God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Ấy, Mr Ị Đùn. Đã Lâu Không Gặp
hành Lạc Dương,
Trời lúc này đã về chiều, từng ánh mặt trời như sắp tắt tới nơi nhưng dân cư trong thành vẫn cực kỳ đông đúc.
Đặc biệt là khu vực lầu xanh Tụ Hiền Trang.
Nơi này người đi ra đi vào mãi không dứt, ai nấy trên mặt đều mang theo thần sắc tò mò và háo hức. Trên tay còn cầm một số đồ ăn vặt và nước, cực kỳ thoải mái và nhàn nhã.
_ Này, huynh đệ, tình hình thế nào rồi?
Một người đi đường bóc một nắm bắp rang bỏ vào miệng rồi hỏi người đứng bên cạnh.
_ Ta cũng không rõ ràng lắm.
Người này lắc đầu tỏ vẻ không biết, bàn tay thì thừa cơ vung vào bịch bắp của người kia, ý đồ ăn ké một miếng.
_ Sao không rõ? Ta nhớ lúc nãy đánh nhau ác liệt lắm cơ mà. Sao tự nhiên bây giờ lại không thấy gì?
Người kia bị ăn ké thì nhíu mày nhưng vẫn hỏi.
_ Ừ, đánh ác thật nhưng khói bụi mù mịt chúng ta có thấy cái gì đâu. Với cả đánh ác quá ta cũng không dám tới gần sợ gây hoạ. Ta chỉ chú ý trận đấu của Tiêu đại hiệp và Chu lão ngoan đồng thôi. Đến khi quay đầu nhìn lại phía dưới thì chỉ thấy cái thằng nhóc lúc nãy đòi uống rượu kết giao với Tiêu đại hiệp là còn đứng. Còn những người khác thì biến đi đâu rồi không biết.
_ Ặc, thế là có chuyện gì. Xung quanh đều có người đứng xem, làm sao lại biến mất được?
Người cầm bịch bắp trong mắt kinh hãi không nhỏ.
_ Ta chịu. Ta hỏi mọi người xung quanh thì ai cũng chả biết. Ngay cả Du thị song hùng và hai lão hoà thượng cũng biến mất không thấy.
Người này lắc đầu ngao ngán.
_ Ặc, không lẽ không có một chút gì khác lạ sao?
_ Ờ thì có, ta nghe mấy người đứng gần nói thì trước khi biến mất đều vang lên cực kỳ nhiều tiếng kêu thảm thiết. Kêu chấn động đến độ rách màn nhĩ.
_ Ặc, tiếng thế nào?
_ Ngaoooooooooooooo. Đó, cực kỳ thảm thiết và đau đớn. Theo người ta diễn tả là thế.
_ Ặc, ghê thế, may mà chúng ta đứng xa. Ta nghĩ chắc bọn kia chơi trò gì ghê lắm. Nếu không làm sao có tiếng thế được.
Người kia gật đầu một cái rồi lại chăm chú nhìn lên bầu trời.
……………………………………
Lâm Quân đứng ngay dưới chân Tiêu Phong và Chu Bá Thông, thấy trời đã về chiều thì hắn nhíu mày một cái. Tỏ vẻ rất không kiên nhẫn nói:
_ Chưa tìm được Đoàn Dự và A Châu nữa à?
Huyền Nạn đứng sau lưng cung kính đáp:
_ Thuộc hạ đã sai người đi tìm nhưng vẫn chưa thấy. Không biết là đã chạy đi đâu.
_ Ờ, mà hai thằng cha này tính đánh tới khi nào đây? Mẹ nó, ta dùng mắt thần thì thấy thằng cha Tiêu Phong cảnh giới thấp hơn lão kia một chút. Không biết hắn uống thuốc lắc hay sao mà có thể trụ được đến bây giờ nhỉ?
Lâm Quân hút một hơi thuốc rồi bất mãn nói. Trong lòng cũng mắng tên Tiêu Phong ngu ngốc, nếu hắn dẫn Chu Bá Thông xuống dưới đất thì đám Lâm Quân vào chơi hội đồng là được rồi. Không hiểu thằng cha này làm quái gì mà cứ đánh binh binh bang bang trên đó. Không thấy mệt sao?
_ Ách, chắc Tiêu đại hiệp là anh hùng hảo hán nên muốn solo.
Huyền Nạn cũng cảm thấy Tiêu Phong hơi ngu nhưng hắn vẫn nói.
_ Mẹ nó, vợ bị tóm chưa biết sinh tử mà chơi solo. Không thấy phiền à? Ờ mà hay là thằng nhóc Đoàn Dự ăn luôn chị dâu hắn nhỉ. Hắc hắc, ta nghi lắm à nhe.
Lâm Quân trưng một khuôn mặt hèn mọn ra cười nói. Vì quá chán nên nãy giờ hắn toàn thêu diệt ra một số chuyện động trời và vô sỉ để chém gió với Huyền Nạn.
_ Ách, ta nghĩ không phải đâu.
Huyền Nạn đổ mồ hôi nói. Thiếu gia thật là, không biết ăn gì mà trong óc toàn những thứ đen tối.
Đúng lúc này thì Cat chạy tới. Vội vàng nhảy lên vai Lâm Quân nói:
_ Thiếu gia. Đã phát hiện Đoàn Dự và A Châu nhưng tình hình không khả quan lắm, bọn hắn đã bị người ta tóm.
_ Ừ, thế đang ở đâu? Chúng ta qua đó.
Lâm Quân nghe thế thì chấn động trong lòng, vội vàng nghiêm túc lại hỏi.
_ À, đang trên đường tới đây.
Cat cọ cọ cái râu mèo rồi nói.
_ Trên đường tới đây? Là clgt?
Lâm Quân nhíu mày hỏi. Hắn muốn biết cái “ trên đường tới đây “ nghĩa là gì. Không lẽ thành tù nhân mà vẫn đi được sao.
Nhưng nghi hoặc chưa bao lâu thì hắn chợt nghe một tiếng quát rung trời truyền từ phía sau đám người ra.
_ Tránh đường đê, tránh đường đê. Mộ Dung thiếu gia tới.
Ngay sau đó là từng luồn khí tức cực kỳ mạnh mẽ bắn lên cao. Theo cảm giác của Lâm Quân thì có ít nhất năm tên Thiên Không Võ Sĩ kèm theo một tên nửa bước vào cảnh giới Võ Thánh.
Mộ Dung thiếu gia. Đừng nói là tên Mộ Dung Phục chớ, hôm nay là ngày gì mà xui vãi thế này.
Lâm Quân tò mò quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn xong thì Lâm Quân đã chấn động cả người. Chỉ thấy phía sau đám người là một đám người. Dẫn đầu là một thanh niên mặt trắng, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, nhưng sâu trong con ngươi lại là dã tâm điên cuồng.
Phía sau lưng lần lượt là một lão già và một người trung niên. Lão già tóc trắng áo tím, còn người trung niên thì tóc đen áo xanh.
Phía sau nữa là một số hộ vệ, trong số đó đáng chú ý nhất là một thanh niên có dáng đi như phụ nữ. Khuôn mặt trắng bệch, nụ cười biến thái. Hai tay của hắn đang xách hai người Đoàn Dự và A Châu như xách hai con gà. Mỗi khi thằng này nhìn Đoàn Dự thì đều chẹp chẹp môi tỏ vẻ thèm thuồng.
Mộ Dung Phục, Đinh Xuân Thu, Nhạc Bất Quần, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác, Lâm Bình Chi. Mẹ nó, toàn người quen, mà sao chúng lại xuất hiện ở đây nhỉ.
Lâm Quân trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu. Hắn chả hiểu tên Tiểu Thần Đèn đang làm cái quái gì nữa. Nhiệm vụ trong game lúc trước hắn chơi đâu có phải thế này. Cứ tưởng đánh xong một đám kia là hết rồi chứ, ai dè lại lòi thêm một đám người thế này.
Mộ Dung Phục đi đầu tiên, khi hắn đang dạm bước tới chỗ Tiêu Phong đang đánh nhau thì cũng thấy một đám người đang đứng dưới đất. Lúc đầu thì hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi. Nhưng sau khi chứng kiến thân ảnh của Lâm Quân thì chợt nghiến răng trèo trẹo, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
_ Này, có chuyện gì thế?
Đinh Xuân Thu đứng sau lưng Mộ Dung Phục nhíu mày hỏi.
_ Hắn là tên khốn khiếp đã làm ta thân bại danh liệt.
Mộ Dung Phục tức điên người chỉ tay về phía Lâm Quân.
_ Là hắn? Hắn có phải là người lợi dụng âm thanh làm ……. À……làm cho ngươi không khống chế được?
Đinh Xuân Thu hỏi nhỏ với một vẻ mặt ngạc nhiên.
Lúc trước khi Lâm Quân làm cho Mộ Dung Phục ị đùn thì không hiểu sao Vương Ngữ Yến lại quay được cái clip lúc đó. Vì muốn hạ thấp danh dự của biểu ca không biết điều của nàng mà nàng đã phát tán ra ngoài.
Kết quả là sau chuyện đó Mộ Dung Phục nổi tiếng khắp võ lâm trung nguyên, lúc trước tuy cũng nỗi tiếng nhưng có một số người còn chưa có biết tới. Nhưng lần này thì lại khác, Mộ Dung Phục mà đi đâu thì đều có một số người chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, đều nhìn hắn với một ánh mắt quái cmn dị.
Dần dần cái câu “ Bắc Tiêu Phong, Nam Mộ Dung “ được sửa thành “ Bắc dại gái, Nam ị đùn “ trong miệng một số người. Cái dại gái của Tiêu Phong chính là được lưu truyền từ lúc mà gã cứu A Châu, vì lúc trước A Châu đeo mặt nạ rất xấu xí nên người ta mới bảo thế. Còn Mộ Dung Phục thì chuyện đã biết rồi. Kết quả là hai người lại nổi tiếng khắp nam bắc, một câu tuyệt phối cũng ra đời như thế đó.
_ Ta muốn giết hắn.
Mộ Dung Phục nhớ lại cái quá khứ đau lòng của mình thì giận tới điên người. Trong mắt bắn ra sát khí mãnh liệt nói.
_ Này, hình như là do Vương Ngữ Yến hết mà.
Đinh Xuân Thu nghe thế thì cũng nhíu mày. Nhưng lão cảm giác Lâm Quân cũng không phải là người dễ chơi nên nói thế. Trên đường tới đây lão cũng nhận được một số tin tình báo là Lâm Quân đã làm 199 người hư không tiêu thất.
_ Im mồm. Nếu ngươi còn muốn hợp tác thì giúp ta giết hắn.
Mộ Dung Phục quát lên. Thực ra hắn cũng muốn giết Vương Ngữ Yến từ lâu nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng thì lại không hạ thủ được. Đã thế hai người còn có quan hệ họ hàng trong đó nữa chứ.
_ Ơ, thì giúp.
Đinh Xuân Thu nhớ đến cái giao kèo thì vội nói. Nhưng trong ánh mắt cũng loé ra một tia sát khí. Lão tính toán khi xong cái chuyện này sẽ dạy cho tên ngạo mạn này một bài học. Dám quát lão nữa cơ đấy.
_ Tốt, còn các ngươi.
Mộ Dung Phục quay sang hỏi mấy người còn lại.
_ Ta thì sao cũng được.
Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần cười nói.
_ Ta thì chỉ muốn thông hắn thôi. Người ta rất là xinh zai đó nhe.
Lâm Bình Chi âm dương quái khí cười nói, trên mặt hiện lên vẻ dâm tà. Không biết lấy đâu ra can dầu ăn vung vẩy trước mặt.
_ Chúng ta theo thiếu gia.
Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác vì là thuộc hạ của Mộ Dung Phục nên vội tỏ thái độ.
_ Tốt.
Mộ Dung Phục thấy thế thì hài lòng. Hắn bước ra trước mặt Lâm Quân. Rút cây kiếm đeo bên hông ra, dữ tợn hướng Lâm Quân nói:
_ Tên khốn khiếp, chuẩn bị đi chết đi.
Những người còn lại như Đinh Xuân Thu đều rút vũ khí ra, khuôn mặt đều hiện lên sát khí.
Người xung quanh đang đứng xem thì cũng vội vàng im lặng nhìn qua đây, trong lòng tò mò không biết Lâm Quân sẽ ứng phó như thế nào. Chắc hẳn là một trận long tranh hổ đấu đây.
Không khí hết sức căng thẳng.
_ Ấy, Mr ị đùn. Đã lâu không gặp. Sao rồi? bệnh kín của ngươi đã chữa chưa? Nếu chưa thì qua đây ta tặng ột đám tã lót “ bóp bi phét “ về mà xài. Bảo đảm thấm hút tuyệt vời. Mông sạch mẹ yêu.
Lâm Quân cả người vô hại hướng Mộ Dung Phục tươi cười nói. Giống như là gặp bạn bè thân thiết chứ không phải gặp kẻ thù.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant