What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Cái Gì Kia? Đĩa Bay Kìa
hằng ngu nào nữa đây.
Cả đám người của hai phe, kể cả những người đứng xem xung quanh, kể cả là nhân vật chính Cát Tuyên đều quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Đập vào mắt chính là một thanh niên, ừm nói sao ta…, trông như một con chó chết đang nửa ngồi nửa quỳ thở “ hồng hộc “. Người thanh niên này mặc một chiếc áo màu trắng nhưng đã ngả sang màu cháo lòng, quần tây mặc sơvin hẳn hoi. Hai đôi dép lào Việt Nam chính hãng dưới chân bây giờ đang mỗi bên một chiếc.
Nếu là người ở Địa Cầu nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn nghĩ đây là một thanh niên nhà nghèo nào đó. Nhưng mà ở đây thì chỉ nghĩ là thằng này ăn mặc thời trang phong cách mới lạ thôi. Bởi lẽ cái kiểu mặc đồ quái dị nào ở đây chả có cơ chứ.
_ Ta bảo cô….dừng..lại…..để……ta…..tới� � �..làm…..con…..tin.
Thiên Vũ khó nhọc lên tiếng. Vì quá cố sức chạy tới nơi này nên thiếu chút nữa hắn đã mệt tới đứt hơi.
_ Anh tới? Thật không?
Cát Tuyên nghe thế kinh hỉ nói. Mặc dù rất kiên quyết nhưng dù sao nàng cũng hơi sợ, dù sao đám cướp này cũng là một đám liều mạng. Nếu mà bị “ tiền dâm hậu sát, tái dâm tái sát “ thì nàng chắc chết mất. Bây giờ có một tên tốt bụng lao ra làm thay thì hỏi sao không vui cho được.
_ Ờ, ờ, cô đi đi…để….tôi.
Thiên Vũ khó nhọc nói lần nữa.
_ Vậy, cảm ơn anh nhé. Chàng trai tốt bụng.
Cát Tuyên nghe thế thì vui mừng hết lớn, chắp tay cảm ơn Thiên Vũ một cái rồi chạy bắn đi như một cơn gió. Tốc độ này xứng đáng gọi là “ đi vô tung “, trái ngược với tốc độ rùa bò lúc nãy.
_ Ách………
Thiên Vũ thấy thế thì lời sắp nói ra tới miệng đột nhiên ngẹn lại. Hắn cứ tưởng cô gái này sẽ an ủi một vài câu, hôn hắn một phát rồi mới đi chứ. Không ngờ cô ta lại dứt khoát như thế.
Làm hắn phí công chuẩn bị một đống lời thoại trong đầu, như là “ thôi….em đừng lo, anh sẽ về với mẹ con em mà “, hoặc là “ thôi, em yên tâm, anh không chết đâu, về nấu cơm đợi anh ‘, hay có thể là “ em yêu, đừng hôn anh, anh sẽ về ngay, tắm rửa sạch sẽ đợi anh “ ………………
Nhưng mà hiển nhiên là Cát Tuyên là một cô gái cực kỳ sợ cái màn “ tiền dâm hậu sát, tái dâm tái sát “ nên biến đi cực kỳ nhanh chóng. Nhanh tới mức Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, nhanh tới mức người bên ngoài quan sát cũng phải ngẩn ngơ trong giây lát.
_ Này, thằng nhóc. Ngươi là ai?
Cái con tin xinh đẹp bốc lửa sắp vào tới tay mà bị một thằng nhóc không hiểu chui ra từ đâu phá mất nên tên cướp thủ lĩnh cực kỳ khó chịu.
Thiên Vũ đang ngẩn ngơ nhìn theo hình bóng Cát Tuyên xa dần, xa dần. Nghe tên cướp thủ lĩnh hỏi thế thì đột nhiên theo quán tính. Quay đầu lại nhìn, chắp hai tay nói:
_ Nếu các ngươi thành tâm muốn biết.
Im lặng một chập thì tên cướp mới khó hiểu hỏi lại:
_ Biết cái gì?
_ Ngươi im cho ta nói hết coi. Cứ chọt mỏ vào là sao thế?
Thiên Vũ chợt nhớ là Hoàng Khải đang không có ở đây nhưng vẫn nói. Tiếp theo hắn muốn độc thoại một mình.
_ Nói đi, dmm.
_ Khục, khục.
Thiên Vũ ho khan hai tiếng rồi hất hất mái tóc bết dính vì mồ hôi, tỏ vẻ bảnh bao. Sau đó hắng giọng nói:
_ Nếu chúng mày thành tâm muốn biết.
_ Thì anh đây sẽ sẵn sàng trả lời.
_ Để đề phòng bà lão bị sát hại.
_ Để bảo vệ sự trong trắng của một thiếu nữ.
_ Anh đây đại diện ột nhân vật chính nghĩa.
_ Đầy lòng tốt nhưng ngây ngất lòng người.
_ À ……….anh chính là con tin để trao đổi.
Thiên Vũ nói với một vẻ mặt dương dương tự đắc. Trong lòng cũng cực kỳ hài lòng với biểu hiện của mình hôm nay. Hừ, không có Hoàng Khải anh mày xuất hiện càng đẹp trai hơn.
Choáng.
Choáng váng cả người.
Choáng không có lời nào để diễn tả.
Tại sao có một thằng vừa ngu vừa điên như thế nhỉ.
Trong lòng những người có mặt tại đây, những người được nghe một bản giới thiệu bất hủ đều thầm nghĩ như thế. Tại sao trên đời này có một thằng đi trao đổi con tin mà lại bá đạo như thế nhỉ. Xưng hô “ anh “ với đám cướp, gọi đám cướp là “ chúng mày “. Thằng ngu này đã thế còn không tỏ vẻ lo sợ mà ngược lại còn rất dương dương tự đắc. Không lẽ hắn không biết đám cướp hung thần ác sát này có thể giết hắn như đập một con ruồi sao.
_ Ê, có đổi không đây?
Thiên Vũ thấy cả đám người đều im lặng ngây ngẩn nhìn mình thì khó hiểu lên tiếng. Trong lòng thầm mắng “ bọn ngươi không cần phải ngây ngất vì vẻ đẹp trai của anh mày chứ. Hừ, làm thế anh ngại lắm “.
_ Ách, chú em. Anh hỏi thật mày có bị thần kinh không thế?
Tên cướp ngạc nhiên một lát rồi hỏi lại. Hắn có cảm giác đổi một cô bé xinh tươi với một thằng vừa ngu vừa thần kinh thì lỗ thật. Ít nhất cô gái xinh tươi lúc nãy còn có thể sơ múi được một chút.
_ Gì? Anh đây đẹp trai ngời ngời, ngọc thụ lâm phong như thế thì làm sao có thể bị điên? Ngươi có mù không thế?
Thiên Vũ vừa nói vừa chỉnh lại cái áo màu cháo lòng của mình. Vuốt vuốt mái tóc bết dính nói.
Ờ, thì mày không điên, mà còn rất tự sướng.
Tên cướp trong lòng tuy thầm rủa nhưng tên nhóc này chính là cái cơ hội giải thoát bọn hắn khỏi nơi này. Mặc dù trong lòng khinh bỉ không thôi nhưng mặt ngoài lại nói:
_ Ờ, thế ngươi lại đây. Bây giờ chúng ta đổi con tin.
_ Được.
Tuy hơi tự sướng một chút nhưng Thiên Vũ cũng nhớ lại mục đích của ngày hôm nay. Lập tức bước tới chỗ đám cướp, lần này thì tốc độ của hắn thập phần chậm rãi, bởi vì thực sự là đau chân lắm rồi.
_ Mau đi nhóc con. Mẹ nó, bà già lão sắp chết rồi đây này.
Tên cướp thấy tên nhóc này cứ cà lết, cà lết thì bực mình lên tiếng nói.
_ Mẹ, đau chân lắm rồi. Sao ngươi không qua đây bắt ta cho nhanh.
Thiên Vũ bất mãn oán thầm, bộ chúng mày không qua đây được sao. Nhưng Thiên Vũ cũng không biết là sở dĩ bọn cướp không di chuyển bởi vì lúc này chỉ cần một người di chuyển bảo đảm sẽ rơi vào vây công của đám nhân viên. Lúc nãy thì đám cướp áp nhân viên một đầu, nhưng bây giờ khi bà lão sắp tắt thở thì cũng không ép được nữa. Bởi vì đám ngân hàng quyết không cho bọn hắn trao đổi con tin. Thậm chí còn mong bà lão mau mau chết đi để danh chính ngôn thuận lao vào đập bọn cướp.
_ Ngươi mau mau qua đây. Chúng ta đi không được?
Tên cướp thủ lĩnh gấp gáp nói.
_ Đệch, biết bay thì bay qua đây au. Có một phút mà cũng lười.
Thiên Vũ bất mãn đáp nhưng nhận ra mặt mũi bà lão càng ngày càng tím thì càng bước nhanh.
_ Mau mau qua đây.
_ Từ từ nào.
Thiên Vũ nói nhưng trong lòng đang suy tư về tình huống lúc này. Hiển nhiên nhờ sự thông minh của mình mà Thiên Vũ cũng đoán ra vấn đề. Đám nhân viên thuộc quyền quản lý của nhà nước nên không thể nào vì manh động mà để đám cướp giết đi con tin được. Nếu như thế thì chắc chắn hình tượng nhà nước sẽ rớt xuống ngàn trượng, trong tình hình Việt Quốc lúc này thì quyết không thể nào để việc này diễn ra.
Còn đám cướp thì tuy bắt con tin nhưng con tin cũng sắp lên bàn thờ ăn chuối nên cũng cực kỳ gấp gáp. Dù sao nếu con tin chết thì bọn hắn chắc chắn đừng mơ thoát khỏi chỗ này.
Nhất thời hai cỗ lực lượng này đang dằn co nhau.
Phe nhân viên thì chờ bà cụ chết đi. Còn phe cướp thì gấp gáp muốn chết.
Sau đó nhân vật mấu chốt là Cát Tuyên lại xuất hiện, đánh ra một niềm hy vọng cho bọn cướp.
Tiếp đến Thiên Vũ xuất hiện thay thế Cát Tuyên nên nhiệm vụ nhân vật mấu chốt sự thắng bại của hai phe lại đặt lên vai hắn.
Đại khái là Thiên Vũ cũng suy đoán ra một số chuyện nên nhất thời cũng không biết phải làm sao. Nếu như thực sự làm con tin thì sau việc này chắc chắn nhân viên ngân hàng cũng sẽ chơi hắn. Nên nhớ đám này chính là nhân viên nhà nước, cho dù hắn chính là con trai của một tướng quân nhưng chắc chắn cũng bị lột một lớp da.
Còn nếu không làm con tin thì chắc chắn bà lão tội nghiệp kia sẽ chết.
Hai luồn suy nghĩ đấu tranh trong đầu làm Thiên Vũ không biết làm sao nhưng vẫn từ từ bước tới trước. Ít ra hắn có thể hoà hoãn được một chút thời gian.
Vừa đi vừa nghĩ mà chẳng mấy chốc Thiên Vũ đã tới gần phạm vi của đám cướp.
_ Mau qua đây. Mau qua đây.
Tên cướp thủ lĩnh thấy Thiên Vũ chỉ còn vài mét nữa là bước tới thì cao giọng hối thúc. Trong lòng cũng vui mừng không thôi.
Còn đám nhân viên ngân hàng tuy không có nói gì nhưng trong ánh mắt đã hiện lên một tia hận thù. Nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ như muốn dùng ánh mắt khắc sâu hắn vào đầu. Trong lòng thề sau này sẽ chơi chết thằng ngu ngốc này.
……………………
Cuối cùng thì Thiên Vũ trì hoãn thời gian cũng không được bao lâu. Thiên Vũ đã bước tới dưới chân đám cướp. Hắn quay đầu lên nhìn đám cướp lơ lửng trên không trung nói:
_ Ta đã tới. Mau thả bà lão ra đi.
_ Ok con dê.
Một tên mặc áo đen bay xuống, nhấc vai Thiên Vũ lên. Lập tức hắn bay lại lên bầu trời.
_ Lão đi đi.
Tên thủ lĩnh thấy Thiên Vũ đã vào tay thì lập tức vui mừng. Dùng nguyên khí bao bọc thân thể của bà lão rồi từ từ thả xuống dưới đất. Thực sự là hắn cũng không tiếc gì một mụ già như này nữa.
Bà lão vô thương vô hại rơi xuống đất, khi chưa kịp chạm đất thì đột nhiên một bong vàng lao tới. Vững vàng cõng bà lão lên vai rồi bay ngược lại. Đây chính là người nhân viên duy nhất lên tiếng trao đổi với bọn cướp nãy giờ.
Thấy bà lão được cứu nhưng đám cướp không nói gì. Sau khi thấy người nhân viên làm xong thì mới quát:
_ Giờ giao vàng cho chúng ta. Chúng ta giao con tin.
_ Được.
Người nhân viên mặt mũi lạnh lung nói. Đôi mắt dán chặt vào người Thiên Vũ.
Nhưng hắn không ngờ là lúc này Thiên Vũ lại làm ra một hành động mà có thể nói là hắn cũng không thể nào ngờ được.
Chỉ thấy Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên chỉ tay lên trời thất thanh hô:
_ Cái gì kia? Đĩa bay kìa.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant