Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Đúng, Đi Bảo Vệ Một Người
ão nông dân bay nhanh về phía hoàng cung như một bóng ma, không có một người nào có thể cảm nhận được sự hiện diện của lão.
Hoàng cung là địa phương quan trọng nhất trong toàn bộ Việt Quốc, thế nên trận pháp, kết giới đều có khắp mọi nơi. Thủ vệ trong hoàng cung cũng đều là tinh anh trong tinh anh, thiết kế tầng tầng lớp lớp mai phục bảo vệ hoàng cung.
Nhưng, tất cả phảng phất đều không làm cho lão nông dân này khó khăn một chút nào. Lão vẫn lao đi như bay, không thèm để mọi thứ phiền phức vào mắt. Nếu có người ở đây nhìn thấy cái cảnh này thì chắc chắn sẽ tưởng cái chỗ này chính là vườn hoa nhà lão chứ không phải là một địa phương quan trọng bậc nhất Việt Quốc.
_ Chà, đại ca. Thì ra huynh ở đây.
Khi lão già bay tới một khu nhà có vẻ rách nát thì lầm bầm một câu. Lão cũng có chút không ngờ hoàng đế ở chỗ này để làm cái gì.
Nhưng chỉ vừa bước tới một chút thì đột nhiên lão biết mình đã sai rồi. Thì ra cái cảnh hoang tàn bên ngoài chỉ để che mắt thiên hạ. Còn bên trong chắc chắn là địa phương rất quan trọng. Bởi vì mấy cái trận pháp trong này còn bá đạo hơn ngoài kia.
_ Ặc, nguy hiểm thật nha. Đại ca này chả biết đang làm gì, theo ta nhớ thì lúc trước làm gì có cái chỗ này nhỉ. Èo èo.
Lão già lầm bầm lầu bầu nhưng vẫn xuyên qua từng tầng trận pháp dày đặc. Cho dù là mấy cái này hình như cũng không làm khó lão một chút nào.
Đang đúng lúc lão sắp vào được tới bên trong thì bên vai cảm giác như có ai vỗ vào một phát. Lão nông dân rùng mình quay phắt lại. Trong thân tâm đề phòng cao độ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
_ Tứ đệ, lâu rồi không gặp. Đệ làm gì mà lén lút như một tên trộm thế?
Vừa quay lại thì lão nông dân nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Thì ra người vỗ vai lão chính là “ đại ca “ mà lão đã 20 năm không gặp mặt.
_ Đại ca. Lâu nay huynh làm hoàng đế có tốt không? Đệ vào đây bởi vì cảm nhận được khí thế của huynh.
Lão nông dân tâm thần buông lỏng, vội vàng hỏi thăm.
_ Ta làm hoàng đế cũng tốt lắm. Nhưng các đệ vẫn trách ta chuyện năm đó sao?
Trương Văn Minh thấy đệ đệ kết nghĩa thì vui mừng trong lòng nhưng chỉ một lát là đã thở dài.
Lão nông dân nghe thế thì thần tình chấn động, chỉ thở dài nhưng không nói.
Hai người đứng giữa không trung, ai nấy đều chìm vào ký ức sâu xa của mình. Được một lúc thì Trương Văn Minh thở dài, trầm giọng lên tiếng.
_ Mà thôi, chuyện đã qua. Bây giờ ta có một nhiệm vụ quan trọng giao cho đệ, liên quan đến an nguy của Việt Quốc.
_ Nhiệm vụ?
_ Đúng, đi bảo vệ một người.
…………………………………………..
Trên đường cái SaiGon thành, có một lão già phong trần mệt mỏi xuất hiện, nhưng lão già này lại cực kỳ quái dị. Chỉ thấy lão là một lão già râu tóc đã bạc phơ, mặc một bộ đồ màu trắng sắp ngả sang đen, khuôn mặt hồng nhuận nhưng lại có chút đỏ bừng. Lão đi trên đường nhưng cứ nhìn chằm chằm vào hai cái thứ trên tay lão, thỉnh thoảng lại lầm bầm lầu bầu. Còn làm những động tác khá khác người.
_ Chà, cái đồ chơi này ruốt cuộc là làm sao sử dụng nhỉ?
Lão già vừa đi vừa cẩn thận quan sát hai thứ gọi là “ đồ chơi “ ở trên tay. Chỉ thấy đây chính là hai thứ màu đen, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút. Chỗ lão cầm chính là một hình cong kỳ lạ, ngón trỏ đặt lên một cái lỗ ỡ giữa. Phía trên hình cong đó là một ống màu đen rất nhỏ.
_ Haiz, cái súng này thật ra là cái gì? Ta xem xét gần cả tháng mà không hiểu được, haiz, không lẽ do ta già rồi.
Lão già thở dài một tiếng rồi nâng khẩu súng lên, lão chính là Lê Dũng – hiệu trưởng trường DongDa. Trở về từ HaNoi thành.
Suốt một tháng nay, vì cái nhục lần trước nên Lê Dũng muốn xem xét mấy cái thứ mà Lâm Quân đã đưa cho lão. Trong tâm nghĩ sẽ xoá bỏ cái xỉ nhục lần trước vì không biết xài mà để đám quan kia cười vào mặt.
Nhưng mà cái này chính là một thứ “ đồ chơi tiên tiến “, vì lão chưa bao giờ nhìn thấy nên nhất thời cũng không hiểu được là phải sử dụng như nào. Cho dù lão xưa giờ được người đời xưng là thiên tài học một biết mười nhưng mà với cái này thì lão cũng có chút lực bất tòng tâm. Lê Dũng si si mê mê nhìn gần một tháng, nhìn tới sắp lòi mắt nhưng chả hiểu là xài như thế nào.
Mặc dù là thế như Lê Dũng cũng chỉ dám nhìn chằm chằm thôi, bởi lần trước vì tìm cách sử dụng mấy trái boom C4 mà Lê Dũng đã phá huỷ hết mấy căn nhà của người ta. Thế nên lão bây giờ cũng không dám loạn động nữa.
Thu hai khẩu Anaconda lại, Lê Dũng thở dài, quyết tâm sau khi trở về trường DongDa thì sẽ kiếm tên nhóc Lâm Quân để hỏi cho rõ ràng.
Lê Dũng nghĩ thế rồi cất bước đi, lão tính toán sẽ nghỉ một lát rồi mới vào trường, dù sao cái trường cách SaiGon thành cũng gần lắm, bay một lúc là tới rồi.
Nhưng khi Lê Dũng đã vào một nhà hàng, chuẩn bị ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước thì chợt một tiếng gầm kinh thiên phát ra từ trường DongDa.
Ngay sau đó người dân trong SaiGon thành hỗn loạn lên, ai nấy đều kinh hồn tán đảm không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếp đó là những ma thú và động vật trong thành, từ bé tới lớn đều quỳ rạp dưới đất. Cực kỳ cung kính hướng về phía trường DongDa.
_ Chuyện gì thế?
Lê Dũng lao ra khỏi nhà hàng, khi nhìn thấy những cái này thì cùng nhìn về phương hướng trường DongDa. Trong lòng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lão định ngay lập tức phi thân về trường thì chợt cảm giác một cỗ khí thế cực kỳ to lớn phát ra từ trường DongDa. Khí thế như thực chất làm cho lão có một cảm giác hoang đường là quỳ xuống với cỗ khí thế đó. Nhưng thân là Võ Thánh, Lê Dũng tỉnh táo lại ngay. Khi quay lưng quan sát xung quanh thì ai nấy cũng đều đang quỳ, cho dù là ma thú hay con người. Cho dù có là người bình thường hay là võ giả.
_ Cỗ khí thế này? Hình như hơi quen quen.
Lê Dũng cảm giác hình như cái chuyện trước mắt và cỗ khí thế này hơi quen quen, dường như lão đã gặp ở đây rồi thì phải. Lê Dũng lập tức nhíu mày suy tư.
Một lúc sau, dường như đã nghĩ ra thì Lê Dũng kinh hãi hét lên một tiếng:
_ Giống như năm đó………chính là……….
Tiếng nói vừa dứt thì thân ảnh Lê Dũng cũng biến mất, lão tức tốc lao ngay về trường DongDa. Nếu như cảm giác của lão không sai thì hôm nay trường DongDa gặp hoạ lớn rồi.
…………………………………….
10 phút trước, tại trường DongDa.
Lâm Quân tỏ vẻ cao thâm mạc trắc móc từ trong túi áo ra một…..ừm…..một con động vật gì đó nhìn giống như một con gián. Nhưng so với con gián thì con vật này lại có màu hoàng kim, sau lưng còn có hai cái cánh trong suốt phe phẩy.
_ Ặc, cái thứ gì thế này?
_ Lâm Quân, chú đùa đấy à? Hình như con này là một con gián cơ mà? Chú tính cho nó đối phó với sư tử hả?
_ Ặc, vũ khí bí mật? Trong phòng tao thì ra cũng có một đống vũ khí bí mật.
………………………..
Anh em xung quanh vừa nhìn thấy cái thứ Lâm Quân móc ra thì khinh bỉ có, thở dài có, cho là trò đùa có, châm chọc có. Nhưng mà không một ai tin tưởng vào điều đó, dù sao con gián thì không thể nào so với một con sư tử, cho dù nó có là gián thần đi chăng nữa.
Ai dè Lâm Quân nghe xong cũng không có chút phật lòng, chỉ cười cười nói:
_ Các chú xem thì biết? Mà nếu anh làm được thì sao nào? Nếu nó có thể đối phó với đám Hắc Giáp Sư thì như nào? Con người anh cái gì cũng không tốt, nhưng không tốt nhất là thích chơi cá cược. Các chú dám chơi không?
_ Háhaháhahahá, anh chơi. Chơi thế nào?
_ Tốt, các anh cũng chơi, nói, chơi như nào?
Hầu hết đám học sinh đều không tin tưởng nên ai cũng đều đồng ý chơi cá cược, chỉ trừ đám Đặng Tùng là đứng một bên nở một nụ cười vui vẻ, một nụ cười vui mừng khi người khác gặp hoạ.
_ Được, nếu tụi mày thua mỗi thằng phải chọn một con xấu nhất lớp, quỳ xuống hô to “ anh yêu em rất nhiều “. Thế nào?
Lâm Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
_ Được, nhưng nếu mày thua?
_ Hê hê, tao thua thì tao lột truồng, chạy 1 vòng quanh sân trường. Ok?
_ Được, thích thì các anh chơi với mày.
_ Hêhê, các chú chờ xem.
Lâm Quân nở một nụ cười như thực hiện được âm mưu. Sau đó vuốt ve Tiểu Lâm trong lòng bàn tay, tâm linh truyền âm nói.
_ Tiểu Lâm ngoan, con biết phải làm thế nào rồi chứ. Hắc hắc, ba muốn xem đám này tỏ tình là như nào lắm đó.
_ Papa hư, Tiểu Lâm biết rồi.
Trong đầu Lâm Quân truyền lại một giọng nói.
Sau đó Tiểu Lâm từ tay Lâm Quân nhảy lên cao, hai đôi cánh trong suốt cấp tốc đập. Chỉ thấy Tiểu Lâm bay gần tới đám Hắc Giáp Sư. Sau đó một tiếng nói đột nhiên vang lên từ trong đầu tất cả những ai đứng xem, cho dù là ma thú hay con người.
_ Quỳ xuống cho ta.
Tiếng nói vừa dứt, một khí thế quân lâm thiên hạ toả ra từ người Tiểu Lâm, mọi người chỉ thấy trước mắt. Một con gián bé nhỏ dường như đã trở thành một đấng chí cao, bao quát tất cả chúng sinh. Tiểu Lâm chỉ bay ở đó nhưng có ảo giác như Tiểu Lâm chính là một vị vua, còn tất cả mọi người ở đây chỉ là một bần dân hèn mọn. Ai nấy đều có cảm giác như muốn quỳ gối trước Tiểu Lâm.
_ Bụp.
_ Bụp.
……………..
Tiếng đầu gối tiếp xúc với mặt đất liên tiếp vang lên. Nhưng chỉ có một số người hay ma thú yếu kém mới quỳ xuống, còn hầu hết tất cả vẫn đang đứng.
_ Gràoooooooooooooooooooooo.
Tiểu Lâm thấy thế thì gào lên một tiếng rung trời, khí thế toả ra có phần mạnh hơn làm cho những người có mặt ở đây đều chịu áp bách mãnh liệt.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant