I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Ừm, Hèm Hèm. Chính Là Bắn Cung
_ Được rồi, lão già. Ý lão là phải để lại tiền bạc tư trang chứ gì? Câu này ta quen lắm rồi.
Thiên Vũ xua xua tay cười nói.
Lúc hắn và Đặng Tùng vừa nghe tiếng quát to như sấm thì trong lòng cũng run sợ một lúc. Nhưng khi thấy người quát câu đó chính là một lão nông dân mặt mũi hiền lành, vác một cây cuốc trên vai thì hai người bọn hắn mới nghĩ đây chính là đùa.
Một lão già trông có vẻ hiền lành như thế thì làm sao đi ăn cướp cho được chứ nhỉ.
_ Nhóc, không biết kính già yêu trẻ. Thôi nói chung là các ngươi giao tiền ra đây, lão sẽ không cho các cháu phải chịu đau khổ đâu.
Lão nông dân trước mặt tỏ vẻ người già, giáo huấn hai tên nhóc con mất dạy này mấy câu. Cũng không quên bảo bọn chúng giao tiền.
_ À, lão ơi về nhà bồng cháu đi. Lão tính cướp chúng cháu như nào? Với cây cuốc này ấy hả. Bọn cháu biết võ đó nhé.
Đặng Tùng nghe thế cũng tiến lên hứng thú sờ sờ cây cuốc sau lưng lão già, tỏ vẻ xem xét cái cuốc này có phải thần khí không.
_ Ồ, biết võ cơ à? Võ thế nào hả các cháu?
Lão nông dân nghe thế thì cười hỏi. Trong lòng lão cũng cảm giác hai tên nhóc này công nhận gan to bằng trời. Lão xưa giờ không cướp thì thôi, hễ mà đã cướp thì chắc chắn là “ giết người diệt khẩu “. Không giao tiền thì thôi còn dám chạy chọc lão nữa cơ, cái này gọi là ngu hay là “ nghé con không sợ cọp “ nhỉ.
_ Võ công cháu cao thật mà, hehe, nói cho ông biết. Hôm nay cháu đã là Võ Tướng rồi đó, cả thằng này cũng thế. Mà ông có biết tu vi được chia như nào không thế?
Đặng Tùng hứng thú sờ sờ cây cuốc rồi khoe khoang, nhờ trợ giúp của Lâm Quân mà cả đám bọn hắn đều đã lên cấp Võ Tướng. Đúng là trong lòng có chút đắc ý thật.
_ Vậy ta so tài thử nhé. Hồi trước lão cũng tập võ.
Lão nông dân nghe thế thì nụ cười trên mặt càng đậm, vừa cười vừa đưa ra lời đề nghị.
_ Ơ, lão nói thật không đó?
Cả Đặng Tùng và Thiên Vũ đều ngớ mặt ra, bọn hắn vì cảm giác trên người lão già này không có chút khí thế nào nên mới dám ngả ngớn như thế. Không ngờ lão này còn tập võ cơ, nhưng mà cho dù tập thì cũng có cảm giác mới phải chứ.
_ Chuẩn. Xem chiêu.
Lão nông dân nói dứt lời thì một áp lực cực lớn toả ra từ người lão. Ép hai người Đặng Tùng văng ra xa.
_ Sặc, thì ra ……….
Thiên Vũ vừa đứng vững chân thì vội vàng hô lên. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì cây cuốc lão nông dân cầm đã lao thẳng tới mặt hắn.
Thiên Vũ thấy thế cũng biết đụng phải tấm thép rồi, vội vàng vận dụng thân pháp Lăng Ba Vi Bộ tới mức cực hạn tránh ra bên cạnh.
Ý đồ là thế nhưng chỉ kịp bước vài bước chân thì cây cuốc đầy bùn đất đã đập thẳng vào trán Thiên Vũ. Hắn chỉ cảm giác như có một cơn đau thấu trym, à nhầm, thấu tim truyền thẳng từ đầu lan ra khắp cả người.
_ Ầm.
Thiên Vũ như một bao cát bị đập bay, lăn lộn nằm trên đất mà không tài nào đứng dậy dược nữa.
One hit, one kill. Hiệp một đã kết thúc nhanh như điện quang hoả thạch với phần thưởng thuộc về lão nông dân có vẻ già yếu hiền lành.
_ Nhóc con, tiếp chiêu.
Lão nông dân không thèm nhìn Thiên Vũ nằm như c hó trên mặt đất. Cây cuốc chuyển hướng đánh về phía Đặng Tùng vẫn còn đứng ngu ngơ ngay đằng kia.
_ Mẹ kiếp lão già. Thích thì chiều.
Đặng Tùng thấy thế thì hét to. Vội vàng vận dụng chiêu thức phòng thủ của Thiếu Lâm phái.
_ Kim Cương Bất Hoại Thể.
Đặng Tùng hét lên một tiếng rồi vận nguyên khí, chỉ thấy một tầng giáp màu vàng ngay lập tức nổi lên trên toàn bộ cơ thể của hắn. Bộ áp giáp này nhìn cực kỳ sáng lạng, như có một tầng phật huy che phủ trên nó.
_ Phụt.
Cây cuốc của lão nông dân ngay lập tức đập vào bụng của Đặng Tùng làm hắn phun ra một vòi máu. Tuy có hơi đau nhưng vẫn chưa bị đập bay như Thiên Vũ. Đây đã là uy lực đã bị giảm một nửa rồi.
_ Nhóc con, tốt lắm, tiếp chiêu.
Lão nông dân thấy đánh không văng được Đặng Tùng thì hứng thú quát. Đúng là lão chỉ sử dụng một phần trăm sức mạnh nhưng một tên nhóc mới Võ Tướng có thể đỡ thì cũng ngoài ý muốn nha. Cái chiêu thức thằng nhóc này thi triển cũng làm lão có hứng thú nồng đậm. Chiêu này làm sát thương của lão giảm một nửa thì phải.
_ Lão già, đừng vội mừng. Xem đây …….
Đặng Tùng chưa để lão nông dân lao lên trước thì đã “ tiên phát chế nhân “, hắn hiểu là lão già này hắn đánh không lại. Nhưng Lâm Quân cũng đã từng nói “ khi đánh nhau với người ta, nó đấm mày hai đấm thì mày cũng phải đấm nó được một đấm “. Cho dù hắn không tổn thương được lão này nhưng cũng không để lão dễ chịu được.
_ Đại Lực Kim Cương Chưởng.
Đặng Tùng nhảy lên, hai tay chắp lại với nhau. Truyền hết nguyên khí bao phủ lên hai tay của hắn. Chỉ thấy từng tầng kim quang hiện lên bao phủ toàn bộ đôi bàn tay của hắn, từ đó toả ra một áp lực khá lớn. Có thể nói nếu như lão nông dân thực sự là người bình thường thì một chiêu này cũng làm lão chết tươi.
Nhưng thực sự là lão nông dân này không phải người bình thường. Lão chỉ mỉm cười lắc mình một phát. Lập tức lão biến mất ngay tại chỗ. Chiêu thức của Đặng Tùng đánh vào khoảng đất trống.
_ Ầm, oanh oanh.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, chiêu thức của Đặng Tùng mạnh tới nổi đã đục một cái hố sâu tầm 1m trên mặt đất. Làm một số cây cối gần đó bật cả gốc, một số động vật côn trùng lúc nãy còn kêu chít chit nằm ngửa bụng ngay tắp lự.
Đặng Tùng khi phát ra chiêu thức thì cũng khá hài lòng. Đúng là hôm nay mạnh hơn hẳn mọi ngày. Trong lòng hắn thầm nghĩ thể nào lão già này cũng chật vật đây.
Nhưng tiếc là hắn lại sai lầm rồi. Bởi vì khi khói bụi tán đi thì hắn phát hiện lão nông dân đã biến mất. Đúng, chính là biến mất. Trong cái hố không có bất cứ một thứ gì cả.
_ Người đâu rồi? Không lẽ ta hoa mắt.
Đặng Tùng lên tiếng tự hỏi. Chiêu này là chiêu mạnh nhất của hắn rồi, cho dù là Võ Thánh thì chắc cũng không thể nào biến mất như thế được. Cùng lắm là đỡ đòn thôi.
Nhưng chưa kịp thắc mắc bao lâu thì một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng hắn.
_ Nhóc, chiêu cũng khá được đó chứ. Nếu ta mà là người thường chắc teo cmnr.
Khi quay lại nhìn thì chỉ thấy lão nông dân đang ngồi trên một hòn đá. Cây cuốc vác trên vai, trong miệng còn ngậm một cỏng cỏ nhìn Đặng Tùng như trêu tức.
Đặng Tùng thấy thế thì lập tức máu lên lão. Lao thẳng tới chỗ lão nông dân ngồi, phát ra chiêu thức tiếp theo.
_ Xem chiêu, Vi Đà Chưởng.
Lần này lão nông dân tránh tiếp.
_ Xem chiêu, La Hán Chưởng.
Tiếp tục biến mất.
_ Xem chiêu, Như Lai Thần Chưởng.
Tiếp tục tránh ra.
……………………………
Đặng Tùng thi triển ra tất cả tuyệt học mà hắn đã học từ Lâm Quân và Huyền Nạn trong 3 năm qua. Nhưng tiếc là ngay cả chéo áo của người ta cũng không có chạm vào được. Đặng Tùng thì thi triển cực kỳ tốn sức nhưng lão nông dân thì lại rất khí định thần nhàn, né chiêu của hắn cứ như đi dạo.
Sau cùng, vì quá chán nản, Đặng Tùng nằm trên đất thở hồng hộc, trong lòng thầm thề không bao giờ đánh với lão này nữa. Lần sau gặp cứ giao ra tiền bạc tư trang là ok rồi. Cùng lắm cho lão cướp sắc luôn cũng được. Dù sao thì cái cảm giác buồn bực này hắn cũng không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa.
_ Sao? Nhóc mệt rồi à? Đánh tiếp đi chứ. Hắc hắc hắc.
Lão nông dân ngồi trên tảng đá thấy Đặng Tùng bỏ cuộc thì cười hắc hắc hỏi. Thực sự là hôm nay lão cũng hơi có chút gọi là chấn động. Bởi vì những chiêu thức thằng nhóc này thi triển chiêu nào cũng cực kỳ tinh diệu. Nếu như hai người ngang cấp thì chắc chắn lão cắp đít chạy được bao xa thì chạy.
_ Lão già, ông cướp gì thì cướp đi. Mẹ kiếp ta không đánh nữa.
Đặng Tùng nằm dưới đất buồn bực nói.
Lão nông dân nghe thế thì ngẩn ra, đúng là lúc nãy lão đi kiếm người lão bảo vệ nhưng khi đi qua đây, nhìn thấy hai đứa nhóc này thì cái bệnh thích đi cướp của lão lại trỗi dậy. Nhất thời ngứa tay mới lao ra, vừa cướp ít tiền tiêu vặt vừa luyện tay luôn thể.
Nhưng sau khi đánh với Đặng Tùng xong thì lão lập tức sinh ra cảm giác ái tài nồng đậm. Trong cuộc đời của lão, người bằng tuổi mà xuất sắc như Đặng Tùng thì cũng không có mấy. Mấy tên nhóc như này phải đem về HaNoi giao cho đại ca bổi dưỡng mới được, nhất định sau này sẽ là rường cột của quốc gia.
Nghĩ đến đây, lão nông dân nở một nụ cười tự cho là hiền lành nói:
_ Nhóc con, ngươi có muốn theo ta không?
_ Theo lão? Theo làm gì? Đừng nói là đi cướp chứ.
Đặng Tùng ngạc nhiên hỏi, sao tự nhiên lão già lại cười hiền hoà với hắn vậy nhỉ.
_ Không, không phải ăn cướp. Ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không?
Lão nông dân xua xua tay cười hỏi.
Tới bây giờ thì Đặng Tùng cũng hiểu ra một chút. Thật không ngờ anh mày quá mạnh mẽ, làm lão già như này cũng phải động lòng. Chậc, anh đúng là thiên tài mà. Hahaha. Tự sướng là thế nhưng Đặng Tùng vẫn hỏi lại:
_ Mạnh mẽ? Lão muốn nhận ta làm đệ tử?
_ Không. Ta sẽ giao ngươi cho huynh đệ của ta, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ thích ngươi. Sở học của hắn với ngươi tương tự nhau. Còn của ta với ngươi thì không giống.
_ Vậy sở học của lão là gì?
_ Ừm, hèm hèm. Chính là bắn cung.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant