God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Ta Còn Nhớ, Thực Ra Nó Không Phải Một Con Rồng……..
ê Dũng nói xong rồi đi ra ngoài. Móc một tờ giấy màu đỏ, nhỏ giọng nói vào đó:
_ Alô, nghe rõ trả lời. Đại bàng gọi chim sẻ …..
Tờ giấy màu đỏ này chính là một loại truyền tin phù. Nhưng cao cấp hơn các loại truyền tin phù thông thường rất nhiều lần. Bởi vì truyền tin phù này chỉ có đẳng cấp Võ Thánh trở lên mới sử dụng được. Nó có thể truyền tin trong phạm vi Châu Á. Nghe nói cái thứ này cả Châu Á chỉ có khoảng 100 cái.
Lê Dũng vừa nói xong thì trong từ truyền tin phù màu đỏ truyền ra một giọng nói rất buồn bực:
_ Mịa, thằng nào gọi thế? Thế đéo nào bố là chim sẻ, anh mày ít nhất cũng phải là hùng ưng chứ.
_ Ách, xin lỗi cái này chẳng qua đệ quen miệng thôi. Ừm, mà đại ca đang làm cái chi thế? Đệ là Lê Dũng đây.
Lê Dũng đổ mồ hôi nói vào truyền tin phù. Lỡ như làm cái vị này tức giận thì có mà giúp lão bằng răng.
_ Anh đang dạy võ. Sao? chú em là lão già hôm trước đòi đập anh phải không? Giờ chú có chuyện gì.
Người bên kia đầu dây hiển nhiên cũng đã nhớ ra Lê Dũng là ai. Lần này thì giọng nói có vẻ hoà hoãn hơn một chút.
_ À, đệ đang ở Tung Quốc. Bên này có một cái bảo tàng…….và………
Lê Dũng nhỏ giọng giải thích mọi chuyện cho vị kia nghe. Từ chuyện lão bị ép qua Tung Quốc đi ăn cướp cho tới cái âm mưu đào bảo tàng đồ. Lão cũng không quên nhắc tới những khó khăn đang gặp phải. Ý muốn là nhờ hắn trợ giúp.
_ Vâng, mọi chuyện là thế đó. Anh có rãnh thì qua giúp em một cái.
Lê Dũng kết lại câu chuyện với một giọng năn nỉ cộng thêm chút van xin trong đó.
Khi lão vừa nói xong thì truyền tin phù cực kỳ im lặng, chắc là người bên kia đầu dây đang cân nhắc chuyện gì đó. Sau một thời gian thót tim chờ đợi thì cái giọng nói đó lại vang lên, nhưng lần này lại kèm theo nộ khí ngập trời.
_ Anh sẽ giúp chú mày. Đệch mịa cái nước Tung Quốc, đợi anh qua đó anh ỉa ngập mặt bọn hắn. Chờ đó cho anh …..
Nói tới đây thì truyền tin phù bỗng im bặt, hiển nhiên là bên kia đã không còn sử dụng truyền tin phù nữa. Còn Lê Dũng nghe vị kia đã đáp ứng thì thở phào một hơi thật dài. Cuối cùng cũng đã có viện trợ rồi.
_ Lão ca, có gọi được không?
Ba người Trần Tiến thấy Lê Dũng quay trở lại thì vội vàng hỏi.
_ Tất nhiên là okê rồi.
Lê Dũng tươi cười gật đầu một cái.
_ Vậy, tốt quá rồi …………
…………………………..
DaLat thành, tổng bộ Thiên Long Bang.
Trải qua cuộc chiến lần trước giữa Thiên Long Bang và một đám Tung Quốc thì tổng bộ Thiên Long Bang đã bị tàn phá gần hết. Một tháng gần đây mới xây dựng trở lại.
Nhưng vì tổng bộ, theo như Lâm Quân muốn cải tiến lại thì mãi vẫn chưa xây xong. Bởi vì cái tham vọng của tên bang chủ này rất lớn, hắn muốn xây một căn cứ quân sự thế kỷ 21 ở Địa Cầu kết hợp với thành trì của thế giới này. Nói trắng ra tức là kết hợp thành tựu của khoa học kĩ thuật và văn minh ma – võ lại với nhau. Lâm Quân muốn tạo ra một căn cứ lưu danh thiên cổ.
Nhưng mà….ngoặt nổi Lâm Quân chưa có tiền nên hiện giờ chỉ đành xây phần móng trước. Còn thành viên của Thiên Long Bang thì tản ra khắp nơi trong DaLat thành để mà sống tạm qua ngày. Đợi tới khi bang chủ đủ tiền cái đã.
Vì thế, hiện giờ, tổng bộ như một cái công trường xây dựng. Xi măng, cốt thép vương vãi khắp nơi. Người người tay chân đều lấm lem, tập trung chuyên môn vào chuyện xây dựng lại nhà ở.
_ Ngô trưởng lão à. Cái vị….à……Vô Văn Dương tìm ngài có chuyện.
Ngô Nguyên đang đứng giữa trưa nắng chỉ huy các công nhân làm việc thì có một tên bang chúng chạy tới nói.
Ngô Nguyên nghe thế lập tức quay sang khó hiểu hỏi:
_ Ngài ấy tìm ta có chuyện gì?
_ Ách, thuộc hạ cũng không biết. Mời trưởng lão đi theo tiểu nhân.
Tên bang chúng lập tức tỏ vẻ lo sợ nói. Vô Văn Dương chính là cái tên bị hợp nhất với cái bồn cầu màu đen. Vị này tuy là Võ Thánh nhưng tính khí cũng thực thất thường, vui buồn tuỳ trường hợp. Những bang chúng Thiên Long Bang thì cực kỳ sợ hắn, còn sợ hơn cả Cẩu Thánh. Ngày đầu tiên tới đây thì hắn đã làm ột bang chúng bị sặc sh*t, những ngày tiếp theo thì hễ cứ tên nào nhắc tới chuyện đi Wc hay lỡ miệng gọi hắn là “ bồn cầu đại nhân “ thì đều bị dạy ột bài học thảm thương. Đó chính là cấm đi wc nặng 3 ngày trời. Có một vài bang chúng chịu không nổi len lén xả ra thì bị tên này đánh thành bầm dập, vãi hết cả……ừm, nói chung là cực thảm thương và rất không hay ho. Bang chúng Thiên Long Bang, khi nào nhắc tới tên Vô Văn Dương đều tỏ vẻ kiên dè và kèm theo sự sợ hãi.
Ngô Nguyên hiển nhiên cũng biết vị này tính khí thất thường, nhưng nếu hắn đã đi theo Lâm Quân, thì Ngô Nguyên cũng không có sợ lắm. Dù sao thì thời gian này lão rất tôn trọng vị này nha, chưa làm điều gì mà.
Nghĩ thế Ngô Nguyên mới bước theo tên bang chúng này, tới một ngôi nhà xa hoa dựng tạm, làm chỗ ở cho hai vị đại nhân vật là Võ Thánh và Vô Văn Dương.
Vừa bước tới trước cửa thì Ngô Nguyên đã cung tay, hướng vào phía trong nói lớn:
_ Dương hộ pháp. Tại hạ Ngô Nguyên xin được diện kiến.
Hộ pháp là chức danh Lâm Quân mới lập ra gần đây, để mà phong cho hai vị Võ Thánh duy nhất trong bang. Nhiệm vụ chính là bảo hộ Thiên Long Bang, chức danh này chỉ dành cho người có thực lực Võ Thánh trở lên. Ngày thường thì không cần làm gì, nhưng khi Thiên Long Bang có nguy hiểm thì phải đứng ra bảo kê.
_ Vào đi nhóc.
Từ bên trong truyền ra một giọng nói không chút cảm tình. Ngô Nguyên biết vị Vô Văn Dương này tuổi còn nhiều hơn cả Cẩu Thánh nên kêu lão bằng “ nhóc “ cũng không có vấn đề gì.
Ngô Nguyên lập tức đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn chính là một cái bồn cầu màu đen tuyền đang lơ lửng giữa không trung.
_ Dương hộ pháp, xin hỏi ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì?
Ngô Nguyên cung kính hỏi, lão tuy thấy cái hình dáng này hơi buồn cười nhưng trên mặt không lộ ra một vẻ gì. Nếu không, chắc lão cũng phải đối diện với hình phạt 3 ngày không ỉa quá.
_ Ừm, chúng ta dạy võ cho các ngươi cũng đã lâu lắm rồi. Lần này ta quyết định dẫn các ngươi ra ngoài thực chiến. Ngươi bảo bọn Thiên Long và những tên xuất sắc nhất ngày mai đi theo ta.
_ Đại nhân, bang chủ có đồng ý không?
Ngô Nguyên nhíu mày hỏi lại, việc gì trong bang cũng phải báo trước cho Lâm Quân một tiếng nha.
_ Không cần, tên nhóc đó đang bận tán gái rồi. Lần này ta chỉ đưa chúng sang Tung Quốc chơi một chút thôi, không có nguy hiểm gì đâu.
_ Ách, hộ pháp. Ngài nói là qua Tung Quốc?
Ngô Nguyên kinh hãi nói. Gần đây tình hình giữa Việt Quốc và Tung Quốc cực kỳ căng thẳng. Nếu như vào Tung Quốc lúc này không phải là đi chịu chết sao.
_ Đúng, hừm, có ta ở đây không cần lo. Chúng ta qua chơi một chút rồi về thôi. Tiện thể luyện quân luôn.
Vô Văn Dương tỏ vẻ không kiên nhẫn nói. Thực ra đúng là hắn tính luyện quân luôn thể, với cả để trả thù những việc trong quá khứ. Cả 3000 năm chìm trong sh*t vì tên Tà Thần của Tung Quốc nên Vô Văn Dương cực kỳ hận đám người Tung Quốc. Lần này hắn quyết tâm ỉa lên đầu đám người Tung.
_ Nhưng mà ….họ mới có Võ Tướng thôi mà.
Ngô Nguyên lại thắc mắc, thời gian gần đây thì nhờ hai vị Võ Thánh dốc sức huấn luyện nên đẳng cấp tu vi của cả bang được đề thăng trên diện rộng. Nhất là đám người Thiên Long, ai nấy đều đã là Võ Tướng hết cả. Mặc dù thực lực có thể nói là kha khá nhưng mà hình như so ra với Tung Quốc thì chẳng qua như một đàn kiến mà thôi.
_ Hắc, hắc, ngươi không phải lo. Nếu như tên nào chết đi thì cứ nói tên nhóc Lâm Quân.
Vô Văn Dương cảm giác Ngô Nguyên không tin mình thì cười dâm tà nói, thực ra hắn cũng ái tài lắm chứ bộ. Tính ra thì cái đám Thiên Long này cũng là học sinh của hắn mà, làm sao hắn có thể để bọn nhỏ đi chịu chết được.
_ Nhưng mà ………..
Ngô Nguyên đúng là không tin, mở miệng tính nói thêm một câu nữa. Nhưng chưa kịp nói ra chữ thứ 3 thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
_ Không nhưng nhị gì nữa. Mau đi làm, nếu không, hừm hừm, hình như ngươi chưa biết cái gì gọi là 3 ngày ma quỷ hả?
_ Ách, không không. Thuộc hạ cáo lui, Dương hộ pháp nghỉ ngơi đi cho khoẻ.
Nghe tới đây thì Ngô Nguyên vội vàng xua xua tay. Khi bỏ lại một câu cáo từ thì vội vàng chạy ra ngoài. Đùa sao, 3 ngày không đi wc, muốn giết người hả.
Khi chạy ra tới ngoài cửa thì Ngô Nguyên mới thở một hơi thật dài, len lén lau mồ hôi trên trán. Sau đó lão cười khổ một tiếng. Đúng là bang chủ chả biết tìm đâu ra mấy tên cực phẩm như này, hở chút là đe doạ. Mà nói chung thì lão cũng sợ thật, đành vậy, lão đành đi tìm đám người Thiên Long thôi.
Nghĩ thế rồi Ngô Nguyên bước đi, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Lão biết mình đánh không lại Vô Văn Dương nên đành phải nghe lời thôi. Haiz.
Cảm giác Ngô Nguyên đã khuất bóng thì Vô Văn Dương, chính là cái bồn cầu màu đen mới hạ xuống mặt đất. Từ trong cái bồn cầu này truyền ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ:
_ Hừm hừm, mà ta có nên dụ Cẩu Thánh, đem hết đám người này đi luôn không nhỉ. Ừm, dù sao chuyện này hơi nguy hiểm. Nhưng mà cái này có lợi nhiều hơn …….-
_ Mà rồng Phương Tây đi lạc, đẳng cấp Địa Thánh. Không biết có phải là con rồng đó không, nếu thế lần này khó khăn rồi đây …………Ta còn nhớ, thực ra nó không phải một con rồng……..mà chính là một động vật cấm kỵ trong lịch sử…………….
Tiếng lẩm bẩm của Vô Văn Dương nhỏ dần nhỏ dần, dường như hắn đang tìm lại một góc ký ức đã phủ đầy bụi trong đầu mình ……….
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant