My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 162: Vậy, Hoàng Thượng, Tại Sao Không Liều Một Lần?
_ Vậy sau đó như thế nào?
Nhật Hạ nghe Ngô Kim kể xong thì mới hỏi. Thì ra là mấy đứa này từ nhỏ đã có gian tình, chẳng qua là Lâm Quân không thèm nhớ mà thôi.
_ Sau khi con rắn đó, à con rồng đó nói thì ta đột nhiên để ý tới Lâm Quân nhiều hơn. Phát hiện hắn chính là một thằng đàn ông đích thực, nhưng chỉ là …….
Ngô Kim ngập ngừng một lát, trong lòng muốn nói lại thôi.
_ Là gì?
Thấy Nhật Hạ đưa đôi mắt tò mò quay sang nhìn mình thì Ngô Kim thở dài một cái, sau đó mới nói:
_ Lúc nhỏ ta cứ tưởng là đã hiểu hắn. Nhưng từ khi nhà hai chúng ta đều bị diệt, thêm nữa nhà của ba đứa kia chuyển đi thì mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.
_ Lâm Quân phải ra đường làm ăn mày, còn ta và gia gia thì suốt ngày bị truy sát phải trốn chui trốn nhủi. Trong thời gian đó thì chính ta cũng không biết cuộc sống của Lâm Quân thành như thế nào, đôi lúc ta muốn giúp hắn nhưng thực sự là lực bất tòng tâm.
_ Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Nhật Hạ tò mò hỏi tiếp, giờ nàng mới biết thì ra Lâm Quân cũng có một thời gian phải đi ăn mày.
_ Khoảng 3 năm sau đó, khi gia gia ta, nhờ vào sự giúp đỡ của một người, không còn phải trốn nữa thì chúng ta quay lại DaLat thành. Lúc đó ta có tìm được Lâm Quân. Nhưng hắn cho dù đã làm ăn mày cũng không thèm sự giúp đỡ của ta.
_ Lúc đó không hiểu sao lòng ta chợt đau nhói, nhưng sau đó thì ta đành âm thầm giúp hắn. Mỗi ngày ta đều cố ý ném tiền trước mặt hắn, cũng có lúc thì ta giả dạng thành ăn mày, chia cho hắn một ít đồ ăn ……
_ Đó là thời gian thoải mái nhất trong đời ta, mỗi ngày chỉ có một mình ta bên cạnh hắn, và hắn cũng chỉ nói chuyện với một mình ta.
_ Vậy sao đó?
_ Sau đó một chuyện xảy ra. Có một ngày ta tới tháng, vì máu chảy quá nhiều và quá mệt mỏi nên ta không đi tìm hắn. Tới ngày hôm sau ta đi tìm hắn thì đã không thấy hắn nữa rồi. Sau đó ta có điều tra thì biết được hắn bị chó dại cắn, được một tên ăn xin khác mang đi.
_ Một tuần sau đó, ngày nào ta cũng như người điên đi tìm hắn. Nhưng phảng phất là hắn như biến mất khỏi thế gian, kể cả tên ăn xin đã mang hắn đi ta cũng tìm không được. Nhưng, sau đó truyền ra tin tức có 2 tên ăn mày đã thống nhất xã hội đen của DaLat thành.
_ Như linh tính mách bảo, ta chạy tới xem thì phát hiện ra hai người Lâm Quân, giờ phút này thì hắn không hiểu sao đã thành một người luyện võ cao cao tại thượng. Bên cạnh còn có một lão già tu vi võ tướng đi theo hắn.
_ Lúc đó thì ta không hiểu sao, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn. Và thế là ta chạy về nhà, năn nỉ gia gia của ta gia nhập bang hội do hắn tạo ra …….
_ Cô có biết không, ngày đầu tiên ta gia nhập bang hội thì hắn đã nhìn lén ta tắm ……
Ngô Kim nhẹ giọng giải thích về chuyện từ lúc nàng gia nhập bang hội rồi ở bên cạnh Lâm Quân. Kể cả những chiêu trò gì nàng học được cũng mang ra để mà tán tỉnh Lâm Quân. Kể hết chuyện trong 3 năm thì kể đến chuyện Lâm Quân bỏ bang mà đi, nàng phải lên đường đi theo hắn …. Sau đó lại kể tới chuyện nàng bị Lê Thiếu Phong tóm, rồi là Lâm Quân giải cứu nàng như nào …………
Nhật Hạ ngồi bên cạnh, khi nghe Ngô Kim kể xong thì cũng trút ra cái bầu tâm sự của mình, kể hết những gì từ lúc nàng biết Lâm Quân, cả những uỷ khuất mà khi Lâm Quân tán Kim Linh nàng cũng kể ra …….
_ Vậy giờ hắn muốn tỏ tình Kim Linh, chúng ta phải làm sao đây?
Khi hai người lần lượt kể chuyện của đời mình thì trời cũng đã gần sáng. Nhật Hạ quay sang hỏi ý kiến của Ngô Kim.
_ Giúp hắn thôi, ta không muốn hắn thất vọng.
Ngô Kim nhẹ giọng thở dài nói.
_ Nhưng còn chúng ta? Ai sẽ giúp chúng ta?
Nhật Hạ hỏi lại.
_ Cô nên biết, yêu một người thì chính là mong người đó vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải là sở hữu người đó ………
………………………..
Lâm Quân núp trong lùm, đã nghe hết lời kể của hai cô gái từ tối đến bây giờ thì đột nhiên trong lòng mọc lên một cỗ áy náy rất nồng đậm. Không biết tại sao khi nghe hai người này nói thì Lâm Quân cảm giác trong lòng trùng xuống.
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, thì ra trong bóng tối, có hai người con gái luôn lo nghĩ cho hắn. Luôn yêu hắn.
Nhưng thực sự, thì Lâm Quân biết mình chỉ yêu một mình Kim Linh, không có cảm tình gì với hai cô gái này. Người ta đã nói “ tình yêu không thể miễn cưỡng “. Nếu như Lâm Quân nói yêu hai nàng thì chắc chắn sau này sẽ làm hai người thêm đau khổ.
_ Thôi, cứ theo ý trời vậy. Biết đâu một ngày ta sẽ yêu hai cô gái ngốc này thì sao.
Lâm Quân thấy hai cô đã rời đi thì lẩm bẩm một tiếng. Sau đó cũng quay về ký túc xá của mình. Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi, thực sự hôm nay là mệt quá rồi..
……………………………
HaNoi thành.
Vào lúc 6 giờ sáng mọi ngày thì các bá quan văn võ đều phải lên Kim Loan Điện để trình diện hoàng đế Trương Văn Minh. Để mà báo cáo về những công việc đang làm, sắp làm, tính toán làm hoặc các vấn đề nổi cộm của Việt Quốc.
Mọi ngày thì Kim Loan Điện buổi sáng chính là náo nhiệt nhất, các quan văn quan võ đều báo những vấn đề của mình lên hoàng đế, đặng mà được hoàng đế để ý. Đôi lúc các quan tranh nhau phần này rất nhiều. Ai cũng bảo “ của tôi quan trọng hơn, cần giải quyết trước “ ……. Có lúc tranh nhau tới sắp thượng cẳng chân, hạ cẳng tay luôn.
Nhưng hôm nay thì không giống. Kim Loan Điện giờ phút này đứng đầy người, nhưng ai ấy đều im thin thít, không có một ai dám nói lấy một lời. Tất cả đều im lặng, len lén lau mồ hôi trên trán mình.
Sở dĩ các quan đều như thế là bởi vì, ngày hôm nay trông hoàng đế cực kỳ tức giận, khuôn mặt mới sáng sớm mà đã đen như đít nồi. Bọn họ đều biết bình thường hoàng đế chính là người bình tĩnh nhất. Nhưng hôm nay khuôn mặt như thế thì khỏi phải nói, lúc này hoàng đế tức giận như thế nào. Nếu không cẩn thận chắc bị hoàng đế lột da quá.
_ Trong các khanh, ai có thể kiếm cho trẫm 100000 tỷ thì đứng ra.
Hoàng đế Trương Văn Minh thấy bá quan đều im lặng thì đập bàn quát lớn. Cả ngày hôm qua lão không ngủ yên được chút nào. Cứ nhớ tới khuôn mặt và cái giá tiền trên trời mà thằng nhóc tân đệ tử đưa ra thì nộ hoả bốc lên phừng phừng, chỉ hận không thể lôi thằng nhóc con đó tẩm quất ột trận ra trò.
_ Ách, hoàng thượng bớt giận.
Các quan thấy thế thì đều nhỏ giọng khuyên can, trong lòng cực kỳ khó hiểu tại sao hoàng đế lại hỏi câu này. Không lẽ có bố nào dám cả gan ăn hối lộ chừng này sao, đúng là khó hiểu nha.
_ Bớt giận gì mà bớt giận, trẫm chỉ hỏi các khanh có ai có thể giúp trẫm kiếm 100000 tỷ không thôi.
Trương Văn Minh quát thêm một phát. Trong lòng đúng là giận không tả được. Con mẹ nó, ngươi là đệ tử phải hiếu kính sư phụ chứ. Nào có lý không giảm giá một chút nào. Mẹ nó, trẫm là vua nhưng đếch phải máy in tiền nha.
_ Hoàng thượng, chẳng hay người muốn 100000 tỷ để làm gì?
Trần Phan, tể tướng đương triều đứng ra cung kính hỏi. Lão đã theo hoàng đế từ lúc người còn trong tả lót nên rất hiểu tính cách của vị này. Không tự dưng mà hôm nay vị này lại muốn 100000 tỷ và còn tức giận như thế. Hẳn là có lý do nào đó.
_ Trần lão, trẫm tất nhiên là có việc quan trọng.
Thấy người lên tiếng là Trần tể tướng thì Trương Văn Minh hạ giọng nói. Người này chính là người duy nhất ở bên cạnh Trương Văn Minh từ nhỏ đến lớn, vừa là thầy vừa là cha nên Trương Văn Minh rất tôn kính lão.
Trần Phan nghe thế thì như có suy nghĩ trong lòng, lão biết là hoàng đế tất có bí mật, không thể nói ở đây được. Dừng một lát thì Trần Phan nói tiếp:
_ Bệ hạ, nếu như muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng. Trong thời gian ngắn kiếm được hơn 100000 tỷ thì chỉ có một cách …
_ Là cách gì? tể tướng nói thử xem.
Trương Văn Minh nghe thế thì cũng tò mò hỏi.
_ Đào bảo tàng.
Trần Phan cao thâm mạc trắc phun ra một câu.
_ Đào bảo tàng? Lão đừng nói là chúng ta đi tìm những bảo tàng đã che giấu nhé.
Trương Văn Minh đứng dậy ngạc nhiên hỏi.
_ Thưa hoàng thượng, đúng là như thế. Thiết nghĩ ngày nay Việt Quốc chúng ta đã không còn gì để mất. Phương Bắc, Tung Quốc đang lăm le bờ cõi chúng ta mỗi lúc một nhiều. Phương Tây, Lao Quốc và Cam Quốc cũng không chịu yếu thế, dường như đã hợp lực với Tung Quốc, nếu như Tung Quốc tấn công thì chắc chắn bọn chúng cũng đưa quân vào. Phía Tây Nam, Thái Quốc dù không có ý đồ nhưng hiển nhiên bọn chúng đứng trung lập, chắc chắn sẽ không giúp chúng ta. Còn về phía biển Đông thì Bản Quốc, hợp với Tung Quốc, đang dần dần đẩy hải quân quấy phá các quần đảo của chúng ta.
_ Vì vậy mới nói Việt Quốc chúng ta đang trong tình thế “ ngàn cân treo sợi tóc “, nếu không cẩn thận sẽ có lúc “ vạn kiếp bất phục “. Trước kia, khi hoàng thượng lên ngôi, vì sự nguy hiểm của các bảo tàng nên đã che lấp nó và cho trọng binh trấn giữ. Nhưng mà, vào lúc này, thì chúng ta còn gì phải sợ hãi sao?
_ Việt Quốc truyền thừa qua các đời tiên hoàng đã 2000 năm, thăng trầm đều có đủ. Nhưng chúng ta vĩnh viễn là một dân tộc thà chết không chịu nhục.
_ Hạ thần biết, bệ hạ muốn 100000 tỷ là vì quốc gia, vì con dân. Nếu như thế thì chúng ta có gì phải sợ? Hay nói đúng hơn chính chúng ta phải đánh một canh bạc, nếu như thành công tìm thấy tất cả bảo tàng thì hẳn là chúng ta ít nhất có thêm 20 vị Võ Thánh. Nếu như thế thì chúng ta có lẽ còn giữ được đất nước. Còn nếu không, 4 quốc gia Bản Quốc, Tung Quốc, Lao Quốc và Cam Quốc tấn công vào, thì chắc chắn kết cục của chúng ta là phải chết.
_ Vậy, hoàng thượng, tại sao không liều một lần?
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant