We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Đại Ca, Huynh Quyết Tâm Tái Xuất Sao?
han Thế Phong nói xong rồi đưa mắt nhìn hoàng đế. Thật ra trong lòng lão cũng không tin tưởng hoàng đế bảo một Võ Thánh thực thụ ra để thử súng. Bởi vì Võ Thánh chính là vũ lực cao cấp nhất trên thế giới. Ngay cả Việt Quốc thì Võ Thánh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dễ dàng gì mà cam tâm tình nguyện đi làm chuột bạch cho lão.
Nhưng ai ngờ khi nghe lão nói xong thì hoàng đế không những không tức giận vì lão dám cả gan nói như thế. Mà còn mỉm cười hiền hoà nói:
_ Để trẫm thử, các khanh đi theo ta.
Phan Thế Phong và những người xung quanh dường như không tin vào tai mình. Hoàng đế thử, thử thế nào. Không lẽ hoàng đế chính là Võ Thánh thâm tàng bất lộ.
_ Bệ hạ, ngài ………..
Một số nhân viên nghiên cứu tiến lên muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng chưa kịp nói dứt câu thì Trương Văn Minh đứng dậy. Bay thẳng ra bên ngoài cửa sổ.
_ Bệ hạ, cẩn thận ………
_ Bệ hạ, dừng lại, tầng 8 đó ………..
_ Các ngươi đứng đây làm gì? Mau mau xuống xem hoàng thượng có sao không?
_ Ờ ờ, mau mau.
………………………
Đám nhân viên nghiên cứu điên cuồng hô lên. Sau đó tất cả 3 chân 4 cẳng vọt xuống dưới lầu. Lỡ như hoàng đế bệ hạ có chuyện gì thì cho dù bọn hắn có 10 cái đầu cũng không đủ chém.
Cả đám nhân viên nghiên cứu hầu hết là người già nhưng sức mạnh bộc phát ra lúc này có thể còn hơn cả những người tuổi trẻ. Tên nào tên nấy đều vận dụng hết 12 thành công lực vào đôi chân của mình. Đôi mắt đỏ như một đàn trâu điên, tức tốc lao xuống dưới lầu
.
Nhưng cái vấn đề là cái cầu thang thì quá nhỏ mà đám nhân viên thì quá nhiều nên cảnh chen lấn xô đẩy là điều tất yếu xảy ra. Ban đầu thì chen lấn nho nhỏ nhưng sau khi một vài lão già bị đạp ra khỏi hàng thì máu nóng bốc lên não, quay lại chửi bới tên đạp mình. Thế là cả đám nghiên cứu sinh lao vào đánh nhau chửi nhau tơi bời. Chỉ có những người đi đầu không ảnh hưởng thì tiếp tục chạy đi.
_ Moá, tránh ra ta, tao là nghiên cứu tầng Y Tế đây, tránh ra để bố xuống cứu hoàng thượng ….
_ Đệch, thằng nào lấn tao. Không biết kính già yêu trẻ à?
_ Giao hợp mẫu thân, cút đê.
_ Đậu xanh, đậu phụng …………
…………………………….
Sau 5 phút chen lấn xô đẩy nhau chật vật thì cuối cùng một số người cũng xuống lại được mặt đất. Cả đám đều không nói hai lời đưa mắt tìm kiếm hoàng đế Trương Văn Minh. Nhưng khi quan sát thấy hoàng đế thì cả đám đều trân trối há hốc mồm. Bởi vì Trương Văn Minh lông tóc vô hao vô tổn đứng giữa sân, có vẻ khí định thần nhàn.
_ Hoàng thượng, người làm chúng thần lo muốn chết.
Một vào lão nghiên cứu chạy tới nói, trong số này còn có cả Phan Thế Phong.
_ À, trẫm không có sao. Các khanh nghĩ trẫm muốn chơi tự sát chắc?
Trương Văn Minh cười nói, nhưng khi nghe những tiếng chửi càng ngày càng vang vọng từ trên Nghiên Cứu Tháp xuống thì nhíu mày hỏi:
_ Mấy người trên kia làm gì thế? Mở họp chợ bán ngũ cốc à? Cái gì mà đậu xanh, đậu phụng, rau má, bla bla, loạn cả lên thế.
_ Ách, cái này là …….
Phan Thế Phong mồ hôi lạnh chảy ra, lắp ba lắp bắp không giải thích được. Trong lòng cũng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tiên của những lão trên kia. Đúng là đám già mà không nên nết.
_ Hừ, đúng là già mà không nên nết.
Trương Văn Minh nghe thêm một lúc thì đã hiểu ra mọi chuyện hừ lạnh một tiếng. Sau đó quay qua Phan Thế Phong nói:
_ Kệ đám đó đi. Ngươi cứ thử súng cho trẫm, mau mau bắn vào trẫm đi.
_ Ách, hoàng thượng. Cái này không đùa được đâu.
Phan Thế Phong nghe thế vội vàng khuyên can. Cái súng này mặc dù lão biết là không thể tổn thương được Võ Thánh nhưng lỡ phạm tội khi quân thì làm sao. Lỡ mà uy lực lớn quá hoàng đế đỡ không thấu nằm vật ra cạp vài miếng đất thì chắc lão chôn theo luôn quá.
_ Nhiều lời. Mau làm đi.
Trương Văn Minh quát lớn, tỏ vẻ rất là không vui. Nói rồi như chứng minh cho sức mạnh của mình. Áp lực từ người Trương Văn Minh bắn ra tứ phía, một tầng lĩnh vực vô hình được dựng ngay trước mặt Trương Văn Minh làm không khí xung quanh vặn vẹo dữ dội.
_ Hoàng thượng, thì ra ………
Phan Thế Phong thấy được lĩnh vực vô hình của hoàng đế thì dường như đã nghĩ ra điều gì đó, giật mình hét lên.
_ Ừm, ngươi biết là được rồi. Thế nào? Tin ta rồi chứ.
Trương Văn Minh nghe thế chỉ mỉm cười nói.
_ Vâng, hoàng thượng.
Phan Thế Phong chắp tay nói. Tuy trong lòng hết sức vui mừng nhưng vẫn cẩn thận nâng khẩu súng lên. Lấy ra một viên đạn 5 màu lắp vào nòng súng.
_ Bệ hạ, cẩn thận.
Phan Thế Phong nhắc nhở Trương Văn Minh một câu. Khi thấy Trương Văn Minh gật đầu tỏ vẻ yên tâm thì lão mới bóp cò.
Khẩu súng màu đen to như một cái ống đồng ngay lập tức phát ra tiếng “ kẹt “, “ kẹt “. Thân súng lập tức biến hình, phồng to ra như một quả bong bong có thể nổ bất cứ lúc nào. Vì áp lực của đạn mà không khí xung quanh cũng như đọng lại.
Chợt.
Một tiếng đạn bắn rung trời không chút báo trước vang lên. Từ khẩu súng đã bị biến dạng nghiêm trọng bay ra một tia chớp 5 màu.
Tia chớp 5 màu này chính là viên đạn bằng kết tinh ngũ hành mà Phan Thế Phong đã nói. Chỉ thấy tia chớp này vừa bay ra là trời đất như biến sắc, trong không trung chỉ còn duy nhất 5 màu đỏ, lục, lam, vàng, trắng chớp tắt lập loè. Làm cho không gian xung quanh viên đạn có vẻ như là ảo mộng. Không ngờ một thứ vũ khí giết người lại có thể phát ra một cảnh tưởng kì vĩ bậc này.
Trương Văn Minh cảm giác áp lực từ viên đạn mang lại thì ngay lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng vận dụng nguyên khí gia cố ngay cho lĩnh vực của mình. Nhưng chỉ trong nháy mắt thì viên đạn đã chạm vào lĩnh vực.
Một tiếng “ ầm “ thật lớn vang lên. Viên đạn 5 màu đụng phải lĩnh vực của Trương Văn Minh như một thanh trường mâu sắc nhọn đụng phải một tấm khiên chắc chắn nhất thế gian. Hai bên va chạm mà không ai làm gì được ai.
Viên đạn như một thanh trường mâu sắc bén, quyết tâm đâm được một lỗ trên lĩnh vực của hoàng đế. Còn lịnh vực của hoàng đế như một tấm khiên chắc chắn nhất, kiên quyết không cho viên đạn xuyên qua.
Dằn co chừng một phút thì viên đạn 5 màu như đã hết lực lượng, càng ngày nó càng yếu đi.
_ Cheng.
Tiếng viên đạn khô khốc rơi trên nền đất tuyên cáo sự cố gắng của viên đạn đã thất bại.
Cùng lúc đó, Trương Văn Minh vội thu lại lĩnh vực, thở ra một hơi thật dài. Chỉ suýt chút nữa thôi thì hắn đã chống không nổi nữa rồi. Nhưng may mắn là không bị mất mặt.
_ Bệ hạ, ngài không sao chứ?
Phan Thế Phong thấy uy lực viên đạn lớn như thế thì cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới hỏi thăm hoàng đế.
Trương Văn Minh hồi phục từ trong kinh hãi và vui mừng khó tả, phất phất tay nói:
_ Trẫm không sao.
Dừng một chút rồi Trương Văn Minh nói tiếp:
_ Phan lão, ngươi đã lập một công lớn cho Việt Quốc. Nói, muốn trẫm thưởng gì nào?
_ Ách, bệ hạ. Cái này……………
Phan Thế Phong nghe hoàng đế nói thế thì trên khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn siết. Sau đó muốn nói ra điều lão ấp ủ bấy lâu nhưng nhất thời lại nói không ra tiếng.
_ Nói đi, lằng nhằng mãi thế.
Trương Văn Minh nhíu mày hỏi.
_ Bệ hạ ………..
Phan Thế Phong quỳ xuống đất, hai tay chắp lại với nhau, cầu xin nói:
_ Hoàng thượng, lão thần cả đời này chỉ có một mụn con. Nhưng rất tiếc là đứa con của thần là phế vật từ nhỏ, không thể nào luyện tập võ nghệ được. Lão thần chỉ mong bệ hạ khai ân, ban cho thần Hoàng Kim Tẩy Tuỷ Hoán Cốt Đan. Nếu là như thế thì đời này kiếp này lão thần đã mãn nguyện lắm rồi.
Vừa nói Phan Thế Phong vừa dập đầu. Sau đó lão cúi thấp đầu xuống đất chốt lại một câu:
_ Mong hoàng thượng khai ân.
Đám nhân viên nghiên cứu thấy cái cảnh này thì tất cả đều đứng ra, vội vàng quỳ xuống đất hô to:
_ Mong hoàng thượng khai ân.
Trương Văn Minh nghe xong thì chỉ nhíu chặt lông mày.
Hoàng Kim Tẩy Tuỷ Hoán Cốt Đan là một loại đan dược kỳ diệu trong truyền thuyết. Nó có tác dụng thay đổi cốt cách và cả tư chất của một con người. Cho dù người đó là phế nhân, là lão già hay cho dù là một ông lão sắp xuống mồ thì cũng như thế. Nếu như sử dụng nó thì chắc chắn sẽ là một bất thế thiên tài, tiến nhanh trên con đường võ học. Nhưng mà, Việt Quốc chỉ còn duy nhất một viên, nếu như lần này đưa ra thì sau này làm thế nào. Nhưng nếu không đưa thì Phan lão chắc chắn sẽ hết tình hết cảm. Thôi, dù sao thuốc dùng đúng chỗ là được, thằng nhóc kia xác thực trên mặt ngộ tính cũng khá cao. Liều vậy.
Sau một vài phút đấu tranh tư tưởng trong đầu thì hoàng đế mới nói:
_ Được, trẫm ân chuẩn.
Phan Thế Phong nghe hoàng đế đồng ý thì suýt chút nữa mừng tới mức máu lên não, vội vàng dập đầu:
_ Tạ ơn hoàng thượng.
_ Tạ ơn hoàng thượng.
……………………………………
Khi hoàng đế Trương Văn Minh vừa bộc lộ ra khí thế Võ Thánh của mình thì trên một con đường bình thường góc Đông HaNoi thành.
Một lão nông dân như vừa đi cày về, quần áo tay lấm chân bùn, vừa đi vừa huýt sáo bỗng nhíu mày. Sau đó, hắn nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận cỗ khí thế nhỏ bé như có như không phát ra từ phía hoàng cung.
Được một lúc, hắn mở mắt ra. Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười khổ.
_ Đại ca, huynh quyết tâm tái xuất sao? Việt Quốc lại phải tiến vào một cuộc chiến mới sao? Haiz, thật khổ, thôi theo huynh vậy. Chúng ta từ lúc sinh ra thì đều đã mang cái số khổ rồi. Dcm nó chứ.
Lão nông dân chửi thầm một câu rồi đột nhiên lắc mình.
Chỉ trong chốc lát thân ảnh lão nông dân đã biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một cây cuốc đầy bùn đất rơi trên đường.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant