That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Dừng Lại ………….. Để Ta Tới ……………
aigon thành là một trong những thành trọng điểm của Việt Quốc, nơi đây có vị trí địa lý và lịch sử lâu dài nên dân số rất đông, kéo theo các ngành nghề đều phát triển. Không thể không nói tới ngành ngân hàng.
Ngân hàng ở thế giới này được độc quyền bởi nhà nước, không có một cái ngân hàng tư nhân nào được phép xuất hiện cả. Bởi lẽ Việt Quốc đang còn rất khó khăn, giặc ngoại xâm lăm le mỗi lúc một nhiều nên nhà nước độc quyền nắm giữ ngành ngân hàng. Để có thể gián tiếp nắm giữ nền kinh tế trong tay.
Mỗi tỉnh thành đều có một chi nhánh của ngân hàng nhà nước, tất nhiên là SaiGon thành cũng không thể ngoại lệ. Cũng có một chi nhánh ngân hàng rất to và đẹp ngay trung tâm thành phố.
Nhưng từ ngày mất đi thành chủ Lê Thiếu Phong, một vị Võ Thánh chiến lực mạnh mẽ thì tình hình trị an của SaiGon thành cũng càng ngày càng kém. Cho tới hôm nay thì đang có một đám người gan to bằng trời đi cướp ngân hàng nhà nước. Khỏi phải nói đám cướp này liều tới mức nào, ngay cả ngân hàng của nhà nước cũng dám cướp.
Lúc này trên không trung ngân hàng nhà nước đang lơ lửng hai đám người. Mọi người dân xung quanh có chút thực lực cũng tiến đến quan sát, dù sao cái này cũng là chuyện lạ ngàn năm có một. Trước kia chưa chuyện như thế, với cả cũng quan sát chiến đấu giữa hai đám người. Bởi lẽ chiến đấu của những người mạnh như này không phải lúc nào cũng có.
…………………
_ Lão nói clgt?
Tên cướp áo đen đang xách bà già trong tay sửng sốt hỏi lại. Hắn tưởng hắn nghe nhầm.
_ Mẹ nó. Tao mắc WC, mày nghe rõ chưa?
Bà lão thấy thằng này còn hỏi thì đỏ mặt hét thẳng vào tai tên cướp.
Thấy tên cướp thực sự là nghe rồi thì lão mới nói tiếp:
_ Ngươi không thả ta mau mau thì đừng trách lão đi ra tại chỗ. Lúc đó thì ……….
_ Đủ rồi, đủ rồi. Ta thả, ta thả.
Tên cướp mồ hôi đầy đầu nói. Dự tính của bọn hắn sau khi chôm vàng sẽ trốn đi, nhưng nếu bị bà già để lại mùi trên người thì có mà trốn bằng niềm tin. Dù sao mấy con ma thú giống chó của đám binh lính mũi cũng thính lắm.
_ Thế còn không mau thả ta.
Bà lão khó nhọc nói, trong lòng cũng đang cố gắng kìm nén.
_ Đợi chút.
Tên cướp nói rồi quay mặt qua đám nhân viên ngân hàng đang bay giữa bầu trời nói:
_ Ta cần trao đổi con tin.
_ Hắc hắc, hê hê, làm sao phải đổi?
Tên nhân viên ngân hàng hiển nhiên thực lực khá mạnh nên cũng đã nghe trao đổi giữa bà lão và tên cướp. Nhất thời trong lòng hắn vui mừng không thôi. Nếu bà lão ấy thật thì sẽ có biện pháp tìm ra đám cướp, còn nếu tên cướp giết bà lão đi thì cũng không phải chuyện của hắn nữa. Tới lúc đó hắn báo cáo lên trên sẽ là “ tên cướp manh động bị bà lão đe doạ bằng hoá chất nên đã giết người bịt mũi “, lúc đó thì phía trên cũng không thể nào trách tội hắn được.
_ Mẹ nó, thế có đổi không?
Tên cướp hiển nhiên cũng nhận ra tình huống không tốt của bên mình nên bực tức nói. Bàn tay không tự chủ cũng xiết chặt cổ bà lão them một chút. Nhất thời mặt bà lão tím lại như sắp quy tiên tới nơi.
_ Hắc, không đổi thì sao?
_ Mẹ, không đổi ta giết bà lão này.
Tên cướp hung ác quát.
Người nhân viên không thèm trả lời, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Ý bảo “ giỏi thì giết đi “.
_ Mẹ nó, mẹ nó…….
Tên cướp thấy thế thì càng tức giận hơn nữa, bàn tay cũng không tự chủ xiết chặt lại.
Nhân viên ngân hàng đứng phía trước cũng không thèm nhắc nhở, trong lòng càng thêm vui vẻ nhìn cảnh này.
Mặt bà lão càng ngày càng tím, càng ngày càng xanh. Nếu qua thêm vài giây nữa thì chắc chắn sẽ quy tiên là cái chắc.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh tràn ngập sợ hãi nhưng kiên quyết vang lên:
_ Thả bà lão ra đi, ta tình nguyện thay thế làm con tin ……
Ai mà ngu thế nhỉ.
Cả hai đám người đều thầm nghĩ rồi quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong mắt chỉ thấy đó là một cô bé chỉ khoảng 16 – 17 tuổi. Cô bé mặc một bộ quần áo màu vàng, hai chân run run đang bước về phía đám cướp. Trên khuôn mặt non nớt sợ hãi nhưng ánh mắt lại tràn ngập quyết tâm. Thực lực thì chỉ khoảng Võ Tướng.
_ Tốt, tốt. Đi qua đây mau lên.
Tên cướp vui mừng nói, bàn tay cũng buông lỏng một chút. Trong lòng hắn tuy khinh thường một con nhóc ngu ngốc thế này nhưng dù sao trong tình huống này thì có người ngu mới tốt.
_ Cô bé, mau dừng lại.
Người nhân viên cuồng hô, trong lòng cũng thầm mắng con nhóc ngu ngốc.
Nhưng phảng phất như cô bé cũng không nghe thấy lời người nhân viên, kiên định bước tới nói:
_ Ngươi thả bà lão ra đi, ta sẽ qua đó làm con tin.
_ Tốt, mau mau qua đây. Ta sẽ thả bà lão ra ngay.
_ Được.
……………………
Thiên Vũ từ nãy tới giờ vẫn đứng trong đám người quan sát mọi việc đang diễn ra. Trong lòng hắn tuy niềm tin vào chính nghĩa tràn đầy nhưng hắn cũng hiểu thực lực hắn đang còn kém nên nhất thời không thể hiện. Chỉ đứng trong đám người xem phim miễn phí.
Nhưng cho đến lúc bà lão bị tên cướp bóp cổ thì hắn cũng cuống lên. Vội vàng xông về phía trước, ý đồ thì cũng giống cô bé áo vàng thay thế bà lão làm con tin. Bởi vì Thiên Vũ nghĩ nếu hắn không ra mặt thì chắc chắn bà lão sẽ chết mất.
Trong lòng hắn bà lão dù sao cũng là một người già có tu vi yếu như sên, nếu như hắn mà không ra chắc chắn bà lão đáng tuổi bà hắn sẽ bị bóp chết tươi mất. Nghĩ tới cảnh đó sẽ diễn ra thì một người theo trường phái chính nghĩa, giúp đỡ nhân dân cũng không kiềm lòng được.
_ Thằng nhóc, chen lấn cái quái gì?
_ Đệch, chen cái beep, bố tát chết bây giờ. Đứng im cho tao xem, đang đến hồi gây cấn.
……………………….
Không biết khi Thiên Vũ chen qua đám người thì đã bao nhiêu tiếng chửi bới la hét vang lên nhưng hắn cũng không để ý một chút nào. Đôi chân nhanh như một con thỏ lao vùn vụt về phía trước. Trong đôi mắt chỉ chú ý về phía bà lão mặt mũi tái xanh trên bầu trời.
Nhưng có một điều hắn không ngờ tới là còn có một người dũng cảm dám đứng ra. Càng không ngờ tới chính là người đó lại là người Thiên Vũ thù hận, lập âm mưu bấy lâu nay.
_ Cát Tuyên, là cô sao?
Thiên Vũ thấy Cát Tuyên run rẩy tiếng về phía đám cướp cao giọng nói “ tự nguyện làm con tin “ thì trong lòng “ oanh “ một tiếng, nhất thời đứng ngơ ngẩn ngay tại chỗ.
Cô ta dám cứu người.
Cô ta là người tốt.
Không phải cô ta rất chảnh sao?
Không phải cô ta ác độc đến độ đạp đít ta sao?
Ta hiểu lầm chăng?
Ta đã sai sao?
……………………….
Thiên Vũ đứng đấu tranh trong lòng mà không hiểu là tư vị gì. Lúc trước hắn cứ tưởng Cát Tuyên là một cô nhóc chảnh choẹ và độc ác nên mới muốn ghi thù. Nhưng mà hành động lúc này của Cát Tuyên lại đánh vỡ nhận định bấy lâu nay trong lòng Thiên Vũ. Hắn nghĩ chắc hắn đã hiểu lầm cô ta rồi. Một cô gái can đảm và tốt bụng như thế thì làm sao chảnh choẹ và độc ác được cơ chứ.
_ Thì ra ta đã lầm.
Thiên Vũ thở dài một tiếng. Hắn biết hắn đã sai nên cực kỳ hối hận và tự trách mình, đã nghĩ ác độc ột cô gái như thế.
Nhất thời khi ánh mắt Thiên Vũ nhìn lại Cát Tuyên thì thấy cô gái này rất khác. Khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đôi mắt kiên quyết cũng trở nên hấp dẫn và đáng yêu hơn lúc nào hết. Kể cả dáng đi có chút run rẩy thì cũng trở nên đáng thương và tội nghiệp làm cho Thiên Vũ có ý nghĩ muốn ôm vào lòng và bảo hộ.
Thiên Vũ cứ ngẩn ngơ nhìn Cát Tuyên mà cứ nghĩ là nữ thần trong lòng mình, đôi mắt thất hồn lạc phách ngây ngốc nhìn một màn trước mắt. Tạm thời quên đi những gì mình cần làm.
_ Ặc, bỏ mẹ. Quên mất chuyện quan trọng.
Thiên Vũ khi nhìn Cát Tuyên tiến gần tới đám cướp thì trong lòng đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng. Đôi mắt trở nên lo lắng hơn bao giờ hết. Đột nhiên hai chân hắn như lắp mô tơ chạy thẳng về phía đám cướp.
………………
Cát Tuyên từ từ tiến tới phía đám cướp mà trong lòng run sợ không thôi. Đơn giản vì nàng chỉ là một đứa nhóc con, hơn nữa còn là một người con gái. Mặc dù chính nàng biết lúc này mình đi qua chính là một loại xung động nhưng nàng cũng không thể nào nhẫn tâm nhìn bà lão đáng thương này lên nóc tủ được.
Thuở nhỏ nàng cũng có bà, bà nàng đã dạy nàng tất cả những điều hay những lẽ phải trong cuộc sống. Bà là người mà nàng kính trọng nhất trong đời này. Mặc dù vài năm trước bà đã đi xa nhưng trong lòng nàng không có lúc nào quên được hình bóng người bà đã khuất.
Sở dĩ hôm nay nàng dám can đảm bước ra chỉ vì con tin chính là một bà lão. Người có vẻ giống như người bà của nàng.
Thật sự khi nàng nhìn thấy bà lão bị bóp cổ thì trong lòng liền liên tưởng tới người bà của nàng. Vì thế nàng không thể nào đứng nhìn được.
Từng bước tiến tới thì chân Cát Tuyên càng run lợi hại, phảng phất như không nghe theo điều khiển của nàng. Ánh mắt sắc lạnh của đám cướp cũng làm nàng sợ hãi. Nhưng, lòng đã quyết thì Cát Tuyên quyết tâm làm. Đôi mắt hiện lên vẻ kiên định bước tới trước.
Đám cướp bay trên trời thấy Cát Tuyên tiến lại theo sự thật thì càng mừng rỡ. Trong lòng cuồng hô “ trời cũng giúp ta “.
Nhưng đám cướp vui mừng chưa được bao lâu thì đột nhiên một giọng nói giận dữ tiếp tục vang lên. Giọng nói này còn to hơn cả Cát Tuyên lúc trước.
_ Dừng lại ………….. Để ta tới ……………
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant