Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Ta Không Phải Thích Hắn, Mà Chính Là Yêu
giờ sáng, bìa rừng phía sau trường DongDa.
Lúc này không gian cực kỳ im lặng, bầu trời đã tối đen như mực tàu, thỉnh thoảng chỉ có ánh trăng chiếu le lói xuống mặt đất.
Ở giữa khu rừng, giấu giữa những rừng cây là một cái giường to tổ bố theo phong cách Địa Cầu. Một người thanh niên im lặng nằm đó, trên đầu còn đội một cái mũ rất kỳ quái.
Người thanh niên này tuy nằm rất an tường nhưng trên khuôn mặt hắn thỉnh thoảng lại nhíu chặt lông mày, còn không thì cũng tỏ vẻ sợ hãi.
Dằn co một lúc thì người thanh niên chợt động đậy, mở mắt ra. Chỉ thấy hắn ngồi dậy lầm bầm chửi:
_ Dmm. Cuối cùng cũng xong rồi.
Người này đúng là Lâm Quân, vừa mới từ “ không gian chiến thần “ trở ra ngoài. Cuối cùng sau 2 tiếng đồng hồ đau khổ vì bị các sư phụ tra khảo thì Lâm Quân cũng chuồn được ra ngoài. Nhưng thú thật cảm giác của hắn không dễ chịu một chút nào nha.
Nhất là đại sư phụ của hắn. Chính Lâm Quân cũng không hiểu tại sao đại sư phụ có vẻ tò mò về súng ống như thế. Làm Lâm Quân giải thích, đưa hình minh hoạ mất cả một đồng thời gian.
Cũng không ngờ sau đó đại sư phụ hứng trí bừng bừng hỏi giá tiền, gần như tới mức phải thề mà mua được. Nhưng khi Lâm Quân đau khổ nói giá tiền Tiểu Thần Đèn vừa báo thì đại sư phụ có vẻ mặt như là muốn giết người cướp tài sản, làm cho Lâm Quân phải kinh sợ không thôi.
May mắn là đại sư phụ cũng không làm gì hắn, tiếp tục hỏi giá các vật khác. Nhưng bất đắc dĩ là giá tiền càng ngày Tiểu Thần Đèn báo càng cao nên là ……càng lúc đại sư phụ cũng càng muốn giết người. Thêm nữa các sư phụ khác cũng nhìn hắn với ánh mắt tương tự làm Lâm Quân rất lo sợ.
May mắn tiếp là bọn họ cũng không có làm gì hắn. Sau cùng thì bọn họ cũng cho Lâm Quân ra ngoài, nhưng lúc hắn chuồn ra ngoài thì vẻ mặt đại sư phụ nom cực kỳ dữ tợn làm cho Lâm Quân cảm giác như là “ gió tanh mưa máu “ sắp kéo đến. Hắn nghĩ là chắc có vài người sẽ đau khổ rồi đây. Tuy Lâm Quân vẫn chưa biết đại sư phụ thực ra có thân phận như nào nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của người thì Lâm Quân đã có cảm giác như thế.
_ Mẹ kiếp, may mà không sao. Tên Tiểu Thần Đèn bất lương, moá, bố mày là chủ nhân của Lệnh Bài mà đếch có quyền gì. Mẹ kiếp, cái gì cũng phải đổi bằng phim con heo.
Lâm Quân tức giận rủa thầm một tiếng rồi thu cái giường lại. Hắn bây giờ chỉ muốn đi về ngủ một giấc cho khoẻ. Ngày hôm nay đúng là lao lực từ sáng cho tới khuya.
Sau khi châm một điếu thuốc thì Lâm Quân dặm bước đi, hắn đi từ từ vừa ngắm cảnh khuya thư giãn một phát. Chứ nếu mà chạy về nằm xuống ngủ liền thì bảo đảm mấy khuôn mặt của các sư phụ sẽ thành ác mộng của hắn mất.
Vừa tung tăng bước đi vừa thưởng thức cảnh khuya tối tăm mù mịt thì chẳng mấy chốc Lâm Quân đã ra gần tới bìa rừng. Nhưng đúng lúc này hắn lại nghe một tiếng nói chuyện truyền ra từ phía xa xa kia.
Giờ này có người chưa ngủ nữa sao. Không lẽ đôi nào tâm sự xong đánh dã chiến. Hắc hắc hắc.
Máu tò mò nổi lên trong lòng nên Lâm Quân kiên quyết không về nữa, móc một máy quay mini ra. Hắn rón rén bước về phía có tiếng người. Trong lòng chắc mẩm sẽ quay được một thước phim kinh điển.
Nương theo ánh trăng le lói. Lâm Quân nhìn ra đây là một người đàn ông cao to đen hôi đang ngồi trên một cành cây. Còn bên cạnh là một người con gái hơi chút mập mạp.
_ Đúng là đánh dã chiến cmnr, hôm nay anh mày hên thế nhỉ.
Lâm Quân vừa thấy thế thì trong lòng mừng húm, vội vàng bật máy quay, núp trong lùm cây bắt đầu quay phim.
Nhưng mà khi vừa nghe xong giọng nói của người con gái, có vẻ mập mạp kia thì Lâm Quân chỉ muốn hô “ sặc, có chuyện này nữa sao “.
………………………..
Nhật Hạ sau khi ra khỏi “ không gian chiến thần “ thì tâm tình nàng cực kỳ phức tạp. Mặc dù đã về tới ký túc xá nằm xuống giường nhưng nàng mãi vẫn không ngủ được. Trong lòng chỉ nhớ về một bóng hình mãi không thuộc về mình mà thôi.
Người nàng nhớ đích xác là Lâm Quân. Từ cái ngày mà hắn “ âm sai, dương lệch “ quỳ xuống cầu hôn với cha nàng thì tự nhiên trong tim nàng đã mọc ra cái bóng hình của hắn. Cho dù có đuổi cũng đuổi không được.
Mặc dù nàng biết mọi chuyện chỉ là giả dối nhưng mà từ xưa đến giờ đã có ai nói với nàng câu đó một lần nào đâu cơ chứ. Vì thế nên nàng cực kỳ cảm động với những lời nói của Lâm Quân.
Kể từ lúc đó trong lòng nàng lúc nào cũng có hình bóng của hắn, nàng để ý tới hắn nhiều hơn. Nàng chăm chú theo dõi hắn nhiều hơn nữa. Cho dù là Lâm Quân không thích gặp nàng thì nàng vẫn đứng từ xa theo dõi hắn từng ngày.
Nàng vui khi thấy Lâm Quân cười, nàng phiền lòng khi thấy Lâm Quân khó chịu, nàng cảm giác mừng rỡ khi thấy hắn cười thoáng qua với mình. Khi thấy hắn ngủ gật trong lớp thì lúc nào nàng cũng nhìn hắn.
Nhưng cho đến khi biết Lâm Quân tán tỉnh Kim Linh thì đột nhiên trong lòng nàng giống như một cây búa tạ đập vào. Nàng luôn theo dõi những hành động của Lâm Quân nên nàng biết Lâm Quân rất yêu Kim Linh. Hắn đều làm những điều tốt đẹp nhất cho Kim Linh mà không hay biết rằng. Chính nàng, người mà ngày nào cũng theo dõi hắn là người đau khổ nhất.
Tuy Nhật Hạ thầm nhủ với lòng mình, Kim Linh chính là người xứng đáng với Lâm Quân nhất, và Lâm Quân cũng không thích nàng. Nhưng không hiểu sao, trái tim nàng vẫn đau, tâm trạng nàng vẫn rất khó chịu.
Đã có những lúc nàng khóc lóc trắng đêm, hay có những đêm mơ thấy Lâm Quân là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mộng của mình. Những lúc như thế thì nàng đều có một giấc ngủ rất thoải mái, mãi mãi không muốn thức dậy.
Lâm Quân tán tỉnh Kim Linh thì nàng đã rất đau lòng rồi, không ngờ tới ngày hôm nay. Lúc sáng Lâm Quân đi sàm sỡ Nhật Quỳnh thì Nhật Hạ đã cực kỳ ghen tỵ rồi, bởi vì cặp ngực của nàng to lớn đại tỷ nhiều.
Đã thế lúc tối, Lâm Quân còn trả giá rất lớn để các bạn học giúp hắn nữa. Lúc đó Nhật Hạ cảm giác trong lòng mọc lên một cỗ ghen tỵ nồng đậm, tại sao người mà Lâm Quân đối xử tốt nhất lại là Kim Linh. Tại sao người đó không phải là nàng chứ. Tại sao chứ, tại sao chứ. Tại sao.
Nhật Hạ tuy hô to trong lòng như thế nhưng nàng cũng không phá đám một chút nào. Nàng hiểu được mình mãi mãi sẽ không có một tình yêu thực sự. Mãi mãi chỉ có thể nhìn người nàng thích xa dần mà thôi, mãi mãi chỉ có thể nhìn hắn và chúc hắn hạnh phúc …..
……………………
_ Sột sột, soạt soạt.
Đang nằm im suy nghĩ trong lòng thì chợt Nhật Hạ nghe thấy có tiếng động. Khi quay qua nhìn thì Nhật Hạ thấy có người đứng dậy bước ra ngoài.
Vì người này có thân hình rất mập mạp nên Nhật Hạ nhận ra ngay là ai. Đó chính là Ngô Kim, người cũng có thể gọi là “ đồng bệnh tương liên “ với nàng. Cả hai người đều thích Lâm Quân nhưng mà Lâm Quân thì trốn 2 nàng như tránh tà.
Thấy Ngô Kim bước đi ra ngoài thì Nhật Hạ cũng bật dậy, xỏ giày vào và đi theo. Nàng nghĩ chắc Ngô Kim cũng phiền lòng như nàng. Nếu như Ngô Kim cũng chưa ngủ thì hai người có lẽ sẽ tâm sự được.
_ Này, Ngô Kim, đợi ta với.
Nhật Hạ dùng một giọng nói cho là nhỏ nhẹ nói. Nhưng thực sự thì cái giọng nói của nàng, cho dù vặn nhỏ volume, trong một cái đêm tĩnh lặng như này thì cũng nghe như sấm vậy.
Ngô Kim đi phía trước giật mình một phát, quay lại nhìn. Khi thấy người gọi mình là Nhật Hạ thì vỗ vỗ bộ ngực mập của nàng rồi nói:
_ Nhật Hạ, sao cô lại ở đây. Cô có biết ta sợ muốn chết không?
_ Sợ gì mà sợ, mà tại sao cô lại ra đây?
Nhật Hạ tiến tới hỏi.
Nghe tới đây đột nhiên sắc mặt của Ngô Kim, hay chính là cô mập mạp đột nhiên trùng xuống, hai hàng lông mày giật giật có vẻ như sắp khóc.
_ Có phải là vì hắn?
Nhật Hạ thấy thế thì hiểu ngay, đúng như nàng đã dự đoán. Hai người đúng là “ đồng bệnh tương liên thật “.
_ Đi lại kia rồi nói.
Ngô Kim chỉ tay vào một cái cây phía xa xa rồi chạy đi.
Nhật Hạ thấy thế cũng hiểu là không ở chỗ này nói được nên cũng đi theo.
Đến lúc hai người đã yên vị trên cành cây thì Ngô Kim mới nói:
_ Ta đúng là vì hắn. Thực sự ta bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa Hạ à.
Vừa nói, đôi mắt của Ngô Kim vừa ần ận nước, có vẻ như sắp khóc.
_ Có gì từ từ nói. Chúng ta giống nhau mà, ta cũng là vì hắn.
Nhật Hạ choàng qua vai Ngô Kim, ôm nàng vào lòng rồi nói. Lúc này Nhật Hạ biết là Ngô Kim cần nhất là sự an ủi.
_ Ô, ô, huhuhu …………Hạ ……..ta……..khổ quá………..hức hức……………3 năm qua………ta vì hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện ………………tại sao hắn không yêu ……….yêu……ta…….chứ hả? …………hức hức……..tại sao lúc nào…………hắn cũng tránh ta…………như tránh tà …………..hắn có biết là vì hắn ………….ta ………….đã phải………bỏ………huhu……….xuống lòng tự trọng…….của…..ta …………….không?
_ Nín đi, đừng khóc. Ta cũng như vậy mà.
Nhật Hạ lau nước mắt cho Ngô Kim rồi nói.
_ Cô chỉ mới gặp hắn hơn 2 tháng thôi……………Còn…….ta……..đã…� � �bên……..cạnh……..hắn……tới…� �� ��..3……….năm. Cô có biết……3…..năm……hức hức…..qua……..ta……..đã……làm…� � �..biết……..bao……..nhiêu……..chuy� �n cho hắn không?
_ Được rồi. Đừng khóc nữa, chúng ta nói chuyện từ từ thôi. Cô cứ vừa khóc vừa nói làm ta nghe phát mệt luôn.
Nhật Hạ lấy ra một chiếc khăn tay, đưa qua cho Ngô Kim lau nước mắt. Đúng là vừa khóc vừa nói, cứ đứt quãng với nhau nghe mệt thật.
Ngô Kim thấy thế cũng không từ chối, lấy chiếc khăn lau sạch nước mắt của mình.
_ Mà này, cô ở bên hắn 3 năm. Vậy, tại sao cô thích hắn?
Nhật Hạ đợi Ngô Kim lau xong thì mới mở miệng hỏi. Nàng thích Lâm Quân là vì những gì hắn đã nói, còn không biết Ngô Kim thích vì chuyện gì.
_ Ta không phải thích hắn, mà chính là yêu.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant