The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Các Cô Có Thấy Mình Giống Con Chym Mập Không?
ưới tác dụng của hai cuốn “ tán gái bí kíp “ và “ xuân cung đồ “ thì cả đám Đặng Tùng, Thiên Vĩ đều đã thoả hiệp. Ai bảo những thứ này hấp dẫn quá làm gì, đúng là tài liệu học tập tiến bộ vì một nền văn minh hết FA.
Sau khi có được hai cuốn sách này thì cả đám đều xem như bảo bối, cất giữ cực kỳ cẩn thận, ngay cả Lâm Quân đòi lại bọn hắn cũng không thèm đưa. Bất đắc dĩ, Lâm Quân đành bảo đó là “ tiền đặt cọc “, nếu làm không xong thì sẽ lấy lại.
_ Yên tâm, yên tâm, bọn anh sẽ dốc sức mà giúp chú. Hehe, chú mày phải tin tưởng bọn anh chứ.
Đặng Tùng vỗ vỗ ngực đảm bảo.
_ Ừ, thế thôi được rồi. Các chú đi thuyết phục đám con trai dùm anh nhé. Anh đi kiếm tụi con gái đây. Ừm, 9 giờ tối nay tập trung ngoài rừng. Nhớ là đừng cho người khác biết.
_ Yên tâm, chú cứ yên tâm. Bọn anh đã hiểu. Bảo đảm không có thằng oắt nào biết được, nếu lỡ biết thì các anh sẽ giết người diệt khẩu dùm cho.
Thiên Vĩ hung ác nói, dù sao tên này từng là tướng cướp nên mấy chuyện giết người này làm cũng nhiều lắm rồi.
_ Ặc, thôi nhé Vĩ, mày đừng có mở miệng ra là đánh giết nữa. Cái chỗ này là trường học mà.
Lâm Quân vội vàng xua xua tay, với tính khí hung ác của thằng cha này thì nghi là hắn dám làm thật lắm.
_ Hề hề anh đùa tí. Nói chung chú cứ yên tâm, cùng lắm thì anh đổi thành đe doạ hoặc khủng bố nó là được rồi.
Thiên Vĩ ngựng ngùng gãi đầu nói.
_ Vậy được, trăm sự nhờ chúng mày. Tao đi trước đây.
Lâm Quân nói rồi bước đi thẳng. Nhiệm vụ của hắn bây giờ chính là phải đi thuyết phục các cô gái trong lớp. Thời gian khá gấp rút nên cũng không chém gió nữa.
_ Đi đi, đi cẩn thận. Ừm, các anh đi thuyết phục đám con trai cho.
Đặng Tùng vẫy vẫy tay chào Lâm Quân. Khi bóng Lâm Quân vừa đi khuất thì hắn mới quay sang đám Thiên Vĩ còn lại hỏi:
_ Giờ chúng ta giúp nó hay là troll nó đây? Các anh em có ý kiến gì không?
_ Thôi nhận tiền thì giúp người. Nó đã đưa tiền thì theo tao nên giúp. Troll thì kỳ quá.
Thiên Vĩ là người lên tiếng trước, hắn chính là ăn cướp một thời nên suy nghĩ rất đơn giản. Đã có tiền thì cái gì cũng làm.
Ngọc Tú đứng cạnh nghe thế cũng nói:
_ Phó bang chủ à. Chúng ta nên giúp bang chủ chứ, dù sao thì cuốn bí kíp cũng rơi vào tay chúng ta rồi. Đã thế khi xong thì bang chủ lại đưa thêm nữa. Thiết nghĩ xưa nay bang chủ rất hào phóng nên chắc chắn cái đó sẽ không tầm thường.
Đặng Tùng nghe thế cũng gật đầu. Đúng là xưa nay Lâm Quân hào phóng thật, đoạn hắn quay qua mấy người còn lại hỏi:
_ Vậy quyết tâm giúp nó đúng không anh em?
Ai nấy nghe thế đều gật đầu thật mạnh. Bạn bè đi tán gái, giúp được thì giúp chứ. Thêm nữa Lâm Quân đã nhờ vả và trao đồ rồi, nếu lúc này troll nữa thì không tránh khỏi bị gọi là “ chơi mất dạy “.
_ Tốt, chúng ta chia nhau ra đi thuyết phục. Mà tụi mày nhớ nói Lâm Quân đưa đồ nhiều nhiều nhe. Ngoài mấy cái này thì phải chém gió lên. Hắc hắc hắc, thằng này nó có gấu rồi thì chúng ta cũng phải cho nó chảy nhiều thêm tí máu chứ nhểy.
Đặng Tùng khuôn mặt tà ác cười nói làm anh em xung quanh nghe thế đều gật đầu liên tục. Giúp thì vẫn phải giúp nhưng gato thì vẫn cứ gato.
Sau khi thống nhất ý kiến thì ai nấy đều đi làm việc của mình. Cả đám đã quyết tâm cho Lâm Quân ăn quả đắng rồi.
Chỉ riêng Ngọc Tú là liên tục cười khổ. Nếu như lần này thành công thì tốt, còn không thì chắc cái đám này ăn đủ luôn. Tên bang chủ này cũng đâu phải hạng hiền lành gì, đám này chắc chắn phải sống trong một thời gian đau khổ vì bị đe doạ bởi cờ líp sếch quá.
……………………………………
Thủ lĩnh đám con gái A2 chính là lớp trưởng Nhật Quỳnh. Ngoài vẻ đẹp thần thánh thì cô ta cũng là người có thực lực mạnh nhất trong đám con gái, đã lên tới cấp Võ Quân được mấy ngày. Thêm nữa tính cách cô ta cũng khá tốt bụng, đều được đám con gái nể phục nên đã tôn lên làm thủ lĩnh. Hầu hết mọi đứa con gái đều nghe lời cô ta nên đây là mục tiêu thuyết phục của Lâm Quân.
Nếu Nhật Quỳnh đồng ý thì cơ bản là đám con gái cũng sẽ đồng ý.
Lâm Quân tàng hình tiến vào sân luyện tập của lớp A2. Thời gian này thì tất cả con gái đều ở đây để mà tập luyện cho “ hoạt động dạ tiệc “.
Thực ra thì việc múa cũng không thực sự là khó khăn lắm. Nhưng chủ yếu là cái bài hát để múa và ca sĩ hát bài đó thì chưa có. Lâm Quân lúc trước cũng đưa ra vài bài nhưng không biết vì sao mà Nhật Quỳnh không đồng ý, cô ta muốn lớp tự sáng tác. Không biết đám con gái có sáng tác được gì chưa nhưng mà Lâm Quân nghĩ đám con gái từ nhỏ đã được dạy đánh nhau thì làm gì mà biết được cầm kỳ thi hoạ các thứ cơ chứ.
Lâm Quân cực kỳ cẩn thận bước từng bước vào trong. Thời gian này thì cái sân luyện tập chẳng khác nào một trọng địa được canh giữ cẩn thận. Dù sao thì đám con gái cũng rất ngại phải sáng tác các bài nhạc nên đã đuổi tất cả con trai đi. Miệng thì nói “ tập trung cho sáng tác “ nhưng thực sự là ai cũng hiểu đám con gái này chẳng qua chỉ là ngại mà thôi. Bố con nào mà dám hát trước mặt lũ con trai trời đánh lớp A2 chứ.
Cũng đã có những lần đám con trai trà trộn vào trong muốn nghe ca sĩ hát nhưng lần nào cũng tuyên cáo bằng sự thất bại. Kết quả sau đó là bị tụi con gái dằn vặt khổ không tả được nên bây giờ cũng không có thằng nào dám vác xác tới đây nữa.
Nhưng đó đều là những lần Lâm Quân không có tham gia, còn lần này thì Lâm Quân, người có thực lực mạnh nhất lớp. Có cả chiêu thức tàng hình vô sỉ, quyết tâm đột nhập cái trọng địa này thì làm sao đám con gái có thể đỡ được cơ chứ.
Lâm Quân nhẹ nhàng luồn qua những bạn gái canh gác bên ngoài, đã tiến tới sát vách của sân huấn luyện. Mặc dù cái sân này đã được bao phủ bởi một trận pháp cách âm và phòng ngự nhưng Lâm Quân cũng không coi vào đâu. Hắn rất nhẹ nhàng chọc một lổ thủng bằng thân người. Trước khi trận pháp tự động khép lại thì Lâm Quân cũng đã nhẹ nhàng vào được bên trong.
_ Một con vịt xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp …..gặp hồ nước nó bì bà bì bõm ………………. Lúc lên bờ lắc cái đít cho khô ……… các bạn hát theo Quỳnh nào.
Vừa lon ton chui vào thì Lâm Quân nghe một giọng hát mà sém nữa hắn đã phải xùi bọt mép ngay tại chỗ. Cái này là cái bài gì vậy nè, đừng nói là chị Quỳnh nhà ta tính múa bằng bài này nhe. Không lẽ bắt mấy con sư tử lắc mông như con vịt à.
_ Này, hát đi, sao không ai hát?
Nhật Quỳnh đứng giữa sân, cầm một tờ giấy giận dữ hỏi. Trong tờ giấy chắc là lời bài hát rồi.
Kim Linh đứng trong đám người, thở dài nói:
_ Vô dụng thôi lớp trưởng. Thôi chúng ta đừng sáng tác nữa. Cứ lấy mấy bài Lâm Quân đưa cho ấy. Mấy cái đó cũng hay mà.
_ Im lặng, Linh, chúng ta không thể nào để cho đám con trai coi thường chúng ta được. Chúng ta cái gì cũng nhờ có mỗi tên Quân đó thì làm sao mà khá lên được. Phải tự lực khánh sinh chứ. Linh, mình biết hắn đang tán tỉnh bạn nhưng mà đừng có hạ uy phong của chúng ta được không?
Nhật Quỳnh quay sang nói với Kim Linh. Vừa nói cô ta vừa chớp chớp mắt chọc ghẹo Kim Linh.
Kim Linh nghe thế thì đột nhiên đỏ bừng mặt, cuối đầu xuống lí nhí nói:
_ Mình chỉ đưa ra ý kiến thế thôi, bạn đừng có chọc mình chứ.
Vừa nhìn Kim Linh như thế thì Nhật Quỳnh biết là cô nàng này chắc mắc câu rồi. Cô ta không nói nữa mà quay sáng đám con gái quát:
_ Các cô nương, chúng ta tiếp tục đi. Không hát bài này thì ta hát bài khác.
_ Nào, hát theo Quỳnh. Trông kia kìa đàn gà con lông vàng. Đi theo mẹ tìm ăn trong vườn, tìm được mồi ăn ngon ngon, đàn gà con xinh tươi ơi ………
Nhật Quỳnh nói xong thì cũng không có ai hát theo, lập tức nàng như tức giận lập tức hét to:
_ Hát cái khác. Có con chim vành khuyên nhỏ………dáng trông thật ngoan ngoãn quá………gọi dạ bảo vâng………lễ phép ngoan nhất nhà………chim gặp bác chào mào chào bác………chim gặp cô sơn ca chào cô ……………..
Nhật Quỳnh ca gần hết bài mà đám con gái vẫn im lặng. Nói chung là ai nấy mặt mũi cực kỳ thất vọng. Cái nhạc này là nhạc kiểu gì đây, nhạc dành cho con nít hả. Èo, đại tỷ à, cô có thấy mấy con sư tử múa cái bài này hợp không mà bảo chúng tôi hát chứ trời.
Nhật Quỳnh thấy thế cũng ngồi phệt xuống đất, trong lòng cũng không khá hơn các bạn khác là bao nhiêu. Nàng cứ tưởng sáng tác một bài nhạc là dễ dàng cơ, không ngờ tới lại khó như vậy. Sáng tác mãi mà cứ nghe chả ra gì, càng ngày càng giống nhạc cho con nít hát. Ừm, nhưng mà Nhật Quỳnh chẳng hay biết là dù sao thì nàng cũng khá ghê rồi, cho dù là nhạc con nít thì cũng đâu phải muốn sáng tác là sáng tác được đâu. Chẳng qua nó không phù hợp để múa thôi.
Nhật Quỳnh ngồi dưới đất thở dài thường thượt, lúc này nàng ước tên Lâm Quân tự tay cầm bài nhạc tới ình. Ừm, dù sao thì nàng cũng biết mấy bài nhạc của tên đó khá hơn rồi. Dù sao cũng hay hơn mình gấp ngàn lần.
Đúng lúc các cô gái của chúng ta đang thở dài vì thất vọng thì đột nhiên có một giọng hát cợt nhã kèm theo nụ cười dâm đãng vang lên.
_ Có con chym vành khuyên mập……….dáng trông thật du côn quá……….mặt thẹo đầu đinh đánh chết cha chúng mày ……………Chym đập bác chào màu bầm tím………chym đập cô sơn ca bầm xanh………chym đập anh chích choè bầm đen………….chym đập chị sáo nâu bầm dập ………….
_ Có con chym vành khuyên mập………….kết băng cùng con chym ốm………….đầu trọc, mặt ngu……………..giống các cô gái này.
_ Hắc hắc hắc, các cô gái. Các cô có thấy mình giống con chym mập không?
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant