Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:54:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Thủy Linh Châu, Mỹ Nhân Ngư
hi Diệp Vân chạy tới Bắc đường, Bạch Hổ đang đứng che ở cửa ngăn cản Hoa Vị Ương.
“Ta nói cho ngươi biết, Hoa Vị Ương, không phải chủ nhân nhà ta cướp nội đan của Tiểu Thảo, là tự nàng đưa ra”. Bạch Hổ nhảy về phía trước phóng ra luồng gió gào thét.
“Vô sỉ, nếu không phải Diệp Vân lừa nàng nội đan lại có thể kết thì sao nàng có thể giao ra chứ?” Hoa Vị Ương nhẹ vung vũ khí trong tay, dễ dàng chắn được công kích của Bạch Hổ, phong nhận bay tới tảng đá bên cạnh, trong nháy mắt đem ụ đá chém thành hai mảnh.
Bạch Hổ nhảy về phía trước muốn nói gì đó, Diệp Vân lướt tới trước mặt nó. Diệp Vân nhìn vẻ mặt lạnh như băng, tóc dài tung bay của Hoa Vị Ương, biết được nam nhân trước mắt này đang vô cùng tức giận. Vũ khí trên tay Hoa Vị Ương lại càng thêm quỷ dị, lại là một gốc cây mạn châu sa hoa tiên diễm ướt át!
“Đúng, là ta lừa Tiểu Thảo của ngươi”.Diệp Vân che trước mặt Bạch Hổ mặt lạnh lùng nói “! Nhưng mà, ta sẽ không đem nội đan trả lại cho ngươi. Điều kiện khác ta đều chấp nhận”.
“Muốn chết!” Hoa Vị Ương khua gốc cây mạn châu sa hoa tiên diễm trong tay, bay lên không đánh về phía Diệp Vân, “Ta tự mình lấy về là được”.
“Không có khả năng!” Trong nháy mắt Diệp Vân đã nắm chặt Nguyệt Luân trong tay, nhảy lên nghênh đón.
Hai người nhào vào nhau giữa không trung.
“Ầm” một tiếng nổ vang vọng khắp chân trời. Chấn kinh Thanh Sơn từ trên xuống dưới.
Ngoài đại sảnh chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão cũng đều nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”Thanh Phồn nhăn chặt chân mày.
Thanh Dịch vỗ mạnh một cái đầu của mình, bước qua lại trong phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xong, xong rồi, nhanh như vậy tên kia đã đánh tới đây rồi”.
“Cái gì?!” Chưởng môn Thanh Giản nhìn Thanh Dịch đang gấp như kiến bò chảo nóng nghi ngờ hỏi.
Thanh Phồn chợt xoay người nhìn Thanh Dịch: “Dịch sư đệ! Có phải ngươi lại gây ra chuyện gì hay không?”
“Ta mới không có!”Thanh Dịch lập tức cao giọng phản bác, bỗng nhiên lại yên lặng, “Nhưng mà đồ đệ bảo bối của ta đã gây họa”.
“Cái gì?” Tất cả mọi người giật mình nhìn Thanh Dịch.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Chưởng môn Thanh Giản sắc mặt trầm trọng.
“Chưởng môn, chưởng môn, có người xông vào Thanh Sơn chúng ta, đánh ngất xỉu rất nhiều đệ tử”. Bỗng nhiên một Đệ tử Thanh Sơn hoang mang chạy tiến vào, cũng không có thông báo liền trực tiếp bẩm báo.
“Thanh Dịch!” Lúc này sắc mặt Thanh Phồn đã xanh mét, “Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dịch cúi đầu, chột dạ liếc nhìn mọi người mới khó khăn nói: “Còn không phải so lần trước Sở Phi Nhi bị thứ gì đó tập kích mà trúng độc, Diệp Vân đi lừa một gốc cây của Hoa Vị Ương – Yên Mạch Cốc lấy nội đan. Sau đó..” Thanh Dịch nhìn sắc mặt của mọi người càng ngày càng xanh mét, lắp bắp mói, “Sau đó, hình như Hoa Vị Ương rất quan tâm tới Tiểu Thảo kia, liền, liền ~ liền tới tận cửa tính sổ”.
“Hồ đồ!” Thanh Giản lên tiếng quát lớn.
“Ngươi!” Thanh Phồn dùng tay chỉ Thanh Dịch, tức giận đến ngón tay run run, “Không phải ngươi nói giải dược đã lấy được, không có trở ngại lớn gì sao? Thì ra không phải là cầu được giải dược, mà là lừa tới!” Thanh Dịch đuối lý, không nói tiếng nào mặc cho Thanh Phồn trách cứ.
“Cái gì? Chúng ta mau chóng qua đó xem xem. Đừng để cho Diệp Vân bị thương”. Tính tình táo bạo Thanh Xuyên đầu tiên nghĩ tới điểm này.
“Đúng, đúng, nhanh đi”. Thanh Dịch vội vàng xoay người chạy về phía cửa đại sảnh, mọi người vội vàng đuổi theo phía sau.
Lúc mọi người vừa chạy tới Bắc Đường, xung quanh vô cùng hỗn độn, khóe miệng Diệp Vân đã chảy ra máu tươi, Hoa Vị Ương mặc dù chật vật lại không có bị thương.
“Ái chà, lão đầu, các ngươi đã tới, nhanh lên một chút cứu chủ nhân ngốc nhà ta đi. Hắn cũng không trốn, đã bị đánh trúng mấy chưởng rồi”. Bạch Hổ vừa thấy chưởng môn cùng các Trưởng lão tới liền lớn tiếng ồn ào, “Chủ nhân cũng không cho ta giúp”.
Thanh Dịch yêu thương nhìn Diệp Vân đang bị thương, hiển nhiên hiểu rõ nguyện nhân Diệp Vân thoái nhượng mà không ra tay nặng, hắn cảm thấy đuối lý, dù sao cũng là lừa thứ mà người khác quan tâm. Cũng thật không ngờ là, tiểu tử Hoa Vị Ương này lại thật đúng là rất quan tâm thứ này. Không tiếc xông lên Thanh Sơn, đắc tội một đại phái như Thanh Sơn
“Dừng tay! Có chuyện gì thương lượng đã”. Chưởng môn Thanh Sơn – Thanh Giản lớn tiếng quát dừng.
“Không có gì để thương lượng cả. Nội đan, ta nhất định phải lấy lại”. Vẻ mặt Hoa Vị Ương lạnh lùng, không có bất kỳ ý nghĩ muốn thương lượng nào.
“Ngươi có lấy lại cũng chỉ là đồ bỏ đi”. Lúc này Thanh Dịch xen mồm.
“Dịch sư đệ!” Thanh Giản quay đầu tức giận quát lớn Thanh Dịch, lúc này còn đang lửa cháy đổ thêm dầu!
“Cho dù vậy cũng phải lấy về!” Hoa Vị Ương hừ lạnh một tiếng liền muốn động thủ.
“Thanh Sơn chúng ta sợ ngươi sao. Hoa tiểu tử, ngươi đả thương đồ đệ của ta, ta ~ “Thanh Dịch vén tay áo liền muốn tiến lên động thủ.
Hoa Vị Ương hừ lạnh một tiếng, Thanh Sơn bao che khuyết điểm mọi người đều biết, nhưng cho dù có nhiều người cũng không có nghĩa là mình sẽ sợ mà buông tha.
“Tất cả im miệng cho ta!” Thanh Giản gầm lên, một tay tóm lấy Thanh Dịch đang muốn xông về phía trước trở về, “Không có chuyện gì là không giải quyết được cả? Nột đan của bụi cây Tiểu Thảo mặc dù sau khi hấp thu độc đã là đồ bỏ, nhưng cũng không phải không có cách nào. Hoa Vị Ương, ngươi cũng không ra tay ngoan độc với đệ tử Thanh Sơn ta, ngươi cũng không muốn Thanh Sơn cùng Yên Mạch Cốc vì vậy mà kết thù hận. Đúng không?”
Chưởng môn Thanh Giản nói xong, tất cả mọi người nao nao, trong mắt Hoa Vị Ương lóe lên tia sáng mà động tác trên tay cũng ngừng lại.
Diệp Vân đứng ở một bên, cũng ngây ngẩn cả người.
“Có cách nào?” Hoa Vị Ương lạnh giọng hỏi, nhưng trong giọng nói lại ẩn ẩn mang theo chờ đợi khiến Thanh Dịch thất kinh. Cái tên không quan tâm đến gì như hắn cũng có ngày hôm nay?
“Thủy sinh mộc”. Chưởng môn Thanh Giản trầm giọng nói, “Chỉ cần tìm được tinh hoa của nước – Thủy Linh Châu, để cho bụi cây kia hấp thu lấy nó, không bao lâu nữa, nội đan nhất định có thể khôi phục”.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, một lúc vẫn không nói gì.
“Được, ta đi tìm. Là ta nợ Tiểu Dạ, nhất định ta sẽ tìm Thủy Linh Châu về trong khoảng thời gian ngắn nhất”. Lúc này, Diệp Vân lên tiếng. Đối với Nhiếp Tiểu Dạ kia, trong lòng Diệp Vân vô cùng áy náy.
Hoa Vị Ương đứng ở nơi đó không động đậy, cũng không nói gì.
“Hoa Vị Ương, ngươi thấy thế nào? Diệp Vân sẽ mau chóng tìm Thủy Linh Châu về. Nếu như không tìm được, mặc cho ngươi xử lý”. Chưởng môn Thanh Giản lên tiếng hỏi, sau đó quay đầu hỏi Diệp Vân, “Diệp Vân, ngươi có ý kiến gì không?”
Vừa nói đến tìm không được mặc cho Hoa Vị Ương xử lý, sắc mặt Thanh Dịch đều trắng bệch. Trong lòng âm thầm nói thầm, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Dù thế nào cũng không thể để tên biến thái này đánh đồ đệ bảo bối nhà mình được.
Hoa Vị Ương trầm tư, nhàn nhạt gật gật đầu.
“Không có vấn đề”. Diệp Vân cũng gật đầu.
“Nhưng hiện tại ta vẫn sẽ lấy nội đan”. Hoa Vị Ương lạnh lùng nói, dứt lời sắc mặt của mọi người đều biến, Diệp Vân cũng đã biến sắc muốn lên tiếng nói, Hoa Vị Ương cũng đã nói tiếp, “Ta sẽ giúp sư muội ngươi khu trừ độc tính, trong vòng nửa tháng ngươi nhất định phải tìm được Thủy Linh Châu về. Nếu không, ta nhất định sẽ giết sư muội của ngươi”. Trong giọng nói không có một chút độ ấm nào, cũng không cho bất kỳ cơ hội mặc cả.
“Được”. Diệp Vân cắn cắn môi, cứng rắn đồng ý.
“Dẫn ta đi”. Hoa Vị Ương ngẩng đầu nhìn Thanh Dịch, “Những người khác chờ bên ngoài không cho phép tiến vào”.
Thanh Dịch khóe miệng co quắp, đi lên phía trước, dẫn Hoa Vị Ương vào Bắc Đường, đi về phía phòng của Sở Phi Nhi.
“Diệp Vân, con không sao chứ?” Chưởng môn Thanh Giản đi lên phía trước kiểm tra vết thương của Diệp Vân.
“Con không sao”. Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay lau đi máu nơi khóe môi, lộ ra nụ cười cảm kích, “Chưởng môn, cám ơn ngài”.
“Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này”. Chưởng môn Thanh Giản nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ có nửa tháng, con nhất định phải mau chóng tìm được Thủy Linh Châu quay về nhanh, hiểu chưa?”
“Đệ tử hiểu”. Diệp Vân gật đầu, sau đó hành lễ với chưởng môn cùng các trưởng lão, “Đệ tử bất tài mang phiền toái đến cho chưởng môn cùng các trưởng lão rồi”.
“Thương thế nghiêm trọng không?” Thanh Phồn cũng đi lên phía trước, xem xét, sau khi bắt mạch, gật đầu nói, “Cũng may, không có trở ngại lớn”.
Trong lòng Diệp Vân trăm loại cảm xúc ngổn ngang, chính mình gây ra đại họa, chưởng môn cùng trưởng lão không hề trách cứ một lời, đều là quan tâm tới thân thể ‘hắn’.
“Chưởng môn, Thủy Linh Châu có ở nơi nào?” Diệp Vân lên tiếng hỏi.
“Ở thủy vực Đông Phương, đi về phía đông”. Chưởng môn Thanh Giản trầm giọng nói.
“Lát nữa con sẽ lên đường ngay”. Diệp Vân quay đầu nhìn gian phòng bên kia, chờ đợi Thanh Dịch cùng Hoa Vị Ương đi ra. Một lát sau, Thanh Dịch cùng hơi có vẻ mệt mỏi cùng Hoa Vị Ương đi ra.
Diệp Vân đưa mắt nhìn về phía Thanh Dịch, Thanh Dịch gật gật đầu, ý bảo đã làm tốt. Diệp Vân yên lòng, nhìn Hoa Vị Ương trịnh trọng mà chân thành nói tiếng tạ ơn: “Cám ơn ngươi, Hoa sư thúc. Hiện tại ta sẽ lên đường tìm Thủy Linh Châu luôn”. Diệp Vân nhìn ra, vì giải trừ độc của Phi Nhi, sợ là Hoa Vị Ương hao tổn không ít sức lực.
Hoa Vị Ương lạnh nhạt gật đầu không nói gì thêm.
Chưởng môn cùng các trưởng lão đều chân thành dặn dò Diệp Vân nhất định phải cẩn thận. Đơn giản là vì bảo bối thường có linh khí rất nặng nên có thể sẽ có yêu thú bảo vệ. Diệp Vân đều nhất nhất gật đầu, liền chuẩn bị rời đi.
“Bạch Hổ, chúng ta đi.!” Diệp Vân gọi Bạch Hổ, xoay người cưỡi lên lưng Bạch Hổ, sau khi cáo từ mọi người liền bay thẳng lên trời.
Trên bầu trời, Bạch Hổ lắc lắc đuôi, đập đập hai cánh bay rất nhanh.
“Chủ nhân, người biết không? Lúc người đi rồi cái người tên gì mà Thúy nhi từng chăm sóc cho sư muội của người ấy” Bạch Hổ nhíu mày không nghĩ ra tên của nữ tử kia.
“Phương Thúy Nhi”. Diệp Vân bổ sung.
“Nàng ta đã chết”. Bạch Hổ trong đôi mắt màu hổ phách của nó hiện lên thâm trầm, “Vào ngay buổi tối trước khi người rời đi đã chết, phát hiện thi thể vào buổi trưa hôm sau khi người vừa đi. Trên thi thể của nàng ta có mùi khiến ta chán ghét”.
“Cái gì?!” Diệp Vân kinh hãi, “Phương sư muội đã chết?”
“Dạ”. Bạch Hổ lại nói tiếp, “Còn chưa điều tra được là do ai gây ra”.
Diệp Vân trầm mặc, trong lòng cũng dần dần trầm xuống. Là do thứ lần trước đã tập kích Phi Nhi giờ lại giết Phương Thúy Nhi sao? Bạch Hổ nói có mùi khiến nó chán ghét, là thứ gì đây?
Ngay khi Diệp Vân còn đang trầm tư, bỗng nhiên Bạch Hổ la hoảng lên, vỗ cánh bay nhanh hơn. Bộ dáng kinh hoảng kia của nó rất giống như gặp phải động vật đáng sợ nhất thế giới vậy. Bạch Hổ một bên liều mạng bay một bên bắt đầu oán giận: “Gào khóc ~ trời ạ, chủ nhân, muốn chết, không ngờ lại gặp nó. A ~~ chết tiệt, nó tỉnh lại từ lúc nào vậy? Vì sao không có dấu hiệu gì cả?”
“Làm sao vậy? Bạch Hổ?” Diệp Vân cố gắng an ủi Bạch Hổ đang hoảng hốt lo sợ dưới thân, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông cổ Bạch Hổ, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Bạch Hổ vẫn hoảng sợ vỗ mạnh cánh bay nhanh về phía trước.
“Bạch Hổ, Bạch Hổ?!!” Diệp Vân nóng nảy, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng sợ hãi như vậy của Bạch Hổ, rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ có cái gì lợi hại hơn cả yêu thú gặp được ở Thanh Sơn bí cảnh đang đuổi tới sao.
“Chủ nhân, chúng ta chạy mau, tên khốn kia, ngoại trừ Huyền Vũ, ta sợ nhất chính là nó. Chúng ta chạy mau ~ nếu bị hắn đuổi theo chúng ta xong rồi”. Trong mắt Bạch Hổ tràn ngập sợ hãi.
Huyền Vũ? Không phải là một trong tứ đại thần thú sao? Theo lý thì tứ đại thần thú đều có thực lực tương đương nhau, vì sao Bạch Hổ lại sợ Huyền Vũ? Nếu nói như vậy, chẳng lẽ kẻ đuổi phía sau kia cũng là một trong tứ đại thần thú?! Diệp Vân bị cái ý niệm này khiến cho hoảng sợ. Một thần thú khác đã xuất thế?
Ngay khi Diệp Vân còn đang buồn bực, tiếng xé gió phía sau kia càng ngày càng gần giải đáp nghi ngờ của Diệp Vân. Diệp Vân quay đầu nhìn lại, liền thấy một con rồng màu xanh thực lớn đang hì hục bay về phía bọn họ.
Là một trong tứ đại thần thú – Thanh Long!!!
Diệp Vân kinh hãi há to miệng. Lực lượng vô cùng to lớn phía sau kia, một cự long toàn thân xanh thẫm thiêng liêng không ai dám xâm phạm, vảy sáng lấp lánh, trên đầu góc cạnh có hình. Không ngờ lại có thể gặp được Thanh Long ở chỗ này.
“Bạch Hổ, phía sau chính là Thanh Long sao?” Diệp Vân chớp chớp mắt hỏi Bạch Hổ vẫn đang liều mạng vỗ cánh.
“Dạ Dạ! Nó là một tên vô cùng khủng bố”. Bạch Hổ cuống quít đáp trả, dưới chân càng chạy nhanh hơn.
“Bạch Hổ, Bạch Hổ, ưm ha ha, chờ ta một chút. Không ngờ rằng lại gặp được ngươi ở đây”. Phía sau, Thanh Long bỗng nhiên phun tiếng người gọi Bạch Hổ, trong giọng nói là không che giấu được kích động cùng hưng phấn.
Bạch Hổ mắt điếc tai ngơ, lại càng bay nhanh hơn.
“Bạch Hổ, nó đang gọi ngươi đấy”. Diệp Vân có chút nghi hoặc. Sao lại có cảm giác kỳ quái vậy, một tên thì nhiệt tình như lửa liều mạng đuổi phía sau, một tên thì giống như gặp quỷ làm bộ như không nghe thấy chạy bán sống bán chết.
“Chủ nhân, đừng để ý tới nó, chúng ta chạy mau”. Bạch Hổ lầm bầm.
“Bạch Hổ, Bạch Hổ, chờ ta một chút ~~ m đã lâu lắm rồi không gặp nhau, ngươi không nhớ ta sao?” Thanh Long ở phía sau lại càng đuổi theo nhanh hơn.
Một đuổi, một chạy, đều dốc toàn bộ sức lực. Diệp Vân trừng lớn mắt. Ngây ngốc nhìn Thanh Long phía sau cách càng ngày càng xa, Bạch Hổ lại đối xử với bạn lâu lăm không gặp như vậy sao?
Dù sao Bạch Hổ am hiểu nhất chính là phong hệ pháp thuật, tốc độ là thượng hạng. Chạy một lúc, Thanh Long chậm rãi bị bỏ rơi lại phía sau.
Rốt cuộc, phía sau không còn thấy bóng dáng Thanh Long đâu nữa, Bạch Hổ thở phào một cái, bay chậm lại.
“Bạch Hổ, ngươi, ngươi toát mồ hôi?”Diệp Vân kinh ngạc lau một tầng mồ hôi trên cổ Bạch Hổ. Bạch Hổ cho tới bây giờ cũng chưa từng liều mạng bay như vậy, nhưng hôm nay lại chảy mồ hôi. Là bị dọa sợ hay là do nóng?
“A, chúng ta xuống dưới tắm đi. Nghỉ ngơi rồi lại đi”. Bạch Hổ thở hắt ra một hơi, chở Diệp Vân hạ xuống bên dưới.
Trong lòng Diệp Vân tràn đầy nghi ngờ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Hình như Thanh Long rất vui khi gặp được Bạch Hổ, vì sao Bạch Hổ nhìn thấy nó liền chạy?
Bên một hồ nước trong suốt, Diệp Vân đang giúp rửa sạch bộ lông Bạch Hổ, tò mò hỏi: “Bạch Hổ, hôm nay ngươi làm sao vậy? Vì sao nhìn thấy Thanh Long lại bỏ chạy nhanh như vậy? Hình như nó rất vui mừng khi gặp được ngươi. Là bằng hữu của ngươi sao?”
“Ta phi!” Bạch Hổ vừa nghe Diệp Vân nói vậy phẫn hận phi. Nói, “Thiên tài mới là bằng hữu của nó”.
Diệp Vân nghi ngờ nhìn dáng vẻ tức giận kia của Bạch Hổ, hoàn toàn không hiểu gì cả. Hình như là Thanh Long lấy mặt nóng áp Bạch Hổ mông lạnh rồi.
“Đừng, đừng nói đến nó nữa”. Bạch Hổ sợ run cả người, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, rất sợ Thanh Long bỗng nhiên nhảy ra ngoài, “Chúng ta nghỉ ngơi rồi đi nhanh thôi”. Diệp Vân gật gật đầu, trong lòng vẫn là không hiểu gì cả, không rõ Bạch Hổ rốt cuộc đang sợ cái gì.
“Oa ha ha, Bạch Hổ, ta nhớ ngươi muôn chết đây!” Bỗng nhiên, từ trong hồ chui ra một cái đầu màu xanh biếc, sau đó Thanh Long liền rào rào chui ra khỏi mặt nước.
Bạch Hổ ngây ngốc nhìn một màn trước mắt mà sững sờ tại chỗ. Nó quên mất, Thanh Long am hiểu nhất chính là thủy hệ pháp thuật. Hồ này nhất định thông với dòng suối ngầm trong đất, tên khốn Thanh Long này là theo mạch nước ngầm trong đất mà tìm tới được.
“Bạch Hổ, hắc hắc, Bạch Hổ, ngươi đang tắm sao? Có muốn ta giúp ngươi tắm một tay hay không?” Thanh Long bốn chân đạp đạp trên mặt nước, trên mặt nước không có nổi lên một tia gợn sóng đi tới bên người Bạch Hổ.
“Không cần”. Bạch Hổ chết lặng đáp lại một câu xoay người lại dùng mông đối diện với Thanh Long.
“Bạch Hổ, lâu rồi chúng ta không có gặp nhau. Lần trước chúng ta gặp nhau thật đúng là quá lâu rồi”. Thanh Long nói, bỗng nhiên lại nghiêng nghiêng đầu, giống như là đang tự hỏi, “Lần trước là bao lâu rồi?”
Bạch Hổ lúc này dùng thần thức ở trong đầu diệp Diệp Vân vội vàng nói:!’Chủ nhân, đi mau, chúng ta đi mau thôi”.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn Thanh Long đang hưng phấn cùng Bạch Hổ đang phụng phịu, cuối cùng vẫn quyết định nghe Bạch Hổ trước đã, đi lại nói.
“A nha, thì ra chủ nhân của Bạch Hổ chính là ngươi. Xin chào, ta là Thanh Long, ngươi tên là gì?” Lúc này, ánh mắt Thanh Long mới dới tới trên người Diệp Vân rất có lễ phép hỏi.
“A, ha hả, xin chào. Ta tên Diệp Vân”. Diệp Vân lễ phép gật gật đầu.
“Ừm, kỳ thực, ta cảm thấy ngươi khi là nữ nhân xinh đẹp hơn. Phun chậc, ánh mắt Bạch Hổ quả là không tệ. Ha ha”. Thanh Long bỗng nhiên biến thành một con Thanh Long nho nhỏ mê người bay đến trên vai Diệp Vân.
Diệp Vân trong lòng thẳng phạm nói thầm, sẽ không này Thanh Long cũng là cái sắc quỷ, vì thế Bạch Hổ như thế chán ghét nó chứ.
“Chúng ta còn có việc, Thanh Long, chúng ta đi trước”. Bạch Hổ hình như rất nóng lòng muốn thoát khỏi Thanh Long, vội vàng nói.
“Ta biết, các ngươi muốn đi tìm Thủy Linh Châu. Ta có thể đi cùng với các ngươi, ta giúp các ngươi tìm nó. Ngươi quên rồi sao, ta am hiểu nhất chính là thao tác thủy hệ nên Thủy Linh Châu ta có thể cảm ứng được từ xa. Đúng không, Tiểu Vân Vân? Nếu có ta giúp các ngươi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian”. Thanh Long bay đến trên vai Diệp Vân.
Diệp Vân vừa nghe vậy trên mặt liền lộ ra tươi cười: “Vậy thì làm phiền ngươi quá”.
“Không có việc gì, không có việc gì, ngươi là chủ nhân của Bạch Hổ mà”. Thanh Long lắc lắc cái đuôi sáng chói của mình, “Ta đuổi theo gọi các ngươi lâu rồi. Bạch Hổ lại vẫn bay nhanh như vậy, thật là”.
Bạch Hổ nhe răng, trong lòng vô cùng buồn bực. Chủ nhân không biết lợi hại của Thanh Long, cho nên mới đồng ý. Chứ nếu chủ nhân biết được Thanh Long này có bao nhiêu đáng sợ nhất định là sẽ không đồng ý đâu.
“Vậy là Tiểu Vân Vân đồng ý rồi. Vậy chủ nhân của ta cũng đi cùng nữa nha wow”. Tiểu Thanh Long cao hứng nói.
“Chủ nhân của ngươi?” Diệp Vân nghi hoặc, từ vừa rồi cũng không có thấy ai ở cùng một chỗ với Thanh Long cả.
“Chủ nhân, chủ nhân, người mau tới đây, chúng ta cùng nhau đi tìm Thủy Linh Châu”. Thanh Long hướng về phía trên mặt nước kêu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân, trên mặt nước hiện lên một kết giới, mà người ở trong kết giới đó không phải ai khác, chính là Lạc Tâm Hồn!
“Là ngươi!” Diệp Vân kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng vậy, chủ nhân đối với ta tốt lắm”.Thanh Long líu ríu nói, “Chủ nhân cũng đã đồng ý cùng với ta giúp các ngươi đi tìm Thủy Linh Châu. Ngươi xem xem có phải chủ nhân nhà ta rất tốt hay không? Bạch Hổ, lâu lắm rồi không gặp nhau, ngươi có nhớ ta không vậy?”Thanh Long nhẹ nhàng nhảy tới trên lưng Bạch Hổ tiếp tục lải nhải.
Bạch Hổ vung đuôi không khách khí quét Thanh Long xuống dưới, khóe miệng giật giật nói “Thiên tài mới nhớ ngươi”.
“Ái chà, Bạch Hổ, ngươi đừng như vậy. Ngươi lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, kỳ thực ta biết, khẳng định là ngươi rất nhớ ta. Chỉ là ngươi không chịu nói, ngươi không nói ta làm sao biết? Có điều, không sao cả, ngươi không nói ta cũng biết, ta có thể đoán mà, tâm tư của ngươi ta hiểu rõ mà”. Thanh Long không để ý tới hành vi không khách khí của Bạch Hổ, nhiệt tình nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta không nhớ ngươi. Rất không nhớ ngươi, tuyệt không muốn gặp đến ngươi”. Bạch Hổ trừng lớn mắt.
“Thật là, ngươi vẫn luôn không thẳng thắn như vậy, ta biết mà, ngươi nghĩ vô cùng ~( đằng sau lược bỏ năm trăm từ. )!” Thanh Long lải nhải không ngừng.
Diệp Vân không có chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Bạch Hổ cùng Thanh Long, mà cứ ngơ ngẩn nhìn người đứng trên mặt nước – Lạc Tâm Hồn.
“Ngươi chính là chủ nhân của Thanh Long?” Diệp Vân nhíu mày hỏi.
“Ta thà rằng không phải”. Lạc Tâm Hồn cất giọng lạnh lùng, hơn nữa một chút cũng không hề giống như đang nói đùa.
Diệp Vân trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi hắn nói như vậy là có ý gì, chỉ tiếp tục không khách khí hỏi: “Ngươi đi theo chúng ta làm cái gì?”
“Giúp các ngươi tìm kiếm Thủy Linh Châu”. Lạc Tâm Hồn nghiêm túc đáp lời.
Diệp Vân giật giật khóe miệng thiên tài mới tin lời của hắn.
“Thật sự”. Lạc Tâm Hồn đi từ từ tới gần, Diệp Vân vô ý thức lui về sau hai bước. Ai ngờ, Lạc Tâm Hồn lại cúi người xuống, một tay tóm lấy đuôi của thanh Thanh Long sau đó kéo nó lên. Cứu vớt Bạch Hổ sắp tan vỡ.
“Bạch Hổ, ngươi biết không? Có biết vì sao khi ta thức tỉnh lại không có động tĩnh lớn như ngươi vậy không?”Thanh Long bị nhấc ngược lên không trung quơ quơ bốn móng vuốt của mình nhưng vẫn chít chít nói.
Lạc Tâm Hồn mặt không chút thay đổi đem Thanh Long đang nắm trong tay, ném mạnh nó vào trong nước, bọt nước văng lên tung tóe.
Diệp Vân trừng lớn mắt nhìn hành động của Lạc Tâm Hồn, nam nhân này đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể đem thần thú quăng đi như vậy?
Lạc Tâm Hồn khóe miệng lộ ra nụ cười không dễ phá hiện: “Ngươi nên cảm tạ ta đã cứu Bạch Hổ của ngươi đi”.
Có ý gì? Diệp Vân nghi hoặc, chợt xoay người lại, thấy được Bạch Hổ khóe miệng đang bắt đầu sùi bọt mép.
“Bạch Hổ? Bạch Hổ ngươi làm sao vậy?”Diệp Vân lo lắng nhẹ nhàng lắc lắc Bạch Hổ.
“Phốc thù!” Bạch Hổ phun bọp mép nơi khóe miệng ra, run rẩy nói, “Chủ nhân, ta ta ~ ta hận chết Thanh Long”.
A? Diệp Vân không rõ là lời này có ý gì.
Vừa lúc đó, Thanh Long đạp bốn bàn chân nhỏ của nó trên mặt nước chạy trở về, tất nhiên là cũng nghe được lời của Bạch Hổ. Còn thật sự nghiêm túc sửa lại: “Bạch Hổ ta biết ngươi đang nói trái với ý mình. Kỳ thực trong lòng ngươi rất thích ta, rất thích ở cùng một chỗ với ta. Chúng ta đã là bằng hữu nhiều năm như vậy, sao ngươi có thể hận ta chứ, đúng hay không? Ngươi không cần giấu đầu hở đuôi, ta đều biết. Ngươi như vậy là quá hao phí khổ tâm rồi ~~ “Thanh Long lại tiếp tục lải nhải.
Bạch Hổ khóe miệng lại bắt đầu sùi bọt mép.
Diệp Vân nhìn nhìn không ngừng nói – Thanh Long, lại nhìn nhìn Bạch Hổ sắp tan vỡ, rốt cuộc hiểu được vì sao Bạch Hổ lại sợ hãi Thanh Long như vậy.
Lạc Tâm Hồn mặt không chút thay đổi từ trong túi đựng đồ móc ra một trái táo, trực tiếp nhét vào cái miệng của Thanh Long, tạp âm liền biến mất. Thanh Long hự hự gặm lấy trái táo, bộ dạng vô cùng thỏa mãn.
“Ngươi nên cảm tạ ta lại cứu Bạch Hổ của ngươi lần nữa”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt thành thật.
Diệp Vân khóe miệng co quắp, bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao vừa rồi Lạc Tâm Hồn tóm lấy đuôi của Thanh Long sau đó lại ném nó xuống nước thành thạo mà tự nhiên như vậy.
“Bạch Hổ, ngươi không sao chứ?” Diệp Vân lo lắng nhìn Bạch Hổ.
Bạch Hổ run rẩy lật người, đứng lên: “Còn chưa có chết, may quá!!”
Diệp Vân quay đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
“Ta nói rồi, giúp các ngươi tìm Thủy Linh Châu”. Lạc Tâm Hồn vẫn nghiêm túc nói vậy.
Diệp Vân không thèm để ý tới hắn, lật trên người ngồi lên lưng Bạch Hổ chuẩn bị rời đi.
“Thanh Long, đi”. Lạc Tâm Hồn cũng lên tiếng kêu Thanh Long chuẩn bị lên đường.
Bạch Hổ chở Diệp Vân bay lên trời, Thanh Long khôi phục nguyên hình chở Lạc Tâm Hồn bám chặt ở phía sau.
Diệp Vân khóe mắt liếc nhìn Lạc Tâm Hồn sát ở phía sau kia, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
“Chủ nhân, tên Thanh Long đáng ghét kia cũng theo đi”. Bạch Hổ có chút khẩn trương lẩm bẩm, xem ra Thanh Long để lại ám ảnh trong lòng nó thực là không nhỏ. ” Đừng sợ. Ta biết làm thế nào để cho nó ngậm miệng. Để cho bọn họ theo đi, xem bọn hắn muốn làm cái gì”. Diệp Vân nói khẽ với Bạch Hổ.
Bạch Hổ trong lòng rất hiếu kỳ, chủ nhân có cách gì khiến Thanh Long câm miệng lại chứ?
Chặng đường tiếp theo, Diệp Vân nghỉ ngơi, phía sau Lạc Tâm Hồn cũng liền dừng lại nghỉ ngơ, cùng nhau hành trình, Lạc Tâm Hồn cũng lên đường. Vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Bóng đêm phủ xuóng, Diệp Vân cùng Bạch Hổ hạ xuống một sơn cốc chuẩn bị ăn ngủ. Thanh Long cùng Lạc Tâm Hồn cũng hạ xuống.
Bạch Hổ đi tìm củi, Diệp Vân làm một lửa trại. Lúc này, Thanh Long cùng Lạc Tâm Hồn vẻ mặt ung dung tới gần.
“Đi sang bên kia”. Diệp Vân nhíu mày, giống như đuổi con ruồi đuổi Lạc Tâm Hồn đi.
“Làm Đệ tử Thanh Sơn, ngươi hẳn là lấy việc giúp người làm vui”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc, “Trời lạnh, cho chúng ta ngồi bên cạnh sưởi ấm cùng”.
Diệp Vân cùng Bạch Hổ đều ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, hôm nay khí trời mát mẻ như vậy, hắn lại còn nói qua đây sưởi ấm? Còn là dáng vẻ chững chạc mà đàng hoàng nữa?!
“Đúng vậy, Bạch Hổ, ngươi không nên đối xử với bằng hữu lâu năm như vậy, có phải hay không, ta nhớ trước đây ngươi đối với ta là ~~ “Thanh Long cũng không biết thẹn mà sáp lại đây, bắt đầu dùng cực hình ngôn ngữ với Bạch Hổ.
Bạch Hổ thống khổ dùng hai chân trước ôm lấy đầu mình.
“Thanh Long”. Lúc này Diệp Vân bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng.
“Tiểu Vân Vân, chuyện gì vậy?” Thanh Long nhích lại gần phía Diệp Vân, còn chưa kịp lải nhải, Diệp Vân liền móc từ trong túi đồ ra hai thứ gì đó ném cho Thanh Long.
Thanh Long vươn hai cái móng vuốt tiếp được, nhất thời mặt mày rạng rỡ hẳn lên, thì ra thứ mà Diệp Vân ném tới được là hai trài táo.
“Đi rửa đi, ngươi chỉ có một, rửa xong đưa ta một trái”. Diệp Vân nhàn nhạt dặn dò.
“A? Không phải cả hai quả đều cho ta sao?” Thanh Long ôm chặt hai quả táo vào trong ngực, trơ mắt nhìn Diệp Vân.
“Vậy ngươi yên tĩnh một chút, nếu không thì một quả cũng không có”. Diệp Vân nhíu mày.
Thanh Long đang chuẩn bị mở miệng đâu có, Diệp Vân nhíu mày: “Hả?” Thanh Long lập tức ngậm miệng lại, ôm hai quả táo vọt về một bên.
Lạc Tâm Hồn khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý, không hổ Diệp Vân tư chất tốt nhất Thanh Sơn, không ngờ nhanh như vậy đã phát hiện được nhược điểm của Thanh Long. Đúng vậy, một trong tứ đại thần thú – Thanh Long, thích ăn nhất là táo.
Bạch Hổ mắt liếc nhìn Thanh Long chạy sang một bên gặm táo, hắc hắc cười rộ lên, thoáng cái đã nhào vào trong lòng Diệp Vân nói: “Chủ nhân, người thật là lợi hại, cũng chỉ có người đối với ta tốt nhất”.
“Được rồi”. Diệp Vân kéo Bạch Hổ xuống, “Chúng ta ngủ, biến lớn”.
“Dạ”. Bạch Hổ đáp lời, sau khi biến thành lớn liền ghé sang một bên, Diệp Vân tựa đầu gối lên cái bụng mềm mềm của Bạch Hổ, chuẩn bị ngủ. Cũng không thèm liếc nhìn Lạc Tâm Hồn lấy một cái. Diệp Vân trong lòng rất rõ ràng, Lạc Tâm Hồn đi theo mình nhất định là có mục đích gì đó, nhưng hắn lại không gây thương thổn ình, nếu như hắn muốn gây thương tổn thì đã sớm động thủ.
Lạc Tâm Hồn nhìn tư thế ngủ thoải mái của Diệp Vân, nhìn bộ lông mềm mại của Bạch Hổ, lại quay đầu nhìn bộ vảy cứng rắn lòe lòe tỏa sáng có thể cắt đứt da người của Thanh Long, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, vẻ mặt đờ đẫn xoay người tựa vào tấm chăn lót đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tâm Hồn tỉnh lại liền nhìn thấy Diệp Vân đang dùy thủy hệ pháp thuật để rửa mặt.
Lạc Tâm Hồn có chút hăng hái nhìn động tác của Diệp Vân, nhớ tới lần trước Diệp Vân dùng linh khí của mình tạo thành một sợi dây sau đó trói mình lại, nữ tử này lại có thể đem pháp thuật vận dụng một cách linh hoạt như vậy, thật là thú vị.
Thanh Long cũng đạp đạp chân đứng lên, thấy mọi người đang ăn bữa sáng, vội vàng chạy tới.
“Ta kể ọi người một câu chuyện cười để khai vị nha. Có một người đàn bà trộm một con dê của hàng xóm, đem nó giấu ở dưới gầm giường, dặn con trai không được nói. Người hàng xóm mất dê kia chửi bậy, đứa con trai vội nói: ‘Mẹ ta không có trộm dê của nhà ngươi’. Người đàn bà kia sợ con trai mình nói hớ, vội vã liếc mắt nhìn nhìn nó, ám chỉ nó không được phép nói lung tung. Tên con trai kia liền chỉ vào mẹ mình nói với người hàng xóm: ‘Ngươi xem con mắt của mẹ ta kìa, tâật là giống con mắt của con dê ở dưới gầm giường!” Buồn cười quá đi?” Thanh Long nói xong, liền oa ha ha liều mạng mà cười.
Diệp Vân đờ đẫn liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lạc Tâm Hồn, bỗng nhiên rất là đồng tình với hắn.
“Dừng”. Bạch Hổ lên tiếng nghiêng đầu sang một bên.
“Thanh Long”. Lạc Tâm Hồn lúc này nhàn nhạt mở miệng…
“A? Chủ nhân, ta ở đây. Có chuyện gì vậy? Ngươi cũng cảm thấy rất buồn cười, đúng không?” Thanh Long kề sát vào Lạc Tâm Hồn tự tin nói.
“Ừm, đúng vậy”. Lạc Tâm Hồn trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nghiêm túc nói, “Không phải ngươi rất thích giải đố sao? Ngươi đoán trúng có thưởng cho, đoán không trúng dọc theo đường đi liền câm miệng cho ta”.
“Ha ha, ta thích nhất giải đố, chủ nhân, người ra đề mục đi. Mau nói câu hỏi đi nếu như mà ta đoán đúng, ngươi phải thưởng táo cho ta nha”. Thanh Long quơ quơ cái chân của mình cực kỳ hưng phấn.
“Có con thỏ đang chạy bộ, nó chạy hai bước đầu liền nghiêng đầu sang phải, chạy nữa hai bước lại nghiêng đầu sang bên phải, lại chạy hai bước nữa lại nghiêng đầu sang bên phải, vì sao?” Lạc Tâm Hồn nghiêm túc hỏi.
“Hả?” Thanh Long mắt choáng váng, sững sờ nhìn Lạc Tâm Hồn, “Vì sao?”
“Nếu không đoán đúng thì đừng có nói chuyện”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút thay đổi đứng dậy, quay đầu nhìn Diệp Vân nói, “Chúng ta đi thôi”. Thanh Long lập tức ngậm miệng lại, bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng câu trả lời.
Diệp Vân cùng Bạch Hổ liếc nhìn nhau, cũng không hiểu đáp án của câu đố này của Lạc Tâm Hồn là cái gì? Rốt cuộc vì sao con thỏ kia lại có kiểu chạy kỳ quái như vậy? Nhưng nếu có thể khiến Thanh Long lắm miệng kia câm miệng lại là tốt rồi.
Mọi người lại khởi hành, lần này thực là yên tĩnh khiến người ta thư thái, Thanh Long vẫn ngậm miệng cau mày suy nghĩ kỹ lưỡng câu trả lời câu đố của Lạc Tâm Hồn.
Vẫn bay về phía đông, bay một ngày cũng không có cảm ứng thấy nơi nào có linh khí rất nặng. Đã bay qua hoang đảo phía đông mà lần trước Bạch Hổ xuất thế, nhưng vẫn không có hơi thở của Thủy LinhChâu.
“Chủ nhân, chưởng môn lão nhân kia có phải là đã nhớ nhầm hay không?” Bạch Hổ lên tiếng nghi ngờ hỏi.
“Sẽ không. Hẳn là còn ở phía trước. Không nên gấp gáp”. Diệp Vân trầm giọng nói.
“Dạ”. Bạch Hổ gật gật đầu, liếc mắt nhìn Thanh Long bay song song bên cạnh, Thanh Long vẫn không nói được một lời, vẫn rất tập trung tinh thần để giải câu đố. Bạch Hổ nhịn không được đặt câu hỏi: “Rốt cuộc đáp án là gì vậy?”
Diệp Vân cũng quay đầu nhìn nhìn Lạc Tâm Hồn tùy ý hỏi: “Vì sao con thỏ kia lại chạy bộ như vậy?”
Lạc Tâm Hồn liếc nhìn Bạch Hổ cùng Diệp Vân, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, không nói gì, ngay khi Bạch Hổ cùng Diệp Vân đều cho rằng Lạc Tâm Hồn sẽ không nói ra đáp án, Lạc Tâm Hồn bỗng nhiên dùng thần thức trong đầu Bạch Hổ cùng Diệp Vân nhàn nhạt nói câu: “Không tại sao cả, bởi vì thỏ thích chạy như vậy”.
Bạch Hổ cùng Diệp Vân co quắp khóe miệng đồng tình liếc nhìn Thanh Long, đứa nhỏ đáng thương này sợ là có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án này đi. Một người một thú này đúng là tuyệt phối.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, ánh sáng có chút mờ mờ tối. Chung quanh là biển rộng còn có lấm tấm đảo nhỏ. Ngay khi Diệp Vân chuẩn bị đáp xuống đảo nhỏ gần nhất để nghỉ qua đêm. Bỗng nhiên Thanh Long ô ô ô lên tiếng, còn uốn éo người.
“Làm sao vậy? Thanh Long”. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đều đặt câu hỏi, uốn éo người như vậy, chẳng lẽ dưới mặt nước có yêu thú gì sao?
Thanh Long không nói lời nào vẫn là ô ô ô lên tiếng, còn chớp hai mắt của mình.
“Ngươi nói chuyện đi, nói xong ngươi tiếp tục câm miệng lại”. Lạc Tâm Hồn hiểu rõ ra nguyên nhân vì sao Thanh Long lại không nói lời nào, Thanh Long vẫn nhớ nếu không đoán được đáp án thì không thể nói chuyện.
“Thủy Linh Châu cách nơi này không xa, tiếp tục đi về phía trước khoảng năm mơi dặm đường”. Thanh Long một hơi nói xong lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn về phía trước, buổi tối lờ mờ phía trước là một mảnh sương mờ mịt, không nhìn rõ được một vật.
“Đi thôi, chủ nhân, nếu tên Thanh Long này đã nói là ở phía trước thì chắc chắn không sai đâu”. Bạch Hổ lắc lắc đuôi, bay về phía trước đi.
Lạc Tâm Hồn cùng Thanh Long đi theo phía sau.
Đi năm mươi dặm về phía trước, quả nhiên thấy được một hòn đảo. Nhưng xung quanh đảo nhỏ này cũng không hề có linh khí dao động. Là ở chỗ này sao? Diệp Vân nghi hoặc nhìn nhìn Thanh Long. Thanh Long gật đầu thật mạnh, liền bay xuống dưới. Bạch Hổ đi theo phía sau.
Trên đảo nhỏ cây cối mọc tươi tốt, bên dìa đảo nhỏ cũng có rất nhiều viên đá ngầm to. Nhìn thế nào cũng chỉ giống như một đảo nhỏ bình thường, Thủy Linh Châu ở chỗ này sao?
“Dẫn chúng ta đi tìm Thủy Linh Châu, tìm được ta cho ngươi biết đáp án”. Lúc này Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt mở miệng… Diệp Vân trong mắt hiện lên phức tạp, không rõ vì sao nam nhân này lại muốn giúp mình như vậy.
Thanh Long trong ánh mắt hiện lên tia sáng hưng phấn, biến tiểu Thanh Long mê người bay ở phía trước. Diệp Vân ngón tay bắn nhẹ một cái. Bắn ra một ngọn lửa, lại tạo ra một kết giới nhỏ tròn trong, bao bọc ngọn lửa kia vào bên trong, trôi nổi trước mặt mọi người để chiếu sáng.
Thanh Long bay ở phía trước tốc độ càng lúc càng nhanh, không vì cái gì khác, chỉ vì Lạc Tâm Hồn đã hứa nếu tìm được Thủy Linh Châu sẽ cho nó biết đáp án. Đám người Diệp Vân cũng bám sát theo phía sau. Thẳng đường đi tới, cảnh vật xung quanh không khác gì những đảo nhỏ bình thường. Đên tận khi Thanh Long dừng lại trước một huyệt động sâu thẳm mà từ trong huyệt động thổi ra một luồng gió mát yếu ớt, bên trong vô cùng tối tăm, không nhìn thấy bất kỳ cái gì cả. Thế nhưng, cũng không có bất luận linh khí gì đó phát ra từ bên trong.
“Ở bên trong?” Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt hỏi.
Thanh Long gật đầu giống như một chú gà con đang mổ thóc.
Diệp Vân thấy vậy cũng không nói hai lời, liền dẫn đầu đi vào. Kết giới bao bọc ngọn lửa trôi lơ lửng trên đầu vào theo. Bạch Hổ vội vàng đi theo phía sau. Trong hang động rất ẩm ướt, cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Thủy Linh Châu ở nơi này? Diệp Vân trong lòng bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Đi thẳng về phía trước, đến nơi tối tăm âm u bên trong cũng không hề có con dơi nào cả.
“Kỳ quái”. Diệp Vân đột nhiên cảm thấy dưới chân có cái gì đó không đúng, cúi đầu, lại thấy đất dưới chân màu đen không biết từ bao giờ đã biến thành màu trắng gạo! Hơn nữa lại còn mềm, giẫm lên có chút dinh dính.
Lạc Tâm Hồn cũng hơi nhíu mày, hang động này thực sự là có chút kỳ quái.
“Chính là ở phía trước”. Lúc này Thanh Long bỗng nhiên mở miệng nhấn mạnh.
Diệp Vân cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước. Càng đi về phía trước lại thấy một luồng sáng yếu ớt. Chẳng lẽ phía trước kia là một nơi khác? Cái hang động này thông sang một nơi khác hay sao?
Cứ đi thẳng về phía trước, đi hơn nửa canh giờ, ánh sáng kia càng ngày càng sáng, càng tiến về phía trước Diệp Vân cũng dập tắt ngọn lửa trên đầu. Xung quanh đều vô cùng sáng sủa, Diệp Vân cũng thấy rõ tình huống xung quanh. Dưới chân là mặt đất màu trắng gạo, hai bên cũng là tường màu trắng gạo, cũng có chất gì đó nhờn nhờn.
“Sao nhìn có điểm giống thịt?” Lúc này, Lạc Tâm Hồn hơi nhíu mày ngồi xổm người xuống, nói ra cảm tưởng của mình.
Thịt?! Diệp Vân đột nhiên giậtmình, chẳng lẽ đây là trong ruột một con cự thú? Đoàn người mình cứ như vậy đi vào miệng con cự thú này, đi tới tận sâu bên trong nó?
“Nhanh đến đây”. Lúc này, Thanh Long lên tiếng khẳng định.
Diệp Vân bước nhanh về phía đó, Lạc Tâm Hồn cũng đứng dậy đi theo phía sau.
Bỗng nhiên, một luồng sáng chói mắt khiến mọi người không thể nào mở mắt ra được. Đến khi mọi người đều quen với ánh sáng chói mắt này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều ngây ngẩn cả người. Trước mắt là một nơi vô cùng rộng rãi, bên trong tất cả đều là màu trắng gạo, mà ở giữa nơi này có một quả trứng cực lớn màu trắng ngà, ước chừng có ba tầng bảo vệ như vậy. Hạt châu sáng loáng trơn tru, mà ánh sáng chói mắt ở nơi này chính là do hạt châu màu trắng ngà kia tỏa ra.
“Thủy Linh Châu ở bên trong nó”. Thanh Long vui sướng đến nỗi khoa chân múa tay, phải biết rằng, Thủy Linh Châu càng nhanh tới tay. Vậy thì, mình cũng nhanh biết đáp án câu đố kia.
Diệp Vân ngã nhào. Lãnh khí, bỗng nhiên hiểu ra tất cả mọi chuyện! Diệp Vân suy đoán không có sai, đây quả thật là ở bên trong một con vật nào đó!
“Nơi này chính là trong cơ thể mẹ hạt châu!” Diệp Vân bỗng nhiên lên tiếng khẳng định nói, “Không ngờ lại kết xuất được một hạt trân châu to như vậy”. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn viên trân châu cực đại kia, sợ rằng khắp thiên hạ này cũng không tìm thấy được hạt châu nào to như vậy nữa. Chẳng lẽ là bởi vì Thủy Linh Châu ở đây mà, mẫu thể của trân châu mới khổng lồ như vậy? Nói như thế, cái đảo nhỏ này căn bản cũng không phải là đảo, mà chính là con trai to nhả ra trân châu kia!!!
Bạch Hổ há to mồm: “Một con trai lớn như vậy sao? Cái này là Trân Châu?”
“Không sai. Thảo nào bên trong đều là màu trắng gạo, đây chính là vách thịt của con trai kia”. Diệp Vân chậm rãi đến gần viên trân châu cực lớnkia, Thủy Linh Châu ở ngay bên trong nó?
Lạc Tâm Hồn nheo mắt nhìn viên trân châu cực lớn kia, lại dùng thần thức quét xung quanh.
Bổ đôi viên trân châu rồi lấy Thủy Linh Châu sao? Diệp Vân tiến đến gần viên trân châu lớn sáng bóng kia, trong lòng lòng có chút không nỡ đập nó. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian con trai này mới có thể kết được viên trân châu lớn như vậy? Bỗng nhiên, Diệp Vân nhớ lại lúc ở Thanh Sơn bí Tiếu Khinh Trần đã dạy cho nàng ‘vô’, hình như có thể xuyên qua tất cả, nhưng là lại không tổn hại đến vật kia. Nhưng mình lại không thể vận dụng nó. Vậy phải làmthế nào đây? Thật sự phải đập viên trân châu này sao?
“Tên trộm vô sỉ, đừng có hòng trộm trân châu của chúng ta!” Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng kêu khẽ, sau đó, phía sau viên trân châu cực lớn kia có xuất hiện vài người.
Diệp Vân giật mình, Lạc Tâm Hồn hơi nhíu mày, nói trước mắt xuất hiện mấy người, cũng chưa đúng cho lắm.
Trước mặt Diệp Vân có ba người, đều là đại mỹ nhân khiến người ta phải say mê, thế nhưng, chỉ là thân trên thì là người, dùng tảo biển tươi tốt che đi bộ ngực, hạ thân lại là đuôi cá. Tất cả đều có tóc màu xanh biếc, trên tóc mang vỏ sò cùng tảo biển như một loại trang sức, trong tay cầm chiếc giáo thật dài, trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Vân.
Mỹ nhân ngư?!
Thiên Ma Thiên Ma - Vô Ý Bảo Bảo