Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Hừ, Nhớ Là Đừng Để Lộ
aiGon thành, trường DongDa.
_ Này, treo thêm dây lên, cho vài bông hoa nữa…….đúng rồi, ngay chỗ đó…..
_ Ê, sai rồi, dịch qua bên kia một chút đi ……..ặc…….thằng ngu……tao bảo là bên trái ……
_ Nước chanh đê, nước chanh đê……., nước chanh mát lạnh đê ………. Chỉ 10 đồng là bạn đã có thể xua tan nổi mệt mỏi khi làm việc.
_ Anh em nào cá độ thì vào đây…………lớp A1 chiến thắng 1 ăn 8, lớp A2 1 ăn 32, lớp A3 giải nhất 1 ăn 4 đê…………….Bảo đảm uy tín chất lượng cao …….
_ Bán trang phục dạ hội đê ……. Bảo đảm mặc vào sẽ thành hot boy hot girl ngay. Mua zô mua zô …………
……………………….
Từng tiếng quát tháo, tiếng mua bán, tiếng dụ dỗ cá độ vang lên từ những học sinh năm 2 năm 3 làm cho không khí hôm nay của trường DongDa tràn ngập vui vẻ và náo nhiệt. Không còn vẻ tĩnh lặng như mọi ngày.
Sở dĩ hôm nay tất cả học sinh đều tất bật như thế chỉ vì một mục đích. Bởi vì hôm nay chính là ngày tổ chức dạ tiệc. Năm năm mới có một lần. Chính là cơ hội rất lớn để mà làm ăn buôn bán, kiếm chút tiền còm. Còn không thì cũng tìm vui vẻ giải trí sau những ngày học căng thẳng.
Dạ tiệc mỗi năm năm chỉ diễn ra có một lần. Hoạt động chính là một truyền thống rất tốt đẹp của trường DongDa. Nghe nói, từ 20 năm trước khi lập trường, do hiệu trưởng thời đó vì ngăn cản các học sinh năm 1 và năm 2 năm 3 đánh nhau nên đã nghĩ ra một kế như thế này.
Có vẻ như kế sách của vị hiệu trưởng đó đã thành công tốt đẹp. Mỗi năm, khi các em gái, em trai lớp dưới lên sân khấu biểu diễn văn nghệ thì đều làm xiêu lòng các anh, các chị ở lớp trên. Vì thế nên có rất nhiều chuyện tình lãng mạng đã ra đời từ hoạt động này. Kể từ đó kéo theo các anh chị lớp trên không còn bắt nạt các em lớp dưới nữa.
Vì sao ư? Chính là vì các anh các chị lớp trên đi tán gái tán trai thì đầu tiên phải làm vừa lòng người mình thích đã. Chưa kể tới còn phải tốt với mấy đứa cùng lớp, dù sao thì mấy đứa đó cũng là gián điệp cài vào còn gì. Vì thế cho nên, không những nhiều tình yêu, mà tình anh em, tình chị em cũng sinh ra từ đây.
Có thể nói, toàn bộ học sinh trường DongDa đều rất trông chờ vào hoạt động lần này. Năm 1 thì muốn tìm phần thưởng mà trường cho, còn các anh chị lớp trên thì chính là đi săn trai tơ gái đẹp …… Một là có thể tìm kiếm tình yêu đích thực. Còn không thì cũng chính là muốn cảm nhận hương vị tình yêu của tuổi học trò.
Người ta thường nói, tình yêu đẹp và thuần khiết nhất chính là tình yêu tuổi học trò còn gì.
…………………………….
Trong sân luyện tập của lớp A2.
_ Nào, anh em, các chị em. Hôm nay chúng ta diễn rồi đó, có tự tin không?
Lâm Quân đứng trên lôi đài, quay xuống các học sinh đứng dưới hỏi. Thời gian này nhờ mua chuộc, tặng quà lấy lòng các kiểu, và Lâm Quân trở thành đại sư huynh của đám này nên nghiễm nhiên, hắn đã trở thành thủ lĩnh của bọn họ. Còn Nhật Quỳnh, tuy mang tiếng lớp trưởng nhưng chỉ là nhị sư tỷ thôi.
_ Tự tin, tự tin.
Lập tức phía dưới các học sinh A2 đồng thanh hô. Thời gian này, tối nào tất cả học sinh cũng đều vào “ không gian chiến thần “, vừa tập võ và vừa tập luyện văn nghệ nên sự tự tin bành trướng lên rất lớn. Dù sao thì đâu phải ai cũng được 7 vị Võ Thánh dốc lòng dạy dỗ đâu. Nếu đã như thế mà còn không có một chút tự tin thì đi chết cho xong.
_ Tốt, các anh em, các chị em. Chúng ta phải chiến thắng chứ. Vì các vị sư phụ.
Lâm Quân kích động hô thêm một câu. Thời gian gần đây, nhờ hắn hiến dâng một số đồ tốt cho đại sư phụ và các vị sư phụ nên các vị ấy đều rất cưng hắn. Khi biết Lâm Quân có ý định tỏ tình với Kim Linh bằng văn nghệ thì các vị sư phụ. Không những còn không cấm đoán mà còn hết lòng ủng hộ hắn. Ngay cả vị thất sư phụ, chính là mẹ của Nhật Quỳnh còn tự đứng ra đảm nhiệm dạy dỗ các học sinh tập văn nghệ làm Lâm Quân cảm động không thôi.
_ Đúng, chính xác. Chúng ta không phụ lòng bọn họ được.
Cả lớp kích động hô to. Chỉ có một mình Kim Linh là không hiểu ngô khoai thế nào. Tuy Lâm Quân cũng cho nàng biết về không gian chiến thần, nhưng mà nàng chỉ học võ xong là bị đuổi ra ngoài. Nên không biết cái chuyện các vị sư phụ thì có liên quan gì tới cái văn nghệ hôm nay.
_ Tốt lắm anh em. Giờ chúng ta bắt đầu đổi trang phục. Hắc hắc, ta đã kiếm ra cả rồi. Những bộ này đều rất đặc biệt, các bạn đừng làm rách đó, tốn của ta một mớ tiền.
Lâm Quân cười nói rồi móc một đống túi từ trong thế giới TLBB ra ngoài, trong này chứa quần áo mà Lâm Quân đã chọn. Hắn tính toán cả rồi, nữ đều sẽ mặc áo trắng và trang điểm cho giống những nàng tiên trong truyền thuyết. Còn nam sẽ mặc một bộ chiến giáp màu đen. Trong đó hắn còn để ỗi người một bộ đồ thứ hai, chính là dành àn tỏ tình. Riêng đồ của Kim Linh thì được thiết kế rất đặc biệt. Khi Lâm Quân cần thì nó sẽ trở thành một bộ váy cô dâu.
Từng người từng người nghe thế thì đều không ngạc nhiên, dù sao Lâm Quân cũng nói trước rồi. Lần lượt quy củ tiến lên nhận những túi màu đen có ghi tên của mình.
_ Tốt rồi, các anh em. Giữ sức cho tối nay. Các anh em nào đi thay đồ thì đi đi, riêng những anh em nào chơi nhạc thì ở lại đây. Chúng ta duyệt lại lần cuối. À, nhớ cho những con ma thú ăn, nhưng đừng cho ăn nhiều quá.
Lâm Quân nhắc nhở lại một lần rồi cuối cùng rồi ọi người tản ra. Ai đi làm việc nấy.
Ngay lập tức, trong sân luyện tập chỉ còn lại mười người. Nam có và nữ cũng có. Những người này đều là người có thiên phú chơi nhạc. Lần này thành công hay không một phần rất lớn là nhờ vào họ.
_ Lâm Quân, gọi chúng ta ở lại có chuyện gì?
Thiên Vũ thắc mắc hỏi, thực ra Lâm Quân mới đầu cũng không ngờ thằng này lại có thiên phú chơi nhạc. Lần này Lâm Quân để cho hắn làm chỉ huy các năm -bạn nam.
_ Đúng vậy. Chúng ta đã làm xong hết tất cả rồi mà. Còn gì nữa sao?
Cát Tuyên, chính là gấu của Thiên Vũ đứng bên cạnh cũng thắc mắc hỏi. Cô nương này cũng là một người có thiên phú, chỉ huy năm bạn nữ còn lại.
_ Ừm, từ từ. Ta chưa nói gì mà, hai vợ chồng các ngươi vội vàng thế. Hắc hắc, đồng vợ đồng chồng nha.
Lâm Quân mặt mày mất dạy châm chọc một câu. Thật ra hắn cũng hơi gato với tên Thiên Vũ, có vài tháng đã kiếm được một em gấu xinh như hoa rồi.
Nghe Lâm Quân nói xong thì cả hai anh chị đều đỏ bừng mặt, cúi cúi đầu xuống tỏ vẻ xấu hổ lắm.
_ Quân, đừng chọc bọn nó nữa. Mày nói đi, có chuyện gì nữa?
Người lên tiếng giải vây cho Thiên Vũ chính là Hoàng Khải, tên cao to này cũng là một tay trống thực thụ.
_ Tốt rồi, không đùa nữa. Đây là trang phục và nhạc cụ tao dành riêng cho bọn mày. Đem về tập làm quen trước đi. Cái này xịn lắm, hơn mấy cái cùi cùi để luyện tập nhiều.
Lâm Quân nói rồi móc thêm một đống thứ trang phục và nhạc cụ ra ngoài. Trang phục cả nam và nữ thì đều là những bộ đồ vest lịch sự. Còn đám nhạc cụ thì đều là đồ hiện đại cả, như đàn Quitar, sáo, trống, Quitar điện, đàn Piano ……….
Đây đều là những nhạc cụ mới lạ, nhưng thời gian này thì Lâm Quân cũng đã đau khổ tập cho từng đứa, mang cả video, sách hướng dẫn từ Địa Cầu ra cho bọn này xem thì bọn này mới học được.
_ Okê.
Cả đám thấy thế đều cầm nhạc cụ dành ình lên. Có vẻ như là yêu thích không buông tay. Cho tới bây giờ bọn hắn mới biết cái gì gọi là nhạc cụ, cái gì gọi là đồ xịn.
………………………………
Để cả đám Thiên Vũ rời khỏi thì lúc này Lâm Quân mới len lén đi ra ngoài. Hắn còn một việc cần phải hoàn thành nữa.
Lâm Quân chạy như bay ra ngoài bìa rừng phía sau trường. Khi tới đây thì đã thấy có một người đang đứng chờ hắn.
Người này to như người khổng lồ Hulk. Làn da màu đen thui như than, trên đầu chính là một mái tóc màu bạch kim đối lập hoàn toàn với màu da. Tên này chính là thủ lĩnh của đám học sinh năm 3. Mỗi lần nhìn thấy thằng này thì Lâm Quân đều nghĩ “ không biết có phải lúc có bầu hắn, mẹ hắn cũng ngồi se chỉ bị kim đâm vào tay. Sau đó ước con mình sinh ra có môi đỏ như máu, da trắng như tuyết và tóc đen như than không nhỉ. Nếu có thì mẹ hắn hơi sai lầm thì phải “.
Lâm Quân vừa chạy tới thì tên da đen tóc kim này cũng đã phát hiện ra Lâm Quân, hắn tươi cười hỏi:
_ Việc ngươi nhờ ta đã làm xong. Vậy cái ngươi hứa cho ta đâu?
Lâm Quân nghe thế thì móc trong người ra một chồng tạp chí pờ lay boi và một đám phim con heo và ba con sói. Giơ giơ trước mặt tên da đen hỏi lại:
_ Vậy tỷ lệ nhà cái như nào rồi?
Tên da đen tóc kim thấy thứ mình cần thì mừng húm nhưng vẫn trả lời:
_ Ta đã truyền tin tức ra ngoài, bảo là các ngươi không tài nào thuần phục được Hắc Giáp Sư nên màn văn nghệ của các ngươi có thể bị “ bể dĩa “. Vì thế tỷ lệ đặt các ngươi thắng đã trở thành 1 ăn 64.
_ Vậy có nguy hiểm gì không?
Lâm Quân lại hỏi.
_ Không có, ta đều lợi dụng những lúc say rượu nói bóng nói gió cho bọn đàn em biết. Vì thế bọn chúng đi tuyên truyền ra ngoài. Nếu có ai nghi ta thì ta chỉ kêu “ say rượu nói mớ thôi “.
_ Ừm, thế tốt. Nhưng tiền mà nhà cái có thể đền bù tối đa là bao nhiêu?
_ Tối đa là 10 tỷ.
_ Tốt, đồ của ngươi đây.
Lâm Quân hài lòng gật đầu rồi ném đống ấn phẩm của hắn sang cho tên tóc kim da đen.
_ Hắc hắc, cảm ơn nhá.
Tên tóc kim vội vàng bắt lấy, cầm nắm cẩn thận như bắt được vàng. Thứ này thật đúng là quá mê hoặc, không uổng công hắn bỏ qua nguy hiểm giúp Lâm Quân.
_ Hừ, nhớ là đừng để lộ.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant