When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161: Đừng Giống Như Ta ……………..
_ Yêu? Là yêu thật sao?
Nhật Hạ ngạc nhiên hỏi lại. Giữa yêu và thích khác nhau rất rõ ràng. Thích là chỉ có cảm tình với một người, chỉ muốn bên cạnh người đó. Còn yêu thì chính là có thể chết vì người mình yêu.
_ Đúng, ta yêu hắn.
Ngô Kim gật đầu một cái.
_ Vậy tại sao cô yêu hắn?
_ Cái này hả? chuyện từ rất lâu rồi …………
Ngô Kim nhẹ giọng bắt đầu kể. Nàng nhớ lại những chuyện xảy ra vào 7 năm trước, có lẽ là chính Lâm Quân cũng không nhớ rõ.
…………………………..
7 năm trước,
DaLat thành.
Vào thời gian này thì tại DaLat thành, người dân vẫn còn rất ít. Đất đai nơi cao nguyên này cũng chưa được khai phá hoàn toàn nên trong những khu rừng xung quanh DaLat thành có rất nhiều ma thú lảng vảng.
Thời gian này thì trẻ nhỏ luôn luôn được dặn dỗ phải ở nhà và không được ra ngoài thành lúc trời về chiều.
Nhưng có một vài ngoại lệ, đó chính là những đứa trẻ nhỏ tuổi gan lớn. Những gì người lớn càng cấm thì chúng lại càng thích làm.
Ngày hôm nay, tổng cộng có 5 đứa trẻ. 3 nam và 2 nữ quyết tâm ra ngoài chơi vào trời tối. Bởi vì chúng thử xem bên ngoài có nguy hiểm thực sự không.
Cầm đầu đám người này chính là đại thiếu gia Lâm Gia, Lâm Quân. Người tuy không luyện được võ công nhưng cái máu liều phải nói là cao nhất.
Hai đứa trẻ nam kia cũng là hai đại thiếu gia của hai gia tộc bên cạnh. Lần lượt tên Phan Thế Anh, người Phan Gia. Và Lê Đức Trung, người Lê Gia. Hai tên này đều không luyện võ được, và cũng đều là bạn thân của Lâm Quân.
Còn về hai đứa con gái trong nhóm thì một là Ngô Kim, đại tiểu thư của Ngô Gia. Đứa còn lại chính là Hoàng Uyên Thơ, cũng là đại tiểu thư của Hoàng Gia.
Năm đứa trẻ này sau khi đuổi hết tất cả hộ vệ của bản thân đi thì tụ tập ngoài cổng thành, quyết tâm ra bên ngoài chơi thử cho biết mùi.
Sau khi đã tụ tập đủ thì Lâm Quân lên tiếng:
_ Các anh em, chúng ta đi. Chúng ta đã là người lớn, phải chứng minh được sự dũng cảm của mình.
_ Chuẩn men, chuẩn men.
4 đứa còn lại đều hưởng ứng. Ai ai lòng cũng đều rất háo hức và mong chờ.
_ Đi.
Lâm Quân phất tay một phát rồi dẫn đầu đi ra cổng thành. Vì bọn hắn chính là những ông trời con trong thành nên thủ vệ nào dám cản đường. Cho dù bọn họ biết các thiếu gia tiểu thư này đi ra ngoài rất nguy hiểm nhưng chắc chắn là các đại gia tộc đều an bài hộ vệ bí mật bảo vệ nên chắc chắn là không sao.
Đúng y như các hộ vệ dự đoán. Đám Lâm Quân vừa đi ra thì lập tức 5 lão già cũng nối gót theo sau. Lão nào lão nấy tuy đã bí mật che giấu thân hình nhưng trên miệng không khỏi nở nụ cười khổ. Ai nấy đều thầm nghĩ: cho các thiếu gia, tiểu thư biết nguy hiểm luôn. Lần sau chắc không dám ra ngoài luôn.
…………………..
Lúc này trời đã về chiều, mặt trời dần dần đã xuống núi. Không khí cực kỳ tĩnh lặng. Đây đúng là thời gian của các ma thú hùng mạnh ra ngoài làm việc. Khi đêm gần xuống thì các loài ma thú hung mạnh lại càng nhiều. Đa số tất cả ma thú đều là cấp 4 cấp 5 trở lên.
Đám trẻ con lúc nãy còn hung hăng hô to mồm thì lúc này cực kỳ cẩn thận bước từng bước. Ai nấy cũng cảm giác không khí lành lạnh, như có thể có nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Đám con gái thì trốn thẳng sau lưng 3 đứa con trai. Còn 3 đứa con trai tuy miệng còn nói cứng nhưng vẫn dè đặt tiếng lên.
_ Quân, chúng ta về đi. Tới đây đủ rồi đấy.
Phan Thế Anh cảm giác tiếng ma thú hú càng lúc càng nhiều thì sinh ra thối ý. Nói với Lâm Quân trở về.
_ Thế Anh, cậu nhát thế. Còn nhớ mục tiêu chúng ta đã đề ra không?
Lâm Quân quay qua hỏi.
_ Mục tiêu là chém một con ma thú cấp 3.
Thế Anh theo quán tính nói ra mục tiêu của chuyến đi lần này.
_ Đúng, chúng ta đã chuẩn bị vũ khí siêu cấp rồi còn gì, có thể bắn chết một con chuột.
Lâm Quân nói rồi giơ giơ cái ná mà bọn hắn tốn bao công sức mới làm ra và nói.
_ Nhưng…….nhưng……đó là ma thú mà. Đâu phải một con chuột què đâu.
Lê Đức Trung nãy giờ đứng bên cạnh cũng sinh ra thối ý. Nói với giọng không tin tưởng.
_ Vậy chúng ta cứ kiếm một con ma thú bị què là được rồi.
Lâm Quân giơ giơ cái ná cười thật tươi nói.
Lê Đức Trung nghe thế thì định nói, nhưng sau khi vừa nhìn thấy cái gì vừa xuất hiện sau lưng Lâm Quân thì trợn tròn mắt, giơ tay nói.
_ Nhưng mà ………
_ Không nhưng nhị gì hết, các câu có đi không đây? Không đi tớ đi một mình.
Lâm Quân cảm giác cũng bực tức gắt lên.
_ Không phải chuyện đó, nhưng mà ……
Lê Đức Trung nghe thế thì cảm giác buồn bực, mặt mũi trở nên tái mét. Chỉ tay ra trước mặt nói.
_ Nhưng nhưng cái gì, nói rõ xem.
Lâm Quân thấy thằng này cứ ấp úng thì bực mình gắt tiếp.
Ba người còn lại đứng bên cạnh cũng đều nhìn thấy vật mà Đức Trung đã thấy. Mặt mũi cũng trở nên tái xanh, lập tức hét lên:
_ Sau lưng cậu …………
_ Hửm, sau lưng tớ? Làm gì có cái gì?
Lâm Quân nghe thế quay phắt lại. Đập vào mắt hắn là hai đôi mắt màu đỏ như hai cái đèn pha sáng quắc.
_ ÀÀÀÀAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ………….
Lâm Quân hét lớn một tiếng rồi lập tức lùi ra sau. Hai đôi chân nhũn như hai con chi chi, khuôn mặt hung cmn hăng lúc nãy cũng trở nên tái xanh như tàu lá chuối. Thú thật là trong đời hắn chưa bao giờ gặp một cặp mắt to như thế. Không biết là của con gì.
Cả đám con nít thấy thế thì vội vàng co giò lên cổ, định vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng chưa kịp làm bất cứ một cái gì thì đột nhiên bọn chúng cảm giác hay tay và chân đã bị khoá cứng. Không thể nào chạy được một bước. Kể cả di chuyển những ngón tay cũng trở nên khó khăn.
Thôi xong cmnr, chạy không thoát.
Năm đứa con nít thấy thế thì biết đã đụng hàng cứng, cũng không thèm chạy nữa mà đánh mắt nhìn con vật trước mặt này.
Chỉ thấy đây chính là một ma thú to như một con mãng xà lớn. Mình đầy vẩy cá, dưới chân có 4 móng vuốt to lớn. Đầu nó cũng cực kỳ to lớn, có một cái bờm rất to. Trên đầu còn mọc thêm hai cái sừng lớn. Nhưng còn một điều là toàn thân con rắn này chảy rất nhiều máu, vảy cá cũng tróc lung tung. Một bên sừng cũng chỉ còn một nửa.
_ Các nhóc, các ngươi muốn chết không?
Đang quan sát thì đột nhiên, một giọng nói có vẻ trầm thấp vang lên từ miệng con rắn cực to trước mặt này.
Cả đám nghe thấy thế thì trong lòng hô to “ yêu quái ‘. Nhưng ngoài miệng thì lại nói:
_ Hỏi thừa, có ai không muốn sống. Chúng ta là con nít cũng biết cơ mà.
_ Vậy giao nộp máu của hai đứa con gái kia cho ta. Nếu như ba người các ngươi còn muốn sống.
Con rắn tiếp tục nói với giọng trầm thấp. Nhưng lần này tỏ vẻ khó nhọc hơn lần trước.
_ Giao hai đứa con gái? Ngươi có giỏi thì giết chúng ta đi. Chúng ta không bao giờ sống nhờ phụ nữ.
Lâm Quân nghe thế lập tức hét lên. Cha hắn đã dạy “ làm đàn ông không được dựa vào phụ nữ nào ngoài mẹ mình. Nếu không thì thà chết còn hơn “.
_ Còn ý kiến của hai ngươi?
Con rắn không thèm để ý tới Lâm Quân mà quay sang hai người Đức Trung và Thế Anh để hỏi.
_ Ngươi cứ giết chúng ta đi.
Hai tên nhóc con này tuy còn nhỏ nhưng vẫn biết nam không dựa vào nữ. Dùng một giọng nói non nớt mà kiên quyết trả lời.
_ Tốt, 3 tên xú nam nhân. Còn nhỏ mà bày đặt. Vậy là các ngươi thích chết đúng không?
Con rắn hừ lạnh một tiếng nói, đoạn giơ một cái móng vuốt to tướng lên. Mắt thấy sắp chạm vào ba người Lâm Quân thì hai giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
_ Dừng tay, chúng ta đồng ý.
Thì ra chính là Thế Anh và Đức Trung đã không chịu nổi nhiệt, đành phải lên tiếng nói. Tiếng nói lần này thì yếu ớt hơn hẳn lần trước, đồng thời còn mang theo vẻ cầu xin.
_ Hahaha, ta nói mà. Đàn ông đều là như thế. Hahaha, tất cả đều cùng một mặt hàng. Hễ là đứng trước sống chết là lập tức vứt bỏ tất cả.
Con rắn nghe thế thì dừng móng vuốt lại, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Được một lúc thì con rắn quay sang người duy nhất là Lâm Quân hỏi:
_ Vậy còn nhóc?
_ Hừ cứ giết ta đi. Thế Anh, Đức Trung, các ngươi không xứng làm huynh đệ của ta.
Lâm Quân vẫn kiên quyết nói, đồng thời quay sang hai người Thế Anh kinh bỉ nhìn. Làm cho hai người này lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống đất.
_ Ngươi không sợ chết?
Hiển nhiên con rắn cũng không nghĩ là Lâm Quân cứng như thế, ngạc nhiên hỏi.
_ Chết thì ai cũng đều sợ. Nhưng ta là đàn ông, ngươi cứ giết ta trước đi. Ta sẽ không bao giờ để phụ nữ chết thay mình.
Lâm Quân kiên quyết nói. Trên khuôn mặt non nớt nở một nụ cười. Hắn không hối hận vì hành động hôm nay. Chỉ là hắn thực sự chưa báo hiếu cho cha mẹ của mình.
Nhưng hẳn là cha sẽ vui lắm khi con đưa ra quyết định này đúng không.
Lâm Quân nhớ đến nụ cười hiền lành của cha hắn và thầm nói. Sau đó Lâm Quân nhắm mắt lại chờ cái chết đến với mình.
Nhưng chờ mãi chờ mãi mà chưa thấy có gì. Lâm Quân ngạc nhiên mở mắt ra.
Con rắn to đùng trước mặt cũng đã không còn nữa, chỉ thấy nó đang bay trên bầu trời với tốc độ rất nhanh.
Khi Lâm Quân đang thắc mắc thì lập tức một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
_ Nhóc con, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói hôm nay. Ta tặng ngươi một tia long khí, nếu thời cơ tới và cơ duyên đầy đủ thì ngươi hẳn có thể trở thành “ Thập Nhị Tinh Tú “. Nếu như có ngày đó, hãy sang Tung Quốc tìm ta.
Đồng thời cũng ngay vào lúc đó. Trong đầu Ngô Kim và Hoàng Uyên Thơ cũng vang lên một giọng nói:
_ Nếu như có thể, hãy yêu tên nhóc này. Hắn là một người đàn ông tốt. Đừng giống như ta ……………..
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant