Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: Tài Sản Quý Giá Nhất Của Việt Quốc
aNoi thành, hoàng cung.
Tại Nghiên Cứu Tháp tầng thứ 8 đang diễn ra một đại hội “ Bảo sao không tắm? “. Nhằm phê bình về vấn đề tắm rửa trong xã hội ngày nay.
Chánh quan toà: hoàng đế Trương Văn Minh.
Bị cáo: toàn bộ Luyện Kim Thuật Sĩ tầng thứ 8.
Luật sư bào chữa: Phan lão - Phan Thế Phong.
Người ham vui: toàn bộ nhân viên của các tầng khác.
Đại hội phê bình bắt đầu.
Hoàng đế Trương Văn Minh ngồi giữa đại điện tầng thứ 8. Mặt rồng giận giữ lạnh lùng quát:
_ Ai có thể nói cho trẫm biết? Cái này là chuồng heo hay là nơi nghiên cứu?
_ Bệ hạ bớt nóng. Số là ………
Phan Thế Phong, vị Luyện Kim Thánh Thuật Sĩ duy nhất cũng là luật sư bào chữa trong đạu hội hôm nay đang quỳ mọp dưới đất. Mồ hôi trên trán vã ra như tắm, vội vàng thanh minh.
_ Câm mồm ….
Trương Văn Minh đập bàn cái rầm. Tiếp đó hoàng đế nói tiếp:
_ Trẫm không có hỏi ngươi. Ai làm phó ở đây bước ra cho trẫm.
Một lão già mặt mày run sợ từ trong hàng ngũ bước ra. Vội vàng quỳ dưới đất nói:
_ Là thuộc hạ.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn lão già tự xưng là phó này. Chỉ nhớ trong trí nhớ đây chính là người mà hoàng đế từ 20 năm trước đã lựa chọn để đi theo Phan Thế Phong. Ừm, lúc trước tên này chỉ là một người trung niên. Không ngờ bây giờ lại già như này rồi.
Quan sát một lúc thì Trương Văn Minh cũng khá hài lòng với lão già này, bởi vì nhìn lão già này quần áo có vẻ sạch sẽ hơn các vị khác một chút.
_ Ừm, Lê Xuân Vân. Trẫm hỏi khanh, cái chỗ này là chỗ nào?
Lão già tên Lê Xuân Vân tuy kích động vì hoàng đế còn nhớ tên lão nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hoàng đế thì vẫn cẩn thận hồi đáp:
_ Bẩm bệ hạ, đây chính là tầng thứ 8 của Nghiên Cứu Tháp, có nhiệm vụ nghiên cứu các loại vũ khí mới.
_ Thế trang bị trẫm cho các khanh trong này thế nào?
Hoàng đế mặt lạnh như tiền hỏi tiếp.
_ Bẩm trang bị rất tốt, đầy đủ tiện nghi.
Lê Xuân Vân mồ hôi đầy đầu nói.
Rầm.
Trương Văn Minh nghe thế đập bàn một phát, cái bàn làm từ gỗ lim quý giá gần như nứt ra rồi mới hét lên:
_ Thế sao cái chỗ này trở thành chuồng heo rồi? Hả? Hả? Nói cho trẫm biết đi. Trẫm dùng gần một nửa tiền thuế quốc gia mỗi năm đập vào chỗ này để giúp cho các khanh nghiên nghiên cứu cứu.
_ Giúp cho các khanh có đầy đủ tiện nghi, giúp cho các khanh không phải lo nghĩ gì mà tập trung vào nghiên cứu. Bây giờ các khanh biến nó thành thế nào hả? Nói cho trẫm nghe.
_ Trẫm dùng tiền nuôi người chứ không phải là để nuôi heo. Các ngươi có hiểu không?
………………….
Trương Văn Minh phảng phất là lâu ngày buồn bực không có chỗ phát tiết nên lời nói ra như súng bắn liên thanh. Không chừa một chút thời gian nào cho cả đám bị cáo và luật sư thanh minh.
Còn đám bị cáo và luật sư nghe hoàng đế kể tội thì mặt mày cũng đỏ bừng như trái gấc, quỳ dưới đất cuối đầu lặng lẽ nghe giáo huấn của hoàng đế mà không dám ho một câu nào.
Vài phút sau, khi bắn liên thanh đã đủ thì Trương Văn Minh giống như là thoải mái hơn nhiều. Hạ giọng nói:
_ Thôi, trẫm không nói nữa. Các khanh làm sao thì làm.
_ Ách, tạ ơn bệ hạ đã không trách tội.
Phan lão chính là lão già thành tinh nên thấy hoàng đế đã hết giận vội vàng đứng ra nói ngay lập tức.
_ Ừ, Phan lão. Các ngươi có biết tại sao ta lại cho các ngươi nhiều đặc quyền và cho dù 20 năm các ngươi chưa làm được cái gì ta vẫn chờ đợi không?
Trương Văn Minh khuôn mặt có chút ôn hoà hỏi Phan Thế Phong.
_ Hạ thần không biết.
Phan Thế Phong lắc đầu ngầy ngậy, đúng là chính lão cũng chưa hiểu tại sao hoàng đế lại kiên nhẫn như thế. 20 năm chỉ làm vài cái vớ vẩn mà hoàng đế vẫn tin tưởng bọn hắn.
_ Các ngươi nên nhớ các ngươi chính là tài sản quý giá nhất của Việt Quốc. Ừm, còn những gì ta đã nói thì về ngẫm nghĩ đi.
Hoàng đế ôn hoà nói. Sau đó không cho Phan Thế Phong nói một câu nào, phất tay hạ lệnh:
_ Tốt rồi, bây giờ đem cái ngươi phát minh ra đây cho trẫm xem.
_ Dạ vâng.
Phan Thế Phong nghe thế thì vội vàng chạy đi nhưng trong lòng lại tràn ngập suy nghĩ. “ Tài sản quý giá nhất “, thật ra câu này của hoàng đế có nghĩa là gì. Như thế nào thì gọi là “ tài sản quý giá nhất “.
Sau khi Phan Thế Phong rời khỏi đại điện thì những nhân viên nghiên cứu đứng xem từ nãy giờ cũng có chung một suy nghĩ như thế làm đại điện nhất thời yên tỉnh trở lại. Trong lòng họ đều có chung một câu hỏi, thật ra lời nói của hoàng đế có nghĩa là gì.
Còn Trương Văn Minh ngồi giữa đại điện thấy ai cũng nhíu mày trầm tư thì chỉ cười. Thật ra hắn cũng không cần thiết giải thích với đám người này, để mọi người tự hiểu thì tốt hơn. Cái gì gọi là “ tài sản quý giá nhất “ thật ra chính là tri thức, chính là một nền văn minh ma – võ phát triển. Đám người ở đây chính là đại diện cho tri thức, là một chìa khoá quan trọng nhất cho đất nước có thể đi lên và phát triển. Nói là “ tài sản quý giá nhất của Việt Quốc “ thì cũng là không nói sai.
Đại điện chỉ im lặng trong chốc lát thì Phan Thế Phong đã trở lại. Trong tay lão vác một cái ống màu đen có 6 lỗ. Đằng sau chính là tay cầm hình rồng. Cả khẩu súng màu đen này vừa lạ vừa quen, quen là vì nó trông hơi giống khẩu Galting Gun mà Lâm Quân đã sử dụng. Còn lạ chính là nó có một số thay đổi rất nhỏ, tiêu biểu như tay cầm hình rồng phía sau. Hay chính là một cái kính gắn trên thân súng.
_ Bệ hạ, đây chính là tác phẩm của chúng ta sau 1 tháng nghiên cứu. Dựa vào hàng mẫu lúc trước mà hạ thần đã cải tiến thêm một chút ít. Nói cho đúng là ngay cả hạ thần cũng không biết uy lực lúc này của nó so với hàng mẫu là như thế nào.
Phan Thế Phong một tay nâng khẩu súng, một tay vuốt ve thân súng. Đây đúng là niềm tự hào của lão, chính là một thứ vũ khí tốt nhất là lão đã chế tạo ra trong suốt cuộc đời mình.
_ Ừm, vậy thử uy lực của nó đi. Có cần dùng nguyên khí thôi động không?
_ Không thưa bệ hạ. Lợi dụng kết cấu tinh diệu của hàng mẫu lúc trước mà hạ thần suy nghĩ cái được gọi là súng này gây ra sát thương chính là nhờ một thứ gọi là đạn. Đạn càng mạnh thì uy lực của nó lại càng lớn.
_ Được, thế uy lực từng loại đạn là thế nào?
Trương Văn Minh ngồi giữa đại điện tò mò hỏi.
_ Đây là loại đạn dởm nhất, làm từ đồng.
Nói rồi Phan Thế Phong lấy ra một viên đạn làm từ đồng lắp vào nòng súng, chỉa thẳng về một cận vệ đứng canh cửa, nổ súng.
_ Bùm.
Một tiếng đạn trầm đục vang lên. Viên đạn gào thét bay thẳng tới người cận vệ có đẳng cấp Thiên Không Võ Sĩ.
Người cận vệ nhìn nhìn một chút và không coi vào đâu. Để viên đạn bắn thẳng vào ngực mình.
_ Bụp.
Như một viên đá ném vào bông gòn, người cận vệ không bị một chút tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
_ Bệ hạ cũng thấy đấy, viên đạn bằng đồng chỉ có thể tổn thương những người có tu vi dưới võ sĩ.
_ Tốt lắm, tiếp tục đi.
Trương Văn Minh tuy khuôn mặt vẫn lạnh như tiền nhưng trong lòng không khỏi cực kỳ vui mừng. Bởi vì đây chính là thứ vũ khí đầu tiên mà người bình thường có thể sử dụng để đả thương người có tu vi. Phải biết là đẳng cấp tu vi trên thế giới này phân chia phi thường nghiêm ngặt. Cho dù một người chỉ là tu vi Võ Binh Võ Tốt nhưng cũng không phải người bình thường có khả năng thương tổn được. Đã thế còn những loại đạn khác ở phía sau cơ mà.
_ Đây là viên đạn làm từ kết tinh nguyên tố mộc. Uy lực tổn thương Võ Sĩ.
_ Đây là viên đạn làm từ kết tinh nguyên tố thuỷ. Uy lực tổn thương Võ Sư.
_ Đây là viên đạn làm từ kết tinh nguyên tố hoả. Uy lực tổn thương Võ Tướng.
_ Đây là viên đạn làm từ kết tinh nguyên tố kim. Uy lực tổn thương Võ Quân.
Phan Thế Phong lắp từng viên bắn về phía người cận vệ. Vừa bắn vừa thuyết minh uy lực của khẩu súng làm cho những người quan sát đều hít một hơi khí lạnh. Không ngờ thứ vũ khí này lại mạnh mẽ như thế.
_ Ừm, đây là viên cuối cùng. Uy lực giết chết dưới Võ Thánh. Làm từ kết tinh ngũ hành.
Phan Thế Phong nói rồi lấy từ trong người ra một viên đạn nữa. Viên đạn này có tất cả năm màu theo thứ tự là đỏ, lam, lục, vàng, bạc.
Phan Thế Phong vừa nói xong thì dẫn tới một trận kinh hãi. Trên khuôn mặt các nhân viên nghiên cứu đều hiện lên vẻ không thể tin được. Ngay cả hoàng đế trên khuôn mặt lạnh lùng cũng đã tràn đầy vui mừng.
_ Vì sao không bắn đi?
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Phan Thế Phong ra tay nên hoàng đế nhíu mày hỏi.
_ Bẩm hoàng thượng, nếu bắn viên đạn này thì khẩu súng sẽ vỡ nát mất.
Phan Thế Phong cười khổ nói.
_ Vậy ngươi có chế tạo lại được không?
Trương Văn Minh khẩn trương hỏi.
_ Được ạ.
_ Vậy thì mau bắn đi.
Trương Văn Minh hối thúc. Thú thật là hắn cũng hơi tò mò về uy lực của khẩu súng này rồi.
_ À, vậy chúng ta phải di chuyển sang chỗ khác. Nếu bắn trong này chắc Nghiên Cứu Tháp sập mất. Đồng thời xin bệ hạ mời một vị Võ Thánh tới để thể nghiệm uy lực một chút, nếu Thiên Không Võ Sĩ cho dù là 5 người thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant