A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 165: Hửm, Lão Ca Quen Địa Thánh?
0 ngày sau,
Dưới chân núi Trường Bạch Sơn. Trong một tửu quán rất bình thường. Tại một cái bàn cũng rất bình thường, trên bàn chỉ có vài món nhắm và một bình rượu trắng có 4 người đang ngồi với nhau.
Bốn người này không biết có phải tội phạm truy nã hay không nhưng người nào người nấy đều mặc một bộ đồ màu đen. Trên đầu mỗi người đều có một khăn trùm đầu to tướng. Che kín cả khuôn mặt của bọn họ. Theo như hình dáng bên ngoài thì cả 4 người này đều là đàn ông, hai người hơi cao to, một người gầy yếu và một tên rất mập.
_ Vậy, Lê Dũng lão ca, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?
Một người mặc áo đen có vẻ cao to hỏi, theo như giọng nói của người này thì đây chính là một người đàn ông tầm 40 50 tuổi.
_ Thật ra ta đã có kế hoạch hết rồi, nhưng mà ……..
Người có vẻ gầy yếu nghe thế quay sang ngập ngừng trả lời, đây chính là người gầy yếu nhất trong 4 người.
_ Lão ca, huynh cứ nói. Đệ bảo đảm sẽ lên chảo dầu, xuống biển lửa để mà hoàn thành cái nhiệm cmn vụ cỏn con này. Huynh cứ yên tâm.
Tên mập duy nhất trong 4 người dương dương tự đắc nói. Vừa nói hắn vừa cầm một cái giò heo bỏ vào miệng nhai “ nhồm nhoàng “. Tỏ vẻ cực kỳ bất nhã và kiêu ngạo.
_ Trẩu Tre, ngươi im lặng. Để lão ca nói hết đã, chưa gì đã nhảy vào mồm người ta.
Tên cao to còn lại cuối cùng cũng mở miệng nói, theo giọng nói tên này thì có vẻ chỉ là một thanh niên 30 tuổi.
_ Vậy lão ca, huynh nói tiếp đi. Giờ làm thế nào đây? Nhớ phải giao cái gì nặng nhất cho đệ, bảo đảm hoàn thành tốt.
Tên mập mạp nghe thế thì quay sang nói, vừa nói vừa bốc thức ăn cho vào mồm liên tục.
Lê Dũng thấy vậy chỉ lắc đầu liên tục, trong lòng không biết nên nói cái *** gì cho phải. Bốn người này chính là chi viện của hoàng đế Trương Văn Minh cho lão. Nhưng tên nào tên nấy cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Tên cao to đầu tiên chính là Lê Bảo, cha ruột của Lê Thiên Vũ, ngoại hiệu “ Thích Chết Tướng Quân “. Tên này thì tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, có một cái tật cực kỳ hám danh, không biết cái chữ “ nguy hiểm “ và cái chữ “ chết “ viết như thế nào. Tên này lần nào cũng là một thằng chuyên ôm bom cảm tử, mặc dù thực lực khá mạnh như cái tính liều và ngu thì không sửa được. Nghe nói, có một lần, tên này vì chủ tướng của địch mà xông thẳng vào giữa ba quân. Lần đó nếu không phải mấy tên võ thánh khác chi viện thì tên Lê Bảo này chắc chắn mất xác từ lâu.
Tên cao to thứ hai tên là Trần Tiến, ngoại hiệu “ Tham Tiền Tướng Quân “, nhìn ít nói thế thôi chứ thực ra là một tên cực nhiều chuyện. Xuất thân từ bình dân mà leo lên tới chức tướng quân thì khỏi phải nói tên này mạnh như thế nào. Nhưng thằng này lại dính một cái tật, chính là rất “ mê tiền “, hắn mê tiền còn hơn mê gái. Sẵn sàng bán hết tất cả nếu có người ra giá tốt. Cho dù là vợ hay con hắn. Nghe nói thằng này lúc trước có một lần bán cả vợ hắn vì một món trang sức quý giá. Hay có một lần bán cả tiểu thiếp của mình ột tên thương gia.
Tên mập còn lại thì khỏi phải nói, chính là một tên cực phẩm trong 3 người. Tên này là Trẩu Tre, ngoại hiệu “ Thể Hiện Tướng Quân “. Thở xưa nghe nói hắn là một tên hoà thượng. Hình như pháp danh lúc đó của hắn là Thích Thể Hiện. Sau này, vì phá giới thích ăn mặn nên hắn bị đuổi khỏi chùa. Sau đó thì gia nhập quân đội, nhờ thực lực và sự may mắn hơn người nên tên này đã leo lên tới chức tướng quân. Mặc dù là thế nhưng tên này có tới hai cái tật, một là “ nhát gan “, còn hai là “ thích thể hiện “. Tên này lúc nào ra trận cũng chính là tên to mồm nhất, hung hăng nhất. Còn khi lâm trận, nếu như gặp nguy hiểm là tên này lại là người chạy đầu tiên, sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để được sống. Nghe nói, lúc xưa, trong một trận chiến. Tên này trốn dưới hầm phân 3 ngày 3 đêm để mà trốn địch quân truy bắt. Khỏi phải nói là cực phẩm tới mức nào.
Lê Dũng ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khổ. Đếch hiểu hoàng đế nghĩ cái gì mà cho 3 tên này tới chi viện. Một tên liều lĩnh, một tên nhát gan, một tên thấy tiền là sáng mắt. Đếch hiểu có thể vượt qua được cái nhiệm vụ này không nữa.
Tuy là thế nhưng vì mục tiêu về nhà nên Lê Dũng cũng phải nói:
_ Theo ta đã điều tra thì …………….
Lê Dũng nhỏ giọng nói với 3 người còn lại về những gì lão đã điều tra được trong 10 ngày qua. Theo như Lê Dũng điều tra được thì cái tên bị lão chôm bảo tàng đồ lúc trước, có vẻ là không cam tâm. Đã truyền tin tức về kho tàng ra bên ngoài. Làm cho các gia tộc, môn phái lớn nhỏ của Tung Quốc đều đưa người tới Trường Bạch Sơn này.
Nhưng may mắn là bảo tàng đồ thì chỉ có một tấm nên bọn chúng cũng không làm được gì, chỉ cho người canh me dưới chân núi. Nếu phát hiện có biến sẽ qua ngay. Vì vậy, nhiệm vụ trọng yếu của 4 người bọn họ bây giờ, chính là phải tìm cách lấy được kho tàng nhưng không kinh động tới ai. Đây chính là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nếu như sai lầm một chút thì bảo đảm là 4 người bọn họ chôn xác tại đây. Dù sao thì môn phái và gia tộc của Tung Quốc cũng nhiều lắm.
_ Vậy, lão ca. Thực ra kho tàng chính xác nằm ở chỗ nào?
Sau khi đã nghe Lê Dũng giải thích xong thì Lê Bảo là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
_ Các đệ có nghe qua “ hồ Thiên Trì “ chưa?
_ Hồ Thiên Trì? Có phải là cái hồ nằm trên đỉnh Trường Bạch Sơn. Được tạo thành từ vụ phun trào khoảng hơn 1000 năm trước?
Tên Trẩu Tre đang ăn nghe thế thì cũng quay sang hỏi.
_ Đúng, chính là nó. Theo như bảo tàng đồ thì hơn 1000 năm trước, con rồng Phương Tây đi lạc đã xây một hang động gần chỗ đó. Sở dĩ nó chết đi cũng chính là do núi lửa phun trào đột ngột. Nghe nói, trước lúc nó chết thì nó đã phong ấn bảo tàng của nó vào một không gian cạnh chỗ đỉnh núi lửa, ngày nay chính là vị trí của hồ Thiên Trì.
_ Nếu nó phong ấn được thì thực lực khoảng chừng Địa Thánh đúng không? Nếu như thế thì làm sao chúng ta có thể tìm được?
Lê Bảo nhíu mày hỏi. Cái vụ này đúng thực khó khăn nha, bốn người bọn hắn chỉ có thực lực Nhân Thánh, làm sao có thể tìm ra được bảo tàng mà Địa Thánh đã giấu được chứ.
_ Đệ yên tâm, chúng ta có bảo tàng đồ mà. Nếu có cái này thì chúng ta có thể vào đó được. Nhưng chỉ là ……..
Lê Dũng trấn an một câu sau đó ngập ngừng nói.
_ Chỉ là gì nữa?
Trần Tiến nãy giờ không nói, nghe thế đột nhiên hỏi.
_ Chỉ là, theo như ta đã điều tra thì con rồng này không phải người tốt, à rồng tốt. Ta suy đoán, sở dĩ nó để bảo tàng, và làm một cái bảo tàng đồ chỉ để có người chịu chết cùng thôi. Trong đó chắc chắn có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy. Nếu như sơ sẩy một chút là toi ngay. Vì vậy cho nên, ta đang rất phân vân. Bốn người chúng ta tuy mạnh nhưng làm sao có thể vượt qua những cạm bẫy mà Địa Thánh để lại. Nếu sơ suất gì thì chắc chắn chết.
_ Lão ca, vậy huynh muốn chúng ta làm sao? Dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của huynh thôi, biết đâu con rồng này tốt bụng đột xuất thì sao?
Cả ba người còn lại đồng thanh hỏi.
_ Các đệ có ý kiến gì không? Hay là chúng ta mời một người tinh thông cơ quan cạm bẫy đi cùng. Ta có biết một người như thế nhưng mà hắn đang du lịch bên Phương Tây, không biết có kịp không?
_ Lão ca, đệ lại có ý khác ……..hay chúng ta làm thế này đi.
Trần Tiến nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói.
_ Cách gì?
_ Chính là làm ngư ông đắc lợi. Chi bằng chúng ta làm thêm vài chục cái bảo tàng đồ phát tán ra khắp nơi. Để cho người Tung Quốc chém giết nhau tranh đoạt trước. Còn chúng ta thì len lén đi theo sau để mà ……………
Trần Tiến nói rồi làm động tác “ cắt cổ “. Ý nói chúng ta giết bọn hắn để đoạt lại.
_ Lão ca, hay làm theo cách Trần tướng quân nói đi. Dù sao chúng ta thân cô thế cô, đã vậy còn trên địa bàn địch quốc. Đệ nghĩ chúng ta cũng không thể nào thoát khỏi tai mắt của đám Tung Quốc, thần không biết quỷ không hay đem bảo tàng ra ngoài đâu.
Trẩu Tre lên tiếng ủng hộ Trần Tiến, tên này chính là một tên nhát gan. Còn làm cái trò “ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau “ thì tên này cũng tinh thông lắm.
Lê Dũng nghe thế chỉ trầm tư suy nghĩ. Đúng là bọn hắn không thể nào mà không kinh động đem bảo tàng ra ngoài được. Nhưng mà nếu như để đám Tung Quốc cùng vào thì ai sẽ biết chuyện gì xảy ra. Nếu như đám Tung Quốc biết đám Lê Dũng là người Việt Quốc thì chắc chắn sẽ gọi là liên hợp lại, chém đám người ngoài trước rồi nói sau.
Nghĩ nghĩ một lát thì Lê Dũng đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác. Đó chính là tại sao không tìm thêm trợ lực. Đúng, chính là tìm thêm trợ lực.
Lê Dũng biết có một vị đã đạt cấp Địa Thánh, cho dù thực lực giảm sút đáng kể nhưng nhãn lực thì vẫn còn. Mà vị này thì theo như lão biết, đang theo Lâm Quân, một thằng nhóc trường lão.
Nếu có thêm vị này thì mọi chuyện sẽ trở nên chắc chắn. Nghĩ vậy, Lê Dũng quay sang 3 người còn lại nói:
_ Kế này từ từ chúng ta tính toán lại. Nhưng mà trước tiên, ta mời tới một vị Địa Thánh thứ thiệt đã.
_ Hửm, lão ca quen Địa Thánh? Ở đâu thế, mau mau gọi tới đi.
Ba người còn lại nghe thế thì cực kỳ kích động lên tiếng.
_ Giờ ta đi liên lạc đã, nhưng mà ………bảo đảm các đệ sẽ ngạc nhiên.
Lê Dũng thần thần bí bí cười nói.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant