You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Ngươi Là Gì Của Lâm Long?
_ Thế có phải ngoan không hehe. Chú cứ yên tâm. Anh rất chí công vô tư, sẽ cho chú mấy cái nhiệm vụ để mà kiếm 100 tỷ trả lại. Hê hê.
Tiểu Thần Đèn cười nói.
_ Ặc, nhiệm vụ gì thì để tối đã ông anh. Giờ em còn đi học.
Lâm Quân bó tay nói, bây giờ hắn còn đang trong giờ học thì làm sao có thể hoàn thành mấy cái nhiệm vụ tên chó má này đưa ra. Đừng nhìn hắn lúc nào cũng cười hihi haha trong rất vô hại, nhưng chỉ khi nào cho nhiệm vụ thì mới biết. 100 tỷ cũng không phải số tiền dễ kiếm đâu.
_ Ừ, thế chú thoát đi. Tối tìm anh lấy nhiệm vụ.
_ Ừ.
Lâm Quân gật đầu một cái rồi quay sang bọn Huyền Nạn và đám ma thú nói:
_ Các ngươi cứ yên tâm. Tối nay ta sẽ cho tất cả ra ngoài.
Nói rồi Lâm Quân thoát hẳn ra ngoài, không cho đám Huyền Nạn nói thêm một câu nào.
_ Ặc, thiếu gia đợi đã.
Huyền Nạn đổ mồ hôi nói nhưng rất tiếc là Lâm Quân đã biến mất rồi. Nhất thời, hắn có một linh cảm cực kỳ xấu. Khi quay qua nhìn Tiểu Thần Đèn thì y như rằng, tên này cũng đang nhìn về phía hắn nở một nụ cười quái dị nói:
_ Hêhê, các chú em. Hôm nay anh huấn luyện lần cuối.
Sặc, chết con rồi má ơi.
………………………………………..
Tâm trí Lâm Quân trở lại với thân thể của hắn, Lâm Quân có chút choáng đầu mở mắt ra. Dù sao thì cũng không giả vờ ngủ được.
Vừa ngẩng đầu lên, mở mắt ra thì đập vào mặt là một bộ mặt trắng trẻo xinh đẹp. 2 con mắt đang tròn xoe nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng nhưng muốn nói điều gì đó.
Cô gái thấy Lâm Quân tỉnh lại thì chỉ tay vào mặt Lâm Quân và nói:
_ Trò ………ặc ……………
Nói chưa hết câu thì cô ta nhìn thấy rõ được khuôn mặt của Lâm Quân. Nhất thời cô ta ngây ngẩn cả người đứng im tại chỗ, bàn tay vẫn run run chỉ vào Lâm Quân. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên cô gái kinh hãi hỏi:
_ Tại sao là cậu, tại sao cậu lại ở chỗ này?
_ Uả, cô biết tôi à?
Lâm Quân ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sao cô gái này lại nói lời khó hiểu như thế chứ. Không lẽ cô nàng xinh đẹp này biết ta à.
Lâm Quân đang tự sướng trong lòng thì cô ta chợt hét lên. Như đã nhớ tới chuyện gì đó.
_ À, là ngươi. Chết đi cho bà.
Cô gái rút từ trong quần ra một thanh kiếm, vận đủ 12 thành công lực đâm thẳng về phía Lâm Quân.
_ Này cô làm gì thế?
Lâm Quân thấy phần cô ta đâm vào chính là hạ bộ của hắn nên vội vàng lật bàn lên đỡ cây kiếm. Sau đó nhảy ra sau lưng.
_ Chết đi, tên kỹ nam khốn khiếp.
Cô ta không nói không rằng tiếp tục huy kiếm, như muốn đâm chém Lâm Quân thành hàng ngàn mảnh thì mới vừa lòng.
Nhưng hiển nhiên đây là lớp học nên các học sinh xung quanh vội vàng lao tới giữ tay cô ta.
_ Cô giáo, đây là lớp học a. Cất kiếm đi. Có gì từ từ nói.
_ Các ngươi thả ta ra, ta phải chém tên này thành ngàn mảnh.
Cô gái vùng vằng như muốn giãy ra nói.
_ Ách, có gì từ từ nói. Chắc chắn là hiểu lầm đó.
Một tên học sinh đang kéo tay cô ta khẩn trương nói.
_ Hừ, hắn có hoá thành tro thì ta vẫn nhận ra hắn. Thả ta ra.
_ Ách, cô giáo. Lâm Quân mới 16 tuổi thôi mà.
_ Hả? 16 tuổi? Thật không?
Cô gái ngạc nhiên hỏi. Trong tâm trí cô ta thì tên này cũng phải 40 50 rồi chứ, làm sao lại trẻ như thế được.
_ Đúng, đúng vậy. Hắn mới nhập học ngày hôm nay thôi mà.
_ Ặc. Thế à?
Cô gái nói xong đột nhiên không giãy dụa nữa. Cất cây kiếm lại rồi hất hàm hỏi Lâm Quân:
_ Ngươi là gì của Lâm Long?
_ Ta? cha ta tên là Lâm Phong, ông nội ta tên Lâm Thiên. Chú bác ta tên Lâm Phương, Lâm Hằng. Cả cái gia phả ta chỉ có một ông cố nội đời thứ 13 tên Lâm Long, không phải ngươi hỏi ổng đó chứ. Nếu thế mai chịu khó ra mộ nhà ta thăm đi nhé. Nhưng ta cũng không biết lão chôn ở đâu.
Lâm Quân tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn giải thích. Thật ra cha hắn kiếp trước đúng là tên Lâm Long, nhưng qua kiếp này thì tên lại là Lâm Phong. Tuy khó hiểu một chút nhưng hắn vẫn nói ra tên cha hắn kiếp này. Hắn không tin người cô gái này hỏi là ba hắn kiếp trước.
_ Nói láo. Bây giờ cha ngươi ở đâu. Đưa ta đi gặp mau.
Cô gái hiển nhiên là không tin tưởng vào kết quả của Lâm Quân. Trong tâm trí cô thì người đó giống Lâm Quân tới 90%, nếu không phải là cha con thì không có cách giải thích nào khác cả.
_ Hừ, tự sát đi.
Lâm Quân có chút hơi điên tiết vì cô gái này cứ giở cái giọng đó ra. Nếu không phải vì cô ta là mỹ nữ thì hắn đã gọi đám pet của hắn ra ngoài củ hành cô ta rồi.
_ Cái gì? tên nhóc con dám đùa giỡn ta. Muốn chết hả?
Cô gái nghe thế cũng bực mình, tiếp tục vung kiếm.
_ Hừ, cả nhà ta chết cả rồi. Ngươi không tự sát thì làm sao mà gặp.
Lâm Quân lạnh lùng hừ một tiếng. Hắn không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhắc tới gia tộc họ Lâm đã chết sạch của hắn thì Lâm Quân cũng hơi có chút bi thương trong lòng. Mặc dù không liên quan tới hắn nhưng cái thân xác này lại liên quan, cho dù không có linh hồn thì vẫn cứ ảnh hưởng hắn một chút.
Nhưng nghe tới đây cô gái đột nhiên ngẩn người, có chút không tin vào tai mình và hỏi lại:
_ Ngươi nói cái gì? Hắn đã chết?
Tuy không biết hắn ở đây là nói ai nhưng sự thật đúng là cả gia tộc hắn đã chết sạch. Lâm Quân lạnh lùng nói:
_ Đúng, cả gia tộc chỉ còn một mình ta. Cô nghĩ ta dám lấy chuyện này ra nói đùa chắc.
Rầm.
Cô gái nghe Lâm Quân xác định thì đột nhiên quỳ xuống đất, trong mắt tuông ra hai hàng nước. Trong miệng còn lẩm nhẩm:
_ Không thể nào,…….. không thể nào. Tại sao ngươi ………có thể đi như thế được. Ngươi còn nợ ta mà……., còn nợ ta mà ………..
_ AAAAAAAAAAAA. Tại sao? tại sao? tại sao?
Cô gái hét lên rồi phá không bay ra ngoài, đứng trên bầu trời gào thét, nhưng vừa gào nước mắt vừa chảy ra như suối. Gào thét được một lúc thì thân ảnh cô ta cũng biến mất trên bầu trời, không rõ là đã bay đi đâu.
Thấy thân ảnh cô giáo Trần Mỹ Phương xa dần xa dần thì đám học sinh lớp A2 thở phào một hơi thật dài. Nhưng đồng thời cũng quay qua nhìn Lâm Quân như một tên quái thai. Trong lòng thầm nghĩ tên nhóc này như sao chổi, mới đi học một bữa đầu tiên mà đã làm ra bao nhiêu chuyện động trời. Không biết nếu 4 năm học mà cứ học với thằng này thì có chết không đây.
Thấy đám học sinh nhìn mình với ánh mắt quái dị thì Lâm Quân có chút chột dạ, không biết hắn làm gì mà cô ta, à cô giáo khóc ghê thế.
_ Này, ta không biết gì hết nhé. Đừng nhìn ta với ánh mắt như thế. Ta vô tội mà.
Lâm Quân dở khóc dở cười nhún vai. Chính hắn cũng chả hiểu cái quái gì xảy ra.
Ờ, thì mày vô tội. Haiz nhưng mà hình như nhờ thằng này cả buổi không học được tiết nào rồi thì phải. Nghĩ lại cũng đúng là chuyện tốt, phải chi như này hoài thì thích quá.
Đám học sinh khinh bỉ trong lòng một lát nhưng vì Lâm Quân làm bọn hắn không học tiết nào nên cũng không trách hắn.
_ Thôi, giờ tự học. Haiz cậu bạn mới tới, bạn thật là mạnh mẽ quá. Làm chúng tớ chưa học được tiết nào.
Đột nhiên một cô gái hô to lên, đây đúng là lớp trưởng kèm thiên tài của lớp A2. Tên cô ta đúng là Nhật Quỳnh.
_ Ừ, anh em về chỗ đi. Đứng đây thầy nào đi qua hỏi lại mệt.
Chúng học sinh cũng đều phản ứng, tự động bước về chỗ ngồi. Nhưng học tiếp không được nên cả đám quay sang ngồi chém gió với nhau.
Lâm Quân cũng tham gia vào trong đó. Người nói nhiều nhất sáng hôm đó chính là hắn. Bởi vì là người mới và hôm nay làm ra đủ thứ chuyện nên hắn rất được chiếu cố. Tới mức Lâm Quân chém khô cả họng rát cả lưỡi thì mới ứng phó được hết đám học sinh hỏi chuyện. Trong lòng thầm nghĩ đám này nhiều chuyện vãi cả linh hồn.
…………………………
Buổi chiều là một buổi tự học. Có thể tự tập luyện võ nghệ nên không ai quản. Lâm Quân đi với đám người Đặng Tùng, ngồi chém gió ngắm các cô gái chứ thú thật là bọn này cũng không có hứng thú tự học lắm.
Bởi vì lúc sáng bị ăn hành mãnh liệt nên tên nào tên nấy đều uể oải trong người. Cho dù đã được Lâm Quân chữa trị tốt trở lại nhưng hiển nhiên là cả đám đều cực kỳ buồn bực.
_ Mẹ nó chứ Lâm Quân. Tối nay chúng ta đánh dã chiến đi.
Đang lúc chém gió hăng say thì đột nhiên Thiên Vũ bực mình hét lớn.
_ Này, đánh dã chiến. Ngươi đùa à? Ta không phải gay đâu nhé.
Lâm Quân toát mồ hôi hột. 2 thằng đàn ông đánh dã chiến, không phải là làm hoa cúc nở hoa à. Từ này dễ liên tưởng lắm đó.
_ Ặc, ngươi mới là gay ấy. Ý ta nói là chúng ta sẽ tập kích trong đêm. Hừ hừ, bị bọn hắn đánh thế ta không nuốt trôi được cục tức này.
_ Tập kích trong đêm.
Đám Ngọc Tú xung quanh hiển nhiên có hứng thú với từ này nên xúm lại hỏi.
_ Đúng, chính thế. Ngươi nên biết là học ở đây chính là học nội trú. Chưa xong thì chưa được ra ngoài nên mỗi học sinh đều có phòng riêng của mình. Ý ta là phải chọn lúc đêm tối lẻn vào phòng đem bọn hắn đánh tới ba má nhận không ra.
Đặng Tùng cười rồi đem cái âm mưu kinh thiên của mình ra giải thích.
_ Hê hê, nghe hợp lý phết. Nhưng chúng ta làm thế nào?
Lâm Quân hứng trí bừng bừng hỏi.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant