Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Thần Tiễn Phi Thiên Miêu
_ Bắn cung?
Đặng Tùng nghe thế thì lập tức ngạc nhiên. Cung chính là vũ khí ít người dùng nhất ở Đại Địa Cầu. Người tập võ ở đây đa phần chỉ đều dùng những vũ khí cận chiến như kiếm hoặc đao. Cho dù có dùng cung thì chắc chắn là phải thêm những vũ khí phụ khác như dao găm hoặc là đoản đao.
Nhưng cho dù là như thế thì hầu hết họ đều xem cung tên như một thủ đoạn sát thương tầm xa của mình, không ai coi cung như sở học chính thức cả. Cùng lắm chỉ là một thủ đoạn thêm vào thôi.
_ Chắc ngươi ngạc nhiên lắm chứ gì? Ừm mà không sao, đúng là bọn trẻ nhìn cái gì chỉ đều nhìn một hướng. Ai nói với nhóc cung không thể thành sở học chính thức được.
Lão nông dân không chút phật lòng, mỉm cười nói.
_ Ừm, ta sẽ nhớ kĩ. Đúng là không ai bảo cung không thành sở học được. Ta cũng có một thằng bạn sử dụng một loại vũ khí tương tự cung. Ừm, mà loại vũ khí đó cực kỳ bá đạo.
Đặng Tùng nhớ tới Lâm Quân chợt buột miệng nói. Về bản chất thì súng cũng tương tự như cung, đều là vũ khí có thể sát thương tầm xa cả. Nhưng mà súng còn mạnh hơn cung nhiều.
Lão nông dân nghe thế thì suy tư trong lòng, sau một lát. Như nhớ ra điều gì đó lão hỏi lại Đặng Tùng:
_ Hửm, vũ khí tương tự? Có phải là một cục sắt cực lớn có 6 lỗ nhỏ không?
_ Ừ, cái đó là súng khoả thân. Mà sao lão biết vậy?
Lão nông dân vuốt cằm nói:
_ Ta đến đây là để tìm hắn. Ừm ta cũng khá có hứng thú với hắn đây.
_ Lão? Tìm hắn làm gì?
Đặng Tùng nghe thế mặt mũi ngay lập tức tối sầm. Nhảy qua bên cạnh, hai tay cho vào trong người như lục tìm một thứ gì đó. Hắn nhớ, lần trước Lê Thiếu Phong chính là vì những thứ đó nên mới muốn tóm Lâm Quân. Hắn nghi ngờ lão già này cũng có cùng mục đích như thế.
Lão nông dân thấy Đặng Tùng căng thẳng thế thì cũng hiểu ra, nhưng chỉ cười khổ nói:
_ Yên tâm, ta chỉ xem hắn có đủ khả năng làm đệ tử của ta không thôi. Ừm, cung và cục sắt của hắn tương tự nhau.
_ Đừng chém gió. Thật ra lão là ai?
Đặng Tùng nghe lão già này giải thích thì lập tức không tin. Đùa gì chứ, một lão già mạnh như thế đi tới đây chỉ có một mục đích cỏn con đó thôi sao. Tìm đệ tử hả, Đặng Tùng ngẫm nghĩ nếu như lão ban bố tin này ra ngoài thì sẽ không biết có bao nhiêu người tìm lão tự nguyện nhận làm đệ tử bê cơm rót nước chứ.
Vừa nói Đặng Tùng vừa cho tay vào người, lục tìm quả boom mà Lâm Quân đã đưa cho hắn lúc trước. Cái này là vũ khí mà khi nguy hiểm hắn mới sử dụng.
_ Nhóc con, bỏ ngay cái thứ tròn tròn như quả dưa gang xuống đi, nó không tổn thương ta được đâu.
Lão nông dân nhận ra tất cả, lắc đầu khuyên Đặng Tùng không nên làm điều vô ích.
Đặng Tùng nghe thế thì có chút ngoài ý muốn. Hắn móc một quả boom từ trong người ra hừ lạnh nói:
_ Hừ, lão già. Biết cái này là cái gì không? Đây chính là boom, một thứ gây sát thương không bao nhiêu nhưng có tác dụng đặc cmn biệt. Ừm, cho dù là võ thánh cũng đừng hòng thoát được. Nếu dính một ít khói từ nó thoát ra thì trong vòng 1 tuần lão phải kiếm bán nam bán nữ giao hợp. Nếu không kinh mạch toàn thân bạo liệt mà chết.
Quả boom thực chất chỉ là quả boom bình thường nhưng vì nó quá khác lạ nên chắc lão nông dân này cũng chả biết. Nghĩ thế Đặng Tùng mới chém gió để đe doạ như này.
_ Nhóc ta không đùa đâu. Hừ, còn nhỏ không học hành mà chỉ biết ba cái thứ vớ vẩn. Nếu nói thêm một câu ta lập tức cắt lưỡi ngươi.
Lão nông dân nghe 4 chữ “ bán nam bán nữ “ thì có vẻ không vui, mặt mũi lạnh lùng nói.
_ Cắt thì cắt đê, dmm, lão có dám để lại tên họ không? Nếu không thì tốt nhất đi về dưỡng lão đi. Giao hợp mẫu thân, Võ Thánh đi ăn cướp mà không dám để lại tên họ thì nhục quá.
Đặng Tùng nghe thế thì càng mắng hăng tiết vịt, tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất. Hắn cũng biết nếu lão già này ra tay thật thì ngày hôm nay hắn với Thiên Vũ phải lên bàn thờ ăn xôi rồi. Nhưng dù gì cũng phải chửi đã cái miệng mới được. Ít nhất khi qua bên kia hắn có thể nói với lũ tiểu quỷ rằng “ thấy không? ka dám chửi cả Võ Thánh cơ đấy, các chú có ai dũng cảm như anh không? “.
Lão nông dân nghe Đặng Tùng chửi xong thì mặt mũi ngay lập tức đen như đít nồi, khuôn mặt hiền lành bỗng chốc trở nên bừng bừng sát khí. Từ khi xuất đạo tới bây giờ, chưa có thằng nào dám chỉ thẳng mặt lão mà mắng nặng như thế. Cho dù là đám Tung Quốc khi ở trước mặt lão cũng phải kiên nể vài phần.
Nén dục vọng muốn dạy cho thằng nhóc trước mặt này một bài học, lão nông dân nghiến răng nói:
_ Lão hủ Võ Tinh Cung, một trong “ Thập Nhất Tinh “, lão hủ đứng hàng thứ 4, biệt danh Thần Tiễn Phi Thiên Miêu.
_ Nha, thì ra ngài là ………….
Đặng Tùng nghe thế thì ngẩn cả người, khuôn mặt dại ra. Thập Nhất Tinh chính là truyền thuyết vang dội nhất của Việt Quốc. Không ai mà không biết, cũng không ai mà không hiểu. Nghe nói trong truyền thuyết chính 11 con người này đã đem lại hoà bình cho Việt Quốc. Thật không ngờ ngày hôm nay hắn lại có thể tận mắt nhìn thấy một người nổi tiếng như này.
_ Nhóc con, ngươi biết ta thì coi như ngươi không ngu lắm.
Lão nông dân, hay chính xác hơn là Võ Tinh Cung lúc này cực kỳ đắc ý. Lâu lắm chưa ra ngoài nhưng không ngờ vẫn còn có người nhớ tới bọn lão. Cứ nhìn vẻ mặt này của thằng nhóc thì biết.
_ Mà, không đúng. Trong truyền thuyết Phi Thiên Miêu chính là một lãng tử anh tuấn phong trần, mái tóc màu tím tung bay trong gió. Làm sao có thể già như lão được, lão đừng có sỉ nhục thần tượng của ta. Thêm nữa nghe nói Phi Thiên Miêu luôn đeo một cái mặt nạ đầu mèo, một bên đen một bên trắng. Tay cầm Thiên Miêu Cung nức tiếng thiên hạ. Trông lão đâu có giống thần tượng của ta. Đừng có chém gió ở đây.
Đặng Tùng ngay lập tức phản bác lại. Cho dù lão già này sử dụng cung, cho dù lão già này có mạnh thì cũng không phải Phi Thiên Miêu trong nhận thức của hắn. Thần tượng của hắn chính là phải như lãng tử anh tuấn chứ không phải một lão nông dân lấm lem bùn đất như thế này.
Vừa nghe Đặng Tùng nói thế thì lập tức Võ Tinh Cung ngẩn ra, đúng là lão đang hoá trang để mà tiện cho việc ẩn danh. Không nghĩ tới thằng nhóc này lại cho là không phải hàng thật. Bộ khuôn mặt thật của lão không đẹp bằng đeo mặt nạ sao. Chậc chậc, hồi xưa có biết bao cô gái muốn xem mà lão cũng không cho xem chứ đừng nói là …….
Võ Tinh Cung cảm khái trong lòng một lát rồi cười nói:
_ Vậy được, nhóc xem đây.
Vừa nói dứt lời thì một ánh sáng màu tím toát ra từ người Võ Tinh Cung, làm cho Đặng Tùng phải nhắm tịt mắt lại.
Sau khi ánh sáng tím dần dần biến mất thì Đặng Tùng mới mở mắt ra, vừa nhìn thấy những gì ở trước mặt mình thì Đặng Tùng trân trối há hốc mồm vì quá kinh ngạc.
Chỉ thấy trước mặt lão nông dân Võ Tinh Cung đã biến mất, thay vào đó là một người trung niên anh tuấn bất phàm với mái tóc màu tím tung bay trong gió. Người trung niên này mặc một bộ chiến giáp màu tím sậm, hai bên cầu vai có hai cái đầu mèo. Một bên ngực phải của chiến giáp điêu khắc hình một con mèo và 10 động vật vây xung quanh. Còn bên ngực trái đeo các huân chương cao quý nhất của Việt Quốc. Huân chương dũng cảm, huân chương độc lập, ……..và cao quý nhất là huân chương Sao Vàng.
Đằng sau bộ chiến giáp chính là một ống tên có 9 mũi tên màu tím. Bên hông của bộ chiến giáp còn có một cây đoản đao dài chừng 4 tấc.
Đặng Tùng nhìn bộ chiến giáp mà Võ Tinh Cung đang mặc tới lác cả mắt, hắn không tin tưởng trên đời này lại có một bộ đồ đẹp như thế này. Đúng là cả một nghệ thuật.
_ Này nhóc, nhìn đủ chưa?
Võ Tinh Cung thấy thằng nhóc này nhìn với vẻ hâm mộ thì cũng có cảm giác hài lòng. Nhưng sau khi thấy thằng này càng nhìn càng đắm đuối, càng chảy nhiều nước miếng thì lão vội nói. Lão sợ thằng này mất nước mà chết quá.
Đặng Tùng nghe thế thì giật mình tỉnh lại, nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi. Hắn nói giao ta cho huynh đệ hắn. Thế không phải là giao ột trong “ thập nhất tinh “ sao. Chuẩn, lần này anh trúng lớn cmnr.
Vừa nghĩ tới điều này thì ánh mắt Đặng Tùng nhìn Võ Tinh Cung đã đổi khác rất nhiều, trong ánh mắt cực nhiều lửa nóng. Hắn vội vàng nói:
_ Sư thúc à, ngài tha thứ cho sự lỗ mãng lúc nãy của con. Con chỉ là một tên ăn mày lúc nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ nên nói chuyện không lọt tai. Mong sư thúc ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho con.
_ Ngay bây giờ con sẽ cúc cung tận tuỵ mang ngài đi gặp Lâm Quân. Ừm, hắn chính là người sử dụng cục sắt như ngài nói. Bảo đảm ngài sẽ cực kỳ hài lòng về hắn.
_ Mời ngài đi theo con.
Vừa dứt lời thì Đặng Tùng bước tới, nâng Thiên Vũ nằm nãy giờ giữa mặt đất dậy. Sau đó vác hắn lên vai vội vàng bước đi. Trong lòng chỉ muốn tìm được Lâm Quân để mà lão này thu Lâm Quân làm đồ đệ. Nếu là như thế thì chẳng phải thằng bạn thân như hắn cũng được thơm lây sao.
Còn tư chất của Lâm Quân thì hắn cực rõ, thằng này chính là siêu cấp quái thai. Vốn không nên xuất hiện ở trên đời. Chắc chắn là lão già này sẽ thu hắn làm đồ đệ thôi.
Võ Tinh Cung thấy Đặng Tùng vội vàng đi như bay thế thì trong lòng cười khổ, thằng nhóc này thật sự thú vị. Tức là chửi mà khi vui thì lại nịnh nọt. Chậc giống lục đệ thật. Lão nghĩ thế rồi lập tức đi theo, vừa đi vừa nói:
_ Này nhóc, đợi ta với. ……..
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant