủ sắc mặt đại biến, mà trên mặt cẩu yêu thành chủ lại lộ ra ý cười tình thế bắt buộc. Một chiêu này chưa có yêu quái nào có thể phá được.
Đây là có chuyện gì? Diệp Vân nghi ngờ.
Thính Phong ném răng nanh lên mặt đất, một đám răng nanh màu vàng kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đột nhiên biến lớn, dần dần lớn cao ngang với cả hai người.
“Nôn, chủ nhân, thật là buồn nôn”. Bạch Hổ ôm cổ Diệp Vân nôn khan.
Lạc Tâm Hồn vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.
“Diệp Vân, bảo hắn cẩn thận bộ răng kia, nó có thể cắn nuốt sạch ngươi! Sẽ rơi vào một không gian khác, sẽ không có cách nào ra được”. Giọng nói lo lắng của Mạc Ly vang lên bên tai Diệp Vân.
Cái gì?! Diệp Vân thất kinh. Ngẩng phắt đầu nhìn về phía đài cao, còn chưa tới kịp cảnh cáo Lạc Tâm Hồn, bộ răng vàng thật lớn kia bỗng há mồm nhảy lên không trung, lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nuốt toàn bộ Lạc Tâm Hồn vào.
Trên đài vô cùng trống rỗng, chỉ có bộ răng vàng kia đang nhảy cà tưng. Thính Phong đứng bên cạnh mở lớn miệng cười lên ha hả, cười bừa bãi. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đám yêu đều ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp hồi thần lại. Ngồi ở trên đài èo yêu thành chủ sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hắn biết, lần này mình lại thua rồi. Cẩu yêu thành chủ cao hứng cười ha hả lên, nhẹ vỗ vai mèo yêu an ủi: “Bạn già à, xem ra, hai mươi năm sau này ngươi phải tiến cống cho ta rồi”.
Diệp Vân nhìn bộ răng vàng không ngừng nhảy nhót kia, nháy mắt trái tim giống như ngừng đập vậy.
Lạc Tâm Hồn, ngươi không thể chết!
Giờ khắc này, trong lòng Diệp Vân chỉ có duy nhất ý niệm này. Chợt, Diệp Vân đem Nguyệt Luân nắm chặt trong tay, đang chuẩn bị xông lên.
Nhưng mà, tiếng cười bừa bãi của Thính Phong kia đột nhiên lại dừng lại. Lũ yêu đều ngây ngốc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thính Phong.
Đoàn Dật Phong kéo cánh tay Diệp Vân lại, Diệp Vân yên lặng quay đầu lại nhìn Đoàn Dật Phong, Đoàn Dật Phong nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo Diệp Vân trước không nên vọng động.
Thính Phong trên mặt xuất hiện khiếp sợ, tiếp theo là thống khổ.
Bộ răng vàng đang nhảy nhót kia bỗng nhiên phát ra thanh âm khanh khách quỷ dị, Thính Phong khuôn mặt càng ngày càng trở nên thống khổ. Cẩu yêu thành chủ sắc mặt cũng thay đổi, trên mặt mèo yêu thành chủ lại xuất hiện hi vọng.
“A –!!” Thính Phong phát ra tiếng gào thét thống khổ, sau đó, bộ răng vàng đầy đủ kia bắn ra ánh sáng màu vàng từ kẽ răng, răng vàng liền bị nổ tung.
“Rầm” một tiếng, bộ răng vàng nguyên vẹn kia vỡ tan tành, răng mảnh nhỏ bay tung tóe khắp nơi. Những mảnh nhỏ bị vỡ tạo ra uy lực không nhỏ, nó bay về phía nào là nơi đó tràn ngập tiếng kêu thảm thiết. Đoàn Dật Phong chợt chắn ở trước mặt Diệp Vân, rút kiếm đỡ những mảnh nhỏ đang bắn về đây. Bạch Hổ mạnh mẽ vung chân, lại bị tên mặt trắng này đoạt mất tiên cơ!
Ngoại trừ tiếng kêu thống khổ của Thính Phong, xung quanh một tiếng động nhỏ cũng không hề có, tất cả yêu quái đều bình tĩnh nhìn lên đài thi đấu.
Lạc Tâm Hồn vẻ mặt băng sương lẳng lặng ngạo nghễ đứng nơi đó, kiếm trong tay tỏa ra kim quang lóa mắt. Làm cho người ta không dám nhìn gần. Mà Thính Phong thì tru lên thống khổ, miệng đầy máu tươi. Bộ răng vàng kia là dùng máu của hắn để luyện chế ra, lại chính là tử huyện của hắn. Hiện tại bị Lạc Tâm Hồn phá vỡ, đã mất hết hy vọng.
“Được!”
“Tốt!”
Tiếng khen ngợi trầm trồ vang lên, tiếng hoan hô vang thành một mảnh.
Thế nhưng, lần này không phải là bởi vì Thính Phong, mà là bởi vì Lạc Tâm Hồn! Lạc Tâm Hồn đánh bại yêu quái bất bại trong lòng bọn họ.
“Ha ha, ông bạn già, kết quả lại là ngươi tiến cống nha”. Mèo yêu thành chủ thiếu chút nữa thì cao hứng đến hoa chân múa tay, chỉ là nhớ đến dáng người của mình, cho nên vẫn nhịn lại.
Cẩu yêu thành chủ tức giận ngồi ở đó một lúc nói không nên lời.
“Lạc Tâm Hồn”. Diệp Vân bình tĩnh nhìn Lạc Tâm Hồn trên đài, lên tiếng gọi tên của hắn.
Lạc Tâm Hồn quay đầu lại, tìm được bóng người Diệp Vân, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Vân nao nao, không ngờ Lạc Tâm Hồn khi cười lên lại khiến người ta tâm động như vậy.
Dĩ nhiên là có thể thuận lợi qua thành.
Lần này đi qua thành cùng với lần trước hoàn toàn khác nhau. Chỗ nào mọi người đi qua, đều có tiểu yêu tụ tập lại xem, đều ở đây chỉ trỏ, nhỏ giọng lên tiếng nghị luận.
“Đó chính là yêu quái đã đánh bại Thính Phong”.
“Thực là tuấn mỹ nha”.
“Nhưng mà nguyên hình của hắn là gì vậy, không thấy được gì cả?”
“Ta phi! Ngươi còn có thể nhìn ra hay sao. Không nghĩ xem yêu quái có thể đánh bại Thính Phong thì lợi hại thế nào, chỉ với một chút công lực này của ngươi thôi mà đòi thấy nguyên hình của người ta”.
“Cũng đúng. Nhìn ra mới là lạ, nhìn ra ta cũng có thể đánh bại Thính Phong”.
“Phi!”
“Ngươi thành thần tượng rồi”. Diệp Vân đi ở đầu đường, nhìn đám tiểu yêu đang chăm chú nhìn về phía này trêu chọc nói.
“Vị đại ca này, có khát hay không? Uống chén nước trà rồi lại đi”. Diệp Vân vừa mới dứt lời, một nữ yêu trang điểm xinh đẹp bưng bát trà đến ngăn cản Lạc Tâm Hồn.
“Không khát”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút biểu cảm lạnh lùng đáp lại một câu, cũng không thèm nhìn nữ yêu kia một cái, tiếp tục đi về phía trước đi.
“Ngao ~” Bạch Hổ quơ chân vội vàng ngăn lại vật thể không rõ đang tiến tới Diệp Vân.
“Con mèo chết tiệt này, lại dám chống đối với ta!” Bên cạnh Diệp Vân, vật thể không rõ kia không phải cái gì khác, chính là mèo yêu Mộng Tuyết bám theo một đường kia. Mộng Tuyết liền túm lấy đuôi Bạch Hổ, Bạch Hổ nhẹ nhàng nhảy ra, vung móng vuốt tới. Mộng Tuyết cũng xoẹt vươn tay ra, nháy mắt móng tay cũng liền biến dài đánh về phía Bạch Hổ
“Đều dừng tay cho ta!” Diệp Vân căm tức lên tiếng quát bảo ngưng lại.
“Chủ nhân, người nói xem tiểu yêu tinh này có phải không cần mặt mũi không, lại còn bám theo chúng ta nữa”. Bạch Hổ thở phì phì đứng trên vai Diệp Vân lên án.
“Ta phi, ta đi theo phu quân ta thì làm sao, ngươi mới là, con mèo hoang chui ở đâu ra, cứ bám lấy phu quân ta không chịu đi”. Mộng Tuyết cũng phi một tiếng vội ôm lấy cánh tay Diệp Vân, tựa vào bên vai kia của Diệp Vân, vẻ mặt thỏa mãn, “Phu quân, chờ chàng cứu được bằng hữu ra, chúng ta sẽ thành thân được không? Chàng đi đâu ta liền theo chàng tới đó”.
Khi Mộng Tuyết biết Diệp Vân muốn đi cứu một người, nói cái gì cũng muốn theo cùng. Vị thành chủ đại nhân kia lại cười híp mắt không hề phản đối, chỉ nói một câu bảo Diệp Vân chăm sóc tốt cho con gái mình, sau đó liền vỗ mông bỏ chạy.
“Ta không phải phu quân ngươi”. Diệp Vân đầu đều lớn, rút cánh tay mình về.
“Chàng đều đã sờ tai ta rồi!” Mộng Tuyết hừ hừ lại ôm lấy cánh tay Diệp Vân.
“Đó là ~~” Diệp Vân vốn muốn nói ra thân phận của mình, nhưng mà yêu tinh trước mắt này vô cùng vọng động mà ngoan độc, cũng không giống như thành chủ. Nếu như nàng ta vung tay lên hô nơi này có nhân loại, vậy thì phiền phức lớn.
“Sau này hãy nói, sau này hãy nói”. Diệp Vân đáp có lệ lại rút tay mình về.
Ba nam nhân băng sơn kia không nhìn tình huống bên này của Diệp Vân. Không có bất kỳ ngăn cản gì, đoàn người thuận lợi ra khỏi thành.
Cửa thành, mèo yêu móc bạc ra, thuê một cỗ xe ngựa, để ọi người lên xe.
Diệp Vân nhìn trên bánh xe kia có hai mắt thật to mà há hốc miệng, đây không phải là xe ngựa? Đây là yêu tinh.
“Đây là xe yêu. Là công cụ đi bộ chủ yếu ở yêu giới”. Mạc Ly dùng thần thức giải thích với mọi người. Xe yêu, tên như ý nghĩa, là yêu tinh giống như xe. Có bốn bánh xe, phía trước cũng không cần yêu thú gì, tự động chạy.
Sau khi mọi người lên xe, xe yêu kia liền vận sức chạy về phía trước.
“Phu quân, các người đến từ thành nào vậy? Sao trước đây ta không thấy mọi người nhỉ”. Mộng Tuyết ở một bên hiếu kỳ hỏi.
Diệp Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng trả lời có lệ: “Trước đây chúng ta ở nhân gian tu luyện, mới quay về yêu giới không lâu”. Cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến Diệp Vân giật mình không ngừng.
Khối đá xám xịt ven đường kia, bỗng nhiên lại có chân đứng lên, đi về nơi râm mát hơn.
“Đó là cự thạch yêu, thích ngây ngốc ven đường”. Mạc Ly dùng thần thức giải thích với Diệp Vân.
Lúc đi ngang qua một hồ nước, Diệp Vân nhìn thấy có rất nhiều đóa hoa lớn ven hồ vén lá lên, cẩn thận đi tới bên hồ, giống như đang rửa lá đâu.
“Đây là hoa yêu đang nghịch nước”. Mạc Ly tiếp tục làm đủ tư cách của một người thuyết minh.
Bỗng nhiên, xe bị thắng gấp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?! Trừ bớt tiền của ngươi đi bây giờ!” Mộng Tuyết kêu to lên, thiếu chút nữa thì bị đụng đầu nên nàng vội kêu lớn.
“Khách nhân, ta cũng không muốn vậy đâu. Nhưng mà, phía trước có người chặn xe”. Giọng nói oan ức của xe yêu kia vang lên trong xe.
“Chuyện gì?” Mộng Tuyết thò đầu ra, không ngờ vừa mới thò đầu ra, xe yêu kia bỗng nhiên lại di chuyển về bên phải, thiếu chút khiến Mộng Tuyết nhào ra ngoài. Sau đó tiếng vang ầm ĩ vang lên, tiếng mắng mỏ tức giận.
“Ngươi làm cái gì vậy?!” Mộng Tuyết nổi giận thật sự.
“Khách nhân, ngài tự nhìn một chút đi, ta không tránh không được a”. Xe yêu kia vô cùng oan ức.
Mộng Tuyết thở phì phì xốc màn xe lên nhảy xuống, lúc thấy được cảnh tượng trước mắt liền hừ lạnh một tiếng. Lại là đám quý tộc nhàm chán này!
Diệp Vân cũng xuống xe, mọi người đi theo phía sau, nghi hoặc không biết phía trước xảy ra chuyện gì.
Phía trước có mấy chiếc xe dừng lại, một đsam yêu vây quanh một chỗ, hình như đang quất roi cái gì đó. Vừa rồi xe yêu né tránh chính là tránh những roi này.
“Là cái đám ruột thịt của thành chủ kia, cả ngày ăn no rửng mỡ không có chuyện làm”. Mộng Tuyết khinh bỉ nhìn đám yêu kia đang quất gì đó “Ta bảo bọn họ tránh ra”. Mộng Tuyết nói xong liền đi tới.
“Này, các ngươi, mở đường ra cho ta”. Mộng Tuyết không khách khí lớn tiếng la hét.
“Ngươi là cái gì ~~” Hai chữ ‘này nọ’ còn chưa kịp nói ra, yêu tinh đang quơ roi kia lập tức thay đổi sắc mặt, đổi thành khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọ, “Là đại tiểu tư Băng Tuyết thành sao. Chúng ta lập tức tránh đường”.
“Các ngươi cả ngày ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm? Ở chỗ này chặn đường người ta?” Mộng Tuyết vẫn tay với mọi người phía sau, ý bảo có thể qua rồi, thuận tiện răn dạy đám tiểu yêu này.
“Hi, đại tiểu thư nói rất đúng ạ”. Tên tiểu yêu cầm roi đầu lĩnh kia vô tội nói, “Ai mà lại thảnh thơi không có việc gì tới nơi này cản đường chứ. Còn không phải là vì sủng vật của thành chủ chúng ta chạy sao, chúng tôi chỉ là đi bắt hắn lại thôi”.
“Có ai đi bắt như thế sao?” Mộng Tuyết châm chọc chỉ cây roi còn đang rỉ máu trong tay tiểu yêu kia hỏi.
“Ha hả, chúng tôi đây là đang dạy cho cái tên không biết nghe lời này mà thôi”. Tiểu yêu cầm đầu xấu hổ. Cũng không thể để cho chủ nhân biết bọn họ đối xử với sủng vậy của hắn như vậy được.
“Hừ, thực đúng là nhiều chuyện. Ta thấy là các ngươi muốn đánh phát tiết với chủ nhân của mình sau đó mới lại bôi thuốc cho hắn mang về đi”. Mộng Tuyết liếc mắt một cái liền xuyên thủng ý đồ của tiểu yêu này, sắc mặt tiểu yêu lập tức trở nên khẩn trương, mà câu sau của Mộng Tuyết lại khiến hắn yên lòng, “Chẳng qua, không liên quan tới ta. Các ngươi tránh ra là được”.
“Đa tạ đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ”. Tiểu yêu đứng đầu kia vội vàng mệnh lệnh cho xe yêu của mình tránh đường.
“Phu quân, chúng ta đi”. Mộng Tuyết bám vào tay Diệp Vân, vui vẻ chuẩn bị lên đường.
Diệp Vân nhàn nhạt gật gật đầu, liền chuẩn bị lên xe. Xem ra mang theo nàng ta cũng có chỗ tốt.
Bỗng nhiên một bóng người cấp tốc lao tới, lao thẳng về phía Diệp Vân. Mọi người kinh hãi, đợi đến khi mọi người thấy rõ kẻ tập kích về phía Diệp Vân, thì đều ngây ngẩn cả người.
Là một thiếu niên tuấn mỹ cả người đầy máu!
Thiên Ma Thiên Ma - Vô Ý Bảo Bảo