Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Thằng Nào Làm Trò Mất Dạy Bước Ra Đây?
_ Phạch phạch phạch …….
Tiếng súng vang lên liên tục như rang lạc làm cho những học sinh đang vây công đám Đặng Tùng chợt nhận ra đây là cái gì.
_ Sặc, súng khoả thân.
Một học sinh ra sức la lên cảnh tỉnh những người khác nhưng không may mắn cho bạn ấy là một viên đạn bay thẳng vào miệng làm rơi 2 cái răng cửa.
_ Oá, chạy mau anh em. Súng khoả thân đấy.
Một người bên cạnh thấy thế thì vội vàng cúi đầu xuống, lấy 2 tay ôm chặt lấy đầu vừa chạy vừa kêu. Hiển nhiên là người anh em này cũng nhận ra đây là cái gì.
Từ sau cái chiến tích vĩ đại lột sạch quần áo Lê Dũng của Lâm Quân thì khẩu súng Galting Gun đã được truyền tai nhau khắp nơi. Liệt vào một trong những vũ khí nguy hiểm nhất quả đất. Vì sao lại nguy hiểm ư? Chính là vì nó không chết người nhưng làm cho người ta còn sống không bằng chết.
Cứ coi Lê Dũng thì biết. Lão là một người hiền lành như thế nào mà bây giờ trở nên hung dữ khác thường. Nhất là khi có ai dám nói chữ khoả thân trước mặt lão.
Đám học sinh vừa chạy vừa la oai oái không ngớt nhưng hiển nhiên là không có tác dụng. Đạn bay còn nhiều hơn châu chấu thì biết phải trốn đi đâu. Cả đám đè ép nhau để chạy nhưng càng như thế thì trận tuyến càng loạn, càng dễ bị ăn hành vào người.
Một viên đạn thì không có gì, nhưng đạn cứ rơi như mưa thì bố thằng nào chịu cho nỗi.
_ Khặc, khặc, khặc. Thật sảng khoái quá đi.
Lâm Quân đứng trên lưng Eagle cười quái dị. Trong lòng thập phần sảng khoái và thoả mãn. Té ra trò này chơi thật vui.
_ Ế, người anh em. Có gì từ từ nói. Đừng chơi ác thế.
Tên da đen tóc bạch kim lúc nãy thấy tình hình dưới đất không ổn thì vội vàng nói. Lúc nãy hắn cứ nghĩ đám này là sát thủ bên ngoài đến nên mới ra tay. Nếu không biết là người trong trường giải quyết ân oán thì còn lâu hắn mới nhúng tay vào.
_ Ngươi làm cái gì thế Đoàn Diên Khánh, xài vũ khí đi. Chú mà để thằng này nói thêm một câu là về sau cứ đợi đấy.
Lâm Quân quay sang thấy có thằng đang kêu la thì điên tiết mắng. Mẹ nó ai kêu dám vây công anh em tao, hôm nay bố không lột đồ mày ra là không được.
_ Ách, bang chủ. Thuộc hạ có 2 tay thì làm sao mà xài?
Đoàn Diên Khánh toát mồ hôi nói, trong lòng thầm mắng không thôi. Mẹ nó, không thấy anh chỉ có 2 cái tay cầm nạng thôi sau. Đâu ra tay nữa mà xài vũ khí.
_ Ặc, ờ nhỉ. Thế bữa nào ta về cải tiến cây nạng cho ngươi.
Lâm Quân ngẩn ra một lát rồi gật đầu, trong lòng cũng quên mất Đoàn Diên Khánh chính là một tên tàn tật mười phần. 2 tay chống nạng thì làm sao mà cầm vũ khí. Ờ, mà khoan, hình như có gì không đúng.
_ Này, có nghe ta nói không đấy. Dừng tay đi.
Tên da đen tóc bạch kim thấy Lâm Quân tuy suy tư nhưng bàn tay vẫn không ngừng bắn thì hét lên. Hắn cảm giác hôm nay mình bị coi thường rất nghiêm trọng. Đường đường học lớp năm 3 mà bị 1 thằng nhóc năm 1 không thèm để ý.
Đang suy tư thì Lâm Quân nghe tên da đen nói chuyện nên dừng lại, quay qua hắn, ngón tay giữa dựng thẳng lên đung đưa qua lại nói:
_ Muộn rồi em. Chú cứ đứng đó đợi anh đi.
_ Hừ, mày đợi đó cho anh. Không dừng tay thì anh bảo đảm mai mày khỏi đi học, khỏi bước ra cái trường này. Chú mà để anh tóm được thì đừng mơ chạy thoát.
Tên da đen tóc bạch kim thấy nói đàng hoàng không có tác dụng nên chuyển sang hăm doạ.
_ Hế hế, anh che mặt thế này thì làm sao mày biết anh là ai mà tìm.
Lâm Quân nghe đến đây thì cười ngất. Trong lòng không khỏi mắng thằng da đen ngu xuẩn, bố mày che thế mày tìm bằng niềm tin à.
_ Ặc………….
Tên da đen tóc kim ngẩn ra. Rồi té thẳng từ trên trời xuống dưới đất.
Sặc, tên này ngu bẩm sinh hay do luyện tập đây.
Mẹ nó, mày tưởng ai cũng có cái súng khoả thân như mày à.
Đồ ngu như heo. Nếu không biết là mày thì ông làm sao dám đe doạ, thằng ngu.
Tên da đen thầm rủa trong lòng không ngớt, còn Lâm Quân thì vẫn dương dương tự đắc đứng xả súng và cười. Thấy tên da đen té xuống dưới thì hắn càng cười ngất:
_ Ặc, thiên không võ sĩ chơi tự sát à. Lộn ngược từ trời xuống luôn đó. Ta thật khâm phục các hạ mà.
Ặc, đám chửi tao ngu. Thằng ngu là mày thì có.
Khuôn mặt tên da đen hung hăng co quắp một phát. Hắn không nghĩ tới trên đời lại có một thằng ngu cực phẩm như thế. Đã che mặt còn xài súng khoả thân, khác gì đi ăn trộm để lại danh thiếp.
_ Mẹ nó, Lâm Quân. Dừng lại cho bố.
Tên da đen đứng lên rồi hét lớn.
_ Cái gì? Thằng nào gọi tao đó.
Lâm Quân xả súng trên trời thì chợt theo quán tính trả lời một câu. Nhưng lập tức hắn đã nhận ra mình sai lầm. Mẹ nó, sao thằng này biết anh là Lâm Quân.
_ Mẹ nó. Mày có dừng lại không? Không mai đi học nhớ mặt tao đấy.
Tên da đen tóc kim hét lớn.
_ Cả tao nữa ………….
_ Tao nữa …………
_ Còn tao nữa ……………
………………………………..
Tất cả mọi người thấy Lâm Quân dừng tay lại thì cũng đều dừng tay. Chạy về đứng phía sau các học sinh năm 3 rống lớn. Ai nấy đều đeo thêm một khuôn mặt bi phẫn và tràn đầy sát khí. Nếu Lâm Quân mà không chịu dừng tay thì chắc chắn ngày mai thảm rồi. Bị 3000 tên học sinh nam dí theo đòi đập thì chắc khỏi học luôn quá.
Dừng thì cũng được thôi nhưng cái quan trọng là Lâm Quân sợ đám học sinh này chắc chắn cũng không tha ình. Dù sao cả đám học sinh bây giờ nhìn không khác ăn mày là mấy. Tên nào tên nấy đại bộ phận quần áo đều rách te tua xơ mướp, xạ tiết xuân quang ra ngoài. Thân hình tràn đầy các vết bầm tím và sưng chù vù. Cá biệt có mấy tên đánh nhau với đám Huyền Nạn và các ma thú thì mặt mũi đều biến dạng, không nhận ra là heo hay người nữa.
Còn không dừng thì lại càng thảm hơn. Lâm Quân biết tuy mình khá mạnh nhưng các học sinh năm 3 đều có đẳng cấp Thiên Không Võ Sĩ. Quân số khoảng 1000 thằng. Nếu cứ bị 1000 thằng này dí theo sau mông thì chắc chắn sau này khỏi học là vừa.
Nhất thời Lâm Quân rơi vào suy tư, không biết phải làm sao thì mới vẹn cả đôi đường. Nhưng tất nhiên là không thể nào có cá và tay gấu cùng một lúc được. Hoặc là bị ăn đập một trận, hoặc là phải cuốn gói khỏi trường DongDa.
Lâm Quân suy đi tính lại thì đành chọn bị ăn đập một trận. Dù sao xương hắn khá cứng nên chắc chịu được.
_ Được rồi ta ……………..
Lâm Quân mở miệng nói chuyện. Nhưng chưa nói hết câu thì từ đằng xa tiếng rầm rầm vang lên liên tiếp. Hiển nhiên là có người chạy về phía bên này.
Lâm Quân đành ngậm mồm và quan sát về phía xa xa. Trong tầm mắt hắn hiện lên một đám phụ nữ đằng đằng sát khí đang chạy tới phía bên này. Dẫn đầu chính là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thân hình lồi lõm đúng chuẩn. Cô ta bay là là trên mặt đất với tốc độ cực kỳ nhanh, khuôn mặt xinh đẹp đang tràn đầy giận dữ.
Phía sau là một đám con gái mặc áo ngủ nhưng chỉ có một số ít là sắc mặt cực kỳ hung ác. Còn hầu hết chính là sắc mặt khó hiểu, còn có một số vừa đi vừa khóc.
Ặc, chết mẹ. Vụ ký túc xá bị phát hiện mẹ rồi.
Lâm Quân nhìn thấy cảnh này thì quýnh lên, hắn hiểu là các cô gái này tiến tới bên này làm gì rồi. Chắc chắn là đi tìm thủ phạm là bọn hắn. Nhưng mà thật tình hắn cũng không muốn chết nên trong đầu lập tức suy nghĩ tìm cách. Đắc đội cả nam và nữ rồi, không tìm cách chắc hắn chôn xương ngay tại chỗ này quá.
_ Làm sao bây giờ. Làm sao bây giờ.
Lâm Quân đứng lẩm nhẩm một mình. Sau cùng hắn tìm ra một cách rồi vỗ đầu cái bốp nói:
_ Hêhê, anh tìm ra cách rồi.
Nói rồi Lâm Quân ra lệnh Eagle bay xuống dưới đất hoá nhỏ lại. Sau đó Lâm Quân cởi sạch cái bộ đồ đen của mình cho vài nhẫn trữ vật. Tiếp đến hắn quay sang nói với đám Đặng Tùng và Huyền Nạn:
_ Các ngươi lại đây, Đặng Tùng, mau mau thay đồ đi. Nếu không có chuyện đó.
Lâm Quân hét lên với đám Đặng Tùng còn bọn Huyền Nạn thì Lâm Quân thu lại vào trong thế giới TLBB. Tất nhiên là chỉ để lại một mình Eagle hoá nhỏ bay lên trời quan sát tình hình rồi.
Bọn Đặng Tùng tuy khó hiểu nhưng răm rắp làm theo lời Lâm Quân. Chẳng mấy chốc mà cả đám đều đã thay xong bộ đồ khác.
Đúng lúc này thì tiếng nói của Eagle đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Quân:
_ Chủ nhân, bọn họ còn cách 10 m nữa. Đã sắp tới rồi.
Lâm Quân nghe thế thì động tác vội vàng, lấy 2 khẩu Galting Gun xả thẳng vào người đám Đặng Tùng.
_ Này, ngươi làm gì thế?
Đám Đặng Tùng cả kinh không nhẹ hỏi. Thằng này làm cái quái gì thế này, không lẽ tính lột đồ chúng ta.
_ Im lặng. Cứ coi đi biết.
Thấy đã bắn vào người đám Đặng Tùng kha khá, có vẻ giống như đám học sinh bên kia rồi thì Lâm Quân cũng tự xé rách vài mảnh đồ trên người. Đồng thời tự đánh ra vài vết bầm giả tạo.
Khi đã cất đi 2 khẩu Galting Gun thì đám con gái kia cũng đã tới. Chỉ thấy cô nàng dẫn đầu bước ra một bước quát lớn:
_ Thằng nào làm trò mất dạy bước ra đây?
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant