Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 173: Quân, Hãy Cho Em Thời Gian Suy Nghĩ, Được Không?
ặc sặc sặc, hahahaha, Cẩu Thánh, ta làm thế có hay không?
Bên ngoài trường DongDa, Vô Văn Dương tuy chỉ là một cái bồn cầu màu đen, không phải con người nhưng nghe cái giọng cười của hắn thì có vẻ là thích thú lắm. Cái bồn cầu bay lên bay xuống như cực kỳ phấn khích.
_ Hahaha, Vô Văn Dương, tới giờ ta mới biết ngươi troll tới cỡ nào. Sặc, sống trên đời gần 200 năm mà ta chưa thấy cái màn nào thú vị như này. Muahahaha.
Cẩu Thánh bay bên cạnh cũng cười tới gập cả người, chảy cả nước mắt nước mũi.
Lúc nãy lão và Vô Văn Dương tính toán làm náo loạn SaiGon thành một chút để gây khó khăn cho đám Thiên Long và Hắc Long. Nhưng ai dè khi chuẩn bị thực hiện thì thấy trên bầu trời xuất hiện một đám bảng viết chữ.
Vừa nhìn xem những lời mùi mẫn trên đó thì cả hai tên FA mồ côi vợ lâu năm đều hiểu những con ma thú chim gắp cái bảng này chắc chắn được một ai đó huấn luyện để mà đi tán gái. Và thế là hai lão già này đều tức điên cả người, bọn lão gần cả trăm năm chưa đụng được vào phụ nữ mà nhìn một màn này thì có tức không cơ chứ. Mịa kiếp, ta hận, đã bao mùa lúa trổ mà chưa này nọ cùng ai.
Vì thế, máu nóng lên não nên hai lão này quyết tâm phá đám. Sau khi thấy đám chim xếp thành dòng chữ “ anh yêu em, làm người yêu anh nhé? “ thì cả hai lão này đều biết thời cơ đã tới. Vô Văn Dương, dưới sự trợ giúp của Cẩu Thánh bắn một vài tia chớp đen tới chỗ đàn chim. Lẽ dĩ nhiên, đám chim này cao lắm cũng chỉ là cấp 5 cấp 6, làm sao có thể chống được hai gã Võ Thánh này chứ. Dễ hiểu tiếp theo chính là dòng chữ “ anh yêu em, làm người yêu anh nhé? “, được sửa thành “ anh yêu em, hãy cho anh ỉa lên đầu em nhé? “ ……..
_ Sặc, sặc, moá, mắc cười quá. Mà Cẩu Thánh, không biết là thằng nào bị chúng ta phá nhỉ?
Vô Văn Dương sau khi cười xong một chuyện thì tỏ vẻ tò mò hỏi. Bọn hắn chỉ phá thôi chứ cũng chưa biết ai là nạn nhân, chắc hẳn vẻ mặt của nạn nhân sẽ thú cmn vị lắm.
_ Hahhaha, khụ khụ, ta cũng không biết. Chúng ta xem thử đi, chắc hẳn thằng nhóc này mặt mũi tức giận lắm nhỉ? Muahahaha.
Cẩu Thánh cười rồi vung tay lên, tức thì một màn hình lớn hiện ra trước mặt. Đây là một chiêu thức riêng biệt của hắn. Nó có thể nhờ vào nước trong không khí mà tạo thành một hình chiếu. Phản xạ những gì cần biết hiện lên trên hình chiếu này.
_ Hahaha, không biết là……….. đệch.
Vô Văn Dương cười cười nói nói, nhưng khi màn hình trước mặt hiện lên hình ảnh một tên nhóc mặc vest đen, tay cầm nhẫn kim cương 5 cara, mặt mũi tràn đầy tức giận thì Vô Văn Dương lập tức im bặt.
Cả Cẩu Thánh cũng thế, mặt mũi đang tươi cười đột nhiên tái mét. Sau đó, cả hai tên không hẹn mà cùng thốt lên.
_ Tại sao lại là hắn? chết cmn rồi ………………
……………………………..
Trường DongDa,
Bản nhạc vừa dứt và dòng chữ vừa hiện lên trên bầu trời tối đen thì cả trường, hay nói đúng hơn là tất cả mọi người trong trường đều im bặt. Không một tiếng động, không một âm thanh phát ra.
Ai nấy đều trân trối nhìn lên không trung như không tin vào mắt mình.
Trong lòng bọn họ đều không hẹn mà cùng hiện lên một cỗ danh từ “ sặc, thằng nào có gan phá thế nhỉ?, các chú chết cmnr “.
Cả nam cả nữ đều nghĩ như thế, họ đều cảm giác người nào dám phá thằng nhóc Lâm Quân này chết chắc rồi. Thằng này ngày đầu tiên đi học đã lột đồ hiệu trưởng ra quay cờ líp, sau đó hễ mà thằng nào hay con nào đụng đến hắn đều bị hắn hành cmn hạ cực thảm thương. Nghe nói, có một vị huynh đệ lớp trên làn sàn đi chọc Kim Linh, kết quả là ngày hôm sau cả trường đều chứng kiến vị nhân huynh đó bị lột sạch đồ, treo ngược trên cành cây.
Vị nhân huynh đó là một người thuộc năm 3, thực lực thuộc top đứng đầu trường nhưng sau đó nghe nói vị nhân huynh này khi nghe tới hai chữ Lâm Quân đều chạy bán sống bán chết, còn không thì cũng quỳ xuống lạy lục van xin.
Không ai biết Lâm Quân đã làm gì vị nhân huynh đó nhưng tất cả đều kiêng dè và sợ hãi hắn. Cho dù là họ có gato trong lòng thì cũng im im lặng lặng nói thầm thôi, chứ không một ai dám nói ra bằng miệng. Họ lo sợ cái tên nhóc này lại lột họ ra quay cờ líp thì khổ.
Nhưng dù sao, họ cũng rất tò mò thằng nào dám phá đám Lâm Quân. Trong lòng hô to vị đó dũng cảm, đồng thời cũng không quên mặc niệm cho hắn.
…………………………..
Cả trường im lặng không một tiếng động nhưng Lâm Quân là người tức giận nhất, đếch hiểu thằng nào ăn gan hùm dám chơi hắn. Mịa kiếp, anh đã tốn bao nhiêu công sức mà giờ thành thế này sao. Dmm.
Lâm Quân chửi thầm trong lòng rồi quay sang Kim Linh thì thấy nàng cũng đang ngẩn ngơ nhìn một màn trên bầu trời.
_ Linh, cái này do có người phá đám anh thôi. Thực sự là ý anh không phải thế.
Lâm Quân nhẹ giọng đi tới nói. Hắn muốn giải thích cho Kim Linh hiểu là hắn không làm cái trò này. Nếu không Kim Linh tưởng nhầm thì nguy.
Kim Linh đang ngẩn ngơ nghe thế thì nhẹ nhàng gật đầu nói:
_ Em biết ………..
_ Vậy, em có…………..
Lâm Quân thấy Kim Linh ôn nhu như thế thì mừng húm, may mắn nàng không hiểu lầm.
_ Quân, hãy cho em thời gian suy nghĩ, được không?
Kim Linh ngắt lời, đưa tay lên miệng bảo Lâm Quân im lặng.
_ Được…..
Lâm Quân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nói. Trong lòng hắn vui mừng không thôi, nếu như không từ chối thì chắc chắn là có hy vọng rồi.
_ 10 ngày sau, em sẽ cho anh đáp án.
Kim Linh nói rồi nhấc bộ váy của mình lên, chạy đi. Thực tình là hôm nay nàng cũng bất ngờ lắm. Nàng cần có thời gian để tiêu hoá hết những thứ này.
¬_ 10 ngày sao?
Lâm Quân nhìn Kim Linh chạy đi mà nhẹ giọng lẩm bẩm, trong lòng hắn cảm giác hình như mọi thứ không như ý muốn thì phải.
Mà thôi kệ, Linh, anh hy vọng, em vẫn sẽ là người con gái anh yêu kiếp trước.
Lâm Quân nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước rồi thầm nói. Cho đến khi Kim Linh đã khuất bóng thì Lâm Quân mới cầm cái giống micro, quay về phía khán giả dưới sân khấu nói:
_ Màn trình diễn của chúng tôi đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
Lâm Quân nói xong rồi vứt cái mic lại, triệu hồi Eagle từ thế giới TLBB ra ngoài.
_ Mau đưa ta đi khỏi đây.
_ Quác, quác.
Eagle kêu lên hai tiếng đáp ứng rồi biến to lên. Cõng Lâm Quân lên lưng rồi bay đi mất.
Thấy Lâm Quân đi mất thì Nhật Quỳnh hiểu là thằng này đang gấp gáp nên cũng không nói. Chỉ huy các bạn học sinh tiến lên chào khán giả rồi cũng rời khỏi sân khấu. Ngày hôm nay, khi thấy Lâm Quân tỏ tình với Kim Linh thì không hiểu sao, trong lòng nàng đột nhiên đau nhói. Hình như có một thứ gì đó vừa mất đi ………………….
…………………………
Lâm Quân đứng trên lưng Eagle mà không ngừng suy nghĩ.
Thực tình thì Lâm Quân hắn trước đó tính chuẩn bị một ít lời hay ý đẹp để nói trước micro, nhằm nâng cao thứ hạn của lớp. Nhưng mà, bây giờ thì không cần thiết nữa. Ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn tìm ra thằng đã phá hắn rồi đập ột trận tơi bời hoa lá cành. Chứ không cần quan tâm về cái văn nghệ kia nữa.
Nhưng mà, theo như cái dòng chữ chó má kia thì Lâm Quân đột nhiên nhớ tới một người. Chính là Vô Văn Dương mà hắn đã thu phục lúc trước. Bởi vì, chỉ có tên đó mới hay nói “ ta sẽ ỉa lên đầu của ngươi “.
Mặc dù là thế nhưng Lâm Quân vẫn có cảm giác khó hiểu, hình như tên đó hẳn phải cùng Cẩu Thánh lão ca đang ở DaLat thành chứ nhỉ, làm sao lại chui tới đây được.
_ Eagle, bay về phía kia.
Lâm Quân chỉ chỉ một phương hướng rồi suy nghĩ tiếp. Cho dù có là tên Vô Văn Dương kia thì bây giờ hắn cũng phải tìm cường viện đi dạy cho tên đó một bài học mới được. Còn cường viện ở đây, chính là Tứ sư phụ của hắn.
Lâm Quân biết tứ sư phụ của mình đang ở một ngọn núi không xa lắm ngoài SaiGon thành. Vị sư phụ này chính là người mạnh duy nhất mà hiện giờ Lâm Quân có thể tìm kiếm được.
Bay chưa tới vài phút thì Eagle đã chở Lâm Quân tới ngọn núi đó.
Chỉ thấy đây là một ngọn núi rất bình thường, chiều cao khoảng chừng 250m. Trên đỉnh núi có một ngôi nhà lá mới toanh như vừa được dựng. Xung quanh ngôi nhà chỉ treo một ngọn đèn ma pháp. Nương theo ánh sáng của ngọn đèn thì thấy một lão nông dân rất bình thường, đang cầm một cây cung, đôi mắt chăm chú nhìn về phía bóng tối trước mặt.
_ Bộp.
Lâm Quân và Eagle đáp xuống nhưng lão nhân trước mắt vẫn không thèm nhìn. Lão vẫn cầm cây cung và mũi tên, chăm chú nhìn về phía bóng tối như đang tìm kiếm một cái gì đó.
Lâm Quân thấy thế cũng tò mò, hắn không hiểu Tứ sư phụ của mình đang làm cái gì. Theo như Lâm Quân nhìn thì cái hướng đó tối đen như mực, làm gì có động vật hay con người nào. Mà đã thế trời tối rồi, sư phụ không đi ngủ đi mà ra đây ngắm bắn cái quái gì.
Tuy khó hiểu nhưng Lâm Quân vẫn nhìn theo, trong lòng suy đoán những khả năng có thể xảy ra. Có lẽ sư phụ bắn côn trùng, hay có lẽ cái này là phương pháp luyện tập mới.
Đột nhiên, như đã phát hiện thứ mình đang tìm. Tứ sư phụ của hắn, dương cung lên, kéo tên.
_ Viu…………
Nhanh như chớp, một mũi tên phá không bay thẳng về hướng trước mặt. Bắn thẳng về phía bóng tối trước mặt lão. Mũi tên này tuy chỉ làm bằng gỗ nhưng quanh thân lại có một luồn sáng chớp động liên tục. Như một tia chớp trắng rạch ngang bầu trời tiến về phía trước.
_ Ngaooooooooooooo.
Đồng thời ngay lập tức, một tiếng thú rống rung trời truyền ra. Mũi tên có lẽ đã trúng đích
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant