We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129: Hoạt Động Dạ Tiệc
rời xanh mây trắng, gió hiu hiu.
Đã 1 tháng trôi qua từ ngày hôm đó. Thời gian này Lâm Quân cũng thật là thích ý. Đi học toàn nằm ngủ, còn chơi trong thế giới TLBB thì cũng không gặp một chút cản trở nào cả, trình độ tu vi cứ tăng lên dần dần.
1 tháng trôi qua thì hắn cơ bản cũng đã quen thuộc với lớp A2. Từ lớp trưởng cho đến các bạn học sinh thì Lâm Quân đều biết hết. Đa số con trai cũng đều dần dần chơi thân với hắn, chỉ trừ một số bạn cá biệt. Còn đám con gái thì không thân thiết lắm, nhiều khi còn xa lánh hắn làm hắn không hiểu ra sao.
_ Oáp, thật thoải mái.
Lâm Quân vươn vai một phát, hắn cảm giác trong lòng thật phấn chấn và thoải mái. Tối hôm qua Lâm Quân với đám Đặng Tùng đánh bài cả đêm nên hôm nay cực kỳ buồn ngủ. Nếu không phải là cái phòng ký túc xá quá dơ bẩn thì hắn cũng không phải lên lớp ngủ thế này.
_ Này, mày thoải mái phết nhỉ. Chúng tao ngồi học mệt phờ râu còn mày thì được ngủ. Thật quá đáng.
Đặng Tùng ngồi bên cạnh bất mãn nói.
_ Hêhê, ai kêu tao làm con rể ổng chi. Có gan mày đi tán Nhật Hạ đi, hắc hắc hắc.
Lâm Quân dương dương tự đắc cười nói. Kể từ khi hắn tỏ tình với Nhật Hạ thì lão Phong Chỉnh đã chính thức coi hắn là con rể. Nếu trong giờ học hắn có không học bài hoặc ngủ thì lão cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt. Không dám tìm phiền toái cho con gái lão.
_ Mẹ kiếp, đừng nói với thằng oắt này nữa Tùng. Nó cũng làm tao hận tới ngứa răng. Mẹ nó, giờ lão Phong Chỉnh đã đành, không ngờ giờ cô Phươngthằng này cũng được ưu tiên.
Thiên Vũ ngồi bên cạnh cũng chen mồm vào nói.
_ Hắc hắc. Anh gọi là mị lực vô song. Các chú làm đếch gì đọ lại anh. Haha. Người nhìn người thương, hoa gặp hoa nở.
Lâm Quân hèn mọn cười nói. Mặt mày cực kỳ vô sỉ. Cô Phương chính là cô giáo lúc trước đã hỏi cha hắn có phải tên Lâm Long không. Cho tới bây giờ hắn cũng không hiểu tại sao cô giáo lại tốt với hắn như thế. Ánh mắt cô giáo nhìn hắn đôi lúc cho hắn cái cảm giác như mẹ hiền nhìn con làm Lâm Quân nhiều khi rùng mình khó hiểu.
_ Cút cmm đê. Nói nữa bố tát cho giờ.
Đặng Tùng giận dữ quay sang nói.
_ Hắc hắc, à mà sao hôm nay lớp lạ thế. Không ai thèm ra chơi à?
Lâm Quân nhìn xung quanh một lát rồi nhíu mày hỏi. Thường thường giờ ra chơi cả lớp đều tụ tập theo băng nhóm kéo nhau ra sân chơi. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay tất cả đều ngồi im trong lớp nói chuyện. Thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn ra cửa lớp như đang chờ gì đấy.
_ Ặc, chú mày không biết à? Hôm qua lão Phong Chỉnh mới nói cơ mà.
Đặng Tùng ngạc nhiên hỏi.
_ Ặc, hôm qua anh bận ngủ. Hắc hắc.
Lâm Quân ngượng ngùng cười cười.
_ Ạch, tao bó tay mày luôn.
Đặng Tùng ngán ngẩm lắc đầu.
Dừng một chút, hắn mới nói tiếp:
_ Hàng năm, vào lúc này thì trường DongDa chúng ta đều diễn ra một hoạt động hết sức quan trọng để chào mừng các học sinh mới vào trường. Nghe nói đó là hoạt động dạ tiệc được tổ chức vào buổi tối. Mỗi lớp năm một đều phải tập một tiết mục văn nghệ để biểu diễn cho cả trường xem.
_ Nhưng không phải tiết mục nào cũng được nên chúng ta đều phải bốc thăm hên xui may rủi. Hiện giờ Nhật Quỳnh đang đi bóc thăm. Cả lớp đều đang chờ đợi Nhật Quỳnh bóc ra cái gì.
Lâm Quân nghe thế cực kỳ tò mò, hắn hỏi lại:
_ Tiết mục văn nghệ thì đơn giản mà. Tại sao lại có hên xui may rủi trong này?
Đặng Tùng lắc đầu nói:
_ Có tất cả 40 đề mục để bốc thăm. Đơn giản nhất trong đó chính là múa võ hoặc phóng ma pháp theo nhạc. Khó hơn chút là phải hát đồng ca hoặc chơi nhạc cụ …………
_ Mẹ, mấy cái này có gì mà khó?
Lâm Quân nghi hoặc hỏi, hắn cảm giác mấy cái này cũng đơn giản mà.
_ Chú im coi, anh chưa nói hết đã nhảy vào mồm anh là như nào? Đó chỉ là những đề mục đơn giản thôi. Nghe nói còn có đề mục múa với ma thú hoặc là tự sáng tác nhạc để hát. Mẹ nó, chúng ta đều là dân tập võ thì làm gì tinh thông mấy cái này. Còn về ma thú thì trường đưa cho nhưng làm sao để bắt đám gia hoả cấp 5, cấp 6 múa được chứ.
Đặng Tùng tiếp tục giải thích.
_ Ra thế, vậy còn gì không? Tuy khó khăn nhưng ta thấy cũng không có gì mà. Chúng ta tập luyện là được.
_ Ờ, nghe nói còn có một vài đề mục cực biến thái như là nam giả gái múa, nữ múa cột múa lửa …… Hoặc là múa kiểu chó kiểu gấu chi đó. Nhưng chủ yếu là do cái vụ trừng phạt. Khi biểu diễn sẽ có ban giám khảo chấm điểm. Nếu lớp nào đứng chót thì phải dọn dẹp trường học trong 1 năm. Ngươi nói xem có ác không?
Đặng Tùng nói rồi quay sang hỏi Lâm Quân.
_ Ặc, ác thật.
Lâm Quân nghe cái vụ trừng phạt thì toát cả mồ hôi. Phải chế độ học của trường DongDa khác xa những trường học ở kiếp trước của hắn. Mỗi cấp học có thời gian tối đa là 5 năm, nếu ngươi tăng một cấp thì tự động lên năm 2 để học. Nếu trong vòng 5 năm mà ngươi không tăng lên được bậc nào thì kết quả chắc chắn là bị đuổi học. Đó quả là bi kịch của đời người.
Thời gian 5 năm nhìn thì rất nhiều nhưng thực sự lại không đủ. Phải lên lớp học, phải làm bài tập về nhà. Phải tham gia các hoạt động này nọ. Đã thế còn phải có thời gian tu luyện nữa. Nếu dọn vệ sinh trong 1 năm thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu xảy ra kết quả vì tốn công dọn vệ sinh mà không tăng cấp được chắc chắn sẽ làm cho người ta hộc máu.
_ Đúng, cực kỳ ác. Mà dọn vệ sinh thì mày cũng biết đấy. Mẹ nó trường thì rộng như một cái thành trì lớn. Cho dù chúng ta có 80 người nhưng chắc chắn là dọn cũng không xuể. Đếch hiểu lão hiệu trưởng nghĩ cái quái gì mà làm ra cái vụ này.
Đặng Tùng bất mãn nói thầm.
_ Mà tao nghĩ lớp mình chắc cũng không xui vậy đâu. Cùng lắm tao đi đe doạ lão tiếp là xong.
Lâm Quân không cho là đúng nói. Nên nhớ trong tay hắn vẫn còn giữ cái clip uncensored của lão Lê Dũng. Cùng lắm thì cầm đi đe doạ lão là được rồi.
_ Đe doạ. Đúng cmnr, ta nhớ hình như lần trước ngươi có giữ cái ký ức châu quay cái vụ đó đúng không.
Đặng Tùng mắt sáng lên nói, trong lòng nhịn không được toát ra vài ý tưởng dơ bẩn.
_ Hắc, hắc, hắc.
Lâm Quân gật đầu rồi cười âm hiểm một tiếng.
Đặng Tùng cũng đang định cười một tiếng thì chợt một tiếng “ rầm “ vang lên. Khi quay lại chỉ thấy lớp trưởng Nhật Quỳnh đang hộc tốc chạy vào.
Lập tức các bạn trong lớp đều nhao nhao lên, quay đầu qua hỏi.
_ Lớp trưởng. Ra con gì?
_ Sao rồi Quỳnh, bóc được cái gì?
_ Là xui hay là hên thế?
…………………………….
_ Dừng, các bạn dừng để từ từ Quỳnh nói.
Nhật Quỳnh thấy cả đám chen chúc về hướng mình thì vội vàng hô.
Lập tức cả đám im lặng xuống.
Nhật Quỳnh thấy thế đi thẳng lên bục giảng, ho hai tiếng lấy giọng rồi nói:
_ Chúng ta có một tin xấu và một tin tốt. Các bạn muốn nghe tin nào trước.
_ Tin tốt đi.
Một tên ngồi dưới nhanh nhảu nói.
_ Ừ, tin tốt là nếu biểu diễn thành công tiết mục này thì chúng ta sẽ được rất nhiều phần thưởng. Chắc chắn là phải gấp 10 lần các lớp khác.
_ Đúng là tin tốt thật.
Cả lớp trăm miệng một lời nói. Trong lòng hân hoan không thôi. Hoạt động dạ tiệc tuy có phạt nhưng cũng có thưởng. Nếu như thật theo lời Nhật Quỳnh nói thì phần thưởng chắc chắn rất lớn, chắc chắn có thể làm cho thực lực các học sinh đều tiến lên một bước, hy vọng lên lớp năm 2 cũng tăng lên nhiều hơn.
_ Thế còn tin xấu là gì?
Thiên Vĩ, hiện giờ đang là lớp phó học tập lên tiếng hỏi.
Nhật Quỳnh cười khổ một tiếng rồi nói:
_ Tin xấu đó là chúng ta phải tập luyện với ma thú. Nữ thì tập với ma thú Thất Thải Điểu ( chim 7 màu ), còn nam thì tập với Hắc Giáp Sư ( sư tử giáp đen ).
Ặc, hèn chi phần thưởng gấp 10 lần. Con mẹ nó, chơi nhau rồi.
Cả lớp nghe thế đều tái mét cả mặt mày. Nhất thời không có ai lên tiếng, cả đám đều im lặng tưởng tượng cái viễn cảnh dọn vệ sinh, chà toa lét, vét con mương………..
_ Thế các lớp khác đề mục thế nào?
Thiên Vĩ vĩnh viễn đều là người bình tĩnh nhất. Hắn lên tiếng hỏi nhất thời kéo cả đám người đang tưởng tượng trở về hiện thực. Cả lớp đều đưa ánh mắt chờ mong nhìn Nhật Quỳnh, mong là bạn ấy sẽ đưa ra một tin tức tốt.
_ Không biết. Nhưng mà lúc ta tất cả đều bóc xong. Ta thấy lớp A3 mặt mũi hơi chút tái, còn các lớp khác đều là vui mừng.
Nhật Quỳnh miễn cưỡng cười đưa ra một tin tức không tính là tốt lắm.
_ Haiz, tao nói mà. Xui quá là xui.
_ Hôm nay tao coi lịch rồi. Đúng hôm nay là cái ngày xui xẻo của tao.
_ Mẹ nó, thế bây giờ tính làm sao đây? Chết chắc rồi.
_ Haiz, chà toa lét, chà toa lét. Không thoát khỏi tầm tay rồi.
……………………………
Cả lớp thất vọng tràn trề, ai nấy mặt mày đều ủ dột và đau khổ.
_ Nhưng mà ………….
Đang xì xầm thì Nhật Quỳnh lên tiếng, lập tức cả đám đều im lặng đưa mắt nhìn lại.
_ Phần thưởng thứ nhất của chúng ta chính là các ma thú đó. Nếu thực sự chúng ta thuần phục được thì sẽ là của chúng ta. Tuy đám ma thú chỉ có cấp 5 thôi nhưng cũng là một phần thưởng to lớn đấy.
Dừng một chút, Nhật Quỳnh để cho các bạn đều tiêu hoá được thông tin thì lại lên tiếng:
_ Ta đã hỏi qua thầy Phong, nếu chúng ta làm tốt sẽ được thưởng lớn. Một món vũ khí cấp 6, một môn võ công cấp 6 và một bình đan dược cấp 6. Cả thêm một món tiền thưởng 1 tỷ đồng nữa.
Hấp.
Cả lớp nghe tới đây đều hít một hơi khí lạnh. Trong lòng nóng lên, những đôi mắt như bắn ra lửa.
_ Mẹ nó, cố gắng. Chúng ta đồng tâm hiệp lực thì ta tin chúng ta có thể dời non lấp bể. Sá gì mấy con ma thú này. Mẹ nó, cùng lắm thì chúng ta dọn vệ sinh thôi. Không là gì hết so với đống phần thưởng. Anh em, ta nói có đúng không.
Một tên trong lớp kích động lên tiếng.
_ Đúng. Cố gắng.
_ Chuẩn cmnr. Chúng ta cố gắng.
_ Cố gắng, cố gắng.
_ Phần thưởng, phần thưởng.
………………………………….
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant